Hoàng Tử Điện Hạ Đích Ngạo Phi
Quyển 1 - Chương 13: Hưởng ứng lệnh triệu tập (1)
Cổ Phán Quỳnh Y
14/01/2014
Edit: Bella Ngân
Beta: LuckyAngel
Dựa theo lời hướng dẫn của Kiệt Tây Tạp, cuối cùng bọn họ cũng tìm được tướng quân phủ, trước cổng là một đội ngũ thật dài làm cho hai ngươi hoảng sợ, An Ny cùng Y Ân sờ sờ mũi rồi bắt đầu xếp hàng.
Khải Tư Đặc Lặc tướng quân phủ dùng những viên đá trong suốt để xây nóc nhà hình tròn, ngoại cửa thì dùng những cột đá thật lớn để chống đỡ, trên mỗi cột đá lại điêu khắc những bức phù điêu thật tinh xảo, binh lính cầm binh khí yên lặng đứng trong các góc, cả gian phủ đệ được sắp xếp ngay ngắn, làm rõ nét đặc thù của tầng lớp nắm quyền, để lộ ra một cỗ uy nghiêm cùng trang trọng.
Mỗi người thanh niên đến đây triệu tập đều là cao lớn uy mãnh, bộ dáng vũ dũng mạnh mẽ. Trong đội ngũ có mấy người thanh niên quay đầu lại, thấy An Ny cả người gầy yếu, nhỏ nhắn, là thiếu niên xinh xắn cũng đang đứng trong đội ngũ, bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười trộm. Bỗng chốc Y Ân kéo tay áo của nàng, muốn nói nhưng lại thôi.
“Y Ân, muốn lo lắng hay không thì hãy đợi ta so võ nghệ với nam nhân các ngươi.” Nàng tràn đầy tin tưởng, vỗ vỗ ngực mình, sợ người khác nghe thấy được thanh âm của mình, cố gắng đè nén tới thấp nhất. “Thả lỏng tinh thần đi, nói không chừng, tới lúc đó ngươi còn cần ta hỗ trợ đấy.”
Lo lắng của Y Ân căn bản là dư thừa, nàng chỉ biểu diễn thuật dịch dung trước mặt hắn cùng Tạp Lệ, cũng không hoàn toàn lộ ra bản lĩnh thật của mình. Hơn nữa, nhìn từ góc độ của hoàng tử, hẳn là không thiếu thị vệ có võ nghệ cao cường bên mình, nếu như muốn chọn thị vệ bên người, bọn họ nhất định phải lựa chọn người thong minh, thân thủ vượt trội, cho nên nếu chỉ dựa vào thân thể cậy mạnh vốn là không đủ, mà còn cần dùng trí nhiều hơn.
Nàng không khỏi có chút nóng lòng muốn thử, hừ, ít xem thường người khác đi, chính mình sẽ có cơ hội khiến cho những nam nhân thân hình cường tráng kia thất kinh, tự ti.
Hàng ngũ dài trước mắt đứng xiêu vẹo, nàng phải kiễng mũi chân nhìn về phía trước, cố gắng thấy rõ tình huống bên trong. Một đám thanh niên từ trong phủ đi ra đều là thở vắn than dài, thở dài thở ngắn. Hàng người thật vất vả mới ngắn lại, nàng trộm mừng, xiết chặt hai tay, vị trí thị vệ này nàng nhất định phải có được, tuyệt đối không được có sai lầm.
Y Ân vuốt tay áo, không ngừng quay đầu lại nhắc nhở nàng. “Cát Ân Tư, đừng quên bây giờ ngươi là biểu đệ của ta. Ngôn ngữ của chúng ta ngươi nói cũng chưa thuận, ngươi cứ giả bộ bị câm đi. Quốc gia chúng ta từ xưa đến nay chưa từng xuất hiện người ngoại tộc, một khi ngươi bị phát hiện, như vậy hậu quả…”
Nàng cảm thấy có chút buồn cười, khẽ gật đầu, dọc đường đi không biết Y Ân đã nói bên tai nàng mấy trăm mấy ngàn lần, không nghĩ tới một đại nam nhân cũng sẽ dài dòng như vậy.
