Chương 11: Lại chuyện hương nhài
Mèo Mun Bé Bỏng
28/11/2024
Ý chỉ của Hoàng đế truyền khắp nội cung, đám phi tần lại được dịp xôn xao. Có người lo lót tiền vàng cho cung nhân bên cung Vĩnh Ninh, nghe ngóng được chút phong thanh ít ỏi rằng Hoàng đế nổi giận vì Hoàng thái phi ốm bệnh mà chỉ có mỗi Trinh phi đến hầu bệnh nên ngài bắt toàn nội cung phải có mặt. Chúng cung phi không được cho biết tin Hoàng thái phi trở bệnh, đều khó nén cơn ai oán.
Đoan phi ở cung Thiều Hoa càng tức tối không kiềm chế được, mắng sa sả một thôi một hồi.
- Hai ả nữ nhân người xướng kẻ họa tính kế người khác. Lúc nào bản cung cũng phải chịu trận.
Đoan phi dẫu có dám mắng, cũng không có gan chỉ đích danh mình mắng người nào. Càng nghĩ càng bực mình, nàng giơ cao chiếc bình sứ men ngọc bích song ngư tính coi nó như hai con ả xảo trá nọ, vứt phăng xuống đất cho hả cơn tức.
Thị nữ hồi môn Trương Phán Nhi vội vàng giữ rịt lấy nương nương nhà mình, can ngăn:
- Đừng, đó là chiếc bình bệ hạ ngự ban lấy từ trong kho ngự ra, nương nương rất thích nó mà. Ngộ nhỡ bệ hạ ghé cung chúng ta hỏi tới thì chúng nô tỳ biết đào đâu ra một chiếc mới đây.
Người ta hay nói chủ nào tớ nấy. Quả đúng như vậy, Trương Phán Nhi theo hầu Đoan phi lâu ngày, dần dà cũng học được đôi phần bản lĩnh nhìn mặt đoán ý của Đoan phi. Thái giám đến truyền khẩu dụ vừa đi, cô ta đã vội đuổi hết cung nhân ra ngoài, tránh để tin tức bị kẻ ăn ở hai lòng mật báo cho chủ nhân đứng đằng sau chúng.
- Hỏi thì cứ hỏi! Hắn chỉ biết có Hoàng thái phi, biết có Hoàng hậu Nhân Cung* của hắn thôi, chứ nào có biết đến nỗi khổ tâm của bản cung. Tự dưng bị tai bay vạ gió, thử hỏi khắp hậu cung bây giờ có ai mà không oán trách không?
Đôi mắt diễm lệ của Đoan phi bừng bừng lửa giận. Trâm cài lung lay, vài lọn tóc rời khỏi búi, đậu lên bờ vai mỏng manh. Hàm răng nàng sít chặt như muốn nghiền chết hai dì cháu Hoàng thái phi, Trinh phi.
- Rõ ràng chiều hôm qua, khi ta mang sổ sách nội cung đến cung Vĩnh Ninh, Hoàng thái phi vẫn còn khỏe mạnh lắm cơ mà. Mới sớm nay lại trở bệnh, trùng hợp thôi hay lại có âm mưu gì nữa đây?
Trương Phán Nhi e sợ Đoan phi kích động quá lại đâm hành xử điên rồ, bèn mang “thuốc tiên” của nàng ra.
- Hoàng thái phi cũng đã có tuổi rồi, khi trái gió trở trời không giữ gìn thân thể cẩn thận rất thì dễ sinh bệnh. Không phải nương nương định tới Hoàng Tử Sở thăm nhị điện hạ sao? Ắt giờ này nhị điện hạ đã được các quan thần ở Thượng thư phòng cho về rồi đấy ạ.
Quả nhiên, Đoan phi nguôi giận hẳn. Nàng bước đến trước kính đài*, ngắm hình bóng mờ mờ của mình trong chiếc gương đồng. Kẻ trong gương tóc tai bù xù, mặt mày dữ tợn, còn đâu dáng dấp Đoan phi kiều diễm muôn phần thường ngày.
