Chương 20: Dậy sớm tiễn quân vương
Mèo Mun Bé Bỏng
28/11/2024
Cái đêm Lâu Nguyệt Dao thị tẩm là một đêm gần giữa tháng. Trăng chưa tròn hẳn, song ánh sáng vằng vặc phủ chiếu nhân gian thì không kém cạnh là bao so với đêm trăng tròn.
Liễu Thanh Thanh đứng dưới mái hiên Minh Nguyệt các, bần thần nhìn ánh nến mờ mờ hắt lên song cửa Phủng Nguyệt các. Mãi đến khi ánh nến ấy tắt hẳn, nàng vẫn cứ đứng yên như trời trồng, mặc gió lạnh, mặc tuyết rơi.
Cung tỳ Xuân Nữ ôm chiếc áo lông tiến lại gần, định bụng khuyên nhủ nương nương nhà mình đi nghỉ ngơi sớm, đặng ngày mai còn tới cung Vĩnh Ninh vấn an Hoàng thái phi như thường lệ.
- Nương nương!
- Đừng đến đây! Ngươi cứ mặc ta! - Liễu Thanh Thanh gắt gỏng.
Cơn ganh ghét bị đè nén đã lâu bỗng trồi lên, biến thành liều thuốc độc lan khắp cơ thể nàng. Dẫu biết là không nên, dẫu biết là Dao muội đã phải chờ đợi cơ hội này rất lâu rất lâu, Liễu Thanh Thanh vẫn ganh tị không cách nào kìm nén nổi.
Nàng há miệng thở dốc. Làn khói hơi nong nóng bốc lên rồi tan tành giữa thinh không. Cứ theo từng nhịp thở của nàng, khói hơi lại bốc lên, lại tan tành như chính cõi lòng đã vỡ nát vô số lần của nàng vậy. Dòng lệ châu rỉ rả nơi khóe mắt dáng hạnh nhân, trượt qua gò má đào, lặn sâu vào trong lớp áo trung y màu xanh lá liễu.
Một bàn tay bỗng đặt lên vai khiến Liễu Thanh Thanh giật thót. Năm tháng vào cung trôi dần, nàng học được cách kéo ống tay áo rộng lau nước mắt, giấu nhẹm đi mọi buồn khổ trước mặt người khác. Dù cho, kẻ ấy là người tỷ muội thân thiết, nâng đỡ lẫn nhau hòng vượt cơn hoạn nạn nơi cung cấm của nàng.
- Ngươi về phòng nghỉ ngơi đi. - Tôn Mộng cầm lấy chiếc áo choàng lông trong tay Xuân Nữ, nói với cô ta như thế.
- Dạ nhưng mà… - Xuân Nữ do dự nhìn qua Liễu Thanh Thanh vẫn đang rơi lệ trong im lặng.
- Không sao. Ngươi cứ về đi, có ta ở đây rồi. - Tôn Mộng buông lời. Nàng nói chuyện từ tốn, song ý ra lệnh bên trong thì không kẻ nào trong đám cung nhân dưới quyền dám cãi lại. Cho tới bây giờ, hầu hết cung nhân trong cung Phồn Dương đã có xu hướng coi Tôn quý nhân là nương nương chủ vị tương lai.
Xuân Nữ đành phải cáo lui.
- Mộng tỷ tỷ đến khuyên muội ạ? - Liễu Thanh Thanh lẩm bẩm. Bất chợt, nàng xoáy thẳng ánh nhìn đau đáu vào Tôn Mộng.
- Nhưng tỷ tỷ ơi, tỷ tỷ cũng buồn phải không? Mùi rượu nồng nặc trên người tỷ tỷ, những chum rượu rỗng tỷ tỷ giấu trong Mãn Nguyệt các những đêm thánh giá không ghé thăm, có điều nào mà muội không nhận ra chứ?
Tôn Mộng nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc. Song, nụ cười ấy chỉ diễn ra trong một khắc ngắn ngủi, nàng đã vội thu hồi. Chiếc lò sưởi tay ấm nóng được nhét vào tay Liễu Thanh Thanh.
- Ta đã từng nghĩ tiến cung làm phi tần là vinh hạnh lớn nhất đời ta. Khi ấy ta nào có hay cái vinh hạnh này đau đớn quá. - Nói giữa chừng, cổ họng Tôn Mộng nghẹn đắng. Chốc sau, nàng mới ngậm ngùi buông một câu đầy thương cảm.
- Thì ra ở nơi này, mỗi đêm đều có người khóc.
- Nhưng mà Thanh muội, chúng ta đã hứa với nhau rồi phải không? Nếu bệ hạ sủng hạnh kẻ khác ngoài ta, ta mong người ấy phải là muội và Nguyệt Dao. Tương tự, muội cũng như thế, đúng chứ?
