Hoàng Tử Điện Hạ Đích Ngạo Phi
Quyển 1 - Chương 71: Độc tính tăng lên
Cổ Phán Quỳnh Y
14/01/2014
Edit: dark Angel
Beta: LuckyAngel
Chậm rãi đứng lên khỏi về, tầm mắt chạm đến vết xăm nơi mắt cá chân, đột nhiên trước mắt trở nên quỷ dị, nhìn kỹ, thì ra chỗ hình xăm nhỏ đã khéo léo khắc lên giống như ngâm qua trong nước, chỗ da thịt ở mắt cá chân như đen lại và lan rộng ra.
Chẳng lẽ nàng thật sự trúng độc? Nhưng là, thân thể của chính mình lại không có một chút triệu chứng nào, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra thế này? Nàng phải tìm người hỏi mới được, vì thế nghĩ ngay tới Duy Á Đặc đang đứng bên ngoài.
“Duy Á Đặc… Duy Á Đặc… Ngươi đi vào một chút.” Nàng cúi đầu gọi hai tiếng, màn lụa được xốc nhẹ lên, Duy Á Đặc đi đến, nhìn thấy An Ny không có mặt quần áo, trên mặt nàng hiện ra vẻ không tự nhiên.
“Duy Á Đặc, ngươi thẹn thùng sao?” An Ny nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt ngại ngùng của Duy Á Đặc, lộ ra gương mặt tươi cười trêu cợt. “Ngươi đừng có thích mĩ thiếu niên nhanh nhẹn Cát Ân Tư đi.”
“Ngươi lại giễu cợt ta, ta đi đây.” Duy Á Đặc trừng mắt liếc nàng một cái, giả bộ phải đi.
“Tốt lắm, muội muội tốt của ta, ta sẽ không trêu ngươi. Ngươi đến đây xem.”
An Ny ngồi bên cạnh bể đá, nhấc lên bàn chân trắng nõn như ngọc.
Duy Á Đặc nhìn chằm chằm hình xăm đang lan rộng trên chân nàng, trong mắt dần dần bị hoảng sợ che phủ. “Ngươi… Trên chân ngươi… Sao lại có chất độc của Cập Nhĩ Mạn Cách thảo?”
Vì thế, An Ny liền đem chuyện Cập Nhĩ Mạn Cách thảo kể từ đầu đến cuối cho Duy Á Đặc nghe.
Duy Á Đặc mở to hai mắt, lắng nghe kỹ lưỡng hết chuyện cũ của nàng, thở dài yếu ớt. “Ngươi hẳn là phải nói sớm cho ta biết một chút, có thể ta còn có thể giúp được ngươi. Nhưng là, hiện tại độc của ngươi càng ngày càng đậm, chỉ sợ…”
“Duy Á Đặc, ngươi nói cũng quá nghiêm trọng đi. Chuyện gì ta cũng không bị, hơn nữa ta còn là cao thủ giải độc, nói không chừng ta có thể giải loại độc này…”
“Cát Ân Tư, ngươi đừng nói. Vô dụng thôi, loại độc này sẽ chậm chạp mà thấm theo thời gian, tiến vào khắp thân thể ngươi, không phải tùy tiện có thể giải được. Gần đây có phải thân thể ngươi có phải luôn phát sinh chuyện kỳ quái hay không? Chẳng hạn như là sinh ra một ít ảo giác, hoặc là…”
“Ảo giac? Có a.” An Ny liền thừa nhận, cẩn thận ngẫm lại, gần đây nàng rất là kỳ quái, năm lần bảy lượt đem Mạc Đế Sâm trở thành Thư Á ca ca, chẳng lẽ đây chính là do độc tính của Cập Nhĩ Mạn Cách thảo làm hại?
“Cái này đúng rồi. Cát Ân Tư, hiện tại ngươi chỉ là xuất hiện ảo giác, qua một thời gian thì tinh thần sẽ ngơ ngẩn, lâm vào hôn mê, sau đó lại…” Duy Á Đặc nuốt nước miếng, không đành lòng nói tiếp.
“Sau lại cái gì?” An Ny khó hiểu nhìn nàng, tinh nghịch mà chớp mắt nhìn. “Ngươi sẽ không nói là ta chết này nọ đi?”
“Đúng vậy, ngươi nói đúng vậy.” Duy Á Đặc cực kỳ nghiêm túc gật đầu, trên mặt mang vẻ ngưng trọng mà thâm trầm. “Cho nên, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp trị liệu.”
“Cái này ta cũng biết a.” An Ny cho nàng cái nhìn xem thường, nhận lấy mảnh vải mềm mại trong tay Duy Á Đặc, đặt trên đầu lau qua loa vài cái. “Nhưng vấn đề là làm sao tìm được đơn thuốc điều trị loại độc này?”
