Chương 19: Hoa xinh phải bẻ liền tay (Cảnh báo 18+)
Mèo Mun Bé Bỏng
28/11/2024
Nhưng mà chính nàng mới là kẻ ham muốn vinh hoa, quyền thế do Hoàng đế mang lại. Chính nàng mới là người cần ngài. Chính nàng mới kẻ phải phục vụ quân vương chu toàn.
- Bệ hạ là ngoại nam hồi nào? Phải gọi là gì mới đúng nhỉ? À phải rồi, là ngoại tử hay là lương nhân* đây?
Môi nàng kề sát môi ngài. Mắt nàng đong đầy ham muốn nhìn chằm chằm môi ngài, cánh tay vòng quanh cổ ngài mập mờ, dụ dỗ. Có bao lời muốn rủ rỉ, nàng đã gói gọn vào hành động cả rồi.
Đôi mắt Hoàng đế đen ngòm như cái hố sâu. Vành tai hồng rực - ấy là biểu hiện khi ngài phấn khích quá độ. Thân Long Chương phấn khích vì tìm được một người mà mình khá là vừa lòng hợp ý. Mọi hành vi của nàng hình như đều được áng chừng vừa đủ để không khiến ngài phản cảm. Có to gan bạo dạn, có e ấp dịu dàng, có ngây thơ đáng yêu, hình như những điều yêu thích của ngài đều được hội tụ nơi nàng. Nhưng đó chỉ là hình như, Thân Long Chương vẫn còn thấy thiêu thiếu thứ gì đó.
Thế là, ngài giật phăng lớp vải vóc cuối cùng trên người nàng, hòng tìm kiếm phần mình thấy thiếu. Hai đóa mai hồng bị môi lưỡi mút mát, trêu ghẹo đến nỗi dựng đứng lên. Nàng ngự thị rướn người ôm lấy đầu rồng ấn sát vào trước ngực mình. Hơi thở nàng hơi rối loạn, ngón tay lại thảnh thơi cuốn mấy lọn tóc ngài chơi đùa. Hoàng đế đời nào chịu để phi tần của mình rảng rang chơi bời trong khắc xuân tiêu, tay ngài lần mò đi xuống.
- Hức… Bệ hạ!
Mái tóc xõa tung, rối bời. Cơ thể trinh nguyên, non tơ gồng cứng dần theo từng cái đụng chạm quá quắt. Nàng ngước đôi mắt loang loáng ánh nước, hổn hển gọi ngài.
- Đêm xuân đáng giá ngàn vàng. Nàng phải biết trân trọng đấy. - Môi Hoàng đế dán lên vành tai nàng ngự thị, thủ thỉ mấy lời mật ngọt trong phòng khuê.
Lâu Nguyệt Dao đã chẳng nhớ nổi đêm xuân đầu đời của mình diễn ra như thế nào nữa rồi. Duy độc một điều nàng còn nhớ: đau.
Nhưng nàng đến đây vốn để tranh giành thánh sủng, không phải để làm trinh nữ thẹn thùng. Huống hồ, Vinh phi Lâu Nguyệt Dao nào phải trinh nữ, thị tẩm ngần ấy năm rồi còn gì. Thân xác Lâu ngự thị mà hồn Vinh phi trú ngụ mới là thân hoàn bích thực thụ.
- Thế thì xin bệ hạ thương hoa tiếc ngọc. - Nàng nở nụ cười rạng rỡ như hoa ngày xuân, mặc cơn khó chịu mà lần đầu chung đụng xác thịt đưa tới.
- Tự luyến quá nhỉ! Dám ví mình với hoa với ngọc cơ đấy! - Xét thấy biểu hiện từ đầu buổi của Lâu ngự thị đến giờ rất được lòng mình, Hoàng đế cân nhắc cho tấm thân xử nữ của nàng, quyết định chẳng cần phải vồn vã làm gì.
Đêm xuân hãy còn dài. Săn sóc nàng thêm chút ít, ngài vui mà nàng cũng vui, niềm vui thú sau màn che trướng rủ mới trọn vẹn.
