Hoàng Tử Điện Hạ Đích Ngạo Phi
Quyển 1 - Chương 44: Bị bao vây (1)
Cổ Phán Quỳnh Y
14/01/2014
Edit: dark Angel
Beta: LuckyAngel
Không khí buổi sáng đặc biệt trong lành phả vào mặt, ban đêm đã không được ngủ yên ổn, hiện tại lại được hít vào bầu không khí trong lành này, người cũng cảm thấy có sức sống hơn hẳn. Giơ tay trái lên nhìn, miệng vết thương đã gần khỏi hẳn, lúc mở băng gạc, ngự y đã nói may mắn là miệng vết thương không quá sâu, nếu không sẽ để lại sẹo.
Sáng hôm nay, tên kia đã phái người qua thông báo nói nàng tối nay phải đi qua, nàng hiểu được là nàng phải tiếp tục làm công việc an bài thị tẩm. Tuy rằng chán ghét cùng bài xích, có ngàn lần vạn lần không muốn…
Quên đi, vẫn là không nghĩ tới, giải sầu trước mắt đã rồi nói sau, dù sao buổi tối nàng mới đi, như vậy là cả ngày đều là thời gian rảnh. Đã có nhiều thời gian nhàn rỗi như vậy, trước hết phải đi dạo cả cung điện của hắn mới được.
Dựa theo phương hướng trong trí nhớ, trước tiên nàng đi đến điện các đã gặp công chúa Khải Tư Lâm lần trước, tuy rằng chỉ là lầu hai, nhưng để nhìn toàn cảnh của cung điện thì không thành vấn đề.
Mái vòm tròn màu vàng xa hoa khiến cho người ta có chút say mê, cung điện tràn đầy khí thế, tượng trưng cho địa vị tối cao vô thượng cùng quyền lực vô tận. Những nô bộc, nô lệ nhiều không kể xiết, đi qua đi lại như con thoi, bọn họ khúm núm, cẩn thận từng li từng tý, luôn luôn phải để ý đến ánh mắt của chủ nhân, phỏng đoán suy nghĩ của bọn họ, cả đời hèn mọn, lại chỉ vì để người khác an hưởng vinh hoa phú quý.
Nàng tựa người lên lan can, nâng cằm, nhìn một nội thị đang chạy như bị lửa đốt, đầu đầy mồ hôi, ngay cả mũ bị gió thổi bay cũng không biết, đến lúc hắn phát giác quay lại tìm, tìm thế nào cũng không thấy, gấp gáp đến mức không ngừng dùng tay lau mồ hôi.
Nàng muốn nói cho hắn, mũ của hắn đã bay đến bên cạnh hồ sen rồi, nhưng tên nội thị kia dường như không muốn tìm nữa, ôm một đống đồ vật trong lòng, vội vã chạy qua con đường thật dài, đi vào một khoảng không rộng rãi.
Một thân ảnh cao ngất ngồi ngay ngắn trên ghế đá dài, ánh mắt chuyên chú đang làm cái gì đó trong tay, phía trên đỉnh đầu, một màn che với các họa tiết phức tạp làm nhiệm vụ che nắng, lặng lẽ vì hắn mà che đi ánh nắng chói mắt.
An Ny chăm chú nhìn kỹ, vui sướng không thôi, thân ảnh kia đúng là Kiệt Tây Tạp. Nàng vươn hơn nửa người ra ngoài lan can, lớn tiếng gọi tên hắn, cố gắng làm động tác để hắn chú ý, thế nhưng cách nhau xa quá, cho dù hét vỡ cổ họng, nhảy thoát y, cũng không có tác dụng, ngược lại còn có thê gây ra phiền phức không cần thiết. Dù sao nơi đây cũng là hoàng cung có quy củ nghiêm ngặt, không phải nơi du lịch giải trí thư giãn.
Nàng nhìn kỹ vị trí xung quanh hắn một chút, nằm ở phía ngoài cung điện nàng đang ở, xem ra nơi đó là khu vực thuộc cung điện riêng của hắn.
Chạy chạy chạy… Chạy xuống lầu, đầu óc nàng lúc này đều là muốn chạy tới làm cho hắn bất ngờ.
Đi đến hoa viên hương thơm khắp bốn phía, một biển hoa thật lớn trông như một tấm thảm màu sắc sặc sỡ đang bay trong gió, mang đến đủ loại hương hoa.
Một đám nữ nhân đang đứng giữa khóm hoa, bên cạnh là một vài cung nữ, các nàng một mặt là ngắm hoa, một mặt là bắt chuyện, so đo, tranh giành.
“Áo Lỵ Duy Á, nghe nói đêm đó điện hạ triệu ngươi thị tẩm?”
An Ny ngẩng đầu thì nhìn thấy một nữ nhân cao gầy, mặc một áo lụa xinh đẹp, làm tôn lên mái tóc dài màu đỏ bordeaux (*), đôi mắt cao ngạo quyến rũ lại lộ ra ghen tỵ nồng nặc, độc ác nhìn chằm chằm vào nữ nhân được gọi là Áo Lỵ Duy Á. An Ny liền nhận ra nữ nhân nhìn quen mắt này chính là chủ nhân của tẩm cung mà nàng đã xông lầm vào lần đó – Mạt Đức Lệ Hạ.
