Hoàng Tử Điện Hạ Đích Ngạo Phi
Quyển 1 - Chương 5: Di chứng
Cổ Phán Quỳnh Y
14/01/2014
Editor: Ying
Ba mươi ngày trôi qua nhanh, nàng càng ngày càng cảm thấy sâu trong nội tâm có loại bất an khủng hoảng. Cũng không phải là do huynh muội kia đối với nàng thái độ ác liệt, chăm sóc không chu toàn, ngược lại, những ngày vưa qua họ dốc lòng chăm sốc, nàng rõ ràng cảm thấy thân thể từng bước có tiến triển khỏe hơn.
Nguyên lai lớp vải băng rất dày nặng, hiện tại cũng đã được bỏ đi hai lớp. Thân thể tuy rằng vẫn như trước không thể nhúc nhích, nhưng vẫn là thoái mái hơn nhiều. Ánh mắt trở lên sáng hơn, thính lực cũng phi thường nhạy hơn, một tiếng bước chân cố ý bước thật nhẹ tiến tới dần dần.
“Tạp Lệ, ta biết ngươi đã đến rồi.”
“Cát Ân Tư, một chút cũng không vui, mỗi lần đều bị ngươi phát hiện được!”
Thanh âm thanh thúy mà ngọt ngào truyền vào tai nàng, Tạp Lệ là một cô nương hoạt bát, nhỏ tuổi hơn nàng nhưng có tính cách như đứa trẻ bướng bỉnh đáng yêu.
“Tốt lắm, Cát Ân Tư, ăn cơm. Hôm nay có món ăn ngon nha!” Nàng lấy thìa cùng một chiếc bát, khẽ mở chiếc hộp, một mùi thơm lan tràn tỏa ra.
Cát Ân Tư, tên này là nàng nói cho huynh muội họ. “An Ny” Hai chữ này rất trầm trọng, đã gửi rất nhiều tình cảm tới Thư Á ca ca, trông thâm tâm nàng muốn đem “An Ny” vĩnh viễn giữ lại cho Thư Á ca ca.
Sáu mươi ngày sau, vải băng được mở ra, nàng hơi hơi mở hai mắt, rất nhiều ánh sáng chiếu vào có chút chói mắt, vội vàng lấy tay che lại. Một lát sau, dần dần thích ứng được với ánh sáng, tay mới chậm rãi buông ra.
Hiện tại, nàng có thể hoàn toàn mở to hai mắt, từ trên giường ngồi dậy, vặn lưng một cái thật to. Ân, thật thoải mái. Nhảy xuống giường, đá đá chân, xoay xoay thắt lưng, hoạt động cho giãn gân cốt. Trời ạ! Hai tháng nằm trên giường không nhúc nhích, các khớp xương trên thân thể đều giống như muốn kháng nghị.
Một tiểu cô nương trừng một đôi mắt trong veo như nước mở to, cười ngọt ngào, nhìn nàng nói “ Cát Ân Tư, ta là Tạp Lệ, đây là ca ca ta Y Ân.”
Tạp Lệ đứng bên canh một vị thanh niên cao lớn, tóc vàng mắt xanh, khuôn mặt thanh tú, trong mắt mang theo ý cười, nguyên lai hắn chính là Y Ân.
“Tạp Lệ, Y Ân, có thể nhìn thấy bộ dáng thật sự của các người thực là cao hứng. Tuy rằng chúng ta đã ở chung hai tháng, nhưng hôm nay mới chính thức được gặp mặt.”
An Ny trên mặt ôn nhu hoàn mỹ không tỳ vết tươi cười, hai hàng long mi chớp chớp, mái tóc màu thủy ngân dài tới thắt lưng, đôi môi đỏ mọng màu hồng phấn hơi hơi khẽ mở.
Xinh đẹp tựa như nữ thần, Tháp Tháp nữ tử xinh đẹp ở trấn trên cũng không bằng một phần vạn của nàng. Y Ân trong lòng âm thầm không ngừng tán thưởng, trong mắt toát ra giật mình kinh diễm.
“Ca ca…. Ca ca, huynh phát ngốc cái gì ở đây nha.”
Tạp Lệ lấy khửu tay đẩy tay hắn một chút, Y Ân lấy lại tinh thần, ngượng ngùng lắc đầu, xầu hổ mỉm cười “ Ân, cái kia, Cát Tư Ân, ngươi kiểm tra thân thể của chính mình một chút, nhìn xem còn có chỗ nào không khỏe nữa không?”
Nàng cúi đầu, theo lời nói coi lại xem chính mình, thế này mới bắt đầu chú ý trên cánh tay của chính mình hiện ra màu sắc đỏ tím. Tại sao có thể như vậy? Nguyên lại làn ra trắng nõn trơn mềm trước kia đã không còn, nàng biến thành một người toàn thân ngăm đen như quái nhân.
Y Ân nhìn biểu tình hoảng sợ trên mặt nàng, khoát tay áo cười “ Yên tâm đi, Cát Tư Ân, đó là di chứng rất nhỏ, về sau sẽ chậm rãi khỏi trở về như làn da trước kia.”
“Nguyên lai là như vậy.” Nàng vỗ vỗ ngực, thoải mái gật đầu. miệng theo bản năng nói thầm hai câu “ Xem ra cái hồ này không phải cái hồ bình thường,vì cái gì chính mình xảy ra việc ngoài ý muốn ở đó lại còn muốn mình nằm ở trên giường dày vò hai tháng. Cái tên hái hoa tặc đáng ghét như thế nào lại không xáy ra việc gì? Nghe khẩu khí hắn, hình như là thường xuyên đi đến cái hồ kia bơi lôi giống như….”