Hơi thở nam nhân sát rạt bên chiếc cổ cao ba ngấn. Cảm giác ẩm ướt, nóng hầm hập dời dần từ dưới cằm, trượt trên vùng da cổ non mịn, tụ xuống hõm cổ, để lại đôi ba vệt hồng mờ ám trên bờ vai như gọt. Ngón tay nam tử quen cầm gươm giáo, có vết chai mờ mờ khuấy đảo chốn đào nguyên giấu kín, xoa ấn hạt đào hồng, thành công kéo ra vài sợi tơ ướt át từ trong vùng tiên cảnh nhân gian.
Lâu Nguyệt Dao gắng gượng thoát ra từ cơn rùng mình dai dẳng do bị đánh úp cả trên lẫn dưới. Vùng bụng dưới co rút kịch liệt. Bờ vai rúm ró co cứng. Vinh phi Lâu Nguyệt Dao chẳng bao giờ chịu thua kém trong những trận ganh đua miệng lưỡi với đám phi tần, song trước mặt đấng chí tôn, nàng ngự thị Lâu Nguyệt Dao chỉ dám thể hiện một phần bé tẻo teo cái tính hơn thua của mình.
- Nếu như thần thiếp hức… chẳng phải hoa, ngọc, thần thiếp e rằng hức… a… mình sẽ hổ thẹn tới nỗi chẳng dám tham gia tuyển tú á.. nữa là… hà…hà… là lọt được vào mắt xanh của bệ hạ. - Gắng gượng nói hết được câu ấy, giọng nàng biến điệu. Tràng tiếng rên rỉ khi cao khi thấp quẩn quanh nội tẩm.
Cổ họng Thân Long Chương rung rung. Tiếng cười trầm, khàn tràn ra. Đôi mắt sắc lạnh, đôi mày lưỡi kiếm nhướng lên nhuốm đẫm ý cười.
- Ừ. Ừ. Trẫm có đôi mắt tinh tường biết lựa ra châu ngọc từ đống cát sỏi. Ái phi nịnh đúng chỗ rồi. Trẫm phải thưởng cho nàng mới được.
Lối vào chốn đào nguyên đã được hoàng đế khai khẩn cẩn thận trước khi cho nàng cung phi nhận ơn mưa móc. Mép hoa khép mở co rút, ứa ra quỳnh tương trong suốt, dinh dính dẫn dụ chàng lang quân đến ngắt lấy. Hoàng đế cúi tấm thân tôn quý hít ngửi hương xử nữ. Gò má ngài ám vệt đỏ, đôi mắt nguy hiểm chìm sâu trong bể dục.
Xông vào tiên cảnh trần gian, Thân Long Chương thở hắt ra một hơi đầy nhẫn nhịn. Nàng phi tử trẻ tuổi dưới thân thét lên kinh hãi. Người ngọc rúm ró, ngón chân cuộn tròn. Đau đớn là thế, nàng chẳng chịu nhẫn nhịn cơn khó ở một mình. Nàng bóp cằm ngài kéo xuống sát môi mình, bạo lực cắn môi ngài.
Động tác nàng vồ vập song sức lực chẳng lấy làm nhiều nhặn gì, hoặc có lẽ do nàng e dè thân phận bề tôi đối mặt với quân vương, hoặc có lẽ do sức tiểu thư con nhà quan lại chỉ có bấy nhiêu. Hoàng đế chỉ cảm thấy nơi môi lưỡi bị nàng cắn ngưa ngứa, hệt như sức cắn của con thú non ngứa miệng cắn bừa do mới mọc răng. Nhưng, kẻ bề tôi mà dám tổn thương tới thân thể vàng ngọc của đấng chí tôn thì chẳng khác nào phạm thượng. Câu “To gan” chưa kịp quát ra đã nghẹn ngay nơi cổ họng ngài.
Hoàng đế nắm da gáy nàng lôi ra. Ngài híp mắt nhìn đôi mắt phượng ầng ậng ánh lệ của nàng ngự thị dưới thân. Mắt nàng bình thường đã long lanh như nước hồ thu rồi, nay đắm chìm vào cơn vui thích, càng thêm mờ mịt, dụ hoặc. Đôi môi sưng mọng he hé, bên khóe môi còn dính dấp thứ chất dịch chẳng rõ là của nàng, của ngài, hay của cả hai trộn lẫn. Thân Long Chương nghĩ thương tình Lâu ngự thị nhỏ tuổi, bèn bóp cằm nàng, cúi mặt dạy nàng cách chiều lòng ngài.