(*) bordeaux: bọc đô
“Đương nhiên, ta nói rồi, điện hạ chưa bao giờ quên ta.”
Vẻ mặt của Áo Lỵ Duy Á tràn đầy vẻ đắc ý, liếc mắt một cách khiêu khích nhìn lại đối phương. Trước kia điện hạ chỉ thích gọi Mạt Đức Lệ Hạ ngang ngược này thị tẩm, Mạt Đức Lệ Hạ càng ỷ vào sủng hạnh như vậy, thường xuyên ở trước mặt các phi tử khác cười nhạo, nói móc nàng, hiện tại nàng chỉ là ăn miếng trả miếng, đòi lại toàn bộ sỉ nhục mà mình đã chịu thôi.
“Hừ, tự mình đa tình.” Mạt Đức Lệ Hạ cười nhạo, ngược lại, thần bí nhìn phi tử này nói: “Các ngươi đừng tin nàng ta, ta có một tin tức đáng tin cậy, hình như là do tên thị vệ Cát Ân Tư mới tới an bài chuyện này.”
Mọi người nghe thấy tin tức khác thường này mà giật mình, trong nhất thời tất cả đều bàn luận ồn ào.
“Ngươi nói xem có thật vậy không?… Như vậy là chuyện thị tẩm từ nay về sau đều do tên thị vệ kia an bài sao?”
“Dường như là vậy… Đúng, chắc là như vậy rồi.”
“Hình dáng của hắn thế nào? Ta muốn đi nhờ vả hắn, nhờ hắn an bài giúp để ta có cơ hội thị tẩm một lần….”
An Ny lẳng lặng nghe một lát nghe được câu cuối bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra các nữ nhân này đều điên rồi, vì vinh hoa phú quý, các nàng có thể dễ dàng tha thứ để cùng nhiều nữ nhân như vậy mà tranh đoạt một nam nhân. Nếu đổi lại là nàng, nhất định là nàng làm không được, nếu không có được một tình yêu duy nhất, mà lại chịu dày vò, chẳng bằng nhanh chóng buông tay, đi tìm một tình yêu trọn vẹn.
“Các ngươi xem, thân ảnh kia, đó là quần áo của thị vệ, hình như là tùy tùng Lao Sâm của điện hạ.”
“Không đúng, Lao Sâm dáng người khôi ngô, người này không giống, chẳng lẽ… Hắn chính là thị vệ mới tới kia?”
“Không cần đoán… Chúng ta đi qua hỏi thẳng sẽ biết ngay.”
Beta: LuckyAngel
Không khí buổi sáng đặc biệt trong lành phả vào mặt, ban đêm đã không được ngủ yên ổn, hiện tại lại được hít vào bầu không khí trong lành này, người cũng cảm thấy có sức sống hơn hẳn. Giơ tay trái lên nhìn, miệng vết thương đã gần khỏi hẳn, lúc mở băng gạc, ngự y đã nói may mắn là miệng vết thương không quá sâu, nếu không sẽ để lại sẹo.
Sáng hôm nay, tên kia đã phái người qua thông báo nói nàng tối nay phải đi qua, nàng hiểu được là nàng phải tiếp tục làm công việc an bài thị tẩm. Tuy rằng chán ghét cùng bài xích, có ngàn lần vạn lần không muốn…
Quên đi, vẫn là không nghĩ tới, giải sầu trước mắt đã rồi nói sau, dù sao buổi tối nàng mới đi, như vậy là cả ngày đều là thời gian rảnh. Đã có nhiều thời gian nhàn rỗi như vậy, trước hết phải đi dạo cả cung điện của hắn mới được.
Dựa theo phương hướng trong trí nhớ, trước tiên nàng đi đến điện các đã gặp công chúa Khải Tư Lâm lần trước, tuy rằng chỉ là lầu hai, nhưng để nhìn toàn cảnh của cung điện thì không thành vấn đề.
Mái vòm tròn màu vàng xa hoa khiến cho người ta có chút say mê, cung điện tràn đầy khí thế, tượng trưng cho địa vị tối cao vô thượng cùng quyền lực vô tận. Những nô bộc, nô lệ nhiều không kể xiết, đi qua đi lại như con thoi, bọn họ khúm núm, cẩn thận từng li từng tý, luôn luôn phải để ý đến ánh mắt của chủ nhân, phỏng đoán suy nghĩ của bọn họ, cả đời hèn mọn, lại chỉ vì để người khác an hưởng vinh hoa phú quý.
Nàng tựa người lên lan can, nâng cằm, nhìn một nội thị đang chạy như bị lửa đốt, đầu đầy mồ hôi, ngay cả mũ bị gió thổi bay cũng không biết, đến lúc hắn phát giác quay lại tìm, tìm thế nào cũng không thấy, gấp gáp đến mức không ngừng dùng tay lau mồ hôi.