Duy Á Đặc không dám gật bừa với động tác thô lỗ của nàng, nhẹ nhàng cột mái tóc dài màu bạch kim kia cho thật tốt, lại cầm một chiếc lược mềm nhỏ bằng ngà voi, nhẹ nhàng chậm rãi mà bao phần đuôi lại, thấm hết nước còn thừa lại. Chỉ chốc lát, cột lại mái tóc dài sáng chói cả mắt cho tốt, thả rơi bay sau người giống như là một dải ngân hà chói mắt trên trời.
Duy Á Đặc như say mê mà thưởng thức mái tóc dài mà nữ nhân đều hâm mộ cùng ghen tị kia, bả vai lại bị dùng sức lắc vài cái.
“Duy Á Đặc, ngươi mau giúp ta nghĩ biện pháp. Ta ở đây chỉ có ngươi là người quen, ngươi nhất định phải giúp ta.” An Ny làm nũng lay động Duy Á Đặc, hiện tại nàng bắt đầu hối hận lúc trước ở tiệc cưới đã không nghe lời Y Ân. Đúng rồi, nhắc tới Y Ân, nàng đột nhiên nhớ tới, Y Ân là thị vệ bên người của Kiệt Tây Tạp, hôm nay gặp Kiệt Tây Tạp, sao lại không thấy Y Ân đây?
“Ta cũng không có biện pháp.” Duy Á Đặc bất lực xòe tay ra, “Xem ra, ngươi chỉ có thể đi cầu điện hạ, để hắn mời ngự y trong cung xem qua cho ngươi.”
“Cái gì? Bảo ta đi tìm tên biến thái kia, ta không cần!” An Ny không chút nghĩ ngợi liền từ chối, thở phì phì cầm lấy vải, bắt đầu làm động tác gian nan nhất, quấn ngực.
“Nhưng là, trừ bỏ cái này ta cũng không nghĩ ra biện pháp khác.” Duy Á Đặc bất đắc dĩ nhìn nàng. “Ngươi không cần cố chấp, chúng ta…”
“Tóm lại, ta sẽ không đi cầu hắn đâu. Cũng không phải chỉ có mình hắn là hoàng tử…” gương mặt tuấn tú của Kiệt Tây Tạp đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, nhớ tới gương mặt giống Thư Á ca ca như đúc, một cảm giác thân thiết chưa từng có giống như một dòng nước ấm chảy khắp ra cả người.
Beta: LuckyAngel
Chậm rãi đứng lên khỏi về, tầm mắt chạm đến vết xăm nơi mắt cá chân, đột nhiên trước mắt trở nên quỷ dị, nhìn kỹ, thì ra chỗ hình xăm nhỏ đã khéo léo khắc lên giống như ngâm qua trong nước, chỗ da thịt ở mắt cá chân như đen lại và lan rộng ra.
Chẳng lẽ nàng thật sự trúng độc? Nhưng là, thân thể của chính mình lại không có một chút triệu chứng nào, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra thế này? Nàng phải tìm người hỏi mới được, vì thế nghĩ ngay tới Duy Á Đặc đang đứng bên ngoài.
“Duy Á Đặc… Duy Á Đặc… Ngươi đi vào một chút.” Nàng cúi đầu gọi hai tiếng, màn lụa được xốc nhẹ lên, Duy Á Đặc đi đến, nhìn thấy An Ny không có mặt quần áo, trên mặt nàng hiện ra vẻ không tự nhiên.
“Duy Á Đặc, ngươi thẹn thùng sao?” An Ny nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt ngại ngùng của Duy Á Đặc, lộ ra gương mặt tươi cười trêu cợt. “Ngươi đừng có thích mĩ thiếu niên nhanh nhẹn Cát Ân Tư đi.”
“Ngươi lại giễu cợt ta, ta đi đây.” Duy Á Đặc trừng mắt liếc nàng một cái, giả bộ phải đi.
“Tốt lắm, muội muội tốt của ta, ta sẽ không trêu ngươi. Ngươi đến đây xem.”
An Ny ngồi bên cạnh bể đá, nhấc lên bàn chân trắng nõn như ngọc.
Duy Á Đặc nhìn chằm chằm hình xăm đang lan rộng trên chân nàng, trong mắt dần dần bị hoảng sợ che phủ. “Ngươi… Trên chân ngươi… Sao lại có chất độc của Cập Nhĩ Mạn Cách thảo?”
Vì thế, An Ny liền đem chuyện Cập Nhĩ Mạn Cách thảo kể từ đầu đến cuối cho Duy Á Đặc nghe.