Ba mươi ngày trôi qua nhanh, nàng càng ngày càng cảm thấy sâu trong nội tâm có loại bất an khủng hoảng. Cũng không phải là do huynh muội kia đối với nàng thái độ ác liệt, chăm sóc không chu toàn, ngược lại, những ngày vưa qua họ dốc lòng chăm sốc, nàng rõ ràng cảm thấy thân thể từng bước có tiến triển khỏe hơn.
Nguyên lai lớp vải băng rất dày nặng, hiện tại cũng đã được bỏ đi hai lớp. Thân thể tuy rằng vẫn như trước không thể nhúc nhích, nhưng vẫn là thoái mái hơn nhiều. Ánh mắt trở lên sáng hơn, thính lực cũng phi thường nhạy hơn, một tiếng bước chân cố ý bước thật nhẹ tiến tới dần dần.
“Tạp Lệ, ta biết ngươi đã đến rồi.”
“Cát Ân Tư, một chút cũng không vui, mỗi lần đều bị ngươi phát hiện được!”
Thanh âm thanh thúy mà ngọt ngào truyền vào tai nàng, Tạp Lệ là một cô nương hoạt bát, nhỏ tuổi hơn nàng nhưng có tính cách như đứa trẻ bướng bỉnh đáng yêu.
“Tốt lắm, Cát Ân Tư, ăn cơm. Hôm nay có món ăn ngon nha!” Nàng lấy thìa cùng một chiếc bát, khẽ mở chiếc hộp, một mùi thơm lan tràn tỏa ra.
Cát Ân Tư, tên này là nàng nói cho huynh muội họ. “An Ny” Hai chữ này rất trầm trọng, đã gửi rất nhiều tình cảm tới Thư Á ca ca, trông thâm tâm nàng muốn đem “An Ny” vĩnh viễn giữ lại cho Thư Á ca ca.
Sáu mươi ngày sau, vải băng được mở ra, nàng hơi hơi mở hai mắt, rất nhiều ánh sáng chiếu vào có chút chói mắt, vội vàng lấy tay che lại. Một lát sau, dần dần thích ứng được với ánh sáng, tay mới chậm rãi buông ra.
Hiện tại, nàng có thể hoàn toàn mở to hai mắt, từ trên giường ngồi dậy, vặn lưng một cái thật to. Ân, thật thoải mái. Nhảy xuống giường, đá đá chân, xoay xoay thắt lưng, hoạt động cho giãn gân cốt. Trời ạ! Hai tháng nằm trên giường không nhúc nhích, các khớp xương trên thân thể đều giống như muốn kháng nghị.
Một tiểu cô nương trừng một đôi mắt trong veo như nước mở to, cười ngọt ngào, nhìn nàng nói “ Cát Ân Tư, ta là Tạp Lệ, đây là ca ca ta Y Ân.”
Tạp Lệ đứng bên canh một vị thanh niên cao lớn, tóc vàng mắt xanh, khuôn mặt thanh tú, trong mắt mang theo ý cười, nguyên lai hắn chính là Y Ân.
“Tạp Lệ, Y Ân, có thể nhìn thấy bộ dáng thật sự của các người thực là cao hứng. Tuy rằng chúng ta đã ở chung hai tháng, nhưng hôm nay mới chính thức được gặp mặt.”
An Ny trên mặt ôn nhu hoàn mỹ không tỳ vết tươi cười, hai hàng long mi chớp chớp, mái tóc màu thủy ngân dài tới thắt lưng, đôi môi đỏ mọng màu hồng phấn hơi hơi khẽ mở.
Xinh đẹp tựa như nữ thần, Tháp Tháp nữ tử xinh đẹp ở trấn trên cũng không bằng một phần vạn của nàng. Y Ân trong lòng âm thầm không ngừng tán thưởng, trong mắt toát ra giật mình kinh diễm.
“Ca ca…. Ca ca, huynh phát ngốc cái gì ở đây nha.”
Tạp Lệ lấy khửu tay đẩy tay hắn một chút, Y Ân lấy lại tinh thần, ngượng ngùng lắc đầu, xầu hổ mỉm cười “ Ân, cái kia, Cát Tư Ân, ngươi kiểm tra thân thể của chính mình một chút, nhìn xem còn có chỗ nào không khỏe nữa không?”
Nàng cúi đầu, theo lời nói coi lại xem chính mình, thế này mới bắt đầu chú ý trên cánh tay của chính mình hiện ra màu sắc đỏ tím. Tại sao có thể như vậy? Nguyên lại làn ra trắng nõn trơn mềm trước kia đã không còn, nàng biến thành một người toàn thân ngăm đen như quái nhân.
Y Ân nhìn biểu tình hoảng sợ trên mặt nàng, khoát tay áo cười “ Yên tâm đi, Cát Tư Ân, đó là di chứng rất nhỏ, về sau sẽ chậm rãi khỏi trở về như làn da trước kia.”
“Nguyên lai là như vậy.” Nàng vỗ vỗ ngực, thoải mái gật đầu. miệng theo bản năng nói thầm hai câu “ Xem ra cái hồ này không phải cái hồ bình thường,vì cái gì chính mình xảy ra việc ngoài ý muốn ở đó lại còn muốn mình nằm ở trên giường dày vò hai tháng. Cái tên hái hoa tặc đáng ghét như thế nào lại không xáy ra việc gì? Nghe khẩu khí hắn, hình như là thường xuyên đi đến cái hồ kia bơi lôi giống như….”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.