♥♪Hoàng Tử ♀♂Công Chúa Thần Tượng♪♥ ☼Star Idol☼ (Tiếp Theo)
Chương 70: trở Về Làng. Thiên An Hái Trái Cây!!
Arinsa♫Shally
12/11/2015
-Thiên Ánh, đừng sợ. Cô ấy là… người tốt –Khôi Phong đứng sau đỡ vài bước lùi loạng choạng của Thiên Ánh trấn an.
-Hở? ưm… !?!–Thiên Ánh ngạc nhiên ngước lên nhìn gương mặt cao ngạo của ai kia đứng sát sau lưng mình.
Ánh mắt chắc nịch của anh cũng đang nhìn xuống cô gái nhỏ thấp hơn mình gần một cái đầu. Khoảng cách gần quá! Đôi má ai hay hay màu hồng ngượng nghịu hòa cùng ánh vàng của nắng.
Cô bất giác cuối xuống quay đi, cũng không quên cho anh cái ngật đầu đáp lại rằng cô hiểu… đó không phải là người xấu.Bởi từng phong thái cử chỉ trong hành động của người đó đều toát lên vẻ thanh cao, hiền hậu. Không đơn giản là một người dân sống ở nơi đồi núi hoang sơ này.
-Con có thể lại gần đây không? –Âm thanh nhẹ dịu bỗng cất lên như một phần giúp Thiên Ánh thoát khỏi vẻ ngượng nghịu lúc này. Người phụ nữ đó gọi cô à?
Cô rụt rè, bâng khoanh… Có nên không? Đôi mắt saphire nhìn chằm chằm vào gương mặt bị che đi một nữa chỉ để chừa đôi mắt sáng lấp lánh kia. Thiên Ánh dường như cảm thấy mình đang bị sự huyền bí và chút gì đó quen thuộc ấm áp của đôi mắt ấy cuốn hút đến mị hoặc.
-Không sao đâu, đi đi… -Lại là Khôi Phong, anh ở sau lưng khích lệ thúc giục cô.
Thật ra khoảng cách giữa Thiên Ánh và người phụ nữ đó chỉ còn cách nhau vài ba bước chân. Cô thu đi sự cảnh giác của bản thân. Rời khỏi đôi tay to lớn nãy giờ vẫn đỡ hai bên vai mình của Khôi Phong chậm rãi lếch từng bước về phía trước...
Hai bên đối mặt nhau.Bất giác bàn tay của người phụ nữ nhẹ nhàng đưa ra nắm lấy tay Thiên Ánh, hơi ấm áp kì lạ truyền vào cái nắm tay dịu dàng ấy. Thiên Ánh để yên, không hề có ý định rút nó ra. Người phụ nữ đó lại một lần nữa nhìn sâu vào ánh mắt cô, âm giọng thanh thoát khiến người ta phải mê mị kì lạ lại vang lên
-Con là… Thiên Ánh đúng không?
- Dạ…-Cô khẽ gật đầu
- Thiên Ánh... nghĩa là ánh sáng của nhật nguyệt, trời đất. Con sinh ra và may mắn nhận được thứ ánh sáng tốt lành đó… và giờ nhờ nó con sẽ trở thành một ngôi sao tỏa sáng rực rở hơn bất kì ngôi sao nào trên bầu trời được bảo hộ bởi Vị thần âm nhạc…
Từng động tác, từng hơi thở trong từng câu từng chữ đều như thanh thoát nhẹ dịu âm vang… Người phụ nữ như một đức mẹ ban phát lời tiên tri thiêng liêng. Một lời nguyện cầu chúc sự tốt đẹp sẽ đem đến với cô gái mang đôi mắt saphire sở hữu giọng hát kì dịu.
………………………………………………………………………………………
Từng tia nắng mặt trời xuyên qua tán cây cao rậm lá to lớn chíu sáng trên vai bóng người con trai có gương mặt mang nét đẹp của một vị thần đang cõng một cô gái cũng khả ái không kém trên lưng anh. Tiếng bước chân đạp lên thảm cỏ khô vang lên giữa không gian tĩnh lặng của rừng núi, chỉ có tiếng gió nhẹ thổi dịu dàng qua tán lá, qua mái tóc nâu hạt dẻ mượt mà của cô gái trên lưng anh.Không khí giữa hai người cũng đang hòa vào sự im lặng của không gian rừng núi đó, lâu lâu đâu đó nghe văng vẳng bên tai tiếng chim hót đùa dưới ánh nắng sớm.
Thật ra Thiên Ánh cũng không muốn rơi vào tình cảnh ngượng nghịu này đâu, tất cả là tại Khôi Phong cả đấy. Anh cố chấp kéo cô lên lưng cho anh cõng về bởi vì lí do chân cô còn đau. Cự nự hoài cuối cùng cô lại đành yếu thế thua anh thêm một ván. Cái này cứ coi như… cô nợ. Kể từ lúc lên lưng anh đến bây giờ cô cũng chẳng buồn nhép môi mà nói chuyện với anh một câu. Nhưng đó cũng chỉ là một nữa lí do, nữa còn lại là vì đôi mắt saphire kia cứ chăm chăm nhìn vào cành hoa oải hương tím thẫm trên tay, cô nhìn nó một cách như mê hoặc. Cành hoa này trước khi đi người phụ nữ ấy đã trao cho cô… một cách trân trọng, như mong rằng Thiên Ánh đừng bao giờ quên nơi đó hay còn có thể nói căn nhà trắng có vườn hoa oải hương màu tím đó còn chứa đựng nhiều bí mật chờ cô quay lại… quay lại để tìm hiểu!!!
-Em có gì muốn nói không? –Âm giọng trầm ấm bỗng vang lên cắt ngang bầu không khí im lặng.
-Hửm?... nói gì cơ?... –Thiên Ánh chồm đầu lên, nghiêng mặt qua đôi vai rộng của anh, chớp mắt khó hiểu.
-Ưm…thôi… khỏi cũng được.. –Buông một câu không thể nói được gì hơn ngoài hai từ: vô duyên. Nhưng sao âm giọng anh lại chứa điều gì… hụt hẫng?
-Senpai! –Sau hồi im lặng khó hiểu nhìn anh, cô cũng cất tiếng gọi tên
-… -Vẻ mặt anh tưởng như sẽ im lặng trước tiếng gọi đó, nhưng không hiểu sao lại buộc miệng –Em không có gì muốn nói thì đừng nói!