Nàng kêu thét lên một tiếng đầy kinh hãi. Bàn tay nắm thành nắm đấm dằn mạnh xuống kính đài. Móng tay đỏ rực nhuộm bằng nước hoa phượng tiên đâm vào da thịt khiến Đoan phi tỉnh cả người. Nàng nhìn chằm chằm bản thân trong gương, bảo:
- Mau! Chuẩn bị điểm trang cho bản cung đi thăm Trác nhi.
Kể từ khi hay tin mình được gia tộc giao cho gánh vác trọng trách hầu cận ứng cử viên tương lai của ngôi vị Hoàng đế, nàng đã biết cả đời Tống Phương Hoa nàng chỉ có thể trông chờ vào con cái và nhà mẹ đẻ.
Dù thỉnh thoảng, lòng nàng cũng trồi lên khát khao tình ái với bậc cửu ngũ chí tôn. Song, những chuyện xảy ra sau đó luôn vả cho Đoan phi một cú bạt tai đau điếng khiến nàng phải buông bỏ những ước vọng xa vời tựa như bóng trăng nơi đáy nước.
Thấy Đoan phi đã trở về với hình tượng mọi ngày của mình, Trương Phán Nhi mừng thầm, hô một tiếng “dạ” rõ to. Cô ta đến sau lưng Đoan phi, nhặt chiếc lược sừng tê chải lên mái tóc đen dài, bóng mượt như tơ lụa. Hài lòng nhìn mái tóc Đoan phi trở lại thành búi tóc đọa mã chỉnh tề, Trương Phán Nhi vừa nhanh tay chọn thêm mấy cây trâm cài tạo bằng đủ loại chất liệu khảm ngọc cài lên búi tóc nương nương nhà mình, vừa thưa bẩm:
- Nô tỳ đã bảo bọn cung nhân chuẩn bị hai phần điểm tâm để lát nữa mang đến Hoàng Tử Sở rồi ạ. Hai phần giống hệt nhau.
Theo truyền thống của nước Thân, hoàng tử tròn mười tuổi phải dọn ra khỏi hậu cung tới Hoàng Tử Sở sinh sống cho đến khi được phong vương lập phủ. Nhị hoàng tử Thân Duy Trác của Đoan phi mang tiếng là con trưởng của Hoàng đế Nguyên Hựu, song luôn bị lép vế trước hoàng đệ Thân Duy Thượng vốn là con đích của mình. Tuy Hoàng đế không muốn lịch sử bị phụ hoàng ghẻ lạnh lặp lại ở đời con ngài, nhưng không tránh được bọn cung nhân nhanh nhạy, biết đoán ý bề trên. Thân Duy Trác thường xuyên buồn lòng vì cảm thấy thua kém hoàng đệ Duy Thượng, tính tình cũng ngày một mẫn cảm, hướng nội.
Đoan phi không thích Thân Duy Thượng, nhưng lần nào ghé thăm Hoàng Tử Sở cũng biếu quà bánh cho cậu. Nhị hoàng tử được tặng món gì thì tam hoàng tử cũng có món ấy. Hoàng đế vẫn luôn hài lòng về hành vi rộng lượng, thức thời của nàng.
- Ngươi làm tốt lắm. Chúng ta đi thôi.
Cùng lúc đó, bên Phủng Nguyệt các, cung Phồn Dương, Lâu Nguyệt Dao đang ngồi luyện chữ bên án thư thì hai nàng Tôn, Liễu lại rủ nhau ghé chơi. Thấy thần sắc hai nàng nghiêm trọng, Nguyệt Dao bèn dừng tay, gác chiếc bút lông sói lên nghiên mực rồi lại gần hỏi thăm:
- Hai vị tỷ tỷ có việc gì sao?
Liễu Thanh Thanh sợ sệt nhìn quanh. Chưa đợi nàng đưa ra yêu cầu, Lâu Nguyệt Dao đã chủ động bảo Nhâm Hòa dẫn đám cung tỳ lui ra ngoài.
