Chương 2: Hoàng thái phi
Mèo Mun Bé Bỏng
28/11/2024
Việc đó thì có gì đáng lo!
Lâu Nguyệt Dao cười không hở răng.
- Tỷ muội chúng ta thân mật khăng khít, cùng nhau vượt qua kì tuyển tú trở thành phi tần của bệ hạ. Vật ấy là tặng phẩm biểu thị tình cảm tỷ muội ta. Khăn thêu của phòng châm tuyến trong cung có đẹp đến mấy cũng không sánh bằng. Nếu tỷ tỷ ngại không muốn để người ngoài biết, muội ra ngoài sẽ đem theo hai chiếc khăn. Trước mặt tỷ và Thanh Thanh tỷ tỷ, muội sẽ dùng chiếc của tỷ. Còn khi có mặt người ngoài thì dùng chiếc do phòng châm tuyến đưa tới.
Từ khi dẫm bước đầu tiên lên gạch vàng lát đường từ cửa Thần Vũ dẫn vào cung thành, Lâu Nguyệt Dao đã mang trong mình tham vọng làm chủ ngôi báu hoàng hậu. Tất cả những việc nàng làm đều là bước đệm trên con đường tới trung cung*. Liễu ngự thị và Tôn ngự thị không hề hay biết vì sao mình có thể được phân cho ở cùng một cung với tỷ muội đã quen biết trước. Quả thật, việc này rất khó khăn. Song, Lâu Nguyệt Dao có thể làm được.
Các nương nương phẩm cấp cao trong cung quen thói chia bè kéo cánh, thường nhân thời cơ phi tần mới tiến cung để lôi kéo máu mới, củng cố ân sủng, thế lực. Lâu Nguyệt Dao không muốn đầu nhập vây cánh của họ. Nàng đến đây để đứng đầu một phe cánh riêng. Và Nguyệt Dao cũng biết có một người cùng chung suy nghĩ với mình - tử địch kiếp trước của nàng, Từ Quý phi - Từ Tố Chiêu.
Tôn Mộng nghe thế thì mừng rỡ, luôn miệng bảo sẽ thêu cho Lâu ngự thị một chiếc thật đẹp. Liễu Thanh Thanh chờ mãi chưa thấy hai nàng nhắc nhỏm về mình, bèn chủ động hỏi thăm.
- Thế còn ta? Mộng tỷ tỷ tặng khăn thêu cho Dao nhi, vậy ta nên tặng gì cho muội đây?
Lâu ngự thị ngẫm nghĩ một hồi rồi nũng nịu bảo:
- Muội nhớ tỷ tỷ từng kể quê nhà tỷ tỷ có món thịt dê ngũ vị ăn kèm bánh nướng rất ngon. Muội nghe mà thèm đến nay. Khi ấy chúng ta mới chỉ là phận tú nữ thấp nhỏ, còn nhiều chỗ e ngại. Nay đã có riêng một phòng bếp nhỏ rồi. Tỷ tỷ ngại gì mà không trổ tay nghề cho muội với Mộng tỷ tỷ nếm thử!
Liễu Thanh Thanh gật đầu ưng thuận ngay.
Bầu không khí bên cung Phồn Dương đang rất mực tường hòa, trái lại, cung Vĩnh Ninh nồng nặc mùi “thuốc súng”.
- Thiếp và Trinh phi tỷ tỷ thương xót các muội muội mới vào cung còn lạ nước lạ cái, e sợ bọn họ chưa rành lễ nghi, đụng chạm tới các bậc bề trên thì không hay nên cho họ nghỉ ngơi nốt hôm nay. Ngày mai chúng thiếp tính dẫn họ tới nghe Hoàng thái phi nương nương dạy bảo xong mới để phòng Kính Sự dâng thẻ bài cho bệ hạ chọn. Nào ngờ được, nàng Đổng ngự thị kia lại lén lút hỏi thăm hành tung của bệ hạ rồi tới hoa viên ngài thường tản bộ sau bữa ngọ thiện, giả vờ ngắm hoa đuổi bướm quyến rũ ngài. Hoàng thái phi nương nương luôn dạy phi tần trên dưới trong cung phải tu dưỡng đức hạnh. Thiếp thấy kẻ có tâm cơ bực này chỉ e lại khiến hậu cung không hòa thuận mất thôi!