Câu này đúng thật là làm Thiên Ánh nhà ta muốn đơ người rồi. Cô tự hỏi không biết anh có vấn đề gì không? Chẳng phải cách đây vài phút còn hỏi cô có gì muốn nói hay không sao? Giờ lại bảo là… đừng nói! Đầu óc anh chắc chắn là có vẫn đề, nói chung là không được bình thường hay nói cách khác nữa là…thần kinh đang rung rinh…
Sau một hồi nghĩ tất cả những “vấn đề” có thể đang xảy ra trong đầu chàng Hoàng tử tên Lâm Khôi Phong kia. Cô lại đành cất tiếng. Thật ra cô cũng có chuyện thắc mắc muốn hỏi anh, muốn nói chuyện với anh nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Và… có lẽ Khôi Phong cũng gần có suy nghĩ giống Thiên Ánh. Tranh thủ thời gian còn lâu nữa mới về tới làng, anh…thật sự muốn nghe cô nói chuyện với mình. Nhưng cuối cùng lại là… không biết bắt đầu từ đâu nên mới buộc miệng hỏi cô “Có gì muốn nói không?”
-Senpai, tại sao anh lại luôn giúp em? –Thiên Ánh luôn không hiểu điều này, tại sao Khôi Phong luôn giúp đỡ cô mỗi khi cô cần? Điều này thì có lợi gì cho anh?
Đối với Thiên Ánh mà nói từ khi bước chân vào xã hội, vào thương trường thì cô đã nghĩ rằng mối quan hệ của con người luôn bị ràng buộc bởi lợi ích. Có qua thì phải có lại, đó là quy luật tự nhiên. Nhưng sao ở Khôi Phong -một người tưởng như trước đây hoàn toàn xa lạ với cô, Thiên Ánh dường như không hề cảm thấy sự tư lợi gì từ anh. Ở bên anh, cô thấy thoải mái. Có thể nói vậy không?
-ưm… vì… quan tâm… - Nhận được câu trả lời ngập ngừng từ anh, Thiên Ánh càng khó hiểu hơn…
-Tại sao lại quan tâm?
-Cái này… một ngày nào đó em sẽ biết! –Khôi Phong khẽ cười, nụ cười chôn giấu một bí mật kì dịu mà đáp án nằm ở tương lai mà chính anh cũng không biết đến khi nào Hàn Thiên Ánh mới nhận ra được. Nhưng dù phải đợi lâu thế nào anh cũng …sẽ đợi.
-Thiên Ánh này, anh cũng muốn hỏi em một câu? –Anh lên giọng đổi chủ đề.
-Gì ạ?
- Tại sao em lại muốn tìm hiểu mọi thông tin về Tuyết Dương? –Đây là điều khiến anh không thể hiểu nổi được thái độ của Thiên Ánh lúc nhìn cuốn tập tư liệu màu đỏ chứa thông tin của Thần tượng Tuyết Dương.
- Bởi vì… -Cô thoáng phân vân, chuyện này nói với anh… chắc không sao…-Có lẽ người ấy liên quan đến nhiều bí mật ảnh hưởng đến ước mơ trở thành thần tượng của em. Em có cảm tưởng Tuyết Dương và em có một mối liên hệ nào đó… mà khó có thể biết được!
-Vậy sao!...-Khôi Phong thoáng suy tư…-Thiên Ánh, anh nói cho em một điều nhé?!
-…
Thiên Ánh thắc mắc, cô khẽ gật đầu, đôi mắt vẫn bâng quơ nhìn vào cái lưng rộng lớn của anh
-Tuyết Dương… là niềm cảm hứng và là người dẫn dắt giúp anh bước vào con đường trở thành Thần tượng –Giọng anh chậm rãi
- Thật sao?-Cô như khó tin vào tai mình.
Đây có lẽ là một bí mật lớn của anh nhỉ?Nhưng điều đó cũng không hẳn là không thể. Bởi lần trước cô cũng từng nghe Hà Vi nói: Tuyết Dương là Thần tượng của những thần tượng mà!
Nhưng mà khoan đã… có điều gì đó không thỏa đáng lắm trong lời nói vừa rồi của anh. Chẳng phải cô Kiều Vân đã nói Tuyết Dương đã mất vào 17,18 năm về trước rồi sao, dù bản thân Thiên Ánh cũng cảm thấy không muốn tin vào điều này cho lắm! Nhưng nếu vậy thì làm sao Tuyết Dương lại có thể…” dẫn dắt giúp Khôi Phong bước vào con đường Thần tượng”?? Chẳng lẽ…!?!
-Senpai, anh có cho rằng Tuyết Dương đã chết rồi không?
-……- Vừa nghe câu hỏi của Thiên Ánh bước chân Khôi Phong bỗng khựng lại đột ngột. Người anh như bất động, đôi mắt cụp xuống nhìn vào khoảng không dưới đất trong vô định, đôi mắt đen sâu thẳm ấy ánh lên tia xáo động phức tạp đầy ưu tư mà Thiên Ánh thoáng vô tình nhìn thấy.
-Senpai…-Cô khẽ gọi, thần sắc bất động kia làm cô dấy lên sự lo lắng
Không gian như chìm lại vào sự im lặng, chỉ còn tiếng gió khẽ rít, đến những chú chim đang đậu trên cành cây cao cũng dừng ngay lại tiếng ríu rít vui đùa mà “nhiều chuyện” ngó xuống sắc khí bao quanh hai con người dưới kia.
Thiên Ánh cũng bắt đầu rời vào không gian trầm mặc của Khôi Phong. Bỗng cô nhích người lệch ra khỏi vòng tay lớn đang cõng chân cô, hai tay buông bờ vai rộng rồi nhún người, phút chốc đã nhảy khỏi lưng anh xuống đất, đôi chân nhỏ nhẹ nhàng đáp xuống thảm lá vàng khô.
Động tác cô nhanh đến nổi Khôi Phong cũng khó phản ứng kịp, anh giật mình quay lại nhìn Thiên Ánh đứng trước mặt mình. Đôi mắt saphire như muốn nhìn thấu tận sâu vào những điều khó cất lời trong lòng anh.
Dường như lúc này chỉ cần nhìn qua mắt nhau, cả hai đều hiểu đối phương muốn nói điều gì với mình. Đáp án của câu hỏi vừa rồi chính là thứ Thiên Ánh đang thắc mắc… Khôi Phong anh có thể nói cho cô… chứ?!!
Khôi Phong đánh ánh mắt đi nơi khác như muốn tránh đi sự đối diện với cô. Nhưng rồi… anh cũng đành thở dài mà trầm lặng cất giọng
-Thiên Ánh… chuyện của Tuyết Dương có lẽ đến một lúc nào đó thích hợp em sẽ biết…
Thiên Ánh thoáng nhíu mày, đôi lúc cô tự hỏi tại sao cuộc sống của cô lại chứa nhiều bí mật đến vậy? Chẳng lẽ ông trời muốn chơi trò thử thách trí tò mò của cô sao? Muốn cô đi khám phá những điều ẩn chứa không thể nói lên lời của nó chăng?!? Nếu vậy… cô cũng muốn tham gia vào trò chơi này của ông, dù ẩn chứa đằng sau những bí mật đó là hạnh phúc hay đau khổ… cô cũng muốn tìm ra nó!! Đó mới là Hàn Thiên Ánh.