Liễu Thanh Thanh thôi đổ lệ. Nàng nở nụ cười méo mó nhìn thẳng vào đôi mắt hồ nghi, chừng như thấu tỏ mọi điều của người tỷ muội thân thiết, khẳng định chắc nịch.
- Phải.
Tôn Mộng vừa mới thở phào nhẹ nhõm đã phải giật mình thon thót khi nghe Liễu Thanh Thanh đề nghị.
- Mộng tỷ tỷ, muội muốn gặp Xuân Hường.
Đôi mắt Tôn Mộng khẽ chớp.
- Muội muốn cô ta chết. Có được không Mộng tỷ tỷ? - Liễu Thanh Thanh nắm chặt chiếc thoa vàng trong tay, khẩn khoản van nài. Đôi mắt nàng ánh lên sát ý, còn đâu dáng vẻ ngây thơ, đáng yêu ngày mới vào cung.
Chiếu theo kế sách của Lâu Nguyệt Dao, một trong số những kẻ phản trắc ở Minh Nguyệt các đã bị lộ tẩy. Xuân Hường bị đuổi trả về nội phủ một cách danh chính ngôn thuận. Tuy toàn bộ quá trình xảy ra hôm ấy còn có đôi điều khúc mắc do Lâu Nguyệt Dao bị ngất ngay ở cung Khôn Nghi nên không thể ra tay đe nẹt đám cung nhân. Song, Liễu Thanh Thanh và Tôn Mộng khẳng định không một bậc bề trên nào trong cung có thể bắt bẻ lỗi sai của hai nàng.
Cơn buồn khổ của Liễu tuyển thị cần dùng nỗi đau của kẻ khác để thư giải. Đương nhiên, sự lựa chọn tốt nhất là Xuân Hường.
- Không! Muội đã là một phi tần. Chẳng cần thiết phải để máu nhuộm tay mình. Nếu muội khăng khăng muốn làm, thì chí ít hãy để kẻ khác hiến sức thay muội. Vào nghỉ đi thôi, chậm nhất là ba ngày nữa, muội sẽ được toại nguyện. Nhé? - Tôn Mộng nắm lấy vai Liễu Thanh Thanh. Chứng kiến đôi mắt mất dần sát ý và cái gật đầu dứt của người muội muội, Tôn quý nhân cười bảo.
- Muội vào nghỉ đi, ngày mai còn dài lắm đấy!
Không chỉ là ngày mai, mà tất cả những ngày sau đó dưới mái ngói lưu ly vàng óng ả, dưới bức tường hồng cao không cách nào thoát ra được của đại nội đều dài như thể không có hồi kết.
***
Có lẽ bấy giờ là khoảng giữa giờ Dần*, trời mùa đông hãy còn tối om. Lâu Nguyệt Dao bị đánh thức bởi âm thanh vải vóc sột soạt bên mình. May nhờ thói quen dậy sớm tiễn quân vương mài dũa từ kiếp trước vẫn còn đó, nàng có buồn ngủ cách mấy vẫn tỉnh dậy được. Nàng he hé mắt liếc sang bên cạnh, thấy Hoàng đế đang ngồi bên mép giường. Tấm lưng rộng của người nam tử ngồi ở ngôi cao vững chãi mà cô quạnh.
Lâu Nguyệt Dao khép mắt, vươn tay sờ soạng chỗ nằm bên cạnh. Nghe được động tĩnh, Thân Long Chương quay đầu thấy nàng phi tử đang tìm mình. Cổ họng ngài tràn ra tiếng cười trầm thấp.
- Hãy còn sớm. Nàng nghỉ thêm chốc nữa đi.
Nàng phi tử mới đêm qua còn nũng nịu trong vòng tay quân vương bỗng bật dậy. Khoác thêm tấm áo ngoài, mang đôi hài gấm vào chân, rửa tay lau mặt, chỉnh trang sơ sơ diện mạo, chuỗi động tác ấy nhanh và gọn ghẽ tới mức Hoàng đế tưởng nàng Lâu ngự thị thực thụ đã bị mấy nữ quan bên cục Thượng nghi hở ra là soi mói người này người kia chấp hành cung quy không nghiêm thế chỗ.
- Nàng mệt nhọc cả đêm, sao còn không lo nghỉ ngơi? - Hứng thú trêu ghẹo của Hoàng đế nổi dậy.
Lâu ngự thị chẳng thèm để lộ dù chỉ là một chút cảm giác e thẹn của phi tần thị tẩm lần đầu, thốt ra độc một chữ “vâng” khàn đặc. Nàng nhận áo mũ dùng trong các buổi thường triều* từ tay các nữ quan bên Ty y* thuộc cục Thượng phục, hầu Hoàng đế mặc từng món một.
