Hoàng Tử Điện Hạ Đích Ngạo Phi
Quyển 1 - Chương 24: Cung đình công tượng (thợ thủ công của cung đình)
Cổ Phán Quỳnh Y
14/01/2014
Edit: dark Angel
Beta: LuckyAngel
An Ny mang một bụng đầy tâm sự theo sau huynh muội Y Ân đến nhà của đại thẩm. Đây là một gian nhà tranh đơn sơ, đi vào phòng trong đồ vật bài trí cũng rất đơn giản, có một cỗ ấm áp khó hiểu.
“Cơ Bố Nhĩ, ngươi mau ra đây, trong nhà có khách. Cơ Bố Nhĩ…” Đại thẩm đặt rổ trong tay lên bàn, cất cao giọng, tựa hồ như đang kêu tên của đại thúc.
“Phất Cát Ni Á, chuyện gì? Ta ở trong sân sau, ngươi lại đây đi.”
“Người trẻ tuổi, các ngươi theo ta lại đây, lão nhân nhà ta đang ở trong sân loay hoay nghiền ngẫm các món đồ của hắn rồi.”
Phất Cát Ni Á đại thẩm nhẹ nhàng cười cười, dẫn mọi người rẽ qua một khúc quanh, bước qua một cánh cửa đi vào sân sau, đẩy một hàng rào màu trắng, đi vào một nơi trống trải.
Vừa đi vào, vẻ mặt của mọi người đều có chút dại ra, trước mắt nơi nơi đều chất đống các tảng đá dùng để điêu khắc thành các pho tượng người. Nhân vật trông rất sống động, hình thái rất thật, hoặc tư thế tao nhã cao quý, hoặc là thần thái cử chỉ hiện ra vẻ cao ngạo không ai bì nổi, thủ pháp điêu khắc lưu loát, liền mạch, toát ra kỹ thuật thâm hậu độc đáo.
Khi học đại học An Ny từng có một khóa học về điêu khắc cùng mỹ học, cho nên đối với điêu khắc của Âu Châu cổ đại có hiểu biết nhất định, nàng đoán rằng vị Cơ Bố Nhĩ đại thúc này nhất định là điêu khắc gia chuyên phục vụ cho quan lại quý nhân. Nhưng lại nhìn kỹ ở dưới, thần thái, quần áo cùng các chi tiết nhỏ của tượng điêu khắc còn chưa được tân trang cẩn thận, đại bộ phận trong đó đều là bán thành phẩm.
Một đại thúc tóc màu nâu nhạt đầu đầy mồ hôi đang đứng điêu khắc một tảng đá nằm trên mặt đất, tay hắn không ngừng gõ, từ từ đã có thể nhận ra hình dáng của nhân vật.
“Cơ Bố Nhĩ, ngươi xem, ở trên đường ta đã gặp ba người trẻ tuổi đến từ Tháp Tháp Nhĩ trấn, bọn họ không có nhà để về, ta đã nghĩ sẽ thu lưu bọn họ.”
“Ừ, các ngươi khỏe, người trẻ tuổi.” Đối phương ngẩng đầu hướng ba người cười cười, lau đi mồ hôi dính đầy trên mặt. “Hoan nghênh đến nhà ta làm khách, ta cùng lão bà rất tịch mịch, các ngươi nhất định phải ở nhà ta mấy ngày đấy.” Lời nói còn chưa dứt, hắn lại tiếp tục vùi đầu vào công việc, ánh mắt hắn si mê, có thể nhìn ra là hoàn toàn chìm đắm trong việc sáng tạo nghệ thuật.
“Đây là lão chồng của ta, hắn là một công tượng trong cung đình. Các ngươi về sau cứ gọi hắn là Cơ Bố Nhĩ đại thúc, gọi ta Phất Cát Ni Á đại thẩm là tốt rồi.”
An Ny ngẩng đầu nhìn sắc trời, lòng nóng như lửa đốt, thật sự nếu không hỏi vị trí của thánh hồ, cũng chỉ có thể mò mẫm đi tìm. “Phất Cát Ni Á đại thẩm, ngươi có thể nói cho ta đường đi đến thánh hồ như thế nào không?”
“Thánh hồ? Người trẻ tuổi, ngươi hiện tại muốn đi hay sao?” Trên gương mặt đầy nếp nhăn của Phất Cát Ni Á đại thẩm hiện ra vẻ mặt kinh ngạc, chỉ vào một hướng ở phía xa. “Nhưng hiện tại đã quá muộn, thánh hồ cách nơi này rất xa, lộ trình phải đi mất nửa ngày.”
