Chương 4: Va Chạm
Nguyễn Ngọc
29/08/2024
Gần đây, Phòng kế hoạch khá bận rộn, các dự án mới liên tục được thành lập, thường xuyên phải làm việc theo tổ. Mặc dù không ưa nhau nhưng Lâm Dương và Lý Phách cũng phải làm cùng tổ, không ít thì nhiều cũng phải cố gắng phối hợp với nhau. Thế nên bọn họ cũng trở nên hiểu nhau hơn. Nếu có thể dành một câu để mô tả đối phương, thì đó sẽ là:
“Đúng là một tên khốn!”
“Đúng là một người phụ nữ chán phèo!”
Lâm Dương thừa nhận Lý Phách rất có năng lực, làm việc rất chuyên nghiệp, thậm chí có nhiều khía cạnh, anh ta còn xuất sắc hơn cả cô và Mạc Tu Nhân, nếu như cứ tiếp tục phát triển, khả năng cao sang năm anh ta có thể lên làm trưởng phòng thay thế cho Phùng Minh Đạt khi ông ấy đã được phê duyệt thăng chức. Thế nhưng việc nào ra việc đó. Dù trong công việc, Lý Phách sáng chói như ngôi sao Naos giữa thiên hà nhưng trong việc cá nhân anh ta chính là một cái ... dư.ơng vật biết đi. Thật sự, Lâm Dương không còn một từ nào để mô tả anh ta khác hơn.
Lâm Dương biết anh ta dù có Hà Du Quân – mỹ nữ xinh đẹp nhất công ty – làm bạn gái nhưng vẫn có tình nhân bên ngoài. Thế nhưng, có một lần, trong khi đang họp bàn tiến độ công việc thì Phùng Minh Đạt gọi Lý Phách vào phòng riêng nói chuyện, anh ta đã để lại điện thoại trên bàn. Lâm Dương thề là cô không muốn nhìn bất kỳ điều gì trong đời sống riêng tư hỗn loạn của anh ta, chỉ là khi tin nhắn từ người tình nhỏ bé của Lý Phách gửi tới, cô đã vô thức nhìn qua, và cô đã thấy:
“Anh yêu, em vừa gửi hình cô bé của em cho anh, mau gửi hình cậu bé của anh cho em đi, em nhớ nó lắm rồi, em muốn bao bọc nó trong cô bé của em!”
Lâm Dương suýt ngất xỉu khi nhìn thấy đống tin nhắn đồi trụy của Lý Phách. Bây giờ đang là giờ đi làm, giữa cuộc họp, thế mà tên nhóc này có thể ngang nhiên nhắn tin dâm đãng như thế cho bạn gái à, à không, đó cũng không phải là bạn gái. Sau khi Lý Phách quay trở lại, nhìn khuôn mặt tỉnh bơ của anh ta, Lâm Dương chỉ có thể nhìn thấy sự censor.
Lý Phách cảm thấy Lâm Dương đúng là một người phụ nữ giỏi, rất có thực lực, tuy vẫn kém xa anh nhưng đối với một người phụ nữ, thì cô cũng thuộc dạng hạng nhất rồi. Thế nhưng cô chẳng có một chút gì là đàn bà cả. Rõ ràng sở hữu một cơ thể nóng bỏng như thế nhưng lúc nào cũng ra vẻ nghiêm túc. Anh còn biết được rằng cô ta chẳng có lấy một người bạn trai.
Cho xin đi, một người phụ nữ 28 tuổi, mặt mũi trông cũng khá, thế mà lại không có bạn trai, chắc chắn là bởi vì tính tình chán phèo kia. Có một lần, Lâm Dương nhìn thấy tin nhắn của Tiểu Tư, bạn gái bên ngoài của anh gửi qua, sau đó cô nhìn anh như thể anh là virus corona vậy. Đó cũng chỉ là tin nhắn tình thú bình thường giữa bạn trai và bạn gái thôi. Đúng là gái già có khác.
