Quyển 1 - Chương 48: Chức quan nhỏ như hạt vừng.
Cao Nguyệt
26/03/2013
“Vô Tấn, đệ nói xem tại sao Trương huyện lệnh lại rút khỏi cuộc tranh giành Hộ Tào Chủ Sự?”
Duy Minh nhìn chăm chú vào xấp giấy trắng trên bàn, ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì đó.
Vô Tấn thì có chút ngẩn ngơ, cậu vẫn đang nghĩ rốt cuộc đại ca là một người như thế nào.
“Ừm! Có lẽ ông ta sợ bị Huỳnh gia liên lụy!”
“Không! Không phải, huynh cho rằng sự việc không đơn giản như vậy.”
Duy Minh lắc đầu, mọi tâm tư chàng đều tập trung vào mối quan hệ kì lạ này, nhưng lại không phát hiện ra bản thân hoàn toàn không giống với lúc bình thường.
“Nếu như huynh đoán không lầm, chuyện này ắt có liên quan đến cuộc đầu tranh giữa các phe phái trong triều đình. Lần này hoàng thúc bị bãi chức, có ảnh hưởng rất lớn. Huynh nghĩ là Trương tướng quốc muốn lùi lại đứng phía sau, quan sát tình hình, cho nên cũng không muốn con trai ông tham gia vào cuộc tranh giành quyền lực ở quận Đông Hải lần này. Phải biết quận Đông Hải như một hình ảnh thu nhỏ của triều đình, Trương huyện lệnh rút lui, kì thực chính là phụ thân ông ta lui lại. “
Duy Minh thấy đệ đệ không hề lên tiếng, chàng cảm thấy kì lạ nên ngẩng đầu lên hỏi:
“Vô Tấn……..đệ sao vậy?”
“Không có gì!”
Vô Tấn cười gượng.
Cậu đột nhiên nhìn thấu đại ca rồi, bề ngoài đại ca có vẻ như chàng thư sinh, kì thực là chân nhân bất lộ tướng. Lần trước huynh ấy đề nghị trả lại quyển sổ nhỏ cho Hoàng Phủ Cừ, là một quyết định vô cùng sáng suốt. Cả việc Lạc Lạc bị bẻ gãy ngón tay, huynh ấy nhẫn nhục như vậy, bản thân cậu còn cho rằng đại ca hèn nhát.
“Sao thế, đệ có cách nghĩ khác à?”
Duy Minh nhìn chăm chú vào Vô Tấn, chàng cảm thấy Vô Tấn hình như có điều gì đó muốn nói. Vô Tấn đã bình thường lại, thật ra thì tâm tư của đại ca sâu sắc chưa chắc đã xấu, điều này sẽ làm tăng ưu thế của huynh ấy trên con đường làm quan. Dù sao đại ca cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi, nếu như vẫn là một chàng mọt sách thì mới đáng lo, nghĩ thông được điều này, trong lòng Vô Tấn cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Đệ cảm thấy đại ca không nên tranh chức Hô Tào Chủ Sự này, chức quan nhỏ bằng hạt mè (hạt vừng) này không có ý nghĩa gì cả, đại ca nên vào kinh tham gia khoa cử. Nếu như đại ca đã có thể giành được hạng nhất trong kì thi châu, thì việc thi đỗ tiến sĩ cũng không phải là khó, tại sao không trực tiếp bước vào con đường làm quan?”
“Huynh cũng đã từng muốn vào kinh thành tham gia khoa cử, nhưng giờ đã thay đổi cách nghĩ đó rồi.”
“Tại sao vậy?”
Vô Tấn rất muốn biết lí do gì đã khiến đại ca thay đổi chủ ý.
“Không tại sao cả!” Duy Minh chỉ cười.
“Có lẽ huynh cho rằng cứ làm Hộ Tào Chủ Sự một thời gian thì càng có tiền đồ hơn, thôi vậy, chúng ta không bàn về chuyện này nữa. Chúng ta thương lượng một lát về việc tham tuyển Hộ Tào Chủ Sự lần này, huynh cảm giác sẽ có người giở thủ đoạn.”