Môi lưỡi đôi bên quấn quýt. Màu da đồng cổ đan vào màu da trắng át sương thắng tuyết. Tận khi đôi môi nhạt màu rời đi vì bị nàng đẩy đẩy vào ngực do thiếu dưỡng khí, ngài vẫn đang đưa đẩy hông điên cuồng.
- Áo vàng chàng tiếc mà chi. Tiếc chăng là thuở xuân thì chóng phai. Hoa xinh phải bẻ liền tay. Chớ để lâu ngày lại bẻ cành khô*. Thì ra trẫm đã bỏ lỡ điều tuyệt diệu đến nhường này.
Hoàng đế ngâm nga mấy câu thơ hương diễm chốn buồng the do thi nhân nào đó lưu truyền. Mớ tóc lòa xòa trước trán rồng bị ngài vuốt ngược ra sau. Giọng ngài khàn đặc, chừng như đã mê đắm cảm giác điên loan đảo phượng với nàng phi tử mới kén vào cung.
Nàng ngự thị đang khép hờ mắt, thở hổn hển dưới thân ngài lại không cho là như thế. Đôi mắt Lâu Nguyệt Dao thất thần, chìm đắm trong mớ hồi ức vụn vặt xưa cũ. Nàng vừa hồi tưởng vừa suy đoán Hoàng đế Nguyên Hựu đã nói những lời tương tự với bao nhiêu khách má hồng từng đi qua đời ngài.
Bất đồ*, cơ thể nàng bị ngài quay ngược ra sau. Đôi tay chống lên chiếc gối mềm, còn hai đầu gối chạm lên chăn gấm hỗn loạn.
Hoàng đế cố ý dạo chơi chốn đào nguyên giấu kín từ phía sau, hòng trừng phạt nàng phi tử dám thất thần nghĩ đến chuyện khác trong cuộc vui chăn gối với đấng quân vương. Cơ thể nàng đong đưa, dập dìu theo từng cú va chạm của ngài. Đầu óc nàng quay cuồng, chẳng nhớ nổi đêm nay là đêm nao nữa là những chuyện xưa cũ. Dấn mình trong cơn hoan lạc, nàng phi tử chỉ có thể hé đôi môi sưng mọng rên rỉ xin tha.
Tiếng nước ọc ạch, tiếng thở dốc, rên rỉ phát ra từ gian nội tẩm ở Phủng Nguyệt các khiến các cung tỳ chờ lệnh bên ngoài ngượng chín mặt, cúi đầu thật thấp.
Cái đêm hôm ấy đêm gì,
Bóng dương lồng bóng đồ my trập trùng?
Chồi thược dược mơ mòng thụy vũ,
Đóa hải đường thức ngủ xuân tiêu. (*)
Tận khi gọi nước đến lần thứ tư, thú điên loan đảo phượng chốn phòng the mới đến hồi kết.
Lâu Nguyệt Dao nằm nhoài mình trên giường, bất chấp hình tượng thục nữ. Tấm thân đã được gột rửa sạch sẽ bằng nước nóng pha dầu thơm, rắc cánh hoa - đãi ngộ do bên Kính Sự phòng chuẩn bị cho phi tần thị tẩm lần đầu.
Nàng khoác lớp áo trung y màu hồng, đắp chăn gấm dày, mơ màng sắp ngủ. Hoàng đế được thỏa mãn rồi lại chẳng chịu để yên cho phi tử của mình nghỉ ngơi. Ngài chống khuỷu tay lên gối, tay còn lại cuốn lọn tóc mượt như tơ lụa của nàng ngự thị lên mân mê.
- Người khác bái kiến trẫm đều tự xưng chức danh. Sao đến phiên nàng, nàng lại xưng tên?