-Senpai chúng ta mau về thôi, muộn quá mọi người sẽ lo đấy! –Cô thu ánh mày suy tư, thái độ trở lại với dáng vẻ của nó như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Bước chân tính ngang nhiên đi về phía trước, nhưng cô lại quên mất một chuyện… chân cô đang có “vấn đề”. Thế là chuyện gì xảy ra đã xảy ra. Bước khoản hai bước, cái đau buốc giá muốn tê liệt từ gót chân lại âm ỉ, Thiên Ánh thụt người xém té nhào về phía trước nếu không có cánh tay rắn chắc của anh kịp thời đưa ra đở lấy.
- Lên lưng, anh cõng về –Giọng anh như ra lệnh, bởi vì anh sợ chứng giả vờ kiên cường của cô. Nếu anh đoán không nhầm câu trả lời của cô chắc chắn lại là…
-Em không sao…
Kịch bản này, Khôi Phong anh thuộc lòng rồi.
-Được rồi Thiên Ánh, anh sẽ làm bất cứ thứ gì cho em nếu em cho anh cõng về –Anh đổi chiến thuật từ ra lệnh sang dụ dỗ.
-…
Đôi mắt Thiên Ánh trong phút chốc ánh lên tia giảo hoạt.
-Hứa chứ?
- Ừ, Hứa! –Anh gật đầu chắc nịch
- Senpai hát đi! –Một mệnh lệnh ngắn gọn không hơn không kém.
-…
Khôi Phong tự hỏi cô muốn làm trò gì đây? Nhưng thôi kệ, miễn sao cô đi ngang bướng nữa thì chuyện gì anh cũng có thể. Huống chi hát cũng là một chuyện không hề khó khăn đối với một Idol NO.1 như anh. Chỉ có điều, đây là lần đầu tiên anh hát riêng chỉ cho một vị khán giả đặc biệt! ^^
Khôi Phong cúi người xoay lưng về phía cô, hai tay nắm chặt cổ tay cô quàng lên cổ mình như sợ cô đổi ý… giờ chỉ đợi cô trèo lên.
“Trong thân tâm anh luôn khao khát biết mấy có ai bên mình, ai cùng anh chia sớt ?
Khao khát một hạnh phúc nhỏ nhoi trong đời.
Duyên số là do trời….
Trong khu rừng núi ngập tràn vẻ đẹp thiên nhiên hoang sơ, giọng hát trầm ấm thu hút tiếng lòng người nghe đến mê hồn vang vọng.
Thiên Ánh khẽ cười, ngoan ngoãn ngồi trên lưng người con trai cao lớn kia. Khôi Phong hài lòng, xốc cô lên để cô có thể ngồi ở tư thế thoải mái, rồi như lời hứa, tiếng hát ấm áp mị hoặc tuyệt diệu ấy lại vang lên…
“Rôì cũng đã thấy em một ngày.
Đến bên anh dịu dàng.
Dường như anh đã biết yêu em, từ khi còn chưa gặp em..
Người con gái thiên thần, mà anh tìm kiếm bao lâu.
Lòng chợt hạnh phúc vô bờ, siết chặt em anh nói…
Định mệnh của anh là để yêu em, để một đời được thấy em cười.
Định mệnh của anh là để bên em, để một đời chở che ngày đêm.
Chỉ cần phía trước bước bên em, dẫu địa nguc anh vẫn bước tới.
Định mệnh như đã đối với anh từ phút giây đầu thấy em người ơi...!”
…………………………………………………………………………………..
Lúc bóng hai người thấp thoáng ngoài cánh đồng láng bát ngát, mặt trời đã gay gắt đứng bóng.
Thấy cả hai nhân vật quan trọng trở về cả nhóm mừng vui vô cùng.
Đứng chào đón họ trở về, có một nàng công chúa xinh đẹp đã vô cùng lo lắng cho Khôi Phong lúc này lại đứng nhìn anh cõng cô gái mà cô cho là bạn trên lưng bằng đôi mắt ánh lên tia ghen tị. Cô ghen tị bởi trông họ khi ở bên nhau trong hoàn cảnh đó đẹp đôi, đẹp đến nổi còn hơn một bức tranh tình yêu của những vị thần. Cô ghen tị với người con gái may mắn được anh quan tâm hết lòng đó. Trước đây, chưa hề quên biết với người con gái tên Thiên Ánh thì khi có 1 lần vô tình bắt gặp Khôi Phong đứng nói vài ba câu với cô gái ấy lòng cô cũng đã dấy lên niềm ghen tị ấy rồi. Có lẽ sự ích kỉ trong lòng Triệu Hà Vi đang ngày càng tăng lên bởi Hàn Thiên Ánh, bởi vì cô ta.
………………………………………………
Buổi chiều, theo kế hoạch cả đám đi vào vườn của chú Bảy cũng là người nông dân chất phác làm vườn ở trong làng để lấy tàu lá chuối chuẩn bị cho phi vụ nấu Bánh chưng.
Phi vụ này chủ yếu dành cho các nam nhân mạnh khỏe của chúng ta thi hành nhưng mà vì cô nhóc Thiên An tinh nghịch nhất quyết đòi theo các anh cho bằng được nên cuối cùng chỉ còn có Hà Vi ở lại đền với Thiên Ánh.
Thái độ của Hà Vi vẫn tỏ ra hết sức bình thường, vẫn quan tâm chăm sóc ân cần cho Thiên Ánh và nói chuyện với cô cho đỡ buồn. Hà Vi không biết phải làm gì lúc này nên đành tự nhủ tạm thời chôn kín mọi chuyện vào đáy lòng thôi!
Bước vào vườn cây quả ăn trái, lá xanh um tùm tỏa bóng mát rượi. Không khí trong lành như tràn ngập làm bốn con người cảm thấy vô cùng sảng khoái. Vì đến mùa, nên cây trái cũng xum xuê chín mộng làm nên hương thơm trái cây hoa quyện bay ngào ngạt khắp cả mẫu vườn rộng lớn. Tiếng chim đủ loại ríu rít đến vui tai vang vọng khắp không gian đất trời bao la. Thật đúng là ân huệ quý báu của Thần mùa xuân.
