Hoàng Tử Điện Hạ Đích Ngạo Phi
Quyển 1 - Chương 62: Hữu kinh hữu hiểm [hạ]
Cổ Phán Quỳnh Y
14/01/2014
Edit: dark Angel
Beta: LuckyAngel
“Không nói lời nào phải không?” Giọng nói quỷ mị thản nhiên của hắn phun ra khỏi miệng, vung lên một độ cong khinh thường, đáy mắt hiện lên một chút kinh diễm, nhưng hơn thế chính là hứng thú vô cùng đối với con mồi xinh đẹp. “Không phải ngay từ đầu ngươi đã tính câu dẫn bổn vương tử trong nước sao? Như vậy sẽ đúng như ngươi mong muốn, bắt ngươi, nhốt lại, cho ngươi trở thành người của bổn vương tử. Có khi bổn vương tử có biện pháp để ngươi nói ra người sau lưng ngươi rốt cuộc là ai?”
Bước chân nguy hiểm của Mạc Đế Sâm dần dần tới gần, chuyện bắt nàng là việc nhất định phải làm, mười mấy binh lính cầm binh khí trong tay cũng theo sát phía sau.
Thật đúng là người điên! Đột nhiên nghe được kết cục đáng sợ của việc bị bắt, trong tích tắc cả người nàng giống như rơi vào trong cái lạnh thấu xương của Bắc Cực ngàn năm. Bình thường người này thoạt nhìn có dáng vẻ vô hại, không thể tưởng tượng được là thủ đoạn ngầm lại tàn nhẫn như vậy.
Nàng không chút thay đổi mà lùi sát về phía sau, nghiêng đầu ước lượng chiều cao của tường vây phía sau một chút, đưa chân phải đặt lên tường, nương về phía sau mượn lực, bay vọt qua tường vây.
Tất cả mọi người vội vàng tiến lên, mũi chân nàng chạm nhẹ, đã nhảy người ra cách đó mấy thước. Ánh mắt sau lưng như một mũi kim nhọn dâm tới, quay đầu lại nhìn thoáng qua thân ảnh nghiêm nghị, lạnh lùng đứng ở chân tường kia, làm mặt quỷ khinh bỉ. Mặc dù khả năng khác của nàng không dám so, nhưng khinh công chạy trốn là bản lĩnh đặc biệt của nàng. Hừ, muốn bắt nàng sao, không có cửa đâu.
Dọc đường đều trốn tránh quay lại phòng, đẩy cửa ra, trở tay đóng lại, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán, hai tay xoa ngực, vẫn cảm giác trái tim đang nhảy dữ dội như cũ, tốc độ thật nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Cát Ân Tư, ta luôn ngóng chừng tình huống ở tẩm cung bên kia, nhìn thấy ánh lửa cao ngút trời kia, một vài binh lính tuần tra cũng chạy qua bên đó, ta đã nghĩ là ngươi nhất định sẽ xảy ra chuyện.” Duy Á Đặc ở trong phòng chờ từ sớm cuống quýt đi đến đón, nhìn thấy vết máu chảy ra trên cánh tay, hai tay run run che miệng lại, ngăn một tiếng thét kinh hãi. “Cát Ân Tư, ngươi… Ngươi chảy máu? Trời ạ… Thật nhiều máu… Ta… Ta nên làm cái gì bây giờ?”
“Xuỵt…” An Ny đặt ngón tay lên môi, ý bảo nàng đừng lên tiếng. “Duy Á Đặc, ngươi đừng hoảng. Ta không sao, chỉ là một vết thương nhỏ. Máu đã ngừng chảy, ngươi giúp ta tìm vải sạch đến đây, ta cần băng bó một chút.”
“Được… Được… Có… Nơi này có có sẵn…” Duy Á Đặc nhìn cánh tay loang lổ vết máu của nàng, môi run rẩy, vội vàng đứng dậy đi tìm đồ cần dùng. “Là lần trước ngươi dùng để quấn ngực, còn lại một ít vải bố, rất sạch sẽ.”
An Ny cắn chặt môi, nén đau mà mở miếng vải dính chặt vào miệng vết thương, kiểm tra miệng vết thương một chút, hoàn hảo chỉ là trầy da, miệng vết thương rất cạn, máu chảy ra cũng là màu đỏ tươi, chứng tỏ là tên không có độc.