Lâm Dương và Lý Phách mà khèn cựa nhau thì người đau đầu nhất vẫn là Phùng Minh Đạt. Dù sao thì ông cũng sắp được thăng chức rồi, chẳng mong có việc gì lớn xảy ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi lúc ông còn quản lý phòng kế hoạch này. Hiện tại, cầm trên tay dự án mới cần khảo sát thị trường ở Thượng Hải, ông không biết phải nói như thế nào để có thể khiến Lâm Dương và Lý Phách hòa hợp mà đi công tác cùng nhau. Mặc dù trong nhóm đi khảo sát còn có cả Lạc Na và Lưu Quang Minh, thế nhưng Lâm Dương và Lý Phách vẫn là thành viên chủ chốt. Mạc Tu Nhân thì hãy còn một dự án đang cần gấp rút hoàn thành ở công ty, không thể phân thân ra cùng đi Thượng Hải được. Có điều, nói đi cũng phải nói lại, Lý Phách là bạn trai của Hà Du Quân, hai người Lâm Dương và Lý Phách khắc khẩu một chút cũng tốt. Không phải là ông lo xa, nhưng ông cũng nghe phong phanh cái danh sát gái của cậu ấm họ Lý này, Hà Du Quân cũng đã cực khổ vì cậu nhóc ấy nhiều. Nhỡ mà có chuyện ám muội gì xảy ra giữa Lâm Dương và Lý Phách thì ông còn phiền hơn cả việc bọn họ cứ ngứa mắt lẫn nhau.
Khi dự án phân phối đến tay Lâm Dương, Lý Phách, Lưu Quang Minh và Lạc Na, cả bốn người đều rất phối hợp đón nhận. Lý Phách còn hỏi lại:
“Có thể mang bạn gái theo không?”
Hà Du Quân lúc đó vẫn còn đang trong tổ dự án của Mạc Tu Nhân, không thể đi Thượng Hải được, nếu không cô cũng không đợi Lý Phách phải hỏi.
Lưu Quang Minh cũng rất háo hức cho đợt đi công tác này, vội vàng gọi điện về nhà bảo bà xã lên danh sách đồ cần mua đi. Lạc Na nheo mắt khinh khỉnh ra vẻ bình tĩnh nhưng cũng lên mạng xem xét các cửa hàng ở Thượng Hải, dùng tiền công ty để đi chơi thì vẫn kích thích hơn một chút.
Lâm Dương sau khi vừa cầm bản kế hoạch trên tay thì đã bắt tay vào sắp xếp công việc, có thể nói là hiệu suất làm việc rất cao. Lý Phách thì không được siêng năng như thế, anh thích sắp xếp công việc vừa đúng thời gian hơn.
Mặc dù đã quyết định là sẽ mặc kệ Lâm Dương, thế nhưng vừa nhận được tin sẽ đi công tác cùng với cô, con sâu trong lòng của Lý Phách bắt đầu rục rịch bò dậy. Tin nhắn : “ Tối nay em sẽ mặc đồ y tá” của cô bạn gái mới quen hẹn cùng đi ăn tối ở khách sạn Samba đã không còn đủ hấp dẫn với anh nữa. Anh bắt đầu suy nghĩ lan man.
Lý Phách kiếm cớ lấy cà phê để đi ngang qua bàn làm việc của Lâm Dương. Lúc này cô đang chăm chú gõ bàn phím sửa tài liệu, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, mái tóc dài bồng bềnh được cô kẹp gọn lên, chỉ để vài sợi tóc con lòa xòa xuống trán. Chiếc áo sơ mi rộng thùng thình che đi bộ ngực lớn và chiếc eo thon, nhìn tới nhìn lui trông cô cũng chẳng gợi cảm tý nào.
Tin nhắn: “tối nay em sẽ mặc đồ y tá” trôi đến trong đầu Lý Phách. Anh bắt đầu tưởng tượng Lâm Dương mặc một bộ áo y tá. Bộ đồ y tá phải thật bó sát để trông thấy tất cả đường cong của Lâm Dương, và phải ngắn trên đùi, vừa che phủ được bờ mông, nhưng nếu cô di chuyển, thì có thấy được quần lót. Lý Phách suy nghĩ một tý, quần lót cô mặc tốt nhất nên là quần lót ren màu trắng, như vậy,nếu cô mở hai chân một tý, thì chỗ riêng tư sẽ ẩn hiện. Cúc áo tốt nhất nên mở hai cúc, vừa vặn có thể nhìn thấy được khe ngực và một chút áo lót, không, tốt nhất là không mặc áo lót, như thế, đầu ngực của cô sẽ dựng lên phía trong lớp áo y tá. Mái tóc của cô tốt nhất là xõa dài ra luôn, như thế, khi cô đến gần, anh sẽ nắm lấy tóc cô, khẽ kéo nhẹ môi cô áp lên khóa quần cương cứng của mình.
