Hoàng Tử Điện Hạ Đích Ngạo Phi
Quyển 1 - Chương 45: Bị bao vây (2)
Cổ Phán Quỳnh Y
14/01/2014
Edit: dark Angel
Beta: LuckyAngel
An Ny vừa bước đi vài bước, liền bị một đám nữ nhân vây quanh. Ánh mắt đánh giá, phỏng đoán, tò mò, kinh ngạc liên tục phóng đến nàng. Trong nháy mắt bị nhiều nữ nhân bao vây như vậy, nàng không tự chủ được mà lùi lại từng bước một, mười phần mất tự nhiên khi nhìn những gương mặt xinh đẹp như vậy.
“Ngươi là thị vệ mới tới sao?” Một nữ tử mặc áo lụa mỏng màu hồng nhạt lấy dũng khí bước tới vài bước.
An Ny khẽ gật đầu. Nữ nhân này rốt cuộc là muốn làm gì? Chẳng qua nàng chỉ là một thị vệ, không cần phải bị nhiều phi tử “Nhìn chăm chú” như vậy đi.
“Thị tẩm đêm đó là do ngươi an bài?” Một nữ tử tóc được chải cao lập tức hỏi ngay vấn đề quang trọng.
An Ny gật gật đầu. Chẳng lẽ vì chuyện này mà tìm nàng?
Có được câu trả lời khẳng định của nàng, tất cả nữ nhân đều thở ra rồi lập tức xông tới. Trong đầu An Ny chợt hiện ra một câu ‘thà đắc tội tiểu nhân, cũng không đắc tội với nữ nhân’. Thượng Đế a, sẽ không phải là các nàng nổi giận vì chuyện này đi. Các ngươi muốn thì phải tìm tên nhị hoàng tử háo sắc kia, cũng không phải là do nàng cố ý an bài như vậy.
Nàng chớp mắt vô tội, liên tục đưa tay tạo thành các tư thế khác nhau, tất cả mọi người đều hai mặt nhìn nhau, cũng không thể hiểu được. An Ny làm lại điệu bộ một lần nữa, căn bản là nàng không học qua ngôn ngữ tay chân, khoa tay múa chân mãi, đến ngay cả nàng cũng không biết là đang khoa tay múa chân cái gì.
“Mạt Đức Lệ Hạ, hắn có ý gì?”
Mạt Đức Lệ Hạ nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, như nhớ đến cái gì mà mắt sáng lên. “Uhm… Người ta phái đi có nói cho ta biết, dường như là hắn không nói chuyện.”
“Không nói, vậy chắc là câm điếc rồi.”
“Đáng tiếc thật. Một gương mặt anh tuấn như thế mà lại không thể mở miệng nói chuyện.”
“Chậc… Chậc… Chậc… Thật sự là rất đáng tiếc…”
“Hì hì… Các ngươi nhìn hắn xem, da mềm mại xinh xắn… Khí vũ bất phàm… Nếu không phải câm điếc, ta nhất định sẽ yêu thương hắn.”
Một bàn tay mềm mại đột nhiên đưa đến trước mắt An Ny, vuốt ve gương mặt của nàng. Cả người giật mình, An Ny sợ tới mức lùi lại từng bước. Thật đáng sợ, thì ra bị nữ nhân sỗ sàng là chuyện đáng sợ nhất, toàn thân đều không được tự nhiên.
“Cát Ân Tư, đêm nay ngươi tính an bài ai thị tẩm?” Mạt Đức Lệ Hạ cao ngạo liếc An Ny, miệng thì làm như chẳng hề để ý, mắt lại hiện lên một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Lời của nàng vừa nói ra, trước mặt An Ny liền xuất hiện những gương mặt khóc đến thê lương. “Nhất định phải an bài ta…. Đã mấy tháng ta không được điện hạ sủng hạnh….”
“Còn có ta… Từ lúc bệ hạ thưởng ta cho điện hạ, ta còn chưa gặp qua điện hạ….”
“Còn có ta……”
“Ta cũng vậy……”
Thanh âm thầm oán vang lên liên tiếp bên tai, An Ny che lỗ tai, vội thoát ra khỏi vòng vây của các nữ nhân, vừa đi chưa bao xa, chợt nghe đến các nàng trăm miệng một lời nói, “Cát Ân Tư, chuyện của chúng ta xin nhờ ngươi.”
Lưng của nàng cứng ngắc, vẫn không dám quay đầu, thở dài một cách bất đắc dĩ. Tốt, thật sự là rất tốt. Tên cuồng vọng háo sắc kia lại đem đến một vấn đề khó khăn như vậy cho nàng, chắc chắn là có ý định thử nghiệm tính nhẫn nại của nàng. Hừ, là hắn mang nợ phong lưu, dựa vào cái gì mà muốn nàng phải ứng phó.