Một bàn tay thì không thể băng bó, nàng ngoắc tay gọi Duy Á Đặc đang đứng rất xa. “Duy Á Đặc, đừng sợ. Ngươi xem, máu đã ngừng chảy, lại đây giúp ta băng bó một chút.”
“Cát Ân Tư, ta chưa từng nhìn thấy nhiều máu như vậy. Ngươi… Ngươi xác định là thật sự không có việc gì?” Duy Á Đặc nhìn miệng vết thương, rụt cổ lại.
“Đương nhiên, ngươi tin ta đi, thật sự là không có việc gì.” An Ny gật đầu khẳng định, “Chỉ là nếu ngươi thật sự không giúp ta băng bó, máu lại chảy ra, kia khó có thể nói.”
An Ny nói giỡn để làm giảm bớt sự sợ hãi của Duy Á Đặc, nàng cắn chặt răng, run lập cập di chuyển bước chân, cầm lấy miếng vải, dễ dàng kéo ra một mảnh dài để băng bó, động tác dịu dàng, thật cẩn thận mà băng miệng vết thương lại thật tốt.
Lúc này, từ phía xa xa từ từ vang lên tiếng bước chân chỉnh tề, có trình tự, cùng với tiếng ma sát lẫn nhau của áo giáp, An Ny vội vàng bảo Duy Á Đặc thổi tắt nến. Chạy đến bên cạnh cửa sổ, vén một góc màn lên, bên ngoài xuất hiện hơn mười cây đuốc, chiếu sáng hết cả bốn phía, tất cả binh lính đều mặc áo giáp nặng nề, động tác nhanh chóng bước qua bên ngoài.
An Ny vỗ vỗ ngực, lưng tựa vào tường bên cạnh cửa sổ mà thở ra một hơi. Nguy hiểm thật, đêm nay thực không đúng lúc để đi, binh lính bên ngoài này thoạt nhìn là vừa được điều tới, nếu nàng trở về chậm một bước thôi, cho dù có mười An Ny cũng khó mà chắp cánh thoát khỏi đây.
Beta: LuckyAngel
“Không nói lời nào phải không?” Giọng nói quỷ mị thản nhiên của hắn phun ra khỏi miệng, vung lên một độ cong khinh thường, đáy mắt hiện lên một chút kinh diễm, nhưng hơn thế chính là hứng thú vô cùng đối với con mồi xinh đẹp. “Không phải ngay từ đầu ngươi đã tính câu dẫn bổn vương tử trong nước sao? Như vậy sẽ đúng như ngươi mong muốn, bắt ngươi, nhốt lại, cho ngươi trở thành người của bổn vương tử. Có khi bổn vương tử có biện pháp để ngươi nói ra người sau lưng ngươi rốt cuộc là ai?”
Bước chân nguy hiểm của Mạc Đế Sâm dần dần tới gần, chuyện bắt nàng là việc nhất định phải làm, mười mấy binh lính cầm binh khí trong tay cũng theo sát phía sau.
Thật đúng là người điên! Đột nhiên nghe được kết cục đáng sợ của việc bị bắt, trong tích tắc cả người nàng giống như rơi vào trong cái lạnh thấu xương của Bắc Cực ngàn năm. Bình thường người này thoạt nhìn có dáng vẻ vô hại, không thể tưởng tượng được là thủ đoạn ngầm lại tàn nhẫn như vậy.
Nàng không chút thay đổi mà lùi sát về phía sau, nghiêng đầu ước lượng chiều cao của tường vây phía sau một chút, đưa chân phải đặt lên tường, nương về phía sau mượn lực, bay vọt qua tường vây.
Tất cả mọi người vội vàng tiến lên, mũi chân nàng chạm nhẹ, đã nhảy người ra cách đó mấy thước. Ánh mắt sau lưng như một mũi kim nhọn dâm tới, quay đầu lại nhìn thoáng qua thân ảnh nghiêm nghị, lạnh lùng đứng ở chân tường kia, làm mặt quỷ khinh bỉ. Mặc dù khả năng khác của nàng không dám so, nhưng khinh công chạy trốn là bản lĩnh đặc biệt của nàng. Hừ, muốn bắt nàng sao, không có cửa đâu.