Tìm được nơi trồng những hàng chuối to lớn, cả đám cũng thấy vô cùng thích thú khi nhìn những cây chuối có dáng tròn, thân thẳng như cột nhà. Thân chuối có nhiều bẹ xung
quanh một cái lõi nhỏ. Bẹ càng gần lõi thì càng xanh tốt, chuối đến mùa chín vàng ươm thơm ngon buồng chuối dài thõng. Nói chung nhìn cây chuối mà cả đám cứ xoi mói từng chi tiết như nhìn “sinh vật lạ” đến nổi còn bị chú Bảy phán một câu: “Trẻ con thành phố gì mà còn quê mùa hơn nông dân”
Nhanh chân bỏ qua chuyện đó, cả đám lại nổi gót chú Bảy xem xét chọn lựa những tàu lá xanh tươi, dày, có cả độ đàn hồi tốt để gói bánh. Nhờ thế mà các nam nhân cũng học hỏi được không ít những điều thú vị từ chuối. Chú Bảy nhắm được cái nào thì chỉ việc chỉ tay một cái, đám “đồ đệ” đằng sau dùng lực bẻ một cái là xong. Có lẽ được thế mà mọi chuyện đều thuận lợi nhanh chóng.
À, nhắc đến đây ta không khỏi quên mất công chúa tinh nghịch Thiên An lúc này không biết đang rong rượt chốn nào trong khu vườn rộng lớn. Rõ ràng ban đầu còn ăn nói hùng hồn: “Có Thiên An này thì mọi người như hổ mọc thêm cánh, việc gì cũng nhất định sẽ hoàn thành dễ như trở bàn tay…”. Vậy lúc này thì sao đây!? Vừa mày mò xong cây chuối không bao lâu đã chuyển mục tiêu chạy bén đi gốc nào? Không những không chịu giúp được gì mà còn…
-A,a!! trái này nhìn ngon quá đi mất…
-Ô, trái kia to ghê!
-Í,thơm quá thơm quá…
-….
Thế đấy, khu vườn giờ đây chính là ngập tiếng kêu réo thích thú của Thiên An nhà ta. Cô bay nhảy mọi ngóc ngách mày mò không chừa thứ gì, từ cây cối, hoa quả, chim chóc hay là cả hòn đá sỏi,….
Cả ba chàng trai nhìn theo sự biến chuyển chạy qua chạy lại của cô mà không khỏi hoa mắt, đau đầu,… Hết cách với cô luôn rồi!
-Chú ơi, cái trái tròn tròn như trái bóng nhỏ này là trái gì thế? Lạ quá!!-Thiên An chợt quay người cất tiếng gọi mọi người tay chỉ chỉ vào cái trái mà cô cho là “quả bóng nhỏ” căng tròn bóng loáng đang lủng lẳng trên tay
-Haha… trái đó là vú sữa đấy con ạ! Không phải bóng đá gì đâu, vú sữa mùa này ngọt lắm, con muốn ăn không?
-Vú sữa? ….-Thiên An nhíu mày với cái tên kì lạ rồi chuyển lại sắc khí thích thú reo lên - Hay quá! Chú cho con một trái nhé?!
-Được rồi, để chú lấy cái thang rồi trèo lên hái cho mấy đứa thưởng thức no bụng luôn! –Chú Bảy vẫn giữ nguyên nụ cười tươi chất phác rồi vội quay đi kiếm cái thang gỗ nhỏ
Thiên An vừa nhìn theo bóng chú Bảy mò mẫm từng góc vườn tìm cái thang cũ kĩ mà không nhớ mình đã vứt trốn nào rồi lại quay lên nhìn những trái vú sữa quả bóng căng tròn chín mọng, tưởng tượng vị ngọt từ sữa như tên gọi của nó không biết bao giờ mới thấm vào đầu lưỡi của cô. Thiên An ngậm ngùi, rồi phút chốc đầu cô lóa lên một bóng đèn… tinh tinh!!
-Thôi khỏi kiếm thang đi chú ơi! Để con trèo lên hái cho nhanh… –Chưa dứt câu đã thấy Thiên An xoa xoa hai tay chuẩn bị tinh thần bám vào thân cây sần sùi
-Này này, cẩn thận đấy! Cái cây cao lắm…- Chú Bảy giật mình gọi với, con bé đó nó nhanh đến nổi chú không thể nào trở tay. Sao lại có đứa con gái lí lắc như nó thế chứ?
-Không sao đâu, cháu trèo cây giỏi lắm!! –Thiên An vừa quay nhìn chú Bảy và ba chàng trai đang đơ người kia mà cười đắc chí vừa ngang nhiên tiếp tục hành trình trèo cây.
Cuối cùng sau một hồi vất vả đổ mồ hôi, chai cả lòng bàn tay cô cũng trèo lên được cành cây gần nhất. Trái vú sữa to tròn bóng loáng vẫn lủng lẳng đung đưa theo làn gió nhẹ , mùi thơm ngọt ngào mê hoặc cô mau đến ăn. Trong mắt Thiên An lúc này chỉ có em vú sữa ngon ngọt đang chào mời “Đến ăn em đi! Ăn em đi!... Em ngon lắm đấy! Ngọt lắm đấy!....”
Đưa tay với với trái vú sữa to bự vừa tầm cách xa hơn cánh tay cô chút đỉnh. Trong khi đó bên dưới đã nhận ra sự ngoài tầm với của Thiên An, có lẽ một hoàn cảnh hết sức nguy hiểm đang xảy ra mà chính cô cũng không biết.
Huy Vũ và Khánh Nam là người đầu tiên mau chân nhất chạy lại dưới gốc cây, không ngừng lo lắng kêu gọi cô mau xuống, phải cẩn thận, coi chừng té,…v..v… đủ thứ điều để níu kéo cô xuống…. Nhưng có lẽ bây giờ trong mắt Thiên An thật sự đã bị em vú sữa làm cho mê muội rồi, sự tham ăn che mờ tầm mắt của cô rồi nên tất cả lời nói của mọi người đều bị cô thản nhiên bỏ ngoài tai.
-Nào cố chút thôi, cố chút nữa thôi! Hàn Thiên An sắp được rồi, một chút nữa…-Thiên An tự lầm bầm cổ vũ mình.
Và cuối cùng… tay cô cũng chạm được rồi, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy quả vú sữa to tròn bóng loáng. Miệng vừa hé nụ cười rạng rỡ chưa được vài giây lúc này Thiên An giường như mới biết mình đã vượt tầm với, đôi chân nhất thời trượt ngay khỏi cành cây cao… -Aaaaaaaaaaaaaaa!!!
Tiếng hét thất thanh vang vọng khắp khu vườn khiến cho chim chóc giật mình hoảng sợ mà bay tán loạn. Gương mặt cô gái nhỏ Thiên An như biến sắc, cô nhắm tịt mắt sợ hãi để cho thân hình phút chốc rơi tự do theo trọng lượng. Tiêu cô rồi! Chắc chắn sẽ đau lắm, à không… có khi nào cô phải tạm biệt thế giới này rồi không? Không được! Cô không muốn!