Có một số chuyện Duy Minh không thể nói cho đệ đệ nghe được, sở dĩ chàng định tranh chức Hộ Tào Chủ Sự này, nguyên nhân là vì Tô Hàn Trinh. Chàng hi vọng có thể trở thành tâm phúc của Tô Hàn Trinh, mà Tô Hàn Trinh lại là tâm phúc hàng đầu của thái tử, có được lớp quan hệ này, một hai năm sau chàng vào kinh tham gia thi tiến sĩ, đến lúc ấy cậu sẽ tự nhiên có được mối quan hệ với thái tử.
…………
Trong tịnh thất của Huỳnh gia, Huỳnh Tứ Lang ngồi đối diện với hai đứa con trai của hắn, từ khi bị thua Vô Tấn trong trận đánh cược, Huỳnh Tứ Lang bỗng chốc trở nên trầm mặc, đối xử với mọi người cũng rất nhỏ nhẹ, trận thua ấy đối với hắn là một đả kích rất lớn. Hắn đột nhiên ý thức được mình già rồi, không còn là đối thủ của lớp thanh niên ngày nay nữa.
Khác với sự nhỏ nhẹ của phụ thân, con trai lớn Huỳnh Tuấn lại càng ngày càng lộ ra vẻ sắc sảo. Chiều hôm nay hắn đã thay mặt phụ thân thương nghị với Hoàng Phủ huyện công trước khi chính thức tham tuyển, và đem về một tin tức mới nhất.
“ Vương gia rút lui có ảnh hưởng rất lớn, buổi chiều, Tô Thứ Sử và Từ Trường Sử lại tiếp tục thương định (bàn luận và quyết định) về phương án tuyển chọn, Quan gia hưởng lợi lớn, Quan Hiền Câu sẽ trực tiếp đi vào vòng hai.”
“Quan gia không phải là do Từ Trường Sử tiến cử hay sao?”
Con trai thứ Huỳnh Phong chen miệng vào nói.
“Đúng!” Huỳnh Tuấn nhìn đệ đệ với ánh mắt không vui, lúc này rồi còn nhắc đến vấn đề kém thông minh này. Nhưng hắn cũng có việc muốn nhờ đệ đệ hắn giúp đỡ, nên không tiện mở miệng giáo huấn.
Huỳnh Tuấn vẽ sơ đồ tranh tuyển trên một tờ giấy trắng, cụ thể là Quan gia trống, Hoàng Phủ gia thi đấu với Trần gia, Huỳnh gia thi đấu với Mã gia. Vòng hai thì ba nhà đối trận, xem ai là người chiến thắng cuối cùng. Huỳnh Tuấn có chút tiếc nuối:
“Hoàng Phủ gia quả là gặp may, trưởng tử Trần gia Trần Thiếu Gia chỉ là một tú tài, là gia tộc có thế lực yếu nhất trong tất cả các gia tộc, vòng đầu tiên bị loại là tất nhiên. Còn huynh thì không được may mắn, gặp phải Mã Cát Tường, hắn và huynh đều từng là cử nhân cùng khoa. Nhưng lúc đó hắn xếp trong top mười, nếu nói về tài học thì huynh không bằng hắn.”
“Tuấn nhi, con cũng đừng nên quá tự tin.”
Huỳnh Tứ Lang từ đầu đến giờ trầm mặc bỗng lên tiếng:
“Tuy rằng thứ tự xếp hạng cử nhân của hắn cao hơn con, nhưng điều đó không có nghĩa là học thức nó cao hơn con, tất cả đều là phát huy nhất thời. Ta thấy trình độ của các con không chêch lệch là bao, ngang ngửa nhau cả!”
Huỳnh Tuấn lắc đầu:
“Phụ thân, nếu theo cách cha nghĩ, chúng ta tham gia ứng tuyển Hộ Tào chủ Sự cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi, chi bằng bỏ tiền ra mua một chức quan. Chúng ta nếu đã bỏ ra nhiều tiền như vậy, là muốn bảo đảm tuyệt đối thắng trận, ý của huyện công cũng vậy. Thay vì đi cạnh tranh công bằng, không bằng xuất kỳ binh.”