Sao ngài không hỏi sơm sớm tí cho thần thiếp đi ngủ hả? Lâu Nguyệt Dao khó chịu vô cùng, song nghĩ đến chuyện thăng phẩm cấp ngày mai, nàng đành giấu nhẹm đi tất cả những bất mãn. Nàng đưa tay dụi mắt, mơ màng thủ thỉ:
- Thần thiếp muốn đức lang quân của thần thiếp nhớ được tên mình.
Nàng phi tử sán lại gần bậc quân vương. Mái đầu xanh nũng nịu dụi vào lòng ngài. Đôi mắt nhập nhòe sắp khép tới nơi rồi còn cố chấp mở bừng.
- Bệ hạ có chịu chiều lòng thần thiếp không? - Lâu Nguyệt Dao nỉ non.
Hoàng đế tiện tay ôm nàng phi tử vào lòng.
- Trẫm ân chuẩn cho nàng.
Quả nhiên xin xỏ nam nhân lúc hắn thỏa mãn là dễ nhất! Lâu Nguyệt Dao hài lòng chìm vào giấc ngủ.
Chú thích:
*Nhan đề chương lấy ý từ bản dịch của bài thơ "Kim lũ y" - Đỗ Thu Nương thời Đường. Không rõ danh tính người dịch. Nguyên văn bản dịch:
Áo vàng chàng tiếc mà chi
Tiếc chăng là thuở xuân thì chóng phai
Hoa xinh phải bẻ liền tay
Chớ để lâu ngày lại bẻ cành khô.
* lương nhân, ngoại tử: Đều là những từ mà nữ tử dùng để gọi người chồng. Điển tích phía sau khá dài. Mọi người có thể tham khảo thêm thông tin trên mạng. Các từ mang nghĩa tương tự có quan nhân, trượng phu, phu quân,... tùy từng triều đại. (Thông tin tham khảo từ nguồn không chính thống.)
Tuy nhiên, ở Việt Nam thời xưa ít thấy các cách gọi này, vợ hay gọi chồng là mình, thầy em, bố cái Hoa, bố thằng cu Tí, cậu (gia đình quyền quý),... Các cách gọi phía trên có thể được dùng trong thơ văn (nếu có).
*Bất đồ: thình lình, bất chợt
* Đoạn trích trong bài thơ "Cung oán ngâm khúc" của Ôn Như Hầu Nguyễn Gia Thiều thời vua Lê Hiển Tông.
- Bệ hạ là ngoại nam hồi nào? Phải gọi là gì mới đúng nhỉ? À phải rồi, là ngoại tử hay là lương nhân* đây?
Môi nàng kề sát môi ngài. Mắt nàng đong đầy ham muốn nhìn chằm chằm môi ngài, cánh tay vòng quanh cổ ngài mập mờ, dụ dỗ. Có bao lời muốn rủ rỉ, nàng đã gói gọn vào hành động cả rồi.
Đôi mắt Hoàng đế đen ngòm như cái hố sâu. Vành tai hồng rực - ấy là biểu hiện khi ngài phấn khích quá độ. Thân Long Chương phấn khích vì tìm được một người mà mình khá là vừa lòng hợp ý. Mọi hành vi của nàng hình như đều được áng chừng vừa đủ để không khiến ngài phản cảm. Có to gan bạo dạn, có e ấp dịu dàng, có ngây thơ đáng yêu, hình như những điều yêu thích của ngài đều được hội tụ nơi nàng. Nhưng đó chỉ là hình như, Thân Long Chương vẫn còn thấy thiêu thiếu thứ gì đó.
Thế là, ngài giật phăng lớp vải vóc cuối cùng trên người nàng, hòng tìm kiếm phần mình thấy thiếu. Hai đóa mai hồng bị môi lưỡi mút mát, trêu ghẹo đến nỗi dựng đứng lên. Nàng ngự thị rướn người ôm lấy đầu rồng ấn sát vào trước ngực mình. Hơi thở nàng hơi rối loạn, ngón tay lại thảnh thơi cuốn mấy lọn tóc ngài chơi đùa. Hoàng đế đời nào chịu để phi tần của mình rảng rang chơi bời trong khắc xuân tiêu, tay ngài lần mò đi xuống.
- Hức… Bệ hạ!