- Dao nhi.
Người vừa đi khỏi. Cánh cửa đóng sập lại. Liễu Thanh Thanh đã nhảy bổ lại gần, nắm lấy tay Lâu Nguyệt Dao. Lâu ngự thị cảm nhận được bàn tay ấy lạnh ngắt, run rẩy.
- Lại tới nữa rồi! Kẻ đó lại xuất hiện nữa rồi!
Lâu Nguyệt Dao đang không hiểu ra sao thì Tôn Mộng gợi chuyện. Giọng Tôn Mộng thều thào, nghe như thể đang dè chừng điều gì đó.
- Muội muội có còn nhớ chuyện cái túi thơm hương hoa nhài không?
Đôi mắt nàng mở to chấn động.
- Chẳng lẽ là…
- Ừ. - Tôn Mộng nói.
- Lần trước may nhờ có muội nhắc nên Thanh muội mới thoát nạn. Thanh muội coi như là một lần bị rắn cắn mười năm sau còn sợ dây thừng. Vừa nghe tin ngày mai phải tới cung Vĩnh Ninh, muội ấy năn nỉ ta cùng kiểm tra váy vóc, vật dụng các cung tỳ chuẩn bị cho ngày mai. Nào ngờ, tìm ra được thứ này.
Tôn Mộng lấy một chiếc túi thơm màu xanh nhạt thêu hoa văn cá chép vờn lá sen từ trong tay áo ra đưa cho Lâu Nguyệt Dao xem. Nàng nhận lấy nó, đưa lên mũi ngửi. Hít ba lượt, cơn nghi hoặc bắt đầu trào dâng trong lòng nàng, nhưng hãy còn chưa chắc chắn lắm.
Lâu Nguyệt Dao muốn mở túi thơm ra xem xét, ngặt nỗi nó là đồ của Liễu Thanh Thanh. Câu hỏi còn chưa kịp bật ra khỏi đầu môi, Liễu Thanh Thanh đã cắn môi gật đầu.
Lâu Nguyệt Dao mở túi thơm, đưa sát mũi ngửi một lần nữa.
- Là hương hoa nhài!
Hương nhài nhạt nhòa tới độ gần như không thể ngửi ra. Cùng một thủ đoạn nhưng cao tay hơn nhiều. Kẻ sau màn quá tự phụ về khả năng của mình hay do ba tỷ muội các nàng đoán sai?
- Chắc chắn chỗ Mộng tỷ tỷ cũng có phải không?
- Đúng là không qua mắt nổi Dao nhi mà. Chỗ ta là hộp phấn này.
Tôn Mộng cười gượng gạo. Hộp phấn trong tay nàng là loại phấn trân châu có mùi thơm ngát mà không thô tục. Nghe bảo loại phấn này được làm từ bột trân châu trộn với nhiều loại dược liệu dưỡng da quý báu, thuộc hàng cống phẩm năm nay. Nhân khi nghe tin Tôn Mộng được tấn thăng quý nhân, thái giám trưởng sự bên nội phủ biếu riêng cho nàng để lấy lòng.
Lâu Nguyệt Dao đoán được chỗ Tôn Mộng xảy ra vấn đề trước Liễu Thanh Thanh vì nay Tôn Mộng đang được thịnh sủng. Cây cao thì đón gió. Người mà nổi bật hơn kẻ khác thì dễ rước lấy sự ganh ghét, đố kị.
Liễu Thanh Thanh đang cúi gằm mặt bỗng ngẩng đầu lên.
- Liệu có phải là Đổng mỹ nhân không?
Lời vừa dứt, nàng đã tự lắc đầu phủ nhận.
- Chắc là không phải đâu! Nếu Đổng mỹ nhân có thủ đoạn bực này thì sao còn phải chịu thua trước Đoan phi nương nương chứ?
