Hoàng Tử Điện Hạ Đích Ngạo Phi
Quyển 1 - Chương 54: Buột miệng nói ra
Cổ Phán Quỳnh Y
14/01/2014
Edit: dark Angel
Beta: LuckyAngel
Cằm dưới bị nắm chặt, lực lại đột nhiên tăng thêm, đau quá…. Nàng cắn môi cố nén vào tiếng thét kinh hãi, quật cường không chịu mở miệng. Nàng cắn chặt răng, quyết định hạ quyết tâm, tuyệt đối không thừa nhận chuyện này. Một khi bị truy cứu đến cùng, khẳng định là sẽ liên lụy Y Ân. Y Ân vẫn hy vọng có thể cho Tạp Lệ một cuộc sống ấm no. Hiện tại hắn làm thị vệ cho hoàng tử, thật vất vả mới có mở đầu tốt đẹp, quyết không thể vì nàng mà bị phá hỏng.
Cánh tay vòng trụ sau lưng nàng càng lúc càng xiết chặt, xiết đến xương sườn đau lên, nàng chợt ý thức được cho dù thân thủ của mình có tốt, nhưng khi gặp khí lực của nam nhân lớn hơn mình thế này thì cũng chỉ có thể thúc thủ vô sách.
Ánh mắt sắc bén của hắn nhìn chằm chằm, để sát vào mặt, dường như muốn chạm vào mũi của nàng, nàng nhịn không được mà liều mạng nuốt nước miếng.
Lúc này, bên ngoài đại điện vang lên tiếng bước chân dồn dập, một nội thị vội vã xông vào, thoáng chốc liền hít vào một ngụm khí lạnh, khó mà tin được cảnh tượng trước mắt này, lúc này nhị điện hạ đang cùng một gã thị vệ có tư thế ái muội mà ôm chặt nhau.
Xong rồi, bị người phát hiện. An Ny nhắm chặt hai mắt lại, sợ tới mức thân thể cương cứng, một cử động cũng không dám có.
“Cút…”
Mạc Đế Sâm lạnh lẽo quát lớn, mày nhíu chặt lại, hai mắt lại sáng ngời có thần mà nhìn chằm chằm vào gương mặt tinh xảo gần trong gang tấc. Đôi mắt mê người lấp lánh như sóng nước, sáng ngời, cái mũi cao thẳng mà thanh tú, đôi môi phấn hồng hơi nhếch lên. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn kỹ gương mặt này như vậy, không thể phủ nhận, thị vệ bên người này của hắn quá mức tuấn tú đẹp đẽ, nếu như hắn là một nữ tử, tuyệt đối sẽ đẹp hơn phi tử trong tẩm cung của hắn vạn lần.
“Điện… Điện hạ, nô… bộc… Mắt của nô bộc không tốt, cái gì… cái gì cũng không thấy cả.” Hai chân nội thị như nhũn ra, lúc mở miệng ra nói chuyện lại phát hiện răng hàm đã run lên không ngừng. “Là… Là… Là đại điện hạ sốt ruột… Bảo nô bộc đến tìm điện hạ có chuyện trao đổi.” Lưỡi của nội thị như bị thắt lại mà nói, vừa xong liền chạy nhanh như chớp ra khỏi đại điện.
An Ny nghe thấy tin tức như thế, đôi mắt hơi mở to, đôi mắt vừa u ám thì trong nháy mắt lại xuất hiện ánh sáng, xem ra ông trời vẫn không đành lòng đối với nàng quá mức hà khắc, lúc này lại phái đại hoàng tử Cáp Mông Đức đến cắt đứt chú ý của người này.
“Việc còn chưa chấm dứt.” Mạc Đế Sâm tà ác cong khóe môi lên, lập tức phá hỏng may mắn của nàng, đôi mắt thâm thúy hơi chuyển, nhìn trào phúng đến quỷ dị. “Ngươi… Còn nợ ta một lời giải thích.”
Nàng cong cong môi, mặc kệ, chỉ cần qua cửa của ngày hôm này, chuyện của ngày mai để ngày mai nói.
“Từ giờ trở đi, mỗi ngày ngươi đều phải đi theo bổn vương tử, bởi vì ngươi đã khơi mào hứng thú của bổn vương tử.” Hắn nhẹ nhàng thấp giọng nói bên tai nàng, đôi mắt sắc bén dừng lại vài giây trên mặt nàng, cánh tay buông lỏng, nàng nắm chặt thời cơ mà nhanh chóng rời khỏi hắn, bối rối đứng lên.
Mỗi ngày đều đi theo sau hắn nhìn hắn cùng phi tử trêu đùa, hừ, mới không cần đâu. Nàng làm bộ như không có nghe thấy, xoay mặt đi chỗ khác.