Hoàng thái phi, Trinh phi, Đoan phi - ba người đàn bà quyền uy nhất hậu cung tụ họp ở cung Vĩnh Ninh. Để hai nương nương bậc nhị phẩm phải đến thăm dò ý kiến của hoàng thái phi thì ắt hậu cung đã xảy ra chuyện vượt quá thẩm quyền của họ. Cả ba đều biết Đổng ngự thị chỉ là người mở đầu cho sóng gió ngày sau mà thôi.
Hoàng thái phi nhấp một ngụm trà, tiếng “chậc” phát ra từ cánh môi mỏng có phần hà khắc. Bà nguyên là Dung phi của tiên đế Thế Tông, vốn không con, không được sủng ái lại may nhờ nuôi nấng lục hoàng tử Thân Long Chương nên trở thành người thắng cuối cùng. Hoàng đế lên ngôi không tôn bà làm Hoàng thái hậu mà chỉ là Hoàng thái phi. Âu đó cũng là điều nuối tiếc trong lòng bà.
Ngôi báu hoàng thái hậu đã không có cơ may chạm tới, bà đành đặt hy vọng ở cô cháu gái họ hàng xa bên ngoại gọi mình bằng di mẫu - Trinh phi.
- Bệ hạ đã cho triệu hạnh Đổng ngự thị đêm nay. Đoan phi còn muốn răn dạy nàng ta thế nào nữa?
Trinh phi cũng phụ họa.
- Bệ hạ tuyển phi tần vốn là để kéo dài huyết mạch cho hoàng thất. Ta thấy Đổng ngự thị kia chỉ hơi vội vàng mà thất lễ chứ cũng chưa làm gì sai đến mức Đoan phi phải trách phạt nặng nề.
Hoàng hậu nguyên phối họ Vương của hoàng đế hoăng sau khi sinh ra công chúa Vĩnh Xuân. Hậu cung chỉ còn phe cánh của hai vị phi tần đấu đá với nhau từ chốn tiềm để* tới nơi nội cung thâm sâu. Trinh phi cậy mình là họ hàng với hoàng thái phi. Còn Đoan phi? Chỗ dựa của Đoan phi là hoàng tử lớn tuổi nhất của Hoàng đế Nguyên Hựu - nhị hoàng tử Thân Duy Trác và nhà ngoại Tống thị vững mạnh.
Hai phi đấu đá với nhau một mất một còn. Nay lại có nhiều thiếu nữ trẻ trung mơn mởn mới vào hậu cung, hai người họ ý thức được thanh xuân của mình đã qua một nửa, chưa kịp căm tức đã vội vàng muốn lập uy.
- Một phi tần đi thăm dò hành tung của bệ hạ để làm gì? Hoàng thái phi nương nương chớ quên trước kia từng có gián điệp nước Lưu giả danh phi tần vào cung thích sát hoàng đế. Hôm nay không phạt, ngày mai không răn đe ắt mở ra tiền lệ bất chính. Không biết giữ lễ nghi thì cung quy nghiêm ngặt bỏ ở chốn nào?
Đoan phi nói một thôi một hồi, mang ra đủ mọi đạo lý đao to búa lớn. Nếp nhăn giữa trán hoàng thái phi càng lúc càng rõ. Bà chịu không nổi nàng nói nheo nhéo bên tai nữa, đành phải phất ống tay áo rộng, bảo.
- Được rồi. Đoan phi cô muốn răn dạy thế nào thì răn dạy. Ta nhắc trước cho cô hay, làm việc gì cũng phải có chừng mực. Bệ hạ đang triệu hạnh Đổng ngự thị, chớ làm ngài mất hứng. Đợi hai ba ngày nữa, bệ hạ triệu hạnh người khác hẵng trách phạt. Cô về đi.
