Hoàng Tử Điện Hạ Đích Ngạo Phi
Quyển 1 - Chương 2: Cô gái An Ny
Cổ Phán Quỳnh Y
14/01/2014
Edit: Ying
Nàng đi qua một dãy hành lang thật dài, cuối cùng dừng lại ở thư phòng trước mặt, đưa tay gõ cửa phòng, trong phòng truyền đến một tiếng trầm thấp thanh âm uy nghiêm “Tiến vào”
Nàng cúi đầu, hai vai run rẩy một chút cúi đầu gọi một tiếng “ Cha nuôi”
Người được gọi là “cha nuôi” ngẩng đầu, nhìn nàng từ trên xuống dưới, chau mày một chút, tiếng nói nghiêm khắc lại vang lên trong thư phòng trống trải.
“An Ny, ta vẫn yêu cầu con nữ cải nam trang, như vậy thời điểm chấp hành nhiệm vụ mới không khiến cho người ta hoài nghi. Con đêm lời nói của ta như gió thoảng bên tai sao?”
Nghe thấy sự chỉ trích trong lời nói, nàng sửa lại cử chỉ nhu thuận dịu ngoan thành quật cường dựng thẳng lưng, trong ánh mắt như trước kia mang theo một tia kiên định. “Con như vậy, một người hai bàn tay trắng, sẽ không để ý tướng mạo chân chính của mình bị người khác nhìn thấy.”
“Hỗn láo! Ngươi chẳng lẽ không biết đến đối với một người dùng thuật dịch dung cấm kỵ lớn nhất là cái gì sao?” Hắn vỗ bàn, giận tím mặt, dùng sức cầm xì gà trong tay dúi vào chiếc gạt tàn bên cạnh, nôn nóng ở sau chiếc bàn đi tới đi lui.
“Không thể để lộ ra dung mạo chân thật của mình, đây là điều cấm kỵ lớn nhất. Ngươi…..Ngươi xem xem, người hiện tại đang làm cái gì? Mặc quần áo của nữ hài tử, đêm đầu tóc của chính mình cũng thả xuống dưới. Ngươi….. ngươi là đang phản kháng ta sao? Trách ta đem con gái của mình gả cho người trong lòng của ngươi sao? Phải không? Là như thế này sao?”
Chất vấn nghiêm khắc liên tiếp dội thẳng vào mặt, khuôn mặt trắng noãn cắn chặt môi dưới non mềm, hai vai rõ ràng co rúm lại một chút, ngơ ngác đứng nơi đó “Thực xin lỗi, cha nuôi, con biết con sai lầm rồi”
Hắn nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu sau thở dài một hơi, ngữ khí trở nên dị thường ôn nhu “Tốt lắm, tâm tình của con cha có thể lý giải. Đúng rồi, con nói con lần này có thể thay Thư Á đi chấp hành nhiệm vụ, thật sự có phải như vậy hay không?”
“Đợi tiệc cưới qua đi bọn họ không phải là sẽ đi hưởng tuần trăng mật sao?” Nàng thống khổ nhắm lại hai mắt, chẫm rãi gật gật đầu, hai tay để hai bên người nắm chặt “Mười sáu năm qua, anh ta vì con đã làm rất nhiều việc con hẳn là nên thay anh ta đi chấp hành nhiệm vụ. Hiện tại là lúc dùng hành động để báo đáp lại anh ta”
“Ân, được rồi. Đây là tư liệu của nhiệm vụ lần này” Hắn đưa cho nàng một túi da rồi ngồi trở lại ghê không hề nhìn xem nàng, thản nhiên vung tay lên “ Con chỉ có thời gian một giờ để chuẩn bị, đi chuẩn bị nhanh đi”
Nàng từ trong thư phòng đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa, bước nhanh hướng phòng mình mà đi.
Mở cửa phòng, tựa đầu vào bàn, bước tới chiếc gương, nàng si ngốc nhìn chính mình trong gương, hai tay không khỏi xoa hai má, đây là chính mình sao? Bình thường luôn thích cười bây giờ ánh mắt phiếm lệ quang trong suốt, cái mũi thì đỏ bừng.
Không được, nhất định phải tỉnh lại, mất đi sự bảo hộ của Thư Á. Chính mình cũng vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ. Nàng dùng sức vỗ vỗ hai mà non mềm, ý đồ tẩy đi thần sắc bi thương trên mặt.
Đem ra công cụ dịch dung, biến khuôn mặt trắng nõn thành thần sắc khỏe mạnh, vừa lòng với chính mình nhưng vẫn là ức chế không được cảm giác chua sót, trong ánh mắt những giọt nước mắt như chặt đứt tuyến phòng thủ mà một giọt một giọt rơi xuống.
Nàng nổi giận buông dụng cụ dịch dung trong tay, bất đắc dĩ đem toàn bộ đồ trang điểm dịch dung trên bàn bỏ vào ba lô. Quên đi, lần này khiến cho chính mình tùy hứng đi!
Trước khi đi, nàng khoác ba lô lên vai, đứng lặng yên trước cửa lớn si ngốc nhìn về phía đại sảnh cử hành hôn lễ.