Mái tóc xõa tung, rối bời. Cơ thể trinh nguyên, non tơ gồng cứng dần theo từng cái đụng chạm quá quắt. Nàng ngước đôi mắt loang loáng ánh nước, hổn hển gọi ngài.
- Đêm xuân đáng giá ngàn vàng. Nàng phải biết trân trọng đấy. - Môi Hoàng đế dán lên vành tai nàng ngự thị, thủ thỉ mấy lời mật ngọt trong phòng khuê.
Lâu Nguyệt Dao đã chẳng nhớ nổi đêm xuân đầu đời của mình diễn ra như thế nào nữa rồi. Duy độc một điều nàng còn nhớ: đau.
Nhưng nàng đến đây vốn để tranh giành thánh sủng, không phải để làm trinh nữ thẹn thùng. Huống hồ, Vinh phi Lâu Nguyệt Dao nào phải trinh nữ, thị tẩm ngần ấy năm rồi còn gì. Thân xác Lâu ngự thị mà hồn Vinh phi trú ngụ mới là thân hoàn bích thực thụ.
- Thế thì xin bệ hạ thương hoa tiếc ngọc. - Nàng nở nụ cười rạng rỡ như hoa ngày xuân, mặc cơn khó chịu mà lần đầu chung đụng xác thịt đưa tới.
- Tự luyến quá nhỉ! Dám ví mình với hoa với ngọc cơ đấy! - Xét thấy biểu hiện từ đầu buổi của Lâu ngự thị đến giờ rất được lòng mình, Hoàng đế cân nhắc cho tấm thân xử nữ của nàng, quyết định chẳng cần phải vồn vã làm gì.
Đêm xuân hãy còn dài. Săn sóc nàng thêm chút ít, ngài vui mà nàng cũng vui, niềm vui thú sau màn che trướng rủ mới trọn vẹn.
Hơi thở nam nhân sát rạt bên chiếc cổ cao ba ngấn. Cảm giác ẩm ướt, nóng hầm hập dời dần từ dưới cằm, trượt trên vùng da cổ non mịn, tụ xuống hõm cổ, để lại đôi ba vệt hồng mờ ám trên bờ vai như gọt. Ngón tay nam tử quen cầm gươm giáo, có vết chai mờ mờ khuấy đảo chốn đào nguyên giấu kín, xoa ấn hạt đào hồng, thành công kéo ra vài sợi tơ ướt át từ trong vùng tiên cảnh nhân gian.
Lâu Nguyệt Dao gắng gượng thoát ra từ cơn rùng mình dai dẳng do bị đánh úp cả trên lẫn dưới. Vùng bụng dưới co rút kịch liệt. Bờ vai rúm ró co cứng. Vinh phi Lâu Nguyệt Dao chẳng bao giờ chịu thua kém trong những trận ganh đua miệng lưỡi với đám phi tần, song trước mặt đấng chí tôn, nàng ngự thị Lâu Nguyệt Dao chỉ dám thể hiện một phần bé tẻo teo cái tính hơn thua của mình.
- Nếu như thần thiếp hức… chẳng phải hoa, ngọc, thần thiếp e rằng hức… a… mình sẽ hổ thẹn tới nỗi chẳng dám tham gia tuyển tú á.. nữa là… hà…hà… là lọt được vào mắt xanh của bệ hạ. - Gắng gượng nói hết được câu ấy, giọng nàng biến điệu. Tràng tiếng rên rỉ khi cao khi thấp quẩn quanh nội tẩm.
Cổ họng Thân Long Chương rung rung. Tiếng cười trầm, khàn tràn ra. Đôi mắt sắc lạnh, đôi mày lưỡi kiếm nhướng lên nhuốm đẫm ý cười.
- Ừ. Ừ. Trẫm có đôi mắt tinh tường biết lựa ra châu ngọc từ đống cát sỏi. Ái phi nịnh đúng chỗ rồi. Trẫm phải thưởng cho nàng mới được.
Lối vào chốn đào nguyên đã được hoàng đế khai khẩn cẩn thận trước khi cho nàng cung phi nhận ơn mưa móc. Mép hoa khép mở co rút, ứa ra quỳnh tương trong suốt, dinh dính dẫn dụ chàng lang quân đến ngắt lấy. Hoàng đế cúi tấm thân tôn quý hít ngửi hương xử nữ. Gò má ngài ám vệt đỏ, đôi mắt nguy hiểm chìm sâu trong bể dục.