Đoan phi thấy mục đích của mình đã thành, bèn cúi đầu uốn gối xin lui. Trước lúc đi, nàng vẫn nở nụ cười đắc thắng, liếc qua Trinh phi đang im lặng nhìn chén trà, bẩm với hoàng thái phi.
- Việc ấy xin Hoàng thái phi nương nương hãy cứ yên tâm.
Đoan phi vừa khuất bóng, Hoàng thái phi bèn bảo thị nữ thân cận Tô Thiến đổi cho mình chén trà nóng. Trinh phi đứng dậy đến gần giúp Hoàng thái phi day day hai bên thái dương.
Dì cháu hai người từ mặt mũi đến dáng điệu đều có đôi ba nét hao hao nhau, trong khi những đứa cháu ruột thịt dòng nhánh gần hơn lại không giống chút nào. Âu cũng vì duyên cớ đó nên Hoàng thái phi rất mực yêu thương cô cháu gái Trinh phi của mình.
Trinh phi cẩn thận quan sát nét mặt hoàng thái phi, thấy nếp nhăn giữa ấn đường bà giãn ra bèn thủ thỉ gọi.
- Di mẫu.
- Ừ.
Thị nữ Tô Thiến đổi chén trà xong thấy hai dì cháu sắp bàn chuyện bèn đuổi các cung tỳ khác ra ngoài. Bản thân mình cũng lùi vào một góc, im lìm không phát ra tiếng động.
- Kiều nhi, việc cấp bách bây giờ của con bây giờ là mau chóng mang thai một hoàng tử. Ghen tuông tranh giành chi lắm cho đánh mất phong thái của mẫu nghi thiên hạ. Những việc tranh giành ghen tuông ấy cứ để Đoan phi làm.
- Dạ.
Trinh phi cắn môi. Động tác xoa bóp thái dương cho Hoàng thái phi vẫn đều đều.
Mang thai hoàng tử ư? Nàng mong mỏi có một hoàng tử đến độ đi ngủ cũng mơ thấy, thỉnh tượng Quan Âm Tống Tử về cúng bái hằng ngày, vậy mà trời cao vẫn không thương xót. Dưới gối Trinh phi chỉ có mỗi mình công chúa Nghi Ninh.
Lúc hoàng tử phi Vương thị còn sống, ân sủng của nàng không bằng Vương thị. Bệ hạ không chịu lập hậu, chỉ cho nàng danh vị phi nhị phẩm. Giờ đây Nghi Ninh của nàng cũng không được yêu chiều bằng hoàng tỷ Vĩnh Xuân ốm yếu của nó. Kể cả khi Vương thị còn sống hay đã chết, nàng chưa từng thắng được nàng ta.
Trinh phi nén nỗi ganh ghét xuống đáy lòng, nở một nụ cười dịu dàng, trầm tĩnh như hồ nước lặng. Người đã chết rồi nhưng cung Khôn Nghi sẽ chẳng để trống quá lâu. Con đường phải đi hãy còn dài. Vương thị chưa từng được vào ở cung Khôn Nghi lấy một ngày, nhưng nàng sẽ được. Thậm chí trong tương lai, cung Thái Hoa - nơi ở của hoàng thái hậu cũng phải nghênh đón chủ nhân mới của nó là Trinh phi nàng.
- Ta sẽ thay con hỏi ý bệ hạ chuyện nhận nuôi Vĩnh Xuân. Con chuẩn bị đi. - Hoàng thái phi mở đôi mắt sắc lạnh đã nhìn thấu bao thăng trầm chốn hậu cung.
- Di mẫu?
Đôi mắt Trinh phi mở to bàng hoàng. Động tác xoa bóp trên tay ngừng lại. Dải châu ngọc của bộ diêu cài trên búi tóc va vào nhau leng keng tiết lộ sự phản đối của nàng.
------------------
Chú thích:
* Trung cung: chỉ cung thất của Hoàng hậu (do toà cung điện đó nằm ở chính giữa hậu cung). Ngoài ra, trung cung còn là biệt xưng dành cho Hoàng hậu.