Hoàng đế cúi đầu xem từng động tác của nàng. Tay nghề của Lâu ngự thị không thành thạo bằng các nữ quan theo hầu lâu năm, song, so với các phi tần khác thì phải gọi là hơn xa ngàn dặm. Kể cả Đoan phi, Trinh phi lần đầu hầu Hoàng đế mặc lễ phục sau khi ngài đăng vị cũng còn cuống tay cuống chân, huống gì một phi tần mới cóng.
- Xem nàng kìa, cứ như thế này thì còn việc nào tới được tay các nữ quan bên cục Thượng phục nữa? Ắt trẫm phải bổ dụng nàng vào một vị trí bên cục Thượng phục mới không uổng phí tay nghề của nàng.
Hoàng đế nói lời vui đùa, song đám cung tỳ, nữ quan theo hầu lại im phăng phắc, cúi đầu không dám thở mạnh.
Lâu Nguyệt Dao đã quá quen với cái kiểu thoáng trước còn tỏ ra vừa lòng hợp ý, chốc sau đã trở mặt vô tình của đấng quân vương. Nàng thấm nhuần sâu sắc đạo lý gần vua như gần cọp, không chỉ thông qua sự giáo dưỡng từ danh môn, mà còn nhờ rút ra kinh nghiệm từ những lần suýt bị đày vào lãnh cung ở kiếp trước. Lâu ngự thị phì cười.
- Sao bệ hạ lại nói lời ấy? Mỗi người có trách nhiệm riêng của mình, không ai giống ai. Cục Thượng phục chuyên quản lý đồ lễ phục, lễ khí; dự trữ các loại cao dầu dùng để chăm sóc da, tóc; bảo quản đồ nghi trượng dùng khi xuất hành… Trừ việc hầu bệ hạ mặc thường triều phục ra thì thần thiếp nào có hiểu được việc khác. Thần thiếp mà qua bên ấy chỉ tổ làm vướng tay vướng chân các vị nữ quan thôi.
- Thế trẫm nuôi nàng thì được những gì? Tốn hết cơm hết gạo! - Hoàng đế cười cười, ra chiều đùa cợt.
- Bổn phận của phi tần trước hết là hầu hạ quân vương. - Lâu Nguyệt Dao quỳ gối đeo những thứ đồ ngọc khí lên bên hông Hoàng đế. Chừng như thấy mình đáp qua loa quá, nàng bèn nói thêm.
- Thần thiếp chỉ được học cách hầu hạ quân vương mặc triều phục vào kì tuyển tú năm Nguyên Hựu thứ tư. May mà thần thiếp có hứng thú nên mới học kĩ, chứ tay nghề vốn không thể nào tinh tường được bằng chư vị nữ quan. Với cả, các chức nữ quan bên Lục cục đều đã được lấp đầy cả rồi, bệ hạ cho thần thiếp qua bên ấy thì các vị nữ quan đã thông qua chuỗi kì thi tuyển khắc nghiệt chỉ e sẽ oán trách thần thiếp mất thôi.
- Sao nào? Ý trẫm mà quyết thì nữ quan nào dám oán trách hả? Nàng có hứng thú mới chịu học kĩ, thế không hứng thú thì tính sao đây?
Thân Long Chương vẫn cứ cười đùa, cơ hồ với ngài, đó chỉ là chuyện trò vui vẻ với phi tần của mình, cứ như thể cái người liên tục thử lòng Lâu ngự thị chẳng phải ngài vậy. Trời lạnh ngắt, thế mà đám nữ quan có mặt ở Phủng Nguyệt các lại đổ mồ hôi đầm đìa sau lưng. Vừa thầm sợ hãi thay Lâu ngự thị, bọn họ vừa sợ hãi bản lĩnh ở chung với cọp hùm của nàng.
Bàn tay đang chỉnh lại mũ miện thập nhị lưu* của Lâu Nguyệt Dao thoáng ngừng. Nàng đứng trên cái đôn con con đội miện cho Thân Long Chương - nàng không dám bảo Hoàng đế cúi đầu dù rất muốn, lại vừa không thích làm theo cách của các nữ quan từng dạy, do đó, Lâu Nguyệt Dao chọn cho mình một lối đi riêng. Ấy là kê ghế đứng cho cao.
Vậy nhưng nàng tính sai, vóc dáng Hoàng đế quá cao lớn, hai chân nàng thậm chí phải nhón lên mà vẫn không cao hơn được Thân Long Chương. Lâu Nguyệt Dao bặm môi khó chịu. Cái tính hơn thua thôi thúc nàng gắng sức nhón chân cao hơn chút nữa.
Hoàng đế thình lình trở tay ôm nàng ngự thị của mình lên. Suýt tí nữa thì Lâu Nguyệt Dao đã hét ầm ĩ, may mà nàng cũng có kinh nghiệm, cắn răng ngậm miệng ngăn tiếng hét, vòng tay ôm cổ ngài.