------------------------------------
Chú thích
* Nhân Cung: thụy hiệu của Hoàng hậu Vương thị. Nhân Cung - nhân từ, kính cẩn trong đó, Cung nghĩa là kính cẩn. Thụy hiệu là tên hiệu được Hoàng đế hoặc triều đình ban cho một người sau khi họ chết.
Kính đài: bàn trang điểm
Ngày mai Mèo mắc đi ăn đám cưới anh họ nên không có chương mới nha.
Đoan phi ở cung Thiều Hoa càng tức tối không kiềm chế được, mắng sa sả một thôi một hồi.
- Hai ả nữ nhân người xướng kẻ họa tính kế người khác. Lúc nào bản cung cũng phải chịu trận.
Đoan phi dẫu có dám mắng, cũng không có gan chỉ đích danh mình mắng người nào. Càng nghĩ càng bực mình, nàng giơ cao chiếc bình sứ men ngọc bích song ngư tính coi nó như hai con ả xảo trá nọ, vứt phăng xuống đất cho hả cơn tức.
Thị nữ hồi môn Trương Phán Nhi vội vàng giữ rịt lấy nương nương nhà mình, can ngăn:
- Đừng, đó là chiếc bình bệ hạ ngự ban lấy từ trong kho ngự ra, nương nương rất thích nó mà. Ngộ nhỡ bệ hạ ghé cung chúng ta hỏi tới thì chúng nô tỳ biết đào đâu ra một chiếc mới đây.
Người ta hay nói chủ nào tớ nấy. Quả đúng như vậy, Trương Phán Nhi theo hầu Đoan phi lâu ngày, dần dà cũng học được đôi phần bản lĩnh nhìn mặt đoán ý của Đoan phi. Thái giám đến truyền khẩu dụ vừa đi, cô ta đã vội đuổi hết cung nhân ra ngoài, tránh để tin tức bị kẻ ăn ở hai lòng mật báo cho chủ nhân đứng đằng sau chúng.
- Hỏi thì cứ hỏi! Hắn chỉ biết có Hoàng thái phi, biết có Hoàng hậu Nhân Cung* của hắn thôi, chứ nào có biết đến nỗi khổ tâm của bản cung. Tự dưng bị tai bay vạ gió, thử hỏi khắp hậu cung bây giờ có ai mà không oán trách không?
Đôi mắt diễm lệ của Đoan phi bừng bừng lửa giận. Trâm cài lung lay, vài lọn tóc rời khỏi búi, đậu lên bờ vai mỏng manh. Hàm răng nàng sít chặt như muốn nghiền chết hai dì cháu Hoàng thái phi, Trinh phi.
- Rõ ràng chiều hôm qua, khi ta mang sổ sách nội cung đến cung Vĩnh Ninh, Hoàng thái phi vẫn còn khỏe mạnh lắm cơ mà. Mới sớm nay lại trở bệnh, trùng hợp thôi hay lại có âm mưu gì nữa đây?
Trương Phán Nhi e sợ Đoan phi kích động quá lại đâm hành xử điên rồ, bèn mang “thuốc tiên” của nàng ra.
- Hoàng thái phi cũng đã có tuổi rồi, khi trái gió trở trời không giữ gìn thân thể cẩn thận rất thì dễ sinh bệnh. Không phải nương nương định tới Hoàng Tử Sở thăm nhị điện hạ sao? Ắt giờ này nhị điện hạ đã được các quan thần ở Thượng thư phòng cho về rồi đấy ạ.
Quả nhiên, Đoan phi nguôi giận hẳn. Nàng bước đến trước kính đài*, ngắm hình bóng mờ mờ của mình trong chiếc gương đồng. Kẻ trong gương tóc tai bù xù, mặt mày dữ tợn, còn đâu dáng dấp Đoan phi kiều diễm muôn phần thường ngày.
Nàng kêu thét lên một tiếng đầy kinh hãi. Bàn tay nắm thành nắm đấm dằn mạnh xuống kính đài. Móng tay đỏ rực nhuộm bằng nước hoa phượng tiên đâm vào da thịt khiến Đoan phi tỉnh cả người. Nàng nhìn chằm chằm bản thân trong gương, bảo:
- Mau! Chuẩn bị điểm trang cho bản cung đi thăm Trác nhi.