“Đại ca, kỳ binh là gì vậy?”
Huỳnh Phong hỏi. Lần này, Huỳnh Tuấn không giận đệ đệ nữa, hắn cười tít mắt vỗ vai đệ đệ.
“Kỳ binh, ví dụ Mã Cát Tường đột nhiên xảy ra chuyện gì, không thể đến tham gia tranh tuyển vào ngày mai, vậy là huynh có thể trực tiếp thắng rồi, đệ có hiểu ý của đại ca không?”
“Cái lão Hoàng Phủ huyện công này , nhận nhiều tiền của chúng ta như vậy, mà hắn lại đưa ra chỉ thị ngu ngốc này!”
Huỳnh Tứ Lang có vẻ tức giận.
“Phụ thân, kì thực thì cha chưa hiểu rõ vấn đề rồi.”
Huỳnh Tuần nhìn chăm chú vào ánh mắt của phụ thân, lạnh nhạt nói:
“Tác dụng của Hoàng Phủ huyện công là nếu chúng ta lỡ làm ra chuyện gì vượt giới hạn, ông ta sẽ gánh vác cho chúng ta.”
……..
Buổi chiều, Vô Tấn thong thả đi đến phố Bắc, Phố Bắc trông gần giống như chợ đầu mối Nghi Ô của đời sau, các thương nhân từ khắp nơi trên cả nước đều tập trung đến đây, đây là thị trường lớn thứ hai của Vương Triều Đại Ninh, chỉ đứng sau phố Tây của kinh thành. Có hơn cả ngàn cửa tiệm, mười mấy vạn thương nhân đến từ khắp nơi đại giang nam bắc đều tập trung đến đây, giá trị hàng hóa xuất nhập khẩu mỗi năm gần mấy nghìn vạn.
Phố Bắc chủ yếu kinh doanh hàng hóa hải ngoại, và những đặc sản chủ yếu của quận Đông Hải như tơ lụa, lá trà, đồ sứ. Trong đó sản lượng tơ lụa của quận Đông Hải chiếm đến sáu mươi phần trăm thị phần cả nước, đặc biệt là Tô Tú và Ngô Lăng của huyện Bình Giang càng vang danh thiên hạ. Huyện Bình Giang nơi nơi đều nghe thấy tiếng máy dệt, có thể thấy ngành dệt rất phát triển.
Huyện Duy Dương không chỉ là trung tâm thương mại hải ngoại của vương triều Đại Ninh, mà trang sức của huyện Duy Dương cũng rất nổi tiếng. Tận dụng những món đồ quí giá buôn bán từ hải ngoại như: hoàng kim, bảo thạch, trân châu, mã não, san hô, sau đó được các thợ điêu khắc có tay nghề lâu năm gia công chế tạo lại, biến chúng trở thành những món trang sức tuyệt đẹp, giá cả cũng nâng lên gấp hơn mười lần.
Nhưng hôm nay cậu đến phố Bắc không phải để mua hàng hóa hải ngoại, cậu đi đến góc đông nam của phố Bắc, ở đây là hàng gạo. Được hình thành bởi mấy chục tiệm gạo, các lương thực trong tiệm gạo là được bán cho các thương nhân nước ngoài, đặc biệt là các thương nhân ở vùng Nam Dương. Ví dụ như thương nhân của nước Trụy Bà Đăng, Sư Tử Quốc và Phiêu Quốc. Bọn họ đem đến những vật phẩm quí giá như hương liệu, bảo thạch, sau đó lại mua tơ tằm, lương thực và đồ sứ. Cho nên tiệm gạo của phố Bắc trên cơ bản là làm ăn buôn bán với các nhân hải ngoại.
Vô Tấn muốn tìm tiệm gạo Thiên Hương, cậu vừa nhìn là thấy ngay, một cửa tiệm vừa cũ vừa lâu đời, trông như đã có lịch sử hơn trăm năm. Trên cửa tiệm treo một tấm biển đã tróc sơn, trên đó viết hai chữ “ Thiên Hương”.