Hoàng đế nhéo mông nàng một cái, lặp lại:
- Hả?
- Chẳng lẽ cách thần thiếp uyển chuyển bày tỏ lòng ngưỡng mộ dành cho bệ hạ còn chưa đủ rõ hay sao mà bệ hạ cứ phải ép thần thiếp thú nhận? - Nàng hờn dỗi.
Tràng cười sang sảng phát ra từ Hoàng đế sau đó khiến đám cung tỳ kinh ngạc.
Ngài cúi đầu ngửi mùi hương bên cổ Lâu ngự thị, chắc thấy mùi nịnh mũi quá nên bèn nhe răng cắn thêm mấy phát. Không đau nhưng hơi ngứa. Lâu Nguyệt Dao ngán ngẩm vô cùng, bởi vì lát nữa lại phải dùng son phấn để mà che đi kẻo đám phi tần kia ngứa mắt chứ không gì.
À khoan đã! Nàng nghĩ bụng, cứ hễ có ai được sủng hạnh thì đám phi tần đều ghen tức lồng lộn chứ nào tính riêng mỗi mình nàng.
Nghĩ thế, đầu óc Lâu Nguyệt Dao thư thái hẳn lên. Nàng xin Hoàng đế thả mình xuống, đoạn cẩn thận phủi thẳng từng nếp gấp trên bộ lễ phục thường triều ngài đang bận. Hoàng đế cúi đầu, giơ tay điểm nhẹ lên chóp mũi nàng ngự thị.
- Thích hương hoa mai à?
- Tâu không ạ. Thần thiếp ưa dùng nhất là hương hoa lan, nhưng mà lần này… ừm… chưa có nên xài tạm.
Hoàng đế gật gù, không tỏ vẻ gì thêm. Thế rồi, ngài cất bước. Lâu ngự thị đứng dưới mái hiên Phủng Nguyệt các tiễn đưa.
Trong thoáng chốc quay đầu lại nhìn, Hoàng đế đã ngộ ra điều còn thiếu mà mình tìm kiếm nơi Lâu ngự thị là gì.
Đó là đoan trang, dè dặt - phẩm cách cần có của một tần ngự thiên tử.
Lâu Nguyệt Dao khoác áo choàng màu hồng nhạt có vòng lông trắng muốt quanh cổ, đứng thẳng người. Ngài biết nàng ngự thị ấy đã mệt nhọc suốt cả đêm, lại phải dậy sớm hầu hạ mình. Vậy nhưng dáng đứng nàng vẫn thẳng tắp, ngẩng cao đầu, đôi môi đỏ mọng khéo chiều lòng ngài khi không cười lại toát ra một vẻ xa cách kì lạ. Thân Long Chương bỗng nhớ tới dáng vẻ của Hoàng hậu Thuận Đức đời vua cha mình, khi ấy bà cũng có khí độ đoan trang xa cách đến nỗi đám hoàng tử, công chúa trong cung không ai dám nhìn thẳng mặt bà như thế.
Đôi mắt nàng ngự thị đang lờ đờ do thiếu ngủ bỗng bừng sáng. Nàng nở nụ cười e dè, cười mà không hở răng đúng chuẩn tiểu thư khuê các với ngài.
Đôi lông mày đang nhíu của Hoàng đế giãn ra. Ngài đáp lại nàng bằng một nụ cười nhẹ không rõ ý vị.
Có lẽ từ hôm nay nên gọi nàng là Lâu mỹ nhân rồi!
Chú thích:
* Thường triều phục: Trang phục dùng khi Hoàng đế dự buổi chầu thường ngày. Quy cách áo mũ tùy theo từng triều đại.
* Mũ miện thập nhị lưu: tức mũ miện có mười hai dây tua, mỗi dây tua có mười hai hạt ngọc. Nhà Thân trong truyện là một triều đại giả tưởng nên áo mũ không án theo quy cách của một triều đại nhất định nào cả.
* Nữ quan: Còn gọi là cung quan. Họ là những người phụ nữ đảm nhận chức quan trong nội đình, có phẩm trật, có lương bổng. Nhiệm vụ của họ thiên về giúp đỡ hậu phi quản lý các cơ quan vận hành nội cung, số ít đảm nhận chức trách dạy dỗ hoàng tử, công chúa, phi tần, cung nhân. Ngoài ra họ còn có thể trở thành phi tần. Nữ quan bắt buộc phải biết chữ. (Nguồn tham khảo từ các trang thông tin không chính thống)
Việt Nam ta có hai vị nữ quan rất nổi danh: bà Lễ nghi học sĩ Nguyễn Thị Lộ và bà Hồng Hà nữ sĩ Đoàn Thị Điểm.