* Tiềm để: tức nơi hoàng đế ở khi chưa đăng vị
Lâu Nguyệt Dao cười không hở răng.
- Tỷ muội chúng ta thân mật khăng khít, cùng nhau vượt qua kì tuyển tú trở thành phi tần của bệ hạ. Vật ấy là tặng phẩm biểu thị tình cảm tỷ muội ta. Khăn thêu của phòng châm tuyến trong cung có đẹp đến mấy cũng không sánh bằng. Nếu tỷ tỷ ngại không muốn để người ngoài biết, muội ra ngoài sẽ đem theo hai chiếc khăn. Trước mặt tỷ và Thanh Thanh tỷ tỷ, muội sẽ dùng chiếc của tỷ. Còn khi có mặt người ngoài thì dùng chiếc do phòng châm tuyến đưa tới.
Từ khi dẫm bước đầu tiên lên gạch vàng lát đường từ cửa Thần Vũ dẫn vào cung thành, Lâu Nguyệt Dao đã mang trong mình tham vọng làm chủ ngôi báu hoàng hậu. Tất cả những việc nàng làm đều là bước đệm trên con đường tới trung cung*. Liễu ngự thị và Tôn ngự thị không hề hay biết vì sao mình có thể được phân cho ở cùng một cung với tỷ muội đã quen biết trước. Quả thật, việc này rất khó khăn. Song, Lâu Nguyệt Dao có thể làm được.
Các nương nương phẩm cấp cao trong cung quen thói chia bè kéo cánh, thường nhân thời cơ phi tần mới tiến cung để lôi kéo máu mới, củng cố ân sủng, thế lực. Lâu Nguyệt Dao không muốn đầu nhập vây cánh của họ. Nàng đến đây để đứng đầu một phe cánh riêng. Và Nguyệt Dao cũng biết có một người cùng chung suy nghĩ với mình - tử địch kiếp trước của nàng, Từ Quý phi - Từ Tố Chiêu.
Tôn Mộng nghe thế thì mừng rỡ, luôn miệng bảo sẽ thêu cho Lâu ngự thị một chiếc thật đẹp. Liễu Thanh Thanh chờ mãi chưa thấy hai nàng nhắc nhỏm về mình, bèn chủ động hỏi thăm.
- Thế còn ta? Mộng tỷ tỷ tặng khăn thêu cho Dao nhi, vậy ta nên tặng gì cho muội đây?
Lâu ngự thị ngẫm nghĩ một hồi rồi nũng nịu bảo:
- Muội nhớ tỷ tỷ từng kể quê nhà tỷ tỷ có món thịt dê ngũ vị ăn kèm bánh nướng rất ngon. Muội nghe mà thèm đến nay. Khi ấy chúng ta mới chỉ là phận tú nữ thấp nhỏ, còn nhiều chỗ e ngại. Nay đã có riêng một phòng bếp nhỏ rồi. Tỷ tỷ ngại gì mà không trổ tay nghề cho muội với Mộng tỷ tỷ nếm thử!
Liễu Thanh Thanh gật đầu ưng thuận ngay.
Bầu không khí bên cung Phồn Dương đang rất mực tường hòa, trái lại, cung Vĩnh Ninh nồng nặc mùi “thuốc súng”.
- Thiếp và Trinh phi tỷ tỷ thương xót các muội muội mới vào cung còn lạ nước lạ cái, e sợ bọn họ chưa rành lễ nghi, đụng chạm tới các bậc bề trên thì không hay nên cho họ nghỉ ngơi nốt hôm nay. Ngày mai chúng thiếp tính dẫn họ tới nghe Hoàng thái phi nương nương dạy bảo xong mới để phòng Kính Sự dâng thẻ bài cho bệ hạ chọn. Nào ngờ được, nàng Đổng ngự thị kia lại lén lút hỏi thăm hành tung của bệ hạ rồi tới hoa viên ngài thường tản bộ sau bữa ngọ thiện, giả vờ ngắm hoa đuổi bướm quyến rũ ngài. Hoàng thái phi nương nương luôn dạy phi tần trên dưới trong cung phải tu dưỡng đức hạnh. Thiếp thấy kẻ có tâm cơ bực này chỉ e lại khiến hậu cung không hòa thuận mất thôi!