“Cái gì? Nửa ngày?” An Ny nôn nóng dậm chân một cái, thiếu chút nữa tức giận đến bốc khí lên đầu. Nửa ngày lộ trình, hiện tại xuất phát cũng không còn kịp nữa rồi, cho dù cưỡi ngựa không nghỉ thì đến đó cũng là nửa đêm, huống chi làm cho Phất Cát Ni Á cả ngày mệt mỏi phải bồi nàng đi, cũng có chút không yên tâm.
“Người trẻ tuổi, không có biện pháp.” Phất Cát Ni Á đại thẩm nhìn gương mặt lo lắng của An Ny, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu. “Bình thường ta vì ngắt lấy Ma thập quả đều phải đi nửa ngày lộ trình mới đến thánh hồ, kỳ thật nơi gần thánh hồ nhất chính là ở trong vương cung, đáng tiếc là chúng ta căn bản không vào được.”
An Ny nguyên bản vô vọng nhưng nghe được câu nói cuối cùng tựa hồ như thấy lộ ra một tia sáng. Nói như vậy, cách nhanh nhất để nàng vào thánh hồ chính là đi ngang qua cái hoàng cung, bằng thân thủ của mình, lén lút trốn vào hoàng cung còn không phải dễ như trở bàn tay, thoải mái như lấy đồ trong túi.
Phất Cát Ni Á đại thẩm lắc đầu, đi ra đất trống, hướng nhà tranh đi đến, huynh muội Y Ân đang cười nói không biết mệt nhọc quan sát các pho tượng, đối với người đến từ Tháp Tháp Nhĩ trấn nhỏ bé như bọn họ mà nói, thật sự chưa bao giờ nhìn đến các vật như vậy. Thần thái như người thật của pho tượng, quả thật là thánh phẩm đẹp không sao tả xiết. Đương nhiên nếu quan sát tinh tế, lưu luyến sẽ mất ngay.
An Ny cũng không gọi bọn hắn, nhìn bóng dáng của Phất Cát Ni Á đại thẩm sắp biến mất, bối rối chạy theo.
“Ta đến giúp ngươi.” An Ny nhìn thấy Phất Cát Ni Á đại thẩm đang dùng nước trong bình gốm rửa sạch Ma thập quả dính đầy bụi đất, chịu khó chạy tới hỗ trợ. Nàng cầm lấy Ma thập quả lớn như ngọc trai, đặt lên mũi ngửi ngửi, hương vị thực đạm, còn có một cỗ mùi hơi thơm ngát.
“Phất Cát Ni Á đại thẩm, ta gọi là Cát Ân Tư.” Nàng ở một bên học bộ dáng của đại thẩm, thật cẩn thận rửa sạch Ma thập quả, một bên bắt đầu nói chuyện phiếm. “Ngươi vừa mới nói đêm nay còn muốn đem Ma thập quả đưa đến vương cung, là thật sao? Nhưng ngươi không phải nói thánh hồ cũng đi ngang qua hoàng cung sao? Như vậy bọn họ muốn đến thánh hồ ngắt lấy Ma thập quả liền đơn giản, như thế nào còn muốn ngươi đi qua đưa đâu?”
“Cát Ân Tư, ngươi có điều không biết.” Đại thẩm chậm rãi đứng lên, cầm lấy miếng vải sạch sẽ, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước trên Ma thập quả. “Ma thập quả có rất nhiều công dụng kỳ diệu, có thể trường sinh bất lão, trong vương cung, bệ hạ, các hoàng tử, còn có các sủng phi của bọn họ đối với Ma thập quả vô cùng ưa thích, mà Ma thập quả này tám trăm năm trước đã được hái hết rồi, cho nên đều dựa vào các tỷ muội chúng ta định kỳ đưa vào.”
“Trường sinh bất lão? Những người này chẳng lẽ còn muốn sống tới mấy trăm tuổi? Kia chẳng phải thành lão yêu quái? Chỉ thêm hao tài tốn của.” An Ny bĩu môi, con mắt linh động chuyển vòng, nảy ra ý hay.
Mới vừa rồi nàng còn vì chuyện làm thế nào tiến vào hoàng cung mà phát sầu, hiện tại gặp thời cơ tốt ngay trước mắt, đã có cơ hội tốt như vậy, không cần phải tìm kiếm nữa rồi. Chỉ cần tìm được lý do để thuyết phục Phất Cát Ni Á đại thẩm, để nàng thay Phất Cát Ni Á đại thẩm, trộn lẫn trong các tỷ muội đưa Ma thập quả không phải là được rồi sao.