Lúc này, một trận tiếng vó ngựa dồn dập tới gần, một thân ảnh cao lớn kéo chặt dây cương, xoay người nhảy khỏi lưng ngựa, giẫm lên tấm thảm xa hoa tiến vào cửa phủ. Các thị vệ theo sau chỉnh tề dừng lại, đứng ngay ngắn bên ngoài.
“Chính là hoàng tử điện hạ.” Ai đó trong đám người kêu lên một tiếng, mọi người trong nháy mắt im lặng, quỳ lạy trên mặt đất. Nàng ưỡn thẳng thắt lưng đứng tại nơi đó trừng mắt nhìn hắn, mặc cho Y Ân lôi kéo thế nào, nàng chính là không quỳ, nhưng cuối cùng bị ánh mắt cầu xin của Y Ân mới miễn cưỡng quỳ xuống. Được rồi, nếu không phải sợ liên lụy Y Ân cùng Tạp Lệ, nàng mới chẳng muốn quỳ lạy tên đại sắc lang này.
Mặc trên người y phục bằng tơ lụa xa hoa, toát ra khí thế vương giả, nhẹ mân đôi môi no đủ, từ trên cao nhìn xuống dân thường đang quỳ xuống, cả người lộ ra một cỗ ngạo khí mãnh liệt, tay trái nắm chặt ngọc bội được khảm đá quý, vung tay phải ném roi ngựa thành một đường vòng cung rất đẹp, chuẩn xác mà rơi vào trong tay của tùy tùng theo sau người.
Thân hình to lớn mập mạp quan nội thị Khắc Lý đã sớm chờ, nhanh chóng tiến lên nghênh đón, cung kính cúi đầu hành lễ, “Cung báo điện hạ, Đại hoàng tử điện hạ chờ ngài đã lâu.”
“Đợi bổn vương tử lâu như vậy sao, theo tính cách của hắn nhất định đã sớm không nhẫn nại, hất tay rời đi mới đúng.” Đôi mắt vương giả như bắn ra tia cười cợt, cất bước đi thẳng vào trong phủ. “Hôm nay thật khác thường, xem ra hắn cũng muốn xen vào chuyện bổn vương tử cùng Kiệt Tây Tạp chọn thị vệ bên người.” (Aaaaa. Love love nam chính của ta. Chàng xuất hiện rùi a.)
Beta: LuckyAngel
Dựa theo lời hướng dẫn của Kiệt Tây Tạp, cuối cùng bọn họ cũng tìm được tướng quân phủ, trước cổng là một đội ngũ thật dài làm cho hai ngươi hoảng sợ, An Ny cùng Y Ân sờ sờ mũi rồi bắt đầu xếp hàng.
Khải Tư Đặc Lặc tướng quân phủ dùng những viên đá trong suốt để xây nóc nhà hình tròn, ngoại cửa thì dùng những cột đá thật lớn để chống đỡ, trên mỗi cột đá lại điêu khắc những bức phù điêu thật tinh xảo, binh lính cầm binh khí yên lặng đứng trong các góc, cả gian phủ đệ được sắp xếp ngay ngắn, làm rõ nét đặc thù của tầng lớp nắm quyền, để lộ ra một cỗ uy nghiêm cùng trang trọng.
Mỗi người thanh niên đến đây triệu tập đều là cao lớn uy mãnh, bộ dáng vũ dũng mạnh mẽ. Trong đội ngũ có mấy người thanh niên quay đầu lại, thấy An Ny cả người gầy yếu, nhỏ nhắn, là thiếu niên xinh xắn cũng đang đứng trong đội ngũ, bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười trộm. Bỗng chốc Y Ân kéo tay áo của nàng, muốn nói nhưng lại thôi.
“Y Ân, muốn lo lắng hay không thì hãy đợi ta so võ nghệ với nam nhân các ngươi.” Nàng tràn đầy tin tưởng, vỗ vỗ ngực mình, sợ người khác nghe thấy được thanh âm của mình, cố gắng đè nén tới thấp nhất. “Thả lỏng tinh thần đi, nói không chừng, tới lúc đó ngươi còn cần ta hỗ trợ đấy.”