Hoàng thái phi, Trinh phi, Đoan phi - ba người đàn bà quyền uy nhất hậu cung tụ họp ở cung Vĩnh Ninh. Để hai nương nương bậc nhị phẩm phải đến thăm dò ý kiến của hoàng thái phi thì ắt hậu cung đã xảy ra chuyện vượt quá thẩm quyền của họ. Cả ba đều biết Đổng ngự thị chỉ là người mở đầu cho sóng gió ngày sau mà thôi.
Hoàng thái phi nhấp một ngụm trà, tiếng “chậc” phát ra từ cánh môi mỏng có phần hà khắc. Bà nguyên là Dung phi của tiên đế Thế Tông, vốn không con, không được sủng ái lại may nhờ nuôi nấng lục hoàng tử Thân Long Chương nên trở thành người thắng cuối cùng. Hoàng đế lên ngôi không tôn bà làm Hoàng thái hậu mà chỉ là Hoàng thái phi. Âu đó cũng là điều nuối tiếc trong lòng bà.
Ngôi báu hoàng thái hậu đã không có cơ may chạm tới, bà đành đặt hy vọng ở cô cháu gái họ hàng xa bên ngoại gọi mình bằng di mẫu - Trinh phi.
- Bệ hạ đã cho triệu hạnh Đổng ngự thị đêm nay. Đoan phi còn muốn răn dạy nàng ta thế nào nữa?
Trinh phi cũng phụ họa.
- Bệ hạ tuyển phi tần vốn là để kéo dài huyết mạch cho hoàng thất. Ta thấy Đổng ngự thị kia chỉ hơi vội vàng mà thất lễ chứ cũng chưa làm gì sai đến mức Đoan phi phải trách phạt nặng nề.
Hoàng hậu nguyên phối họ Vương của hoàng đế hoăng sau khi sinh ra công chúa Vĩnh Xuân. Hậu cung chỉ còn phe cánh của hai vị phi tần đấu đá với nhau từ chốn tiềm để* tới nơi nội cung thâm sâu. Trinh phi cậy mình là họ hàng với hoàng thái phi. Còn Đoan phi? Chỗ dựa của Đoan phi là hoàng tử lớn tuổi nhất của Hoàng đế Nguyên Hựu - nhị hoàng tử Thân Duy Trác và nhà ngoại Tống thị vững mạnh.
Hai phi đấu đá với nhau một mất một còn. Nay lại có nhiều thiếu nữ trẻ trung mơn mởn mới vào hậu cung, hai người họ ý thức được thanh xuân của mình đã qua một nửa, chưa kịp căm tức đã vội vàng muốn lập uy.
- Một phi tần đi thăm dò hành tung của bệ hạ để làm gì? Hoàng thái phi nương nương chớ quên trước kia từng có gián điệp nước Lưu giả danh phi tần vào cung thích sát hoàng đế. Hôm nay không phạt, ngày mai không răn đe ắt mở ra tiền lệ bất chính. Không biết giữ lễ nghi thì cung quy nghiêm ngặt bỏ ở chốn nào?
Đoan phi nói một thôi một hồi, mang ra đủ mọi đạo lý đao to búa lớn. Nếp nhăn giữa trán hoàng thái phi càng lúc càng rõ. Bà chịu không nổi nàng nói nheo nhéo bên tai nữa, đành phải phất ống tay áo rộng, bảo.
- Được rồi. Đoan phi cô muốn răn dạy thế nào thì răn dạy. Ta nhắc trước cho cô hay, làm việc gì cũng phải có chừng mực. Bệ hạ đang triệu hạnh Đổng ngự thị, chớ làm ngài mất hứng. Đợi hai ba ngày nữa, bệ hạ triệu hạnh người khác hẵng trách phạt. Cô về đi.