Hắc Mễ mà cậu muốn tìm đang ở trong tiệm này, thân trên đen sạm cởi trần, đang trả giá với một thương nhân Nam Dương cũng có làn da đen sạm như vậy.
“Gạo của anh…quá mắc, của người khác….rẻ hơn của anh nhiều.”
Những thương nhân ngoại quốc đến làm ăn buôn bán tại Đại Ninh vương triều đều biết nói vài câu hán ngữ, mặc dù vấp váp, nhưng ý nghĩa mọi người đều hiểu.
“Ai nói vậy, tiệm nào dám rẻ hơn của tôi, ông dẫn tôi đến đó xem!”
“Của họ rẻ hơn của anh.”
Người thương nhân Nam Dương chỉ sang hai tiệm gạo bên cạnh. Hắc Mễ trừng mắt nhìn qua, hai tiệm gạo kế bên bèn lập tức âm thầm đổi bảng hiệu, người thương nhân Nam Dương lặng người, hồi sau mới nói:
“Họ đều …..không thành thật, xem ra vẫn là anh thành thật, vậy….mua của anh vậy.”
Hắc Mễ cười ha ha, vừa vẫy tay, người trưởng quầy trong tiệm bèn ra tiếp đón khách, cả hai đi bàn bạc chi tiết về cách giao hàng trả tiền. Vô Tấn bước lên trước cười ha ha chào hỏi:
“Hắc Mễ, lâu ngày không gặp.”
“Là Hoàng Phủ công tử à!”
Hắc Mễ gãi gãi đầu cười nói:
“Cũng chưa được bao lâu cả! Chúng ta chia tay chưa đến một canh giờ mà.”
“Cũng tương đối thôi, tôi vừa ngủ một giấc dậy, cảm giác như đã lâu không gặp huynh, bèn đến thăm huynh.”
Hắc Mễ đột nhiên phản ứng lại:
“Công tử đến tìm tôi là có việc cần nhờ tôi giúp đỡ phải không!”
Vô Tấn cười ha ha:
“Đúng là có một chuyện, tương đối gấp, thời gian là sáng sớm ngày mai, tôi chỉ có một người nên không đủ, muốn mời đại đầu xà huynh ra giúp đỡ.”
“Không vấn đề gì, mời công tử vào nhà bàn bạc.”
……….
Cả hai bước vào trong nhà kho, Vô Tấn nhìn sơ qua căn nhà kho chất đầy lương thực này, có chút kinh ngạc:
“Không ngờ Mễ huynh cũng biết làm ăn đàng hoàng?”
Hắc Mễ rót cho cậu một tách trà, cười nói:
“Đây là tiệm của đại ca tôi, huynh ấy đến quận Dư Hàng nhập gạo mới về, nhờ tôi trông tiệm giùm huynh ấy, một tên du côn như tôi làm sao mà làm ăn đàng hoàng được chứ, bận rộn đấy!”
Dừng một hồi, Hắc Mễ lại hỏi:
“Công tử có chuyện gì cần tôi giúp đỡ, xin cứ nói thẳng.”
“Là như vậy!”
Vô Tấn nghĩ một hồi rồi nói:
“Mễ huynh có quen biết Mã Cát Tường không?”
Hắc Mễ trầm ngâm một hồi,
“Hình như là đại công tử của Mã gia tại huyện Hoa Đình!”
“Chính xác, đúng là người này, Mễ huynh có biết không?”
“Ừm! gặp qua vài lần, nghe nói tài học không tệ, năm ngoái còn thi đỗ cử nhân, sao vậy, công tử muốn kiếm chuyện với hắn à?”
“Cũng không hoàn toàn là như vậy, giờ hắn đang ở huyện Hoa Đình, sáng sớm mai hắn sẽ đến huyện Duy Dương này, đến lúc đó…….”
Vô Tấn nghiêng người sang nói nhỏ bên tai hắn vài câu, Hắc Mễ cười vang,
“Không vấn đề gì, chuyện nhỏ nhặt này cứ để tôi lo, ha ha! Thật không ngờ công tử làm việc thật hợp ý tôi!”….