Duy Á Đặc mở to hai mắt, lắng nghe kỹ lưỡng hết chuyện cũ của nàng, thở dài yếu ớt. “Ngươi hẳn là phải nói sớm cho ta biết một chút, có thể ta còn có thể giúp được ngươi. Nhưng là, hiện tại độc của ngươi càng ngày càng đậm, chỉ sợ…”
“Duy Á Đặc, ngươi nói cũng quá nghiêm trọng đi. Chuyện gì ta cũng không bị, hơn nữa ta còn là cao thủ giải độc, nói không chừng ta có thể giải loại độc này…”
“Cát Ân Tư, ngươi đừng nói. Vô dụng thôi, loại độc này sẽ chậm chạp mà thấm theo thời gian, tiến vào khắp thân thể ngươi, không phải tùy tiện có thể giải được. Gần đây có phải thân thể ngươi có phải luôn phát sinh chuyện kỳ quái hay không? Chẳng hạn như là sinh ra một ít ảo giác, hoặc là…”
“Ảo giac? Có a.” An Ny liền thừa nhận, cẩn thận ngẫm lại, gần đây nàng rất là kỳ quái, năm lần bảy lượt đem Mạc Đế Sâm trở thành Thư Á ca ca, chẳng lẽ đây chính là do độc tính của Cập Nhĩ Mạn Cách thảo làm hại?
“Cái này đúng rồi. Cát Ân Tư, hiện tại ngươi chỉ là xuất hiện ảo giác, qua một thời gian thì tinh thần sẽ ngơ ngẩn, lâm vào hôn mê, sau đó lại…” Duy Á Đặc nuốt nước miếng, không đành lòng nói tiếp.
“Sau lại cái gì?” An Ny khó hiểu nhìn nàng, tinh nghịch mà chớp mắt nhìn. “Ngươi sẽ không nói là ta chết này nọ đi?”
“Đúng vậy, ngươi nói đúng vậy.” Duy Á Đặc cực kỳ nghiêm túc gật đầu, trên mặt mang vẻ ngưng trọng mà thâm trầm. “Cho nên, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp trị liệu.”
“Cái này ta cũng biết a.” An Ny cho nàng cái nhìn xem thường, nhận lấy mảnh vải mềm mại trong tay Duy Á Đặc, đặt trên đầu lau qua loa vài cái. “Nhưng vấn đề là làm sao tìm được đơn thuốc điều trị loại độc này?”
Duy Á Đặc không dám gật bừa với động tác thô lỗ của nàng, nhẹ nhàng cột mái tóc dài màu bạch kim kia cho thật tốt, lại cầm một chiếc lược mềm nhỏ bằng ngà voi, nhẹ nhàng chậm rãi mà bao phần đuôi lại, thấm hết nước còn thừa lại. Chỉ chốc lát, cột lại mái tóc dài sáng chói cả mắt cho tốt, thả rơi bay sau người giống như là một dải ngân hà chói mắt trên trời.
Duy Á Đặc như say mê mà thưởng thức mái tóc dài mà nữ nhân đều hâm mộ cùng ghen tị kia, bả vai lại bị dùng sức lắc vài cái.
“Duy Á Đặc, ngươi mau giúp ta nghĩ biện pháp. Ta ở đây chỉ có ngươi là người quen, ngươi nhất định phải giúp ta.” An Ny làm nũng lay động Duy Á Đặc, hiện tại nàng bắt đầu hối hận lúc trước ở tiệc cưới đã không nghe lời Y Ân. Đúng rồi, nhắc tới Y Ân, nàng đột nhiên nhớ tới, Y Ân là thị vệ bên người của Kiệt Tây Tạp, hôm nay gặp Kiệt Tây Tạp, sao lại không thấy Y Ân đây?
“Ta cũng không có biện pháp.” Duy Á Đặc bất lực xòe tay ra, “Xem ra, ngươi chỉ có thể đi cầu điện hạ, để hắn mời ngự y trong cung xem qua cho ngươi.”
“Cái gì? Bảo ta đi tìm tên biến thái kia, ta không cần!” An Ny không chút nghĩ ngợi liền từ chối, thở phì phì cầm lấy vải, bắt đầu làm động tác gian nan nhất, quấn ngực.
“Nhưng là, trừ bỏ cái này ta cũng không nghĩ ra biện pháp khác.” Duy Á Đặc bất đắc dĩ nhìn nàng. “Ngươi không cần cố chấp, chúng ta…”
“Tóm lại, ta sẽ không đi cầu hắn đâu. Cũng không phải chỉ có mình hắn là hoàng tử…” gương mặt tuấn tú của Kiệt Tây Tạp đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, nhớ tới gương mặt giống Thư Á ca ca như đúc, một cảm giác thân thiết chưa từng có giống như một dòng nước ấm chảy khắp ra cả người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.