Đoan phi thấy mục đích của mình đã thành, bèn cúi đầu uốn gối xin lui. Trước lúc đi, nàng vẫn nở nụ cười đắc thắng, liếc qua Trinh phi đang im lặng nhìn chén trà, bẩm với hoàng thái phi.
- Việc ấy xin Hoàng thái phi nương nương hãy cứ yên tâm.
Đoan phi vừa khuất bóng, Hoàng thái phi bèn bảo thị nữ thân cận Tô Thiến đổi cho mình chén trà nóng. Trinh phi đứng dậy đến gần giúp Hoàng thái phi day day hai bên thái dương.
Dì cháu hai người từ mặt mũi đến dáng điệu đều có đôi ba nét hao hao nhau, trong khi những đứa cháu ruột thịt dòng nhánh gần hơn lại không giống chút nào. Âu cũng vì duyên cớ đó nên Hoàng thái phi rất mực yêu thương cô cháu gái Trinh phi của mình.
Trinh phi cẩn thận quan sát nét mặt hoàng thái phi, thấy nếp nhăn giữa ấn đường bà giãn ra bèn thủ thỉ gọi.
- Di mẫu.
- Ừ.
Thị nữ Tô Thiến đổi chén trà xong thấy hai dì cháu sắp bàn chuyện bèn đuổi các cung tỳ khác ra ngoài. Bản thân mình cũng lùi vào một góc, im lìm không phát ra tiếng động.
- Kiều nhi, việc cấp bách bây giờ của con bây giờ là mau chóng mang thai một hoàng tử. Ghen tuông tranh giành chi lắm cho đánh mất phong thái của mẫu nghi thiên hạ. Những việc tranh giành ghen tuông ấy cứ để Đoan phi làm.
- Dạ.
Trinh phi cắn môi. Động tác xoa bóp thái dương cho Hoàng thái phi vẫn đều đều.
Mang thai hoàng tử ư? Nàng mong mỏi có một hoàng tử đến độ đi ngủ cũng mơ thấy, thỉnh tượng Quan Âm Tống Tử về cúng bái hằng ngày, vậy mà trời cao vẫn không thương xót. Dưới gối Trinh phi chỉ có mỗi mình công chúa Nghi Ninh.
Lúc hoàng tử phi Vương thị còn sống, ân sủng của nàng không bằng Vương thị. Bệ hạ không chịu lập hậu, chỉ cho nàng danh vị phi nhị phẩm. Giờ đây Nghi Ninh của nàng cũng không được yêu chiều bằng hoàng tỷ Vĩnh Xuân ốm yếu của nó. Kể cả khi Vương thị còn sống hay đã chết, nàng chưa từng thắng được nàng ta.
Trinh phi nén nỗi ganh ghét xuống đáy lòng, nở một nụ cười dịu dàng, trầm tĩnh như hồ nước lặng. Người đã chết rồi nhưng cung Khôn Nghi sẽ chẳng để trống quá lâu. Con đường phải đi hãy còn dài. Vương thị chưa từng được vào ở cung Khôn Nghi lấy một ngày, nhưng nàng sẽ được. Thậm chí trong tương lai, cung Thái Hoa - nơi ở của hoàng thái hậu cũng phải nghênh đón chủ nhân mới của nó là Trinh phi nàng.
- Ta sẽ thay con hỏi ý bệ hạ chuyện nhận nuôi Vĩnh Xuân. Con chuẩn bị đi. - Hoàng thái phi mở đôi mắt sắc lạnh đã nhìn thấu bao thăng trầm chốn hậu cung.
- Di mẫu?
Đôi mắt Trinh phi mở to bàng hoàng. Động tác xoa bóp trên tay ngừng lại. Dải châu ngọc của bộ diêu cài trên búi tóc va vào nhau leng keng tiết lộ sự phản đối của nàng.
------------------
Chú thích:
* Trung cung: chỉ cung thất của Hoàng hậu (do toà cung điện đó nằm ở chính giữa hậu cung). Ngoài ra, trung cung còn là biệt xưng dành cho Hoàng hậu.
* Tiềm để: tức nơi hoàng đế ở khi chưa đăng vị
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.