Nàng muốn nói cho hắn, mũ của hắn đã bay đến bên cạnh hồ sen rồi, nhưng tên nội thị kia dường như không muốn tìm nữa, ôm một đống đồ vật trong lòng, vội vã chạy qua con đường thật dài, đi vào một khoảng không rộng rãi.
Một thân ảnh cao ngất ngồi ngay ngắn trên ghế đá dài, ánh mắt chuyên chú đang làm cái gì đó trong tay, phía trên đỉnh đầu, một màn che với các họa tiết phức tạp làm nhiệm vụ che nắng, lặng lẽ vì hắn mà che đi ánh nắng chói mắt.
An Ny chăm chú nhìn kỹ, vui sướng không thôi, thân ảnh kia đúng là Kiệt Tây Tạp. Nàng vươn hơn nửa người ra ngoài lan can, lớn tiếng gọi tên hắn, cố gắng làm động tác để hắn chú ý, thế nhưng cách nhau xa quá, cho dù hét vỡ cổ họng, nhảy thoát y, cũng không có tác dụng, ngược lại còn có thê gây ra phiền phức không cần thiết. Dù sao nơi đây cũng là hoàng cung có quy củ nghiêm ngặt, không phải nơi du lịch giải trí thư giãn.
Nàng nhìn kỹ vị trí xung quanh hắn một chút, nằm ở phía ngoài cung điện nàng đang ở, xem ra nơi đó là khu vực thuộc cung điện riêng của hắn.
Chạy chạy chạy… Chạy xuống lầu, đầu óc nàng lúc này đều là muốn chạy tới làm cho hắn bất ngờ.
Đi đến hoa viên hương thơm khắp bốn phía, một biển hoa thật lớn trông như một tấm thảm màu sắc sặc sỡ đang bay trong gió, mang đến đủ loại hương hoa.
Một đám nữ nhân đang đứng giữa khóm hoa, bên cạnh là một vài cung nữ, các nàng một mặt là ngắm hoa, một mặt là bắt chuyện, so đo, tranh giành.
“Áo Lỵ Duy Á, nghe nói đêm đó điện hạ triệu ngươi thị tẩm?”
An Ny ngẩng đầu thì nhìn thấy một nữ nhân cao gầy, mặc một áo lụa xinh đẹp, làm tôn lên mái tóc dài màu đỏ bordeaux (*), đôi mắt cao ngạo quyến rũ lại lộ ra ghen tỵ nồng nặc, độc ác nhìn chằm chằm vào nữ nhân được gọi là Áo Lỵ Duy Á. An Ny liền nhận ra nữ nhân nhìn quen mắt này chính là chủ nhân của tẩm cung mà nàng đã xông lầm vào lần đó – Mạt Đức Lệ Hạ.
(*) bordeaux: bọc đô
“Đương nhiên, ta nói rồi, điện hạ chưa bao giờ quên ta.”
Vẻ mặt của Áo Lỵ Duy Á tràn đầy vẻ đắc ý, liếc mắt một cách khiêu khích nhìn lại đối phương. Trước kia điện hạ chỉ thích gọi Mạt Đức Lệ Hạ ngang ngược này thị tẩm, Mạt Đức Lệ Hạ càng ỷ vào sủng hạnh như vậy, thường xuyên ở trước mặt các phi tử khác cười nhạo, nói móc nàng, hiện tại nàng chỉ là ăn miếng trả miếng, đòi lại toàn bộ sỉ nhục mà mình đã chịu thôi.
“Hừ, tự mình đa tình.” Mạt Đức Lệ Hạ cười nhạo, ngược lại, thần bí nhìn phi tử này nói: “Các ngươi đừng tin nàng ta, ta có một tin tức đáng tin cậy, hình như là do tên thị vệ Cát Ân Tư mới tới an bài chuyện này.”
Mọi người nghe thấy tin tức khác thường này mà giật mình, trong nhất thời tất cả đều bàn luận ồn ào.
“Ngươi nói xem có thật vậy không?… Như vậy là chuyện thị tẩm từ nay về sau đều do tên thị vệ kia an bài sao?”
“Dường như là vậy… Đúng, chắc là như vậy rồi.”
“Hình dáng của hắn thế nào? Ta muốn đi nhờ vả hắn, nhờ hắn an bài giúp để ta có cơ hội thị tẩm một lần….”
An Ny lẳng lặng nghe một lát nghe được câu cuối bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra các nữ nhân này đều điên rồi, vì vinh hoa phú quý, các nàng có thể dễ dàng tha thứ để cùng nhiều nữ nhân như vậy mà tranh đoạt một nam nhân. Nếu đổi lại là nàng, nhất định là nàng làm không được, nếu không có được một tình yêu duy nhất, mà lại chịu dày vò, chẳng bằng nhanh chóng buông tay, đi tìm một tình yêu trọn vẹn.
“Các ngươi xem, thân ảnh kia, đó là quần áo của thị vệ, hình như là tùy tùng Lao Sâm của điện hạ.”
“Không đúng, Lao Sâm dáng người khôi ngô, người này không giống, chẳng lẽ… Hắn chính là thị vệ mới tới kia?”
“Không cần đoán… Chúng ta đi qua hỏi thẳng sẽ biết ngay.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.