* Ty y: thuộc cục Thượng phục chuyên bảo quản, cất giữ áo và phục sức của Hoàng đế. (Tham khảo từ web Wikipedia)
Chế độ cung quan trong truyện phỏng theo mô hình Lục cục nhất ty thời Đường.
Liễu Thanh Thanh đứng dưới mái hiên Minh Nguyệt các, bần thần nhìn ánh nến mờ mờ hắt lên song cửa Phủng Nguyệt các. Mãi đến khi ánh nến ấy tắt hẳn, nàng vẫn cứ đứng yên như trời trồng, mặc gió lạnh, mặc tuyết rơi.
Cung tỳ Xuân Nữ ôm chiếc áo lông tiến lại gần, định bụng khuyên nhủ nương nương nhà mình đi nghỉ ngơi sớm, đặng ngày mai còn tới cung Vĩnh Ninh vấn an Hoàng thái phi như thường lệ.
- Nương nương!
- Đừng đến đây! Ngươi cứ mặc ta! - Liễu Thanh Thanh gắt gỏng.
Cơn ganh ghét bị đè nén đã lâu bỗng trồi lên, biến thành liều thuốc độc lan khắp cơ thể nàng. Dẫu biết là không nên, dẫu biết là Dao muội đã phải chờ đợi cơ hội này rất lâu rất lâu, Liễu Thanh Thanh vẫn ganh tị không cách nào kìm nén nổi.
Nàng há miệng thở dốc. Làn khói hơi nong nóng bốc lên rồi tan tành giữa thinh không. Cứ theo từng nhịp thở của nàng, khói hơi lại bốc lên, lại tan tành như chính cõi lòng đã vỡ nát vô số lần của nàng vậy. Dòng lệ châu rỉ rả nơi khóe mắt dáng hạnh nhân, trượt qua gò má đào, lặn sâu vào trong lớp áo trung y màu xanh lá liễu.
Một bàn tay bỗng đặt lên vai khiến Liễu Thanh Thanh giật thót. Năm tháng vào cung trôi dần, nàng học được cách kéo ống tay áo rộng lau nước mắt, giấu nhẹm đi mọi buồn khổ trước mặt người khác. Dù cho, kẻ ấy là người tỷ muội thân thiết, nâng đỡ lẫn nhau hòng vượt cơn hoạn nạn nơi cung cấm của nàng.
- Ngươi về phòng nghỉ ngơi đi. - Tôn Mộng cầm lấy chiếc áo choàng lông trong tay Xuân Nữ, nói với cô ta như thế.
- Dạ nhưng mà… - Xuân Nữ do dự nhìn qua Liễu Thanh Thanh vẫn đang rơi lệ trong im lặng.
- Không sao. Ngươi cứ về đi, có ta ở đây rồi. - Tôn Mộng buông lời. Nàng nói chuyện từ tốn, song ý ra lệnh bên trong thì không kẻ nào trong đám cung nhân dưới quyền dám cãi lại. Cho tới bây giờ, hầu hết cung nhân trong cung Phồn Dương đã có xu hướng coi Tôn quý nhân là nương nương chủ vị tương lai.
Xuân Nữ đành phải cáo lui.
- Mộng tỷ tỷ đến khuyên muội ạ? - Liễu Thanh Thanh lẩm bẩm. Bất chợt, nàng xoáy thẳng ánh nhìn đau đáu vào Tôn Mộng.
- Nhưng tỷ tỷ ơi, tỷ tỷ cũng buồn phải không? Mùi rượu nồng nặc trên người tỷ tỷ, những chum rượu rỗng tỷ tỷ giấu trong Mãn Nguyệt các những đêm thánh giá không ghé thăm, có điều nào mà muội không nhận ra chứ?
Tôn Mộng nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc. Song, nụ cười ấy chỉ diễn ra trong một khắc ngắn ngủi, nàng đã vội thu hồi. Chiếc lò sưởi tay ấm nóng được nhét vào tay Liễu Thanh Thanh.
- Ta đã từng nghĩ tiến cung làm phi tần là vinh hạnh lớn nhất đời ta. Khi ấy ta nào có hay cái vinh hạnh này đau đớn quá. - Nói giữa chừng, cổ họng Tôn Mộng nghẹn đắng. Chốc sau, nàng mới ngậm ngùi buông một câu đầy thương cảm.
- Thì ra ở nơi này, mỗi đêm đều có người khóc.
- Nhưng mà Thanh muội, chúng ta đã hứa với nhau rồi phải không? Nếu bệ hạ sủng hạnh kẻ khác ngoài ta, ta mong người ấy phải là muội và Nguyệt Dao. Tương tự, muội cũng như thế, đúng chứ?
Liễu Thanh Thanh thôi đổ lệ. Nàng nở nụ cười méo mó nhìn thẳng vào đôi mắt hồ nghi, chừng như thấu tỏ mọi điều của người tỷ muội thân thiết, khẳng định chắc nịch.