Khúc nhạc hôn lễ du dương bay đến bên tai, nàng cắn chặt môi, cho đến khi chảy ra tơ máu, miệng tràn đầy mùi hương vị của máu.
Nàng đi qua một dãy hành lang thật dài, cuối cùng dừng lại ở thư phòng trước mặt, đưa tay gõ cửa phòng, trong phòng truyền đến một tiếng trầm thấp thanh âm uy nghiêm “Tiến vào”
Nàng cúi đầu, hai vai run rẩy một chút cúi đầu gọi một tiếng “ Cha nuôi”
Người được gọi là “cha nuôi” ngẩng đầu, nhìn nàng từ trên xuống dưới, chau mày một chút, tiếng nói nghiêm khắc lại vang lên trong thư phòng trống trải.
“An Ny, ta vẫn yêu cầu con nữ cải nam trang, như vậy thời điểm chấp hành nhiệm vụ mới không khiến cho người ta hoài nghi. Con đêm lời nói của ta như gió thoảng bên tai sao?”
Nghe thấy sự chỉ trích trong lời nói, nàng sửa lại cử chỉ nhu thuận dịu ngoan thành quật cường dựng thẳng lưng, trong ánh mắt như trước kia mang theo một tia kiên định. “Con như vậy, một người hai bàn tay trắng, sẽ không để ý tướng mạo chân chính của mình bị người khác nhìn thấy.”
“Hỗn láo! Ngươi chẳng lẽ không biết đến đối với một người dùng thuật dịch dung cấm kỵ lớn nhất là cái gì sao?” Hắn vỗ bàn, giận tím mặt, dùng sức cầm xì gà trong tay dúi vào chiếc gạt tàn bên cạnh, nôn nóng ở sau chiếc bàn đi tới đi lui.
“Không thể để lộ ra dung mạo chân thật của mình, đây là điều cấm kỵ lớn nhất. Ngươi…..Ngươi xem xem, người hiện tại đang làm cái gì? Mặc quần áo của nữ hài tử, đêm đầu tóc của chính mình cũng thả xuống dưới. Ngươi….. ngươi là đang phản kháng ta sao? Trách ta đem con gái của mình gả cho người trong lòng của ngươi sao? Phải không? Là như thế này sao?”
Chất vấn nghiêm khắc liên tiếp dội thẳng vào mặt, khuôn mặt trắng noãn cắn chặt môi dưới non mềm, hai vai rõ ràng co rúm lại một chút, ngơ ngác đứng nơi đó “Thực xin lỗi, cha nuôi, con biết con sai lầm rồi”
Hắn nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu sau thở dài một hơi, ngữ khí trở nên dị thường ôn nhu “Tốt lắm, tâm tình của con cha có thể lý giải. Đúng rồi, con nói con lần này có thể thay Thư Á đi chấp hành nhiệm vụ, thật sự có phải như vậy hay không?”
“Đợi tiệc cưới qua đi bọn họ không phải là sẽ đi hưởng tuần trăng mật sao?” Nàng thống khổ nhắm lại hai mắt, chẫm rãi gật gật đầu, hai tay để hai bên người nắm chặt “Mười sáu năm qua, anh ta vì con đã làm rất nhiều việc con hẳn là nên thay anh ta đi chấp hành nhiệm vụ. Hiện tại là lúc dùng hành động để báo đáp lại anh ta”
“Ân, được rồi. Đây là tư liệu của nhiệm vụ lần này” Hắn đưa cho nàng một túi da rồi ngồi trở lại ghê không hề nhìn xem nàng, thản nhiên vung tay lên “ Con chỉ có thời gian một giờ để chuẩn bị, đi chuẩn bị nhanh đi”
Nàng từ trong thư phòng đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa, bước nhanh hướng phòng mình mà đi.
Mở cửa phòng, tựa đầu vào bàn, bước tới chiếc gương, nàng si ngốc nhìn chính mình trong gương, hai tay không khỏi xoa hai má, đây là chính mình sao? Bình thường luôn thích cười bây giờ ánh mắt phiếm lệ quang trong suốt, cái mũi thì đỏ bừng.
Không được, nhất định phải tỉnh lại, mất đi sự bảo hộ của Thư Á. Chính mình cũng vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ. Nàng dùng sức vỗ vỗ hai mà non mềm, ý đồ tẩy đi thần sắc bi thương trên mặt.
Đem ra công cụ dịch dung, biến khuôn mặt trắng nõn thành thần sắc khỏe mạnh, vừa lòng với chính mình nhưng vẫn là ức chế không được cảm giác chua sót, trong ánh mắt những giọt nước mắt như chặt đứt tuyến phòng thủ mà một giọt một giọt rơi xuống.
Nàng nổi giận buông dụng cụ dịch dung trong tay, bất đắc dĩ đem toàn bộ đồ trang điểm dịch dung trên bàn bỏ vào ba lô. Quên đi, lần này khiến cho chính mình tùy hứng đi!
Trước khi đi, nàng khoác ba lô lên vai, đứng lặng yên trước cửa lớn si ngốc nhìn về phía đại sảnh cử hành hôn lễ.
Khúc nhạc hôn lễ du dương bay đến bên tai, nàng cắn chặt môi, cho đến khi chảy ra tơ máu, miệng tràn đầy mùi hương vị của máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.