Kể từ khi hay tin mình được gia tộc giao cho gánh vác trọng trách hầu cận ứng cử viên tương lai của ngôi vị Hoàng đế, nàng đã biết cả đời Tống Phương Hoa nàng chỉ có thể trông chờ vào con cái và nhà mẹ đẻ.
Dù thỉnh thoảng, lòng nàng cũng trồi lên khát khao tình ái với bậc cửu ngũ chí tôn. Song, những chuyện xảy ra sau đó luôn vả cho Đoan phi một cú bạt tai đau điếng khiến nàng phải buông bỏ những ước vọng xa vời tựa như bóng trăng nơi đáy nước.
Thấy Đoan phi đã trở về với hình tượng mọi ngày của mình, Trương Phán Nhi mừng thầm, hô một tiếng “dạ” rõ to. Cô ta đến sau lưng Đoan phi, nhặt chiếc lược sừng tê chải lên mái tóc đen dài, bóng mượt như tơ lụa. Hài lòng nhìn mái tóc Đoan phi trở lại thành búi tóc đọa mã chỉnh tề, Trương Phán Nhi vừa nhanh tay chọn thêm mấy cây trâm cài tạo bằng đủ loại chất liệu khảm ngọc cài lên búi tóc nương nương nhà mình, vừa thưa bẩm:
- Nô tỳ đã bảo bọn cung nhân chuẩn bị hai phần điểm tâm để lát nữa mang đến Hoàng Tử Sở rồi ạ. Hai phần giống hệt nhau.
Theo truyền thống của nước Thân, hoàng tử tròn mười tuổi phải dọn ra khỏi hậu cung tới Hoàng Tử Sở sinh sống cho đến khi được phong vương lập phủ. Nhị hoàng tử Thân Duy Trác của Đoan phi mang tiếng là con trưởng của Hoàng đế Nguyên Hựu, song luôn bị lép vế trước hoàng đệ Thân Duy Thượng vốn là con đích của mình. Tuy Hoàng đế không muốn lịch sử bị phụ hoàng ghẻ lạnh lặp lại ở đời con ngài, nhưng không tránh được bọn cung nhân nhanh nhạy, biết đoán ý bề trên. Thân Duy Trác thường xuyên buồn lòng vì cảm thấy thua kém hoàng đệ Duy Thượng, tính tình cũng ngày một mẫn cảm, hướng nội.
Đoan phi không thích Thân Duy Thượng, nhưng lần nào ghé thăm Hoàng Tử Sở cũng biếu quà bánh cho cậu. Nhị hoàng tử được tặng món gì thì tam hoàng tử cũng có món ấy. Hoàng đế vẫn luôn hài lòng về hành vi rộng lượng, thức thời của nàng.
- Ngươi làm tốt lắm. Chúng ta đi thôi.
Cùng lúc đó, bên Phủng Nguyệt các, cung Phồn Dương, Lâu Nguyệt Dao đang ngồi luyện chữ bên án thư thì hai nàng Tôn, Liễu lại rủ nhau ghé chơi. Thấy thần sắc hai nàng nghiêm trọng, Nguyệt Dao bèn dừng tay, gác chiếc bút lông sói lên nghiên mực rồi lại gần hỏi thăm:
- Hai vị tỷ tỷ có việc gì sao?
Liễu Thanh Thanh sợ sệt nhìn quanh. Chưa đợi nàng đưa ra yêu cầu, Lâu Nguyệt Dao đã chủ động bảo Nhâm Hòa dẫn đám cung tỳ lui ra ngoài.
- Dao nhi.
Người vừa đi khỏi. Cánh cửa đóng sập lại. Liễu Thanh Thanh đã nhảy bổ lại gần, nắm lấy tay Lâu Nguyệt Dao. Lâu ngự thị cảm nhận được bàn tay ấy lạnh ngắt, run rẩy.