-Aaaaaa…. Cứu tôi với!!!!!!!!!
-Hở? ưm… !?!–Thiên Ánh ngạc nhiên ngước lên nhìn gương mặt cao ngạo của ai kia đứng sát sau lưng mình.
Ánh mắt chắc nịch của anh cũng đang nhìn xuống cô gái nhỏ thấp hơn mình gần một cái đầu. Khoảng cách gần quá! Đôi má ai hay hay màu hồng ngượng nghịu hòa cùng ánh vàng của nắng.
Cô bất giác cuối xuống quay đi, cũng không quên cho anh cái ngật đầu đáp lại rằng cô hiểu… đó không phải là người xấu.Bởi từng phong thái cử chỉ trong hành động của người đó đều toát lên vẻ thanh cao, hiền hậu. Không đơn giản là một người dân sống ở nơi đồi núi hoang sơ này.
-Con có thể lại gần đây không? –Âm thanh nhẹ dịu bỗng cất lên như một phần giúp Thiên Ánh thoát khỏi vẻ ngượng nghịu lúc này. Người phụ nữ đó gọi cô à?
Cô rụt rè, bâng khoanh… Có nên không? Đôi mắt saphire nhìn chằm chằm vào gương mặt bị che đi một nữa chỉ để chừa đôi mắt sáng lấp lánh kia. Thiên Ánh dường như cảm thấy mình đang bị sự huyền bí và chút gì đó quen thuộc ấm áp của đôi mắt ấy cuốn hút đến mị hoặc.
-Không sao đâu, đi đi… -Lại là Khôi Phong, anh ở sau lưng khích lệ thúc giục cô.
Thật ra khoảng cách giữa Thiên Ánh và người phụ nữ đó chỉ còn cách nhau vài ba bước chân. Cô thu đi sự cảnh giác của bản thân. Rời khỏi đôi tay to lớn nãy giờ vẫn đỡ hai bên vai mình của Khôi Phong chậm rãi lếch từng bước về phía trước...
Hai bên đối mặt nhau.Bất giác bàn tay của người phụ nữ nhẹ nhàng đưa ra nắm lấy tay Thiên Ánh, hơi ấm áp kì lạ truyền vào cái nắm tay dịu dàng ấy. Thiên Ánh để yên, không hề có ý định rút nó ra. Người phụ nữ đó lại một lần nữa nhìn sâu vào ánh mắt cô, âm giọng thanh thoát khiến người ta phải mê mị kì lạ lại vang lên
-Con là… Thiên Ánh đúng không?
- Dạ…-Cô khẽ gật đầu
- Thiên Ánh... nghĩa là ánh sáng của nhật nguyệt, trời đất. Con sinh ra và may mắn nhận được thứ ánh sáng tốt lành đó… và giờ nhờ nó con sẽ trở thành một ngôi sao tỏa sáng rực rở hơn bất kì ngôi sao nào trên bầu trời được bảo hộ bởi Vị thần âm nhạc…
Từng động tác, từng hơi thở trong từng câu từng chữ đều như thanh thoát nhẹ dịu âm vang… Người phụ nữ như một đức mẹ ban phát lời tiên tri thiêng liêng. Một lời nguyện cầu chúc sự tốt đẹp sẽ đem đến với cô gái mang đôi mắt saphire sở hữu giọng hát kì dịu.
………………………………………………………………………………………
Từng tia nắng mặt trời xuyên qua tán cây cao rậm lá to lớn chíu sáng trên vai bóng người con trai có gương mặt mang nét đẹp của một vị thần đang cõng một cô gái cũng khả ái không kém trên lưng anh. Tiếng bước chân đạp lên thảm cỏ khô vang lên giữa không gian tĩnh lặng của rừng núi, chỉ có tiếng gió nhẹ thổi dịu dàng qua tán lá, qua mái tóc nâu hạt dẻ mượt mà của cô gái trên lưng anh.Không khí giữa hai người cũng đang hòa vào sự im lặng của không gian rừng núi đó, lâu lâu đâu đó nghe văng vẳng bên tai tiếng chim hót đùa dưới ánh nắng sớm.
Thật ra Thiên Ánh cũng không muốn rơi vào tình cảnh ngượng nghịu này đâu, tất cả là tại Khôi Phong cả đấy. Anh cố chấp kéo cô lên lưng cho anh cõng về bởi vì lí do chân cô còn đau. Cự nự hoài cuối cùng cô lại đành yếu thế thua anh thêm một ván. Cái này cứ coi như… cô nợ. Kể từ lúc lên lưng anh đến bây giờ cô cũng chẳng buồn nhép môi mà nói chuyện với anh một câu. Nhưng đó cũng chỉ là một nữa lí do, nữa còn lại là vì đôi mắt saphire kia cứ chăm chăm nhìn vào cành hoa oải hương tím thẫm trên tay, cô nhìn nó một cách như mê hoặc. Cành hoa này trước khi đi người phụ nữ ấy đã trao cho cô… một cách trân trọng, như mong rằng Thiên Ánh đừng bao giờ quên nơi đó hay còn có thể nói căn nhà trắng có vườn hoa oải hương màu tím đó còn chứa đựng nhiều bí mật chờ cô quay lại… quay lại để tìm hiểu!!!
-Em có gì muốn nói không? –Âm giọng trầm ấm bỗng vang lên cắt ngang bầu không khí im lặng.
-Hửm?... nói gì cơ?... –Thiên Ánh chồm đầu lên, nghiêng mặt qua đôi vai rộng của anh, chớp mắt khó hiểu.
-Ưm…thôi… khỏi cũng được.. –Buông một câu không thể nói được gì hơn ngoài hai từ: vô duyên. Nhưng sao âm giọng anh lại chứa điều gì… hụt hẫng?
-Senpai! –Sau hồi im lặng khó hiểu nhìn anh, cô cũng cất tiếng gọi tên
-… -Vẻ mặt anh tưởng như sẽ im lặng trước tiếng gọi đó, nhưng không hiểu sao lại buộc miệng –Em không có gì muốn nói thì đừng nói!