Duy Minh nhìn chăm chú vào xấp giấy trắng trên bàn, ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì đó.
Vô Tấn thì có chút ngẩn ngơ, cậu vẫn đang nghĩ rốt cuộc đại ca là một người như thế nào.
“Ừm! Có lẽ ông ta sợ bị Huỳnh gia liên lụy!”
“Không! Không phải, huynh cho rằng sự việc không đơn giản như vậy.”
Duy Minh lắc đầu, mọi tâm tư chàng đều tập trung vào mối quan hệ kì lạ này, nhưng lại không phát hiện ra bản thân hoàn toàn không giống với lúc bình thường.
“Nếu như huynh đoán không lầm, chuyện này ắt có liên quan đến cuộc đầu tranh giữa các phe phái trong triều đình. Lần này hoàng thúc bị bãi chức, có ảnh hưởng rất lớn. Huynh nghĩ là Trương tướng quốc muốn lùi lại đứng phía sau, quan sát tình hình, cho nên cũng không muốn con trai ông tham gia vào cuộc tranh giành quyền lực ở quận Đông Hải lần này. Phải biết quận Đông Hải như một hình ảnh thu nhỏ của triều đình, Trương huyện lệnh rút lui, kì thực chính là phụ thân ông ta lui lại. “
Duy Minh thấy đệ đệ không hề lên tiếng, chàng cảm thấy kì lạ nên ngẩng đầu lên hỏi:
“Vô Tấn……..đệ sao vậy?”
“Không có gì!”
Vô Tấn cười gượng.
Cậu đột nhiên nhìn thấu đại ca rồi, bề ngoài đại ca có vẻ như chàng thư sinh, kì thực là chân nhân bất lộ tướng. Lần trước huynh ấy đề nghị trả lại quyển sổ nhỏ cho Hoàng Phủ Cừ, là một quyết định vô cùng sáng suốt. Cả việc Lạc Lạc bị bẻ gãy ngón tay, huynh ấy nhẫn nhục như vậy, bản thân cậu còn cho rằng đại ca hèn nhát.
“Sao thế, đệ có cách nghĩ khác à?”
Duy Minh nhìn chăm chú vào Vô Tấn, chàng cảm thấy Vô Tấn hình như có điều gì đó muốn nói. Vô Tấn đã bình thường lại, thật ra thì tâm tư của đại ca sâu sắc chưa chắc đã xấu, điều này sẽ làm tăng ưu thế của huynh ấy trên con đường làm quan. Dù sao đại ca cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi, nếu như vẫn là một chàng mọt sách thì mới đáng lo, nghĩ thông được điều này, trong lòng Vô Tấn cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Đệ cảm thấy đại ca không nên tranh chức Hô Tào Chủ Sự này, chức quan nhỏ bằng hạt mè (hạt vừng) này không có ý nghĩa gì cả, đại ca nên vào kinh tham gia khoa cử. Nếu như đại ca đã có thể giành được hạng nhất trong kì thi châu, thì việc thi đỗ tiến sĩ cũng không phải là khó, tại sao không trực tiếp bước vào con đường làm quan?”
“Huynh cũng đã từng muốn vào kinh thành tham gia khoa cử, nhưng giờ đã thay đổi cách nghĩ đó rồi.”
“Tại sao vậy?”
Vô Tấn rất muốn biết lí do gì đã khiến đại ca thay đổi chủ ý.
“Không tại sao cả!” Duy Minh chỉ cười.
“Có lẽ huynh cho rằng cứ làm Hộ Tào Chủ Sự một thời gian thì càng có tiền đồ hơn, thôi vậy, chúng ta không bàn về chuyện này nữa. Chúng ta thương lượng một lát về việc tham tuyển Hộ Tào Chủ Sự lần này, huynh cảm giác sẽ có người giở thủ đoạn.”