Lo lắng của Y Ân căn bản là dư thừa, nàng chỉ biểu diễn thuật dịch dung trước mặt hắn cùng Tạp Lệ, cũng không hoàn toàn lộ ra bản lĩnh thật của mình. Hơn nữa, nhìn từ góc độ của hoàng tử, hẳn là không thiếu thị vệ có võ nghệ cao cường bên mình, nếu như muốn chọn thị vệ bên người, bọn họ nhất định phải lựa chọn người thong minh, thân thủ vượt trội, cho nên nếu chỉ dựa vào thân thể cậy mạnh vốn là không đủ, mà còn cần dùng trí nhiều hơn.
Nàng không khỏi có chút nóng lòng muốn thử, hừ, ít xem thường người khác đi, chính mình sẽ có cơ hội khiến cho những nam nhân thân hình cường tráng kia thất kinh, tự ti.
Hàng ngũ dài trước mắt đứng xiêu vẹo, nàng phải kiễng mũi chân nhìn về phía trước, cố gắng thấy rõ tình huống bên trong. Một đám thanh niên từ trong phủ đi ra đều là thở vắn than dài, thở dài thở ngắn. Hàng người thật vất vả mới ngắn lại, nàng trộm mừng, xiết chặt hai tay, vị trí thị vệ này nàng nhất định phải có được, tuyệt đối không được có sai lầm.
Y Ân vuốt tay áo, không ngừng quay đầu lại nhắc nhở nàng. “Cát Ân Tư, đừng quên bây giờ ngươi là biểu đệ của ta. Ngôn ngữ của chúng ta ngươi nói cũng chưa thuận, ngươi cứ giả bộ bị câm đi. Quốc gia chúng ta từ xưa đến nay chưa từng xuất hiện người ngoại tộc, một khi ngươi bị phát hiện, như vậy hậu quả…”
Nàng cảm thấy có chút buồn cười, khẽ gật đầu, dọc đường đi không biết Y Ân đã nói bên tai nàng mấy trăm mấy ngàn lần, không nghĩ tới một đại nam nhân cũng sẽ dài dòng như vậy.
Lúc này, một trận tiếng vó ngựa dồn dập tới gần, một thân ảnh cao lớn kéo chặt dây cương, xoay người nhảy khỏi lưng ngựa, giẫm lên tấm thảm xa hoa tiến vào cửa phủ. Các thị vệ theo sau chỉnh tề dừng lại, đứng ngay ngắn bên ngoài.
“Chính là hoàng tử điện hạ.” Ai đó trong đám người kêu lên một tiếng, mọi người trong nháy mắt im lặng, quỳ lạy trên mặt đất. Nàng ưỡn thẳng thắt lưng đứng tại nơi đó trừng mắt nhìn hắn, mặc cho Y Ân lôi kéo thế nào, nàng chính là không quỳ, nhưng cuối cùng bị ánh mắt cầu xin của Y Ân mới miễn cưỡng quỳ xuống. Được rồi, nếu không phải sợ liên lụy Y Ân cùng Tạp Lệ, nàng mới chẳng muốn quỳ lạy tên đại sắc lang này.
Mặc trên người y phục bằng tơ lụa xa hoa, toát ra khí thế vương giả, nhẹ mân đôi môi no đủ, từ trên cao nhìn xuống dân thường đang quỳ xuống, cả người lộ ra một cỗ ngạo khí mãnh liệt, tay trái nắm chặt ngọc bội được khảm đá quý, vung tay phải ném roi ngựa thành một đường vòng cung rất đẹp, chuẩn xác mà rơi vào trong tay của tùy tùng theo sau người.
Thân hình to lớn mập mạp quan nội thị Khắc Lý đã sớm chờ, nhanh chóng tiến lên nghênh đón, cung kính cúi đầu hành lễ, “Cung báo điện hạ, Đại hoàng tử điện hạ chờ ngài đã lâu.”
“Đợi bổn vương tử lâu như vậy sao, theo tính cách của hắn nhất định đã sớm không nhẫn nại, hất tay rời đi mới đúng.” Đôi mắt vương giả như bắn ra tia cười cợt, cất bước đi thẳng vào trong phủ. “Hôm nay thật khác thường, xem ra hắn cũng muốn xen vào chuyện bổn vương tử cùng Kiệt Tây Tạp chọn thị vệ bên người.” (Aaaaa. Love love nam chính của ta. Chàng xuất hiện rùi a.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.