Xông vào tiên cảnh trần gian, Thân Long Chương thở hắt ra một hơi đầy nhẫn nhịn. Nàng phi tử trẻ tuổi dưới thân thét lên kinh hãi. Người ngọc rúm ró, ngón chân cuộn tròn. Đau đớn là thế, nàng chẳng chịu nhẫn nhịn cơn khó ở một mình. Nàng bóp cằm ngài kéo xuống sát môi mình, bạo lực cắn môi ngài.
Động tác nàng vồ vập song sức lực chẳng lấy làm nhiều nhặn gì, hoặc có lẽ do nàng e dè thân phận bề tôi đối mặt với quân vương, hoặc có lẽ do sức tiểu thư con nhà quan lại chỉ có bấy nhiêu. Hoàng đế chỉ cảm thấy nơi môi lưỡi bị nàng cắn ngưa ngứa, hệt như sức cắn của con thú non ngứa miệng cắn bừa do mới mọc răng. Nhưng, kẻ bề tôi mà dám tổn thương tới thân thể vàng ngọc của đấng chí tôn thì chẳng khác nào phạm thượng. Câu “To gan” chưa kịp quát ra đã nghẹn ngay nơi cổ họng ngài.
Hoàng đế nắm da gáy nàng lôi ra. Ngài híp mắt nhìn đôi mắt phượng ầng ậng ánh lệ của nàng ngự thị dưới thân. Mắt nàng bình thường đã long lanh như nước hồ thu rồi, nay đắm chìm vào cơn vui thích, càng thêm mờ mịt, dụ hoặc. Đôi môi sưng mọng he hé, bên khóe môi còn dính dấp thứ chất dịch chẳng rõ là của nàng, của ngài, hay của cả hai trộn lẫn. Thân Long Chương nghĩ thương tình Lâu ngự thị nhỏ tuổi, bèn bóp cằm nàng, cúi mặt dạy nàng cách chiều lòng ngài.
Môi lưỡi đôi bên quấn quýt. Màu da đồng cổ đan vào màu da trắng át sương thắng tuyết. Tận khi đôi môi nhạt màu rời đi vì bị nàng đẩy đẩy vào ngực do thiếu dưỡng khí, ngài vẫn đang đưa đẩy hông điên cuồng.
- Áo vàng chàng tiếc mà chi. Tiếc chăng là thuở xuân thì chóng phai. Hoa xinh phải bẻ liền tay. Chớ để lâu ngày lại bẻ cành khô*. Thì ra trẫm đã bỏ lỡ điều tuyệt diệu đến nhường này.
Hoàng đế ngâm nga mấy câu thơ hương diễm chốn buồng the do thi nhân nào đó lưu truyền. Mớ tóc lòa xòa trước trán rồng bị ngài vuốt ngược ra sau. Giọng ngài khàn đặc, chừng như đã mê đắm cảm giác điên loan đảo phượng với nàng phi tử mới kén vào cung.
Nàng ngự thị đang khép hờ mắt, thở hổn hển dưới thân ngài lại không cho là như thế. Đôi mắt Lâu Nguyệt Dao thất thần, chìm đắm trong mớ hồi ức vụn vặt xưa cũ. Nàng vừa hồi tưởng vừa suy đoán Hoàng đế Nguyên Hựu đã nói những lời tương tự với bao nhiêu khách má hồng từng đi qua đời ngài.
Bất đồ*, cơ thể nàng bị ngài quay ngược ra sau. Đôi tay chống lên chiếc gối mềm, còn hai đầu gối chạm lên chăn gấm hỗn loạn.
Hoàng đế cố ý dạo chơi chốn đào nguyên giấu kín từ phía sau, hòng trừng phạt nàng phi tử dám thất thần nghĩ đến chuyện khác trong cuộc vui chăn gối với đấng quân vương. Cơ thể nàng đong đưa, dập dìu theo từng cú va chạm của ngài. Đầu óc nàng quay cuồng, chẳng nhớ nổi đêm nay là đêm nao nữa là những chuyện xưa cũ. Dấn mình trong cơn hoan lạc, nàng phi tử chỉ có thể hé đôi môi sưng mọng rên rỉ xin tha.