Có một số chuyện Duy Minh không thể nói cho đệ đệ nghe được, sở dĩ chàng định tranh chức Hộ Tào Chủ Sự này, nguyên nhân là vì Tô Hàn Trinh. Chàng hi vọng có thể trở thành tâm phúc của Tô Hàn Trinh, mà Tô Hàn Trinh lại là tâm phúc hàng đầu của thái tử, có được lớp quan hệ này, một hai năm sau chàng vào kinh tham gia thi tiến sĩ, đến lúc ấy cậu sẽ tự nhiên có được mối quan hệ với thái tử.
…………
Trong tịnh thất của Huỳnh gia, Huỳnh Tứ Lang ngồi đối diện với hai đứa con trai của hắn, từ khi bị thua Vô Tấn trong trận đánh cược, Huỳnh Tứ Lang bỗng chốc trở nên trầm mặc, đối xử với mọi người cũng rất nhỏ nhẹ, trận thua ấy đối với hắn là một đả kích rất lớn. Hắn đột nhiên ý thức được mình già rồi, không còn là đối thủ của lớp thanh niên ngày nay nữa.
Khác với sự nhỏ nhẹ của phụ thân, con trai lớn Huỳnh Tuấn lại càng ngày càng lộ ra vẻ sắc sảo. Chiều hôm nay hắn đã thay mặt phụ thân thương nghị với Hoàng Phủ huyện công trước khi chính thức tham tuyển, và đem về một tin tức mới nhất.
“ Vương gia rút lui có ảnh hưởng rất lớn, buổi chiều, Tô Thứ Sử và Từ Trường Sử lại tiếp tục thương định (bàn luận và quyết định) về phương án tuyển chọn, Quan gia hưởng lợi lớn, Quan Hiền Câu sẽ trực tiếp đi vào vòng hai.”
“Quan gia không phải là do Từ Trường Sử tiến cử hay sao?”
Con trai thứ Huỳnh Phong chen miệng vào nói.
“Đúng!” Huỳnh Tuấn nhìn đệ đệ với ánh mắt không vui, lúc này rồi còn nhắc đến vấn đề kém thông minh này. Nhưng hắn cũng có việc muốn nhờ đệ đệ hắn giúp đỡ, nên không tiện mở miệng giáo huấn.
Huỳnh Tuấn vẽ sơ đồ tranh tuyển trên một tờ giấy trắng, cụ thể là Quan gia trống, Hoàng Phủ gia thi đấu với Trần gia, Huỳnh gia thi đấu với Mã gia. Vòng hai thì ba nhà đối trận, xem ai là người chiến thắng cuối cùng. Huỳnh Tuấn có chút tiếc nuối:
“Hoàng Phủ gia quả là gặp may, trưởng tử Trần gia Trần Thiếu Gia chỉ là một tú tài, là gia tộc có thế lực yếu nhất trong tất cả các gia tộc, vòng đầu tiên bị loại là tất nhiên. Còn huynh thì không được may mắn, gặp phải Mã Cát Tường, hắn và huynh đều từng là cử nhân cùng khoa. Nhưng lúc đó hắn xếp trong top mười, nếu nói về tài học thì huynh không bằng hắn.”
“Tuấn nhi, con cũng đừng nên quá tự tin.”
Huỳnh Tứ Lang từ đầu đến giờ trầm mặc bỗng lên tiếng:
“Tuy rằng thứ tự xếp hạng cử nhân của hắn cao hơn con, nhưng điều đó không có nghĩa là học thức nó cao hơn con, tất cả đều là phát huy nhất thời. Ta thấy trình độ của các con không chêch lệch là bao, ngang ngửa nhau cả!”
Huỳnh Tuấn lắc đầu:
“Phụ thân, nếu theo cách cha nghĩ, chúng ta tham gia ứng tuyển Hộ Tào chủ Sự cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi, chi bằng bỏ tiền ra mua một chức quan. Chúng ta nếu đã bỏ ra nhiều tiền như vậy, là muốn bảo đảm tuyệt đối thắng trận, ý của huyện công cũng vậy. Thay vì đi cạnh tranh công bằng, không bằng xuất kỳ binh.”