- Phải.
Tôn Mộng vừa mới thở phào nhẹ nhõm đã phải giật mình thon thót khi nghe Liễu Thanh Thanh đề nghị.
- Mộng tỷ tỷ, muội muốn gặp Xuân Hường.
Đôi mắt Tôn Mộng khẽ chớp.
- Muội muốn cô ta chết. Có được không Mộng tỷ tỷ? - Liễu Thanh Thanh nắm chặt chiếc thoa vàng trong tay, khẩn khoản van nài. Đôi mắt nàng ánh lên sát ý, còn đâu dáng vẻ ngây thơ, đáng yêu ngày mới vào cung.
Chiếu theo kế sách của Lâu Nguyệt Dao, một trong số những kẻ phản trắc ở Minh Nguyệt các đã bị lộ tẩy. Xuân Hường bị đuổi trả về nội phủ một cách danh chính ngôn thuận. Tuy toàn bộ quá trình xảy ra hôm ấy còn có đôi điều khúc mắc do Lâu Nguyệt Dao bị ngất ngay ở cung Khôn Nghi nên không thể ra tay đe nẹt đám cung nhân. Song, Liễu Thanh Thanh và Tôn Mộng khẳng định không một bậc bề trên nào trong cung có thể bắt bẻ lỗi sai của hai nàng.
Cơn buồn khổ của Liễu tuyển thị cần dùng nỗi đau của kẻ khác để thư giải. Đương nhiên, sự lựa chọn tốt nhất là Xuân Hường.
- Không! Muội đã là một phi tần. Chẳng cần thiết phải để máu nhuộm tay mình. Nếu muội khăng khăng muốn làm, thì chí ít hãy để kẻ khác hiến sức thay muội. Vào nghỉ đi thôi, chậm nhất là ba ngày nữa, muội sẽ được toại nguyện. Nhé? - Tôn Mộng nắm lấy vai Liễu Thanh Thanh. Chứng kiến đôi mắt mất dần sát ý và cái gật đầu dứt của người muội muội, Tôn quý nhân cười bảo.
- Muội vào nghỉ đi, ngày mai còn dài lắm đấy!
Không chỉ là ngày mai, mà tất cả những ngày sau đó dưới mái ngói lưu ly vàng óng ả, dưới bức tường hồng cao không cách nào thoát ra được của đại nội đều dài như thể không có hồi kết.
***
Có lẽ bấy giờ là khoảng giữa giờ Dần*, trời mùa đông hãy còn tối om. Lâu Nguyệt Dao bị đánh thức bởi âm thanh vải vóc sột soạt bên mình. May nhờ thói quen dậy sớm tiễn quân vương mài dũa từ kiếp trước vẫn còn đó, nàng có buồn ngủ cách mấy vẫn tỉnh dậy được. Nàng he hé mắt liếc sang bên cạnh, thấy Hoàng đế đang ngồi bên mép giường. Tấm lưng rộng của người nam tử ngồi ở ngôi cao vững chãi mà cô quạnh.
Lâu Nguyệt Dao khép mắt, vươn tay sờ soạng chỗ nằm bên cạnh. Nghe được động tĩnh, Thân Long Chương quay đầu thấy nàng phi tử đang tìm mình. Cổ họng ngài tràn ra tiếng cười trầm thấp.
- Hãy còn sớm. Nàng nghỉ thêm chốc nữa đi.
Nàng phi tử mới đêm qua còn nũng nịu trong vòng tay quân vương bỗng bật dậy. Khoác thêm tấm áo ngoài, mang đôi hài gấm vào chân, rửa tay lau mặt, chỉnh trang sơ sơ diện mạo, chuỗi động tác ấy nhanh và gọn ghẽ tới mức Hoàng đế tưởng nàng Lâu ngự thị thực thụ đã bị mấy nữ quan bên cục Thượng nghi hở ra là soi mói người này người kia chấp hành cung quy không nghiêm thế chỗ.
- Nàng mệt nhọc cả đêm, sao còn không lo nghỉ ngơi? - Hứng thú trêu ghẹo của Hoàng đế nổi dậy.
Lâu ngự thị chẳng thèm để lộ dù chỉ là một chút cảm giác e thẹn của phi tần thị tẩm lần đầu, thốt ra độc một chữ “vâng” khàn đặc. Nàng nhận áo mũ dùng trong các buổi thường triều* từ tay các nữ quan bên Ty y* thuộc cục Thượng phục, hầu Hoàng đế mặc từng món một.
Hoàng đế cúi đầu xem từng động tác của nàng. Tay nghề của Lâu ngự thị không thành thạo bằng các nữ quan theo hầu lâu năm, song, so với các phi tần khác thì phải gọi là hơn xa ngàn dặm. Kể cả Đoan phi, Trinh phi lần đầu hầu Hoàng đế mặc lễ phục sau khi ngài đăng vị cũng còn cuống tay cuống chân, huống gì một phi tần mới cóng.