- Lại tới nữa rồi! Kẻ đó lại xuất hiện nữa rồi!
Lâu Nguyệt Dao đang không hiểu ra sao thì Tôn Mộng gợi chuyện. Giọng Tôn Mộng thều thào, nghe như thể đang dè chừng điều gì đó.
- Muội muội có còn nhớ chuyện cái túi thơm hương hoa nhài không?
Đôi mắt nàng mở to chấn động.
- Chẳng lẽ là…
- Ừ. - Tôn Mộng nói.
- Lần trước may nhờ có muội nhắc nên Thanh muội mới thoát nạn. Thanh muội coi như là một lần bị rắn cắn mười năm sau còn sợ dây thừng. Vừa nghe tin ngày mai phải tới cung Vĩnh Ninh, muội ấy năn nỉ ta cùng kiểm tra váy vóc, vật dụng các cung tỳ chuẩn bị cho ngày mai. Nào ngờ, tìm ra được thứ này.
Tôn Mộng lấy một chiếc túi thơm màu xanh nhạt thêu hoa văn cá chép vờn lá sen từ trong tay áo ra đưa cho Lâu Nguyệt Dao xem. Nàng nhận lấy nó, đưa lên mũi ngửi. Hít ba lượt, cơn nghi hoặc bắt đầu trào dâng trong lòng nàng, nhưng hãy còn chưa chắc chắn lắm.
Lâu Nguyệt Dao muốn mở túi thơm ra xem xét, ngặt nỗi nó là đồ của Liễu Thanh Thanh. Câu hỏi còn chưa kịp bật ra khỏi đầu môi, Liễu Thanh Thanh đã cắn môi gật đầu.
Lâu Nguyệt Dao mở túi thơm, đưa sát mũi ngửi một lần nữa.
- Là hương hoa nhài!
Hương nhài nhạt nhòa tới độ gần như không thể ngửi ra. Cùng một thủ đoạn nhưng cao tay hơn nhiều. Kẻ sau màn quá tự phụ về khả năng của mình hay do ba tỷ muội các nàng đoán sai?
- Chắc chắn chỗ Mộng tỷ tỷ cũng có phải không?
- Đúng là không qua mắt nổi Dao nhi mà. Chỗ ta là hộp phấn này.
Tôn Mộng cười gượng gạo. Hộp phấn trong tay nàng là loại phấn trân châu có mùi thơm ngát mà không thô tục. Nghe bảo loại phấn này được làm từ bột trân châu trộn với nhiều loại dược liệu dưỡng da quý báu, thuộc hàng cống phẩm năm nay. Nhân khi nghe tin Tôn Mộng được tấn thăng quý nhân, thái giám trưởng sự bên nội phủ biếu riêng cho nàng để lấy lòng.
Lâu Nguyệt Dao đoán được chỗ Tôn Mộng xảy ra vấn đề trước Liễu Thanh Thanh vì nay Tôn Mộng đang được thịnh sủng. Cây cao thì đón gió. Người mà nổi bật hơn kẻ khác thì dễ rước lấy sự ganh ghét, đố kị.
Liễu Thanh Thanh đang cúi gằm mặt bỗng ngẩng đầu lên.
- Liệu có phải là Đổng mỹ nhân không?
Lời vừa dứt, nàng đã tự lắc đầu phủ nhận.
- Chắc là không phải đâu! Nếu Đổng mỹ nhân có thủ đoạn bực này thì sao còn phải chịu thua trước Đoan phi nương nương chứ?
------------------------------------
Chú thích
* Nhân Cung: thụy hiệu của Hoàng hậu Vương thị. Nhân Cung - nhân từ, kính cẩn trong đó, Cung nghĩa là kính cẩn. Thụy hiệu là tên hiệu được Hoàng đế hoặc triều đình ban cho một người sau khi họ chết.
Kính đài: bàn trang điểm
Ngày mai Mèo mắc đi ăn đám cưới anh họ nên không có chương mới nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.