Lý Phách nghĩ tới đó, thì đột nhiên nhận thấy điều gì đó khác lạ. Anh cúi xuống thắt lưng nhìn, rồi khẽ phì cười một cái.
“Mẹ kiếp!!!!!”. Anh lại cứng. Chỉ mới tưởng tượng tới đó thì anh đã cứng.
“Đúng là một tên khốn!”
“Đúng là một người phụ nữ chán phèo!”
Lâm Dương thừa nhận Lý Phách rất có năng lực, làm việc rất chuyên nghiệp, thậm chí có nhiều khía cạnh, anh ta còn xuất sắc hơn cả cô và Mạc Tu Nhân, nếu như cứ tiếp tục phát triển, khả năng cao sang năm anh ta có thể lên làm trưởng phòng thay thế cho Phùng Minh Đạt khi ông ấy đã được phê duyệt thăng chức. Thế nhưng việc nào ra việc đó. Dù trong công việc, Lý Phách sáng chói như ngôi sao Naos giữa thiên hà nhưng trong việc cá nhân anh ta chính là một cái ... dư.ơng vật biết đi. Thật sự, Lâm Dương không còn một từ nào để mô tả anh ta khác hơn.
Lâm Dương biết anh ta dù có Hà Du Quân – mỹ nữ xinh đẹp nhất công ty – làm bạn gái nhưng vẫn có tình nhân bên ngoài. Thế nhưng, có một lần, trong khi đang họp bàn tiến độ công việc thì Phùng Minh Đạt gọi Lý Phách vào phòng riêng nói chuyện, anh ta đã để lại điện thoại trên bàn. Lâm Dương thề là cô không muốn nhìn bất kỳ điều gì trong đời sống riêng tư hỗn loạn của anh ta, chỉ là khi tin nhắn từ người tình nhỏ bé của Lý Phách gửi tới, cô đã vô thức nhìn qua, và cô đã thấy:
“Anh yêu, em vừa gửi hình cô bé của em cho anh, mau gửi hình cậu bé của anh cho em đi, em nhớ nó lắm rồi, em muốn bao bọc nó trong cô bé của em!”
Lâm Dương suýt ngất xỉu khi nhìn thấy đống tin nhắn đồi trụy của Lý Phách. Bây giờ đang là giờ đi làm, giữa cuộc họp, thế mà tên nhóc này có thể ngang nhiên nhắn tin dâm đãng như thế cho bạn gái à, à không, đó cũng không phải là bạn gái. Sau khi Lý Phách quay trở lại, nhìn khuôn mặt tỉnh bơ của anh ta, Lâm Dương chỉ có thể nhìn thấy sự censor.
Lý Phách cảm thấy Lâm Dương đúng là một người phụ nữ giỏi, rất có thực lực, tuy vẫn kém xa anh nhưng đối với một người phụ nữ, thì cô cũng thuộc dạng hạng nhất rồi. Thế nhưng cô chẳng có một chút gì là đàn bà cả. Rõ ràng sở hữu một cơ thể nóng bỏng như thế nhưng lúc nào cũng ra vẻ nghiêm túc. Anh còn biết được rằng cô ta chẳng có lấy một người bạn trai.
Cho xin đi, một người phụ nữ 28 tuổi, mặt mũi trông cũng khá, thế mà lại không có bạn trai, chắc chắn là bởi vì tính tình chán phèo kia. Có một lần, Lâm Dương nhìn thấy tin nhắn của Tiểu Tư, bạn gái bên ngoài của anh gửi qua, sau đó cô nhìn anh như thể anh là virus corona vậy. Đó cũng chỉ là tin nhắn tình thú bình thường giữa bạn trai và bạn gái thôi. Đúng là gái già có khác.
Lâm Dương và Lý Phách mà khèn cựa nhau thì người đau đầu nhất vẫn là Phùng Minh Đạt. Dù sao thì ông cũng sắp được thăng chức rồi, chẳng mong có việc gì lớn xảy ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi lúc ông còn quản lý phòng kế hoạch này. Hiện tại, cầm trên tay dự án mới cần khảo sát thị trường ở Thượng Hải, ông không biết phải nói như thế nào để có thể khiến Lâm Dương và Lý Phách hòa hợp mà đi công tác cùng nhau. Mặc dù trong nhóm đi khảo sát còn có cả Lạc Na và Lưu Quang Minh, thế nhưng Lâm Dương và Lý Phách vẫn là thành viên chủ chốt. Mạc Tu Nhân thì hãy còn một dự án đang cần gấp rút hoàn thành ở công ty, không thể phân thân ra cùng đi Thượng Hải được. Có điều, nói đi cũng phải nói lại, Lý Phách là bạn trai của Hà Du Quân, hai người Lâm Dương và Lý Phách khắc khẩu một chút cũng tốt. Không phải là ông lo xa, nhưng ông cũng nghe phong phanh cái danh sát gái của cậu ấm họ Lý này, Hà Du Quân cũng đã cực khổ vì cậu nhóc ấy nhiều. Nhỡ mà có chuyện ám muội gì xảy ra giữa Lâm Dương và Lý Phách thì ông còn phiền hơn cả việc bọn họ cứ ngứa mắt lẫn nhau.