Nghĩ đến kế hoạch hoàn mỹ không chỗ hở của mình, An Ny đang lau Ma thập quả mà nhịn không được, mím môi cười trộm một chút.
Beta: LuckyAngel
An Ny mang một bụng đầy tâm sự theo sau huynh muội Y Ân đến nhà của đại thẩm. Đây là một gian nhà tranh đơn sơ, đi vào phòng trong đồ vật bài trí cũng rất đơn giản, có một cỗ ấm áp khó hiểu.
“Cơ Bố Nhĩ, ngươi mau ra đây, trong nhà có khách. Cơ Bố Nhĩ…” Đại thẩm đặt rổ trong tay lên bàn, cất cao giọng, tựa hồ như đang kêu tên của đại thúc.
“Phất Cát Ni Á, chuyện gì? Ta ở trong sân sau, ngươi lại đây đi.”
“Người trẻ tuổi, các ngươi theo ta lại đây, lão nhân nhà ta đang ở trong sân loay hoay nghiền ngẫm các món đồ của hắn rồi.”
Phất Cát Ni Á đại thẩm nhẹ nhàng cười cười, dẫn mọi người rẽ qua một khúc quanh, bước qua một cánh cửa đi vào sân sau, đẩy một hàng rào màu trắng, đi vào một nơi trống trải.
Vừa đi vào, vẻ mặt của mọi người đều có chút dại ra, trước mắt nơi nơi đều chất đống các tảng đá dùng để điêu khắc thành các pho tượng người. Nhân vật trông rất sống động, hình thái rất thật, hoặc tư thế tao nhã cao quý, hoặc là thần thái cử chỉ hiện ra vẻ cao ngạo không ai bì nổi, thủ pháp điêu khắc lưu loát, liền mạch, toát ra kỹ thuật thâm hậu độc đáo.
Khi học đại học An Ny từng có một khóa học về điêu khắc cùng mỹ học, cho nên đối với điêu khắc của Âu Châu cổ đại có hiểu biết nhất định, nàng đoán rằng vị Cơ Bố Nhĩ đại thúc này nhất định là điêu khắc gia chuyên phục vụ cho quan lại quý nhân. Nhưng lại nhìn kỹ ở dưới, thần thái, quần áo cùng các chi tiết nhỏ của tượng điêu khắc còn chưa được tân trang cẩn thận, đại bộ phận trong đó đều là bán thành phẩm.
Một đại thúc tóc màu nâu nhạt đầu đầy mồ hôi đang đứng điêu khắc một tảng đá nằm trên mặt đất, tay hắn không ngừng gõ, từ từ đã có thể nhận ra hình dáng của nhân vật.
“Cơ Bố Nhĩ, ngươi xem, ở trên đường ta đã gặp ba người trẻ tuổi đến từ Tháp Tháp Nhĩ trấn, bọn họ không có nhà để về, ta đã nghĩ sẽ thu lưu bọn họ.”
“Ừ, các ngươi khỏe, người trẻ tuổi.” Đối phương ngẩng đầu hướng ba người cười cười, lau đi mồ hôi dính đầy trên mặt. “Hoan nghênh đến nhà ta làm khách, ta cùng lão bà rất tịch mịch, các ngươi nhất định phải ở nhà ta mấy ngày đấy.” Lời nói còn chưa dứt, hắn lại tiếp tục vùi đầu vào công việc, ánh mắt hắn si mê, có thể nhìn ra là hoàn toàn chìm đắm trong việc sáng tạo nghệ thuật.
“Đây là lão chồng của ta, hắn là một công tượng trong cung đình. Các ngươi về sau cứ gọi hắn là Cơ Bố Nhĩ đại thúc, gọi ta Phất Cát Ni Á đại thẩm là tốt rồi.”
An Ny ngẩng đầu nhìn sắc trời, lòng nóng như lửa đốt, thật sự nếu không hỏi vị trí của thánh hồ, cũng chỉ có thể mò mẫm đi tìm. “Phất Cát Ni Á đại thẩm, ngươi có thể nói cho ta đường đi đến thánh hồ như thế nào không?”
“Thánh hồ? Người trẻ tuổi, ngươi hiện tại muốn đi hay sao?” Trên gương mặt đầy nếp nhăn của Phất Cát Ni Á đại thẩm hiện ra vẻ mặt kinh ngạc, chỉ vào một hướng ở phía xa. “Nhưng hiện tại đã quá muộn, thánh hồ cách nơi này rất xa, lộ trình phải đi mất nửa ngày.”