“Đại ca, kỳ binh là gì vậy?”
Huỳnh Phong hỏi. Lần này, Huỳnh Tuấn không giận đệ đệ nữa, hắn cười tít mắt vỗ vai đệ đệ.
“Kỳ binh, ví dụ Mã Cát Tường đột nhiên xảy ra chuyện gì, không thể đến tham gia tranh tuyển vào ngày mai, vậy là huynh có thể trực tiếp thắng rồi, đệ có hiểu ý của đại ca không?”
“Cái lão Hoàng Phủ huyện công này , nhận nhiều tiền của chúng ta như vậy, mà hắn lại đưa ra chỉ thị ngu ngốc này!”
Huỳnh Tứ Lang có vẻ tức giận.
“Phụ thân, kì thực thì cha chưa hiểu rõ vấn đề rồi.”
Huỳnh Tuần nhìn chăm chú vào ánh mắt của phụ thân, lạnh nhạt nói:
“Tác dụng của Hoàng Phủ huyện công là nếu chúng ta lỡ làm ra chuyện gì vượt giới hạn, ông ta sẽ gánh vác cho chúng ta.”
……..
Buổi chiều, Vô Tấn thong thả đi đến phố Bắc, Phố Bắc trông gần giống như chợ đầu mối Nghi Ô của đời sau, các thương nhân từ khắp nơi trên cả nước đều tập trung đến đây, đây là thị trường lớn thứ hai của Vương Triều Đại Ninh, chỉ đứng sau phố Tây của kinh thành. Có hơn cả ngàn cửa tiệm, mười mấy vạn thương nhân đến từ khắp nơi đại giang nam bắc đều tập trung đến đây, giá trị hàng hóa xuất nhập khẩu mỗi năm gần mấy nghìn vạn.
Phố Bắc chủ yếu kinh doanh hàng hóa hải ngoại, và những đặc sản chủ yếu của quận Đông Hải như tơ lụa, lá trà, đồ sứ. Trong đó sản lượng tơ lụa của quận Đông Hải chiếm đến sáu mươi phần trăm thị phần cả nước, đặc biệt là Tô Tú và Ngô Lăng của huyện Bình Giang càng vang danh thiên hạ. Huyện Bình Giang nơi nơi đều nghe thấy tiếng máy dệt, có thể thấy ngành dệt rất phát triển.
Huyện Duy Dương không chỉ là trung tâm thương mại hải ngoại của vương triều Đại Ninh, mà trang sức của huyện Duy Dương cũng rất nổi tiếng. Tận dụng những món đồ quí giá buôn bán từ hải ngoại như: hoàng kim, bảo thạch, trân châu, mã não, san hô, sau đó được các thợ điêu khắc có tay nghề lâu năm gia công chế tạo lại, biến chúng trở thành những món trang sức tuyệt đẹp, giá cả cũng nâng lên gấp hơn mười lần.
Nhưng hôm nay cậu đến phố Bắc không phải để mua hàng hóa hải ngoại, cậu đi đến góc đông nam của phố Bắc, ở đây là hàng gạo. Được hình thành bởi mấy chục tiệm gạo, các lương thực trong tiệm gạo là được bán cho các thương nhân nước ngoài, đặc biệt là các thương nhân ở vùng Nam Dương. Ví dụ như thương nhân của nước Trụy Bà Đăng, Sư Tử Quốc và Phiêu Quốc. Bọn họ đem đến những vật phẩm quí giá như hương liệu, bảo thạch, sau đó lại mua tơ tằm, lương thực và đồ sứ. Cho nên tiệm gạo của phố Bắc trên cơ bản là làm ăn buôn bán với các nhân hải ngoại.
Vô Tấn muốn tìm tiệm gạo Thiên Hương, cậu vừa nhìn là thấy ngay, một cửa tiệm vừa cũ vừa lâu đời, trông như đã có lịch sử hơn trăm năm. Trên cửa tiệm treo một tấm biển đã tróc sơn, trên đó viết hai chữ “ Thiên Hương”.