Câu này đúng thật là làm Thiên Ánh nhà ta muốn đơ người rồi. Cô tự hỏi không biết anh có vấn đề gì không? Chẳng phải cách đây vài phút còn hỏi cô có gì muốn nói hay không sao? Giờ lại bảo là… đừng nói! Đầu óc anh chắc chắn là có vẫn đề, nói chung là không được bình thường hay nói cách khác nữa là…thần kinh đang rung rinh…
Sau một hồi nghĩ tất cả những “vấn đề” có thể đang xảy ra trong đầu chàng Hoàng tử tên Lâm Khôi Phong kia. Cô lại đành cất tiếng. Thật ra cô cũng có chuyện thắc mắc muốn hỏi anh, muốn nói chuyện với anh nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Và… có lẽ Khôi Phong cũng gần có suy nghĩ giống Thiên Ánh. Tranh thủ thời gian còn lâu nữa mới về tới làng, anh…thật sự muốn nghe cô nói chuyện với mình. Nhưng cuối cùng lại là… không biết bắt đầu từ đâu nên mới buộc miệng hỏi cô “Có gì muốn nói không?”
-Senpai, tại sao anh lại luôn giúp em? –Thiên Ánh luôn không hiểu điều này, tại sao Khôi Phong luôn giúp đỡ cô mỗi khi cô cần? Điều này thì có lợi gì cho anh?
Đối với Thiên Ánh mà nói từ khi bước chân vào xã hội, vào thương trường thì cô đã nghĩ rằng mối quan hệ của con người luôn bị ràng buộc bởi lợi ích. Có qua thì phải có lại, đó là quy luật tự nhiên. Nhưng sao ở Khôi Phong -một người tưởng như trước đây hoàn toàn xa lạ với cô, Thiên Ánh dường như không hề cảm thấy sự tư lợi gì từ anh. Ở bên anh, cô thấy thoải mái. Có thể nói vậy không?
-ưm… vì… quan tâm… - Nhận được câu trả lời ngập ngừng từ anh, Thiên Ánh càng khó hiểu hơn…
-Tại sao lại quan tâm?
-Cái này… một ngày nào đó em sẽ biết! –Khôi Phong khẽ cười, nụ cười chôn giấu một bí mật kì dịu mà đáp án nằm ở tương lai mà chính anh cũng không biết đến khi nào Hàn Thiên Ánh mới nhận ra được. Nhưng dù phải đợi lâu thế nào anh cũng …sẽ đợi.
-Thiên Ánh này, anh cũng muốn hỏi em một câu? –Anh lên giọng đổi chủ đề.
-Gì ạ?
- Tại sao em lại muốn tìm hiểu mọi thông tin về Tuyết Dương? –Đây là điều khiến anh không thể hiểu nổi được thái độ của Thiên Ánh lúc nhìn cuốn tập tư liệu màu đỏ chứa thông tin của Thần tượng Tuyết Dương.
- Bởi vì… -Cô thoáng phân vân, chuyện này nói với anh… chắc không sao…-Có lẽ người ấy liên quan đến nhiều bí mật ảnh hưởng đến ước mơ trở thành thần tượng của em. Em có cảm tưởng Tuyết Dương và em có một mối liên hệ nào đó… mà khó có thể biết được!
-Vậy sao!...-Khôi Phong thoáng suy tư…-Thiên Ánh, anh nói cho em một điều nhé?!
-…
Thiên Ánh thắc mắc, cô khẽ gật đầu, đôi mắt vẫn bâng quơ nhìn vào cái lưng rộng lớn của anh
-Tuyết Dương… là niềm cảm hứng và là người dẫn dắt giúp anh bước vào con đường trở thành Thần tượng –Giọng anh chậm rãi
- Thật sao?-Cô như khó tin vào tai mình.
Đây có lẽ là một bí mật lớn của anh nhỉ?Nhưng điều đó cũng không hẳn là không thể. Bởi lần trước cô cũng từng nghe Hà Vi nói: Tuyết Dương là Thần tượng của những thần tượng mà!
Nhưng mà khoan đã… có điều gì đó không thỏa đáng lắm trong lời nói vừa rồi của anh. Chẳng phải cô Kiều Vân đã nói Tuyết Dương đã mất vào 17,18 năm về trước rồi sao, dù bản thân Thiên Ánh cũng cảm thấy không muốn tin vào điều này cho lắm! Nhưng nếu vậy thì làm sao Tuyết Dương lại có thể…” dẫn dắt giúp Khôi Phong bước vào con đường Thần tượng”?? Chẳng lẽ…!?!
-Senpai, anh có cho rằng Tuyết Dương đã chết rồi không?
-……- Vừa nghe câu hỏi của Thiên Ánh bước chân Khôi Phong bỗng khựng lại đột ngột. Người anh như bất động, đôi mắt cụp xuống nhìn vào khoảng không dưới đất trong vô định, đôi mắt đen sâu thẳm ấy ánh lên tia xáo động phức tạp đầy ưu tư mà Thiên Ánh thoáng vô tình nhìn thấy.
-Senpai…-Cô khẽ gọi, thần sắc bất động kia làm cô dấy lên sự lo lắng
Không gian như chìm lại vào sự im lặng, chỉ còn tiếng gió khẽ rít, đến những chú chim đang đậu trên cành cây cao cũng dừng ngay lại tiếng ríu rít vui đùa mà “nhiều chuyện” ngó xuống sắc khí bao quanh hai con người dưới kia.
Thiên Ánh cũng bắt đầu rời vào không gian trầm mặc của Khôi Phong. Bỗng cô nhích người lệch ra khỏi vòng tay lớn đang cõng chân cô, hai tay buông bờ vai rộng rồi nhún người, phút chốc đã nhảy khỏi lưng anh xuống đất, đôi chân nhỏ nhẹ nhàng đáp xuống thảm lá vàng khô.
Động tác cô nhanh đến nổi Khôi Phong cũng khó phản ứng kịp, anh giật mình quay lại nhìn Thiên Ánh đứng trước mặt mình. Đôi mắt saphire như muốn nhìn thấu tận sâu vào những điều khó cất lời trong lòng anh.
Dường như lúc này chỉ cần nhìn qua mắt nhau, cả hai đều hiểu đối phương muốn nói điều gì với mình. Đáp án của câu hỏi vừa rồi chính là thứ Thiên Ánh đang thắc mắc… Khôi Phong anh có thể nói cho cô… chứ?!!
Khôi Phong đánh ánh mắt đi nơi khác như muốn tránh đi sự đối diện với cô. Nhưng rồi… anh cũng đành thở dài mà trầm lặng cất giọng
-Thiên Ánh… chuyện của Tuyết Dương có lẽ đến một lúc nào đó thích hợp em sẽ biết…
Thiên Ánh thoáng nhíu mày, đôi lúc cô tự hỏi tại sao cuộc sống của cô lại chứa nhiều bí mật đến vậy? Chẳng lẽ ông trời muốn chơi trò thử thách trí tò mò của cô sao? Muốn cô đi khám phá những điều ẩn chứa không thể nói lên lời của nó chăng?!? Nếu vậy… cô cũng muốn tham gia vào trò chơi này của ông, dù ẩn chứa đằng sau những bí mật đó là hạnh phúc hay đau khổ… cô cũng muốn tìm ra nó!! Đó mới là Hàn Thiên Ánh.