“Cái gì? Nửa ngày?” An Ny nôn nóng dậm chân một cái, thiếu chút nữa tức giận đến bốc khí lên đầu. Nửa ngày lộ trình, hiện tại xuất phát cũng không còn kịp nữa rồi, cho dù cưỡi ngựa không nghỉ thì đến đó cũng là nửa đêm, huống chi làm cho Phất Cát Ni Á cả ngày mệt mỏi phải bồi nàng đi, cũng có chút không yên tâm.
“Người trẻ tuổi, không có biện pháp.” Phất Cát Ni Á đại thẩm nhìn gương mặt lo lắng của An Ny, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu. “Bình thường ta vì ngắt lấy Ma thập quả đều phải đi nửa ngày lộ trình mới đến thánh hồ, kỳ thật nơi gần thánh hồ nhất chính là ở trong vương cung, đáng tiếc là chúng ta căn bản không vào được.”
An Ny nguyên bản vô vọng nhưng nghe được câu nói cuối cùng tựa hồ như thấy lộ ra một tia sáng. Nói như vậy, cách nhanh nhất để nàng vào thánh hồ chính là đi ngang qua cái hoàng cung, bằng thân thủ của mình, lén lút trốn vào hoàng cung còn không phải dễ như trở bàn tay, thoải mái như lấy đồ trong túi.
Phất Cát Ni Á đại thẩm lắc đầu, đi ra đất trống, hướng nhà tranh đi đến, huynh muội Y Ân đang cười nói không biết mệt nhọc quan sát các pho tượng, đối với người đến từ Tháp Tháp Nhĩ trấn nhỏ bé như bọn họ mà nói, thật sự chưa bao giờ nhìn đến các vật như vậy. Thần thái như người thật của pho tượng, quả thật là thánh phẩm đẹp không sao tả xiết. Đương nhiên nếu quan sát tinh tế, lưu luyến sẽ mất ngay.
An Ny cũng không gọi bọn hắn, nhìn bóng dáng của Phất Cát Ni Á đại thẩm sắp biến mất, bối rối chạy theo.
“Ta đến giúp ngươi.” An Ny nhìn thấy Phất Cát Ni Á đại thẩm đang dùng nước trong bình gốm rửa sạch Ma thập quả dính đầy bụi đất, chịu khó chạy tới hỗ trợ. Nàng cầm lấy Ma thập quả lớn như ngọc trai, đặt lên mũi ngửi ngửi, hương vị thực đạm, còn có một cỗ mùi hơi thơm ngát.
“Phất Cát Ni Á đại thẩm, ta gọi là Cát Ân Tư.” Nàng ở một bên học bộ dáng của đại thẩm, thật cẩn thận rửa sạch Ma thập quả, một bên bắt đầu nói chuyện phiếm. “Ngươi vừa mới nói đêm nay còn muốn đem Ma thập quả đưa đến vương cung, là thật sao? Nhưng ngươi không phải nói thánh hồ cũng đi ngang qua hoàng cung sao? Như vậy bọn họ muốn đến thánh hồ ngắt lấy Ma thập quả liền đơn giản, như thế nào còn muốn ngươi đi qua đưa đâu?”
“Cát Ân Tư, ngươi có điều không biết.” Đại thẩm chậm rãi đứng lên, cầm lấy miếng vải sạch sẽ, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước trên Ma thập quả. “Ma thập quả có rất nhiều công dụng kỳ diệu, có thể trường sinh bất lão, trong vương cung, bệ hạ, các hoàng tử, còn có các sủng phi của bọn họ đối với Ma thập quả vô cùng ưa thích, mà Ma thập quả này tám trăm năm trước đã được hái hết rồi, cho nên đều dựa vào các tỷ muội chúng ta định kỳ đưa vào.”
“Trường sinh bất lão? Những người này chẳng lẽ còn muốn sống tới mấy trăm tuổi? Kia chẳng phải thành lão yêu quái? Chỉ thêm hao tài tốn của.” An Ny bĩu môi, con mắt linh động chuyển vòng, nảy ra ý hay.
Mới vừa rồi nàng còn vì chuyện làm thế nào tiến vào hoàng cung mà phát sầu, hiện tại gặp thời cơ tốt ngay trước mắt, đã có cơ hội tốt như vậy, không cần phải tìm kiếm nữa rồi. Chỉ cần tìm được lý do để thuyết phục Phất Cát Ni Á đại thẩm, để nàng thay Phất Cát Ni Á đại thẩm, trộn lẫn trong các tỷ muội đưa Ma thập quả không phải là được rồi sao.
Nghĩ đến kế hoạch hoàn mỹ không chỗ hở của mình, An Ny đang lau Ma thập quả mà nhịn không được, mím môi cười trộm một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.