Hắc Mễ mà cậu muốn tìm đang ở trong tiệm này, thân trên đen sạm cởi trần, đang trả giá với một thương nhân Nam Dương cũng có làn da đen sạm như vậy.
“Gạo của anh…quá mắc, của người khác….rẻ hơn của anh nhiều.”
Những thương nhân ngoại quốc đến làm ăn buôn bán tại Đại Ninh vương triều đều biết nói vài câu hán ngữ, mặc dù vấp váp, nhưng ý nghĩa mọi người đều hiểu.
“Ai nói vậy, tiệm nào dám rẻ hơn của tôi, ông dẫn tôi đến đó xem!”
“Của họ rẻ hơn của anh.”
Người thương nhân Nam Dương chỉ sang hai tiệm gạo bên cạnh. Hắc Mễ trừng mắt nhìn qua, hai tiệm gạo kế bên bèn lập tức âm thầm đổi bảng hiệu, người thương nhân Nam Dương lặng người, hồi sau mới nói:
“Họ đều …..không thành thật, xem ra vẫn là anh thành thật, vậy….mua của anh vậy.”
Hắc Mễ cười ha ha, vừa vẫy tay, người trưởng quầy trong tiệm bèn ra tiếp đón khách, cả hai đi bàn bạc chi tiết về cách giao hàng trả tiền. Vô Tấn bước lên trước cười ha ha chào hỏi:
“Hắc Mễ, lâu ngày không gặp.”
“Là Hoàng Phủ công tử à!”
Hắc Mễ gãi gãi đầu cười nói:
“Cũng chưa được bao lâu cả! Chúng ta chia tay chưa đến một canh giờ mà.”
“Cũng tương đối thôi, tôi vừa ngủ một giấc dậy, cảm giác như đã lâu không gặp huynh, bèn đến thăm huynh.”
Hắc Mễ đột nhiên phản ứng lại:
“Công tử đến tìm tôi là có việc cần nhờ tôi giúp đỡ phải không!”
Vô Tấn cười ha ha:
“Đúng là có một chuyện, tương đối gấp, thời gian là sáng sớm ngày mai, tôi chỉ có một người nên không đủ, muốn mời đại đầu xà huynh ra giúp đỡ.”
“Không vấn đề gì, mời công tử vào nhà bàn bạc.”
……….
Cả hai bước vào trong nhà kho, Vô Tấn nhìn sơ qua căn nhà kho chất đầy lương thực này, có chút kinh ngạc:
“Không ngờ Mễ huynh cũng biết làm ăn đàng hoàng?”
Hắc Mễ rót cho cậu một tách trà, cười nói:
“Đây là tiệm của đại ca tôi, huynh ấy đến quận Dư Hàng nhập gạo mới về, nhờ tôi trông tiệm giùm huynh ấy, một tên du côn như tôi làm sao mà làm ăn đàng hoàng được chứ, bận rộn đấy!”
Dừng một hồi, Hắc Mễ lại hỏi:
“Công tử có chuyện gì cần tôi giúp đỡ, xin cứ nói thẳng.”
“Là như vậy!”
Vô Tấn nghĩ một hồi rồi nói:
“Mễ huynh có quen biết Mã Cát Tường không?”
Hắc Mễ trầm ngâm một hồi,
“Hình như là đại công tử của Mã gia tại huyện Hoa Đình!”
“Chính xác, đúng là người này, Mễ huynh có biết không?”
“Ừm! gặp qua vài lần, nghe nói tài học không tệ, năm ngoái còn thi đỗ cử nhân, sao vậy, công tử muốn kiếm chuyện với hắn à?”
“Cũng không hoàn toàn là như vậy, giờ hắn đang ở huyện Hoa Đình, sáng sớm mai hắn sẽ đến huyện Duy Dương này, đến lúc đó…….”
Vô Tấn nghiêng người sang nói nhỏ bên tai hắn vài câu, Hắc Mễ cười vang,
“Không vấn đề gì, chuyện nhỏ nhặt này cứ để tôi lo, ha ha! Thật không ngờ công tử làm việc thật hợp ý tôi!”….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.