-Senpai chúng ta mau về thôi, muộn quá mọi người sẽ lo đấy! –Cô thu ánh mày suy tư, thái độ trở lại với dáng vẻ của nó như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Bước chân tính ngang nhiên đi về phía trước, nhưng cô lại quên mất một chuyện… chân cô đang có “vấn đề”. Thế là chuyện gì xảy ra đã xảy ra. Bước khoản hai bước, cái đau buốc giá muốn tê liệt từ gót chân lại âm ỉ, Thiên Ánh thụt người xém té nhào về phía trước nếu không có cánh tay rắn chắc của anh kịp thời đưa ra đở lấy.
- Lên lưng, anh cõng về –Giọng anh như ra lệnh, bởi vì anh sợ chứng giả vờ kiên cường của cô. Nếu anh đoán không nhầm câu trả lời của cô chắc chắn lại là…
-Em không sao…
Kịch bản này, Khôi Phong anh thuộc lòng rồi.
-Được rồi Thiên Ánh, anh sẽ làm bất cứ thứ gì cho em nếu em cho anh cõng về –Anh đổi chiến thuật từ ra lệnh sang dụ dỗ.
-…
Đôi mắt Thiên Ánh trong phút chốc ánh lên tia giảo hoạt.
-Hứa chứ?
- Ừ, Hứa! –Anh gật đầu chắc nịch
- Senpai hát đi! –Một mệnh lệnh ngắn gọn không hơn không kém.
-…
Khôi Phong tự hỏi cô muốn làm trò gì đây? Nhưng thôi kệ, miễn sao cô đi ngang bướng nữa thì chuyện gì anh cũng có thể. Huống chi hát cũng là một chuyện không hề khó khăn đối với một Idol NO.1 như anh. Chỉ có điều, đây là lần đầu tiên anh hát riêng chỉ cho một vị khán giả đặc biệt! ^^
Khôi Phong cúi người xoay lưng về phía cô, hai tay nắm chặt cổ tay cô quàng lên cổ mình như sợ cô đổi ý… giờ chỉ đợi cô trèo lên.
“Trong thân tâm anh luôn khao khát biết mấy có ai bên mình, ai cùng anh chia sớt ?
Khao khát một hạnh phúc nhỏ nhoi trong đời.
Duyên số là do trời….
Trong khu rừng núi ngập tràn vẻ đẹp thiên nhiên hoang sơ, giọng hát trầm ấm thu hút tiếng lòng người nghe đến mê hồn vang vọng.
Thiên Ánh khẽ cười, ngoan ngoãn ngồi trên lưng người con trai cao lớn kia. Khôi Phong hài lòng, xốc cô lên để cô có thể ngồi ở tư thế thoải mái, rồi như lời hứa, tiếng hát ấm áp mị hoặc tuyệt diệu ấy lại vang lên…
“Rôì cũng đã thấy em một ngày.
Đến bên anh dịu dàng.
Dường như anh đã biết yêu em, từ khi còn chưa gặp em..
Người con gái thiên thần, mà anh tìm kiếm bao lâu.
Lòng chợt hạnh phúc vô bờ, siết chặt em anh nói…
Định mệnh của anh là để yêu em, để một đời được thấy em cười.
Định mệnh của anh là để bên em, để một đời chở che ngày đêm.
Chỉ cần phía trước bước bên em, dẫu địa nguc anh vẫn bước tới.
Định mệnh như đã đối với anh từ phút giây đầu thấy em người ơi...!”
…………………………………………………………………………………..
Lúc bóng hai người thấp thoáng ngoài cánh đồng láng bát ngát, mặt trời đã gay gắt đứng bóng.
Thấy cả hai nhân vật quan trọng trở về cả nhóm mừng vui vô cùng.
Đứng chào đón họ trở về, có một nàng công chúa xinh đẹp đã vô cùng lo lắng cho Khôi Phong lúc này lại đứng nhìn anh cõng cô gái mà cô cho là bạn trên lưng bằng đôi mắt ánh lên tia ghen tị. Cô ghen tị bởi trông họ khi ở bên nhau trong hoàn cảnh đó đẹp đôi, đẹp đến nổi còn hơn một bức tranh tình yêu của những vị thần. Cô ghen tị với người con gái may mắn được anh quan tâm hết lòng đó. Trước đây, chưa hề quên biết với người con gái tên Thiên Ánh thì khi có 1 lần vô tình bắt gặp Khôi Phong đứng nói vài ba câu với cô gái ấy lòng cô cũng đã dấy lên niềm ghen tị ấy rồi. Có lẽ sự ích kỉ trong lòng Triệu Hà Vi đang ngày càng tăng lên bởi Hàn Thiên Ánh, bởi vì cô ta.
………………………………………………
Buổi chiều, theo kế hoạch cả đám đi vào vườn của chú Bảy cũng là người nông dân chất phác làm vườn ở trong làng để lấy tàu lá chuối chuẩn bị cho phi vụ nấu Bánh chưng.
Phi vụ này chủ yếu dành cho các nam nhân mạnh khỏe của chúng ta thi hành nhưng mà vì cô nhóc Thiên An tinh nghịch nhất quyết đòi theo các anh cho bằng được nên cuối cùng chỉ còn có Hà Vi ở lại đền với Thiên Ánh.
Thái độ của Hà Vi vẫn tỏ ra hết sức bình thường, vẫn quan tâm chăm sóc ân cần cho Thiên Ánh và nói chuyện với cô cho đỡ buồn. Hà Vi không biết phải làm gì lúc này nên đành tự nhủ tạm thời chôn kín mọi chuyện vào đáy lòng thôi!
Bước vào vườn cây quả ăn trái, lá xanh um tùm tỏa bóng mát rượi. Không khí trong lành như tràn ngập làm bốn con người cảm thấy vô cùng sảng khoái. Vì đến mùa, nên cây trái cũng xum xuê chín mộng làm nên hương thơm trái cây hoa quyện bay ngào ngạt khắp cả mẫu vườn rộng lớn. Tiếng chim đủ loại ríu rít đến vui tai vang vọng khắp không gian đất trời bao la. Thật đúng là ân huệ quý báu của Thần mùa xuân.