- Xem nàng kìa, cứ như thế này thì còn việc nào tới được tay các nữ quan bên cục Thượng phục nữa? Ắt trẫm phải bổ dụng nàng vào một vị trí bên cục Thượng phục mới không uổng phí tay nghề của nàng.
Hoàng đế nói lời vui đùa, song đám cung tỳ, nữ quan theo hầu lại im phăng phắc, cúi đầu không dám thở mạnh.
Lâu Nguyệt Dao đã quá quen với cái kiểu thoáng trước còn tỏ ra vừa lòng hợp ý, chốc sau đã trở mặt vô tình của đấng quân vương. Nàng thấm nhuần sâu sắc đạo lý gần vua như gần cọp, không chỉ thông qua sự giáo dưỡng từ danh môn, mà còn nhờ rút ra kinh nghiệm từ những lần suýt bị đày vào lãnh cung ở kiếp trước. Lâu ngự thị phì cười.
- Sao bệ hạ lại nói lời ấy? Mỗi người có trách nhiệm riêng của mình, không ai giống ai. Cục Thượng phục chuyên quản lý đồ lễ phục, lễ khí; dự trữ các loại cao dầu dùng để chăm sóc da, tóc; bảo quản đồ nghi trượng dùng khi xuất hành… Trừ việc hầu bệ hạ mặc thường triều phục ra thì thần thiếp nào có hiểu được việc khác. Thần thiếp mà qua bên ấy chỉ tổ làm vướng tay vướng chân các vị nữ quan thôi.
- Thế trẫm nuôi nàng thì được những gì? Tốn hết cơm hết gạo! - Hoàng đế cười cười, ra chiều đùa cợt.
- Bổn phận của phi tần trước hết là hầu hạ quân vương. - Lâu Nguyệt Dao quỳ gối đeo những thứ đồ ngọc khí lên bên hông Hoàng đế. Chừng như thấy mình đáp qua loa quá, nàng bèn nói thêm.
- Thần thiếp chỉ được học cách hầu hạ quân vương mặc triều phục vào kì tuyển tú năm Nguyên Hựu thứ tư. May mà thần thiếp có hứng thú nên mới học kĩ, chứ tay nghề vốn không thể nào tinh tường được bằng chư vị nữ quan. Với cả, các chức nữ quan bên Lục cục đều đã được lấp đầy cả rồi, bệ hạ cho thần thiếp qua bên ấy thì các vị nữ quan đã thông qua chuỗi kì thi tuyển khắc nghiệt chỉ e sẽ oán trách thần thiếp mất thôi.
- Sao nào? Ý trẫm mà quyết thì nữ quan nào dám oán trách hả? Nàng có hứng thú mới chịu học kĩ, thế không hứng thú thì tính sao đây?
Thân Long Chương vẫn cứ cười đùa, cơ hồ với ngài, đó chỉ là chuyện trò vui vẻ với phi tần của mình, cứ như thể cái người liên tục thử lòng Lâu ngự thị chẳng phải ngài vậy. Trời lạnh ngắt, thế mà đám nữ quan có mặt ở Phủng Nguyệt các lại đổ mồ hôi đầm đìa sau lưng. Vừa thầm sợ hãi thay Lâu ngự thị, bọn họ vừa sợ hãi bản lĩnh ở chung với cọp hùm của nàng.
Bàn tay đang chỉnh lại mũ miện thập nhị lưu* của Lâu Nguyệt Dao thoáng ngừng. Nàng đứng trên cái đôn con con đội miện cho Thân Long Chương - nàng không dám bảo Hoàng đế cúi đầu dù rất muốn, lại vừa không thích làm theo cách của các nữ quan từng dạy, do đó, Lâu Nguyệt Dao chọn cho mình một lối đi riêng. Ấy là kê ghế đứng cho cao.
Vậy nhưng nàng tính sai, vóc dáng Hoàng đế quá cao lớn, hai chân nàng thậm chí phải nhón lên mà vẫn không cao hơn được Thân Long Chương. Lâu Nguyệt Dao bặm môi khó chịu. Cái tính hơn thua thôi thúc nàng gắng sức nhón chân cao hơn chút nữa.
Hoàng đế thình lình trở tay ôm nàng ngự thị của mình lên. Suýt tí nữa thì Lâu Nguyệt Dao đã hét ầm ĩ, may mà nàng cũng có kinh nghiệm, cắn răng ngậm miệng ngăn tiếng hét, vòng tay ôm cổ ngài.
Hoàng đế nhéo mông nàng một cái, lặp lại:
- Hả?