Dọc đường đều trốn tránh quay lại phòng, đẩy cửa ra, trở tay đóng lại, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán, hai tay xoa ngực, vẫn cảm giác trái tim đang nhảy dữ dội như cũ, tốc độ thật nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Cát Ân Tư, ta luôn ngóng chừng tình huống ở tẩm cung bên kia, nhìn thấy ánh lửa cao ngút trời kia, một vài binh lính tuần tra cũng chạy qua bên đó, ta đã nghĩ là ngươi nhất định sẽ xảy ra chuyện.” Duy Á Đặc ở trong phòng chờ từ sớm cuống quýt đi đến đón, nhìn thấy vết máu chảy ra trên cánh tay, hai tay run run che miệng lại, ngăn một tiếng thét kinh hãi. “Cát Ân Tư, ngươi… Ngươi chảy máu? Trời ạ… Thật nhiều máu… Ta… Ta nên làm cái gì bây giờ?”
“Xuỵt…” An Ny đặt ngón tay lên môi, ý bảo nàng đừng lên tiếng. “Duy Á Đặc, ngươi đừng hoảng. Ta không sao, chỉ là một vết thương nhỏ. Máu đã ngừng chảy, ngươi giúp ta tìm vải sạch đến đây, ta cần băng bó một chút.”
“Được… Được… Có… Nơi này có có sẵn…” Duy Á Đặc nhìn cánh tay loang lổ vết máu của nàng, môi run rẩy, vội vàng đứng dậy đi tìm đồ cần dùng. “Là lần trước ngươi dùng để quấn ngực, còn lại một ít vải bố, rất sạch sẽ.”
An Ny cắn chặt môi, nén đau mà mở miếng vải dính chặt vào miệng vết thương, kiểm tra miệng vết thương một chút, hoàn hảo chỉ là trầy da, miệng vết thương rất cạn, máu chảy ra cũng là màu đỏ tươi, chứng tỏ là tên không có độc.
Một bàn tay thì không thể băng bó, nàng ngoắc tay gọi Duy Á Đặc đang đứng rất xa. “Duy Á Đặc, đừng sợ. Ngươi xem, máu đã ngừng chảy, lại đây giúp ta băng bó một chút.”
“Cát Ân Tư, ta chưa từng nhìn thấy nhiều máu như vậy. Ngươi… Ngươi xác định là thật sự không có việc gì?” Duy Á Đặc nhìn miệng vết thương, rụt cổ lại.
“Đương nhiên, ngươi tin ta đi, thật sự là không có việc gì.” An Ny gật đầu khẳng định, “Chỉ là nếu ngươi thật sự không giúp ta băng bó, máu lại chảy ra, kia khó có thể nói.”
An Ny nói giỡn để làm giảm bớt sự sợ hãi của Duy Á Đặc, nàng cắn chặt răng, run lập cập di chuyển bước chân, cầm lấy miếng vải, dễ dàng kéo ra một mảnh dài để băng bó, động tác dịu dàng, thật cẩn thận mà băng miệng vết thương lại thật tốt.
Lúc này, từ phía xa xa từ từ vang lên tiếng bước chân chỉnh tề, có trình tự, cùng với tiếng ma sát lẫn nhau của áo giáp, An Ny vội vàng bảo Duy Á Đặc thổi tắt nến. Chạy đến bên cạnh cửa sổ, vén một góc màn lên, bên ngoài xuất hiện hơn mười cây đuốc, chiếu sáng hết cả bốn phía, tất cả binh lính đều mặc áo giáp nặng nề, động tác nhanh chóng bước qua bên ngoài.
An Ny vỗ vỗ ngực, lưng tựa vào tường bên cạnh cửa sổ mà thở ra một hơi. Nguy hiểm thật, đêm nay thực không đúng lúc để đi, binh lính bên ngoài này thoạt nhìn là vừa được điều tới, nếu nàng trở về chậm một bước thôi, cho dù có mười An Ny cũng khó mà chắp cánh thoát khỏi đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.