Tìm được nơi trồng những hàng chuối to lớn, cả đám cũng thấy vô cùng thích thú khi nhìn những cây chuối có dáng tròn, thân thẳng như cột nhà. Thân chuối có nhiều bẹ xung
quanh một cái lõi nhỏ. Bẹ càng gần lõi thì càng xanh tốt, chuối đến mùa chín vàng ươm thơm ngon buồng chuối dài thõng. Nói chung nhìn cây chuối mà cả đám cứ xoi mói từng chi tiết như nhìn “sinh vật lạ” đến nổi còn bị chú Bảy phán một câu: “Trẻ con thành phố gì mà còn quê mùa hơn nông dân”
Nhanh chân bỏ qua chuyện đó, cả đám lại nổi gót chú Bảy xem xét chọn lựa những tàu lá xanh tươi, dày, có cả độ đàn hồi tốt để gói bánh. Nhờ thế mà các nam nhân cũng học hỏi được không ít những điều thú vị từ chuối. Chú Bảy nhắm được cái nào thì chỉ việc chỉ tay một cái, đám “đồ đệ” đằng sau dùng lực bẻ một cái là xong. Có lẽ được thế mà mọi chuyện đều thuận lợi nhanh chóng.
À, nhắc đến đây ta không khỏi quên mất công chúa tinh nghịch Thiên An lúc này không biết đang rong rượt chốn nào trong khu vườn rộng lớn. Rõ ràng ban đầu còn ăn nói hùng hồn: “Có Thiên An này thì mọi người như hổ mọc thêm cánh, việc gì cũng nhất định sẽ hoàn thành dễ như trở bàn tay…”. Vậy lúc này thì sao đây!? Vừa mày mò xong cây chuối không bao lâu đã chuyển mục tiêu chạy bén đi gốc nào? Không những không chịu giúp được gì mà còn…
-A,a!! trái này nhìn ngon quá đi mất…
-Ô, trái kia to ghê!
-Í,thơm quá thơm quá…
-….
Thế đấy, khu vườn giờ đây chính là ngập tiếng kêu réo thích thú của Thiên An nhà ta. Cô bay nhảy mọi ngóc ngách mày mò không chừa thứ gì, từ cây cối, hoa quả, chim chóc hay là cả hòn đá sỏi,….
Cả ba chàng trai nhìn theo sự biến chuyển chạy qua chạy lại của cô mà không khỏi hoa mắt, đau đầu,… Hết cách với cô luôn rồi!
-Chú ơi, cái trái tròn tròn như trái bóng nhỏ này là trái gì thế? Lạ quá!!-Thiên An chợt quay người cất tiếng gọi mọi người tay chỉ chỉ vào cái trái mà cô cho là “quả bóng nhỏ” căng tròn bóng loáng đang lủng lẳng trên tay
-Haha… trái đó là vú sữa đấy con ạ! Không phải bóng đá gì đâu, vú sữa mùa này ngọt lắm, con muốn ăn không?
-Vú sữa? ….-Thiên An nhíu mày với cái tên kì lạ rồi chuyển lại sắc khí thích thú reo lên - Hay quá! Chú cho con một trái nhé?!
-Được rồi, để chú lấy cái thang rồi trèo lên hái cho mấy đứa thưởng thức no bụng luôn! –Chú Bảy vẫn giữ nguyên nụ cười tươi chất phác rồi vội quay đi kiếm cái thang gỗ nhỏ
Thiên An vừa nhìn theo bóng chú Bảy mò mẫm từng góc vườn tìm cái thang cũ kĩ mà không nhớ mình đã vứt trốn nào rồi lại quay lên nhìn những trái vú sữa quả bóng căng tròn chín mọng, tưởng tượng vị ngọt từ sữa như tên gọi của nó không biết bao giờ mới thấm vào đầu lưỡi của cô. Thiên An ngậm ngùi, rồi phút chốc đầu cô lóa lên một bóng đèn… tinh tinh!!
-Thôi khỏi kiếm thang đi chú ơi! Để con trèo lên hái cho nhanh… –Chưa dứt câu đã thấy Thiên An xoa xoa hai tay chuẩn bị tinh thần bám vào thân cây sần sùi
-Này này, cẩn thận đấy! Cái cây cao lắm…- Chú Bảy giật mình gọi với, con bé đó nó nhanh đến nổi chú không thể nào trở tay. Sao lại có đứa con gái lí lắc như nó thế chứ?
-Không sao đâu, cháu trèo cây giỏi lắm!! –Thiên An vừa quay nhìn chú Bảy và ba chàng trai đang đơ người kia mà cười đắc chí vừa ngang nhiên tiếp tục hành trình trèo cây.
Cuối cùng sau một hồi vất vả đổ mồ hôi, chai cả lòng bàn tay cô cũng trèo lên được cành cây gần nhất. Trái vú sữa to tròn bóng loáng vẫn lủng lẳng đung đưa theo làn gió nhẹ , mùi thơm ngọt ngào mê hoặc cô mau đến ăn. Trong mắt Thiên An lúc này chỉ có em vú sữa ngon ngọt đang chào mời “Đến ăn em đi! Ăn em đi!... Em ngon lắm đấy! Ngọt lắm đấy!....”
Đưa tay với với trái vú sữa to bự vừa tầm cách xa hơn cánh tay cô chút đỉnh. Trong khi đó bên dưới đã nhận ra sự ngoài tầm với của Thiên An, có lẽ một hoàn cảnh hết sức nguy hiểm đang xảy ra mà chính cô cũng không biết.
Huy Vũ và Khánh Nam là người đầu tiên mau chân nhất chạy lại dưới gốc cây, không ngừng lo lắng kêu gọi cô mau xuống, phải cẩn thận, coi chừng té,…v..v… đủ thứ điều để níu kéo cô xuống…. Nhưng có lẽ bây giờ trong mắt Thiên An thật sự đã bị em vú sữa làm cho mê muội rồi, sự tham ăn che mờ tầm mắt của cô rồi nên tất cả lời nói của mọi người đều bị cô thản nhiên bỏ ngoài tai.
-Nào cố chút thôi, cố chút nữa thôi! Hàn Thiên An sắp được rồi, một chút nữa…-Thiên An tự lầm bầm cổ vũ mình.
Và cuối cùng… tay cô cũng chạm được rồi, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy quả vú sữa to tròn bóng loáng. Miệng vừa hé nụ cười rạng rỡ chưa được vài giây lúc này Thiên An giường như mới biết mình đã vượt tầm với, đôi chân nhất thời trượt ngay khỏi cành cây cao… -Aaaaaaaaaaaaaaa!!!
Tiếng hét thất thanh vang vọng khắp khu vườn khiến cho chim chóc giật mình hoảng sợ mà bay tán loạn. Gương mặt cô gái nhỏ Thiên An như biến sắc, cô nhắm tịt mắt sợ hãi để cho thân hình phút chốc rơi tự do theo trọng lượng. Tiêu cô rồi! Chắc chắn sẽ đau lắm, à không… có khi nào cô phải tạm biệt thế giới này rồi không? Không được! Cô không muốn!
-Aaaaaa…. Cứu tôi với!!!!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.