- Chẳng lẽ cách thần thiếp uyển chuyển bày tỏ lòng ngưỡng mộ dành cho bệ hạ còn chưa đủ rõ hay sao mà bệ hạ cứ phải ép thần thiếp thú nhận? - Nàng hờn dỗi.
Tràng cười sang sảng phát ra từ Hoàng đế sau đó khiến đám cung tỳ kinh ngạc.
Ngài cúi đầu ngửi mùi hương bên cổ Lâu ngự thị, chắc thấy mùi nịnh mũi quá nên bèn nhe răng cắn thêm mấy phát. Không đau nhưng hơi ngứa. Lâu Nguyệt Dao ngán ngẩm vô cùng, bởi vì lát nữa lại phải dùng son phấn để mà che đi kẻo đám phi tần kia ngứa mắt chứ không gì.
À khoan đã! Nàng nghĩ bụng, cứ hễ có ai được sủng hạnh thì đám phi tần đều ghen tức lồng lộn chứ nào tính riêng mỗi mình nàng.
Nghĩ thế, đầu óc Lâu Nguyệt Dao thư thái hẳn lên. Nàng xin Hoàng đế thả mình xuống, đoạn cẩn thận phủi thẳng từng nếp gấp trên bộ lễ phục thường triều ngài đang bận. Hoàng đế cúi đầu, giơ tay điểm nhẹ lên chóp mũi nàng ngự thị.
- Thích hương hoa mai à?
- Tâu không ạ. Thần thiếp ưa dùng nhất là hương hoa lan, nhưng mà lần này… ừm… chưa có nên xài tạm.
Hoàng đế gật gù, không tỏ vẻ gì thêm. Thế rồi, ngài cất bước. Lâu ngự thị đứng dưới mái hiên Phủng Nguyệt các tiễn đưa.
Trong thoáng chốc quay đầu lại nhìn, Hoàng đế đã ngộ ra điều còn thiếu mà mình tìm kiếm nơi Lâu ngự thị là gì.
Đó là đoan trang, dè dặt - phẩm cách cần có của một tần ngự thiên tử.
Lâu Nguyệt Dao khoác áo choàng màu hồng nhạt có vòng lông trắng muốt quanh cổ, đứng thẳng người. Ngài biết nàng ngự thị ấy đã mệt nhọc suốt cả đêm, lại phải dậy sớm hầu hạ mình. Vậy nhưng dáng đứng nàng vẫn thẳng tắp, ngẩng cao đầu, đôi môi đỏ mọng khéo chiều lòng ngài khi không cười lại toát ra một vẻ xa cách kì lạ. Thân Long Chương bỗng nhớ tới dáng vẻ của Hoàng hậu Thuận Đức đời vua cha mình, khi ấy bà cũng có khí độ đoan trang xa cách đến nỗi đám hoàng tử, công chúa trong cung không ai dám nhìn thẳng mặt bà như thế.
Đôi mắt nàng ngự thị đang lờ đờ do thiếu ngủ bỗng bừng sáng. Nàng nở nụ cười e dè, cười mà không hở răng đúng chuẩn tiểu thư khuê các với ngài.
Đôi lông mày đang nhíu của Hoàng đế giãn ra. Ngài đáp lại nàng bằng một nụ cười nhẹ không rõ ý vị.
Có lẽ từ hôm nay nên gọi nàng là Lâu mỹ nhân rồi!
Chú thích:
* Thường triều phục: Trang phục dùng khi Hoàng đế dự buổi chầu thường ngày. Quy cách áo mũ tùy theo từng triều đại.
* Mũ miện thập nhị lưu: tức mũ miện có mười hai dây tua, mỗi dây tua có mười hai hạt ngọc. Nhà Thân trong truyện là một triều đại giả tưởng nên áo mũ không án theo quy cách của một triều đại nhất định nào cả.
* Nữ quan: Còn gọi là cung quan. Họ là những người phụ nữ đảm nhận chức quan trong nội đình, có phẩm trật, có lương bổng. Nhiệm vụ của họ thiên về giúp đỡ hậu phi quản lý các cơ quan vận hành nội cung, số ít đảm nhận chức trách dạy dỗ hoàng tử, công chúa, phi tần, cung nhân. Ngoài ra họ còn có thể trở thành phi tần. Nữ quan bắt buộc phải biết chữ. (Nguồn tham khảo từ các trang thông tin không chính thống)
Việt Nam ta có hai vị nữ quan rất nổi danh: bà Lễ nghi học sĩ Nguyễn Thị Lộ và bà Hồng Hà nữ sĩ Đoàn Thị Điểm.
* Ty y: thuộc cục Thượng phục chuyên bảo quản, cất giữ áo và phục sức của Hoàng đế. (Tham khảo từ web Wikipedia)
Chế độ cung quan trong truyện phỏng theo mô hình Lục cục nhất ty thời Đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.