“Nguyên bản bổn vương tử đã quyết định không truy cứu đến cùng.” Hắn sửa sang lại trước ngực hơi nhăn, “Nhưng hiện tại ngươi lại có thái độ này, như vậy – ta quyết định ngày mai triệu kiến Y Ân, nghiêm trị trị tội…”
“Không cần.” Rốt cuộc nàng cũng bất chấp cái khác, liền buột miệng
Beta: LuckyAngel
Cằm dưới bị nắm chặt, lực lại đột nhiên tăng thêm, đau quá…. Nàng cắn môi cố nén vào tiếng thét kinh hãi, quật cường không chịu mở miệng. Nàng cắn chặt răng, quyết định hạ quyết tâm, tuyệt đối không thừa nhận chuyện này. Một khi bị truy cứu đến cùng, khẳng định là sẽ liên lụy Y Ân. Y Ân vẫn hy vọng có thể cho Tạp Lệ một cuộc sống ấm no. Hiện tại hắn làm thị vệ cho hoàng tử, thật vất vả mới có mở đầu tốt đẹp, quyết không thể vì nàng mà bị phá hỏng.
Cánh tay vòng trụ sau lưng nàng càng lúc càng xiết chặt, xiết đến xương sườn đau lên, nàng chợt ý thức được cho dù thân thủ của mình có tốt, nhưng khi gặp khí lực của nam nhân lớn hơn mình thế này thì cũng chỉ có thể thúc thủ vô sách.
Ánh mắt sắc bén của hắn nhìn chằm chằm, để sát vào mặt, dường như muốn chạm vào mũi của nàng, nàng nhịn không được mà liều mạng nuốt nước miếng.
Lúc này, bên ngoài đại điện vang lên tiếng bước chân dồn dập, một nội thị vội vã xông vào, thoáng chốc liền hít vào một ngụm khí lạnh, khó mà tin được cảnh tượng trước mắt này, lúc này nhị điện hạ đang cùng một gã thị vệ có tư thế ái muội mà ôm chặt nhau.
Xong rồi, bị người phát hiện. An Ny nhắm chặt hai mắt lại, sợ tới mức thân thể cương cứng, một cử động cũng không dám có.
“Cút…”
Mạc Đế Sâm lạnh lẽo quát lớn, mày nhíu chặt lại, hai mắt lại sáng ngời có thần mà nhìn chằm chằm vào gương mặt tinh xảo gần trong gang tấc. Đôi mắt mê người lấp lánh như sóng nước, sáng ngời, cái mũi cao thẳng mà thanh tú, đôi môi phấn hồng hơi nhếch lên. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn kỹ gương mặt này như vậy, không thể phủ nhận, thị vệ bên người này của hắn quá mức tuấn tú đẹp đẽ, nếu như hắn là một nữ tử, tuyệt đối sẽ đẹp hơn phi tử trong tẩm cung của hắn vạn lần.
“Điện… Điện hạ, nô… bộc… Mắt của nô bộc không tốt, cái gì… cái gì cũng không thấy cả.” Hai chân nội thị như nhũn ra, lúc mở miệng ra nói chuyện lại phát hiện răng hàm đã run lên không ngừng. “Là… Là… Là đại điện hạ sốt ruột… Bảo nô bộc đến tìm điện hạ có chuyện trao đổi.” Lưỡi của nội thị như bị thắt lại mà nói, vừa xong liền chạy nhanh như chớp ra khỏi đại điện.
An Ny nghe thấy tin tức như thế, đôi mắt hơi mở to, đôi mắt vừa u ám thì trong nháy mắt lại xuất hiện ánh sáng, xem ra ông trời vẫn không đành lòng đối với nàng quá mức hà khắc, lúc này lại phái đại hoàng tử Cáp Mông Đức đến cắt đứt chú ý của người này.
“Việc còn chưa chấm dứt.” Mạc Đế Sâm tà ác cong khóe môi lên, lập tức phá hỏng may mắn của nàng, đôi mắt thâm thúy hơi chuyển, nhìn trào phúng đến quỷ dị. “Ngươi… Còn nợ ta một lời giải thích.”
Nàng cong cong môi, mặc kệ, chỉ cần qua cửa của ngày hôm này, chuyện của ngày mai để ngày mai nói.
“Từ giờ trở đi, mỗi ngày ngươi đều phải đi theo bổn vương tử, bởi vì ngươi đã khơi mào hứng thú của bổn vương tử.” Hắn nhẹ nhàng thấp giọng nói bên tai nàng, đôi mắt sắc bén dừng lại vài giây trên mặt nàng, cánh tay buông lỏng, nàng nắm chặt thời cơ mà nhanh chóng rời khỏi hắn, bối rối đứng lên.
Mỗi ngày đều đi theo sau hắn nhìn hắn cùng phi tử trêu đùa, hừ, mới không cần đâu. Nàng làm bộ như không có nghe thấy, xoay mặt đi chỗ khác.
“Nguyên bản bổn vương tử đã quyết định không truy cứu đến cùng.” Hắn sửa sang lại trước ngực hơi nhăn, “Nhưng hiện tại ngươi lại có thái độ này, như vậy – ta quyết định ngày mai triệu kiến Y Ân, nghiêm trị trị tội…”
“Không cần.” Rốt cuộc nàng cũng bất chấp cái khác, liền buột miệng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.