Tiếng nước ọc ạch, tiếng thở dốc, rên rỉ phát ra từ gian nội tẩm ở Phủng Nguyệt các khiến các cung tỳ chờ lệnh bên ngoài ngượng chín mặt, cúi đầu thật thấp.
Cái đêm hôm ấy đêm gì,
Bóng dương lồng bóng đồ my trập trùng?
Chồi thược dược mơ mòng thụy vũ,
Đóa hải đường thức ngủ xuân tiêu. (*)
Tận khi gọi nước đến lần thứ tư, thú điên loan đảo phượng chốn phòng the mới đến hồi kết.
Lâu Nguyệt Dao nằm nhoài mình trên giường, bất chấp hình tượng thục nữ. Tấm thân đã được gột rửa sạch sẽ bằng nước nóng pha dầu thơm, rắc cánh hoa - đãi ngộ do bên Kính Sự phòng chuẩn bị cho phi tần thị tẩm lần đầu.
Nàng khoác lớp áo trung y màu hồng, đắp chăn gấm dày, mơ màng sắp ngủ. Hoàng đế được thỏa mãn rồi lại chẳng chịu để yên cho phi tử của mình nghỉ ngơi. Ngài chống khuỷu tay lên gối, tay còn lại cuốn lọn tóc mượt như tơ lụa của nàng ngự thị lên mân mê.
- Người khác bái kiến trẫm đều tự xưng chức danh. Sao đến phiên nàng, nàng lại xưng tên?
Sao ngài không hỏi sơm sớm tí cho thần thiếp đi ngủ hả? Lâu Nguyệt Dao khó chịu vô cùng, song nghĩ đến chuyện thăng phẩm cấp ngày mai, nàng đành giấu nhẹm đi tất cả những bất mãn. Nàng đưa tay dụi mắt, mơ màng thủ thỉ:
- Thần thiếp muốn đức lang quân của thần thiếp nhớ được tên mình.
Nàng phi tử sán lại gần bậc quân vương. Mái đầu xanh nũng nịu dụi vào lòng ngài. Đôi mắt nhập nhòe sắp khép tới nơi rồi còn cố chấp mở bừng.
- Bệ hạ có chịu chiều lòng thần thiếp không? - Lâu Nguyệt Dao nỉ non.
Hoàng đế tiện tay ôm nàng phi tử vào lòng.
- Trẫm ân chuẩn cho nàng.
Quả nhiên xin xỏ nam nhân lúc hắn thỏa mãn là dễ nhất! Lâu Nguyệt Dao hài lòng chìm vào giấc ngủ.
Chú thích:
*Nhan đề chương lấy ý từ bản dịch của bài thơ "Kim lũ y" - Đỗ Thu Nương thời Đường. Không rõ danh tính người dịch. Nguyên văn bản dịch:
Áo vàng chàng tiếc mà chi
Tiếc chăng là thuở xuân thì chóng phai
Hoa xinh phải bẻ liền tay
Chớ để lâu ngày lại bẻ cành khô.
* lương nhân, ngoại tử: Đều là những từ mà nữ tử dùng để gọi người chồng. Điển tích phía sau khá dài. Mọi người có thể tham khảo thêm thông tin trên mạng. Các từ mang nghĩa tương tự có quan nhân, trượng phu, phu quân,... tùy từng triều đại. (Thông tin tham khảo từ nguồn không chính thống.)
Tuy nhiên, ở Việt Nam thời xưa ít thấy các cách gọi này, vợ hay gọi chồng là mình, thầy em, bố cái Hoa, bố thằng cu Tí, cậu (gia đình quyền quý),... Các cách gọi phía trên có thể được dùng trong thơ văn (nếu có).
*Bất đồ: thình lình, bất chợt
* Đoạn trích trong bài thơ "Cung oán ngâm khúc" của Ôn Như Hầu Nguyễn Gia Thiều thời vua Lê Hiển Tông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.