Beta: LuckyAngel
An Ny vừa bước đi vài bước, liền bị một đám nữ nhân vây quanh. Ánh mắt đánh giá, phỏng đoán, tò mò, kinh ngạc liên tục phóng đến nàng. Trong nháy mắt bị nhiều nữ nhân bao vây như vậy, nàng không tự chủ được mà lùi lại từng bước một, mười phần mất tự nhiên khi nhìn những gương mặt xinh đẹp như vậy.
“Ngươi là thị vệ mới tới sao?” Một nữ tử mặc áo lụa mỏng màu hồng nhạt lấy dũng khí bước tới vài bước.
An Ny khẽ gật đầu. Nữ nhân này rốt cuộc là muốn làm gì? Chẳng qua nàng chỉ là một thị vệ, không cần phải bị nhiều phi tử “Nhìn chăm chú” như vậy đi.
“Thị tẩm đêm đó là do ngươi an bài?” Một nữ tử tóc được chải cao lập tức hỏi ngay vấn đề quang trọng.
An Ny gật gật đầu. Chẳng lẽ vì chuyện này mà tìm nàng?
Có được câu trả lời khẳng định của nàng, tất cả nữ nhân đều thở ra rồi lập tức xông tới. Trong đầu An Ny chợt hiện ra một câu ‘thà đắc tội tiểu nhân, cũng không đắc tội với nữ nhân’. Thượng Đế a, sẽ không phải là các nàng nổi giận vì chuyện này đi. Các ngươi muốn thì phải tìm tên nhị hoàng tử háo sắc kia, cũng không phải là do nàng cố ý an bài như vậy.
Nàng chớp mắt vô tội, liên tục đưa tay tạo thành các tư thế khác nhau, tất cả mọi người đều hai mặt nhìn nhau, cũng không thể hiểu được. An Ny làm lại điệu bộ một lần nữa, căn bản là nàng không học qua ngôn ngữ tay chân, khoa tay múa chân mãi, đến ngay cả nàng cũng không biết là đang khoa tay múa chân cái gì.
“Mạt Đức Lệ Hạ, hắn có ý gì?”
Mạt Đức Lệ Hạ nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, như nhớ đến cái gì mà mắt sáng lên. “Uhm… Người ta phái đi có nói cho ta biết, dường như là hắn không nói chuyện.”
“Không nói, vậy chắc là câm điếc rồi.”
“Đáng tiếc thật. Một gương mặt anh tuấn như thế mà lại không thể mở miệng nói chuyện.”
“Chậc… Chậc… Chậc… Thật sự là rất đáng tiếc…”
“Hì hì… Các ngươi nhìn hắn xem, da mềm mại xinh xắn… Khí vũ bất phàm… Nếu không phải câm điếc, ta nhất định sẽ yêu thương hắn.”
Một bàn tay mềm mại đột nhiên đưa đến trước mắt An Ny, vuốt ve gương mặt của nàng. Cả người giật mình, An Ny sợ tới mức lùi lại từng bước. Thật đáng sợ, thì ra bị nữ nhân sỗ sàng là chuyện đáng sợ nhất, toàn thân đều không được tự nhiên.
“Cát Ân Tư, đêm nay ngươi tính an bài ai thị tẩm?” Mạt Đức Lệ Hạ cao ngạo liếc An Ny, miệng thì làm như chẳng hề để ý, mắt lại hiện lên một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Lời của nàng vừa nói ra, trước mặt An Ny liền xuất hiện những gương mặt khóc đến thê lương. “Nhất định phải an bài ta…. Đã mấy tháng ta không được điện hạ sủng hạnh….”
“Còn có ta… Từ lúc bệ hạ thưởng ta cho điện hạ, ta còn chưa gặp qua điện hạ….”
“Còn có ta……”
“Ta cũng vậy……”
Thanh âm thầm oán vang lên liên tiếp bên tai, An Ny che lỗ tai, vội thoát ra khỏi vòng vây của các nữ nhân, vừa đi chưa bao xa, chợt nghe đến các nàng trăm miệng một lời nói, “Cát Ân Tư, chuyện của chúng ta xin nhờ ngươi.”
Lưng của nàng cứng ngắc, vẫn không dám quay đầu, thở dài một cách bất đắc dĩ. Tốt, thật sự là rất tốt. Tên cuồng vọng háo sắc kia lại đem đến một vấn đề khó khăn như vậy cho nàng, chắc chắn là có ý định thử nghiệm tính nhẫn nại của nàng. Hừ, là hắn mang nợ phong lưu, dựa vào cái gì mà muốn nàng phải ứng phó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.