Khi dự án phân phối đến tay Lâm Dương, Lý Phách, Lưu Quang Minh và Lạc Na, cả bốn người đều rất phối hợp đón nhận. Lý Phách còn hỏi lại:
“Có thể mang bạn gái theo không?”
Hà Du Quân lúc đó vẫn còn đang trong tổ dự án của Mạc Tu Nhân, không thể đi Thượng Hải được, nếu không cô cũng không đợi Lý Phách phải hỏi.
Lưu Quang Minh cũng rất háo hức cho đợt đi công tác này, vội vàng gọi điện về nhà bảo bà xã lên danh sách đồ cần mua đi. Lạc Na nheo mắt khinh khỉnh ra vẻ bình tĩnh nhưng cũng lên mạng xem xét các cửa hàng ở Thượng Hải, dùng tiền công ty để đi chơi thì vẫn kích thích hơn một chút.
Lâm Dương sau khi vừa cầm bản kế hoạch trên tay thì đã bắt tay vào sắp xếp công việc, có thể nói là hiệu suất làm việc rất cao. Lý Phách thì không được siêng năng như thế, anh thích sắp xếp công việc vừa đúng thời gian hơn.
Mặc dù đã quyết định là sẽ mặc kệ Lâm Dương, thế nhưng vừa nhận được tin sẽ đi công tác cùng với cô, con sâu trong lòng của Lý Phách bắt đầu rục rịch bò dậy. Tin nhắn : “ Tối nay em sẽ mặc đồ y tá” của cô bạn gái mới quen hẹn cùng đi ăn tối ở khách sạn Samba đã không còn đủ hấp dẫn với anh nữa. Anh bắt đầu suy nghĩ lan man.
Lý Phách kiếm cớ lấy cà phê để đi ngang qua bàn làm việc của Lâm Dương. Lúc này cô đang chăm chú gõ bàn phím sửa tài liệu, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, mái tóc dài bồng bềnh được cô kẹp gọn lên, chỉ để vài sợi tóc con lòa xòa xuống trán. Chiếc áo sơ mi rộng thùng thình che đi bộ ngực lớn và chiếc eo thon, nhìn tới nhìn lui trông cô cũng chẳng gợi cảm tý nào.
Tin nhắn: “tối nay em sẽ mặc đồ y tá” trôi đến trong đầu Lý Phách. Anh bắt đầu tưởng tượng Lâm Dương mặc một bộ áo y tá. Bộ đồ y tá phải thật bó sát để trông thấy tất cả đường cong của Lâm Dương, và phải ngắn trên đùi, vừa che phủ được bờ mông, nhưng nếu cô di chuyển, thì có thấy được quần lót. Lý Phách suy nghĩ một tý, quần lót cô mặc tốt nhất nên là quần lót ren màu trắng, như vậy,nếu cô mở hai chân một tý, thì chỗ riêng tư sẽ ẩn hiện. Cúc áo tốt nhất nên mở hai cúc, vừa vặn có thể nhìn thấy được khe ngực và một chút áo lót, không, tốt nhất là không mặc áo lót, như thế, đầu ngực của cô sẽ dựng lên phía trong lớp áo y tá. Mái tóc của cô tốt nhất là xõa dài ra luôn, như thế, khi cô đến gần, anh sẽ nắm lấy tóc cô, khẽ kéo nhẹ môi cô áp lên khóa quần cương cứng của mình.
Lý Phách nghĩ tới đó, thì đột nhiên nhận thấy điều gì đó khác lạ. Anh cúi xuống thắt lưng nhìn, rồi khẽ phì cười một cái.
“Mẹ kiếp!!!!!”. Anh lại cứng. Chỉ mới tưởng tượng tới đó thì anh đã cứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.