Hoàng Tử Điện Hạ Đích Ngạo Phi
Quyển 1 - Chương 61: Hữu kinh hữu hiểm [thượng]
Cổ Phán Quỳnh Y
14/01/2014
Edit: dark Angel
Beta: LuckyAngel
Nhìn cái hốc lộ sau bức tranh ra càng lúc càng lớn trước mắt, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập. An Ny lo lắng dậm chân, ánh sáng quá mờ, nhìn không thấy rõ cái gì trong hốc, những huấn luyện đã qua nói cho nàng biết, càng là vật quan trọng, chủ nhân của nó sẽ càng đặt nó tại những nơi được trang bị cơ quan chết người. Cho nên khi cái hốc này xuất hiện, nàng lại không dám tùy tiện đưa tay vào.
Tiếng bước chân hỗn loạn càng ngày càng gần, truyền đến là một trận xôn xao thật lớn, tiếng binh khí va chạm vào nhau hỗn tạp, tiếng động càng ngày càng rõ ràng, sắp tiến đến ngoài cửa phòng ngủ. Xem ra đêm nay không chỉ có mình nàng lẻn vào tẩm cung nay, chỉ là anh bạn ngoài kia dường như không giống nàng đến thăm dò tình hình trong phòng ngủ, chỉ có thể lén lút đi vào từ bên ngoài, kết quả không cẩn thận bị thị vệ phát hiện.
Nàng xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, nhìn thoáng qua cái hốc ngày càng mở rộng hơn, không thể không buông tha cho việc dễ như trở bàn tay này, vội vàng leo lên dây thừng, trong tíc tắc cửa bị người ta phá vào, nàng đã nhanh nhẹn di chuyển lên nóc nhà. Xoay người dựa vào nóc nhà, nhanh chóng thu gọn dây thừng lại, đeo ở bên hông.
Cúi người thật cẩn thận chạy đi trên mái vòm, bởi vì nóc nhà đều là hình tròn, chỉ có thể đến gần chỗ hẹp bên ngoài mà chạy, như vậy thì người phía dưới chỉ cần ngẩng đầu là sẽ phát hiện thân ảnh của nàng. Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, phía dưới đã vang lên tiếng động sắc nhọn.
“Mau nhìn, nóc nhà còn có một người… Mau… Bắn tên…”
Nghe được tiếng thét ra lệnh bắn tên, An Ny lấy làm kinh hãi, vội vàng nghiêng mình chạy như điên, chỉ nghe tiếng tên bay “Vù vù…” xẹt qua bên tai, nhìn phía trước đã là nóc của tẩm cung bên cạnh, mà đó chính là một bức tường vây, chỉ cần nhảy qua thì an toàn rồi.
Trong lúc nàng đang mừng thầm, cánh tay phải liền truyền đến một cơn đau nhức nóng bỏng, một mũi tên vô tình xoát qua cánh tay, bay thẳng đến một cái cây cột gỗ ở phía trước. Nàng cắn môi, vội vàng ngồi xổm xuống né nhanh những mũi tên càng ngày càng nhiều, che cánh tay đang chảy máu ròng ròng, nhịn không được mà khẽ kêu đau.
Ngẩng đầu nhìn bức tường vây còn cách ba thước, hôm nay lại gặp nguy hiểm trùng trùng, trên nóc nhà dính đầy mũi tên, nhìn thấy mà thấy ghê người, thật không dám tưởng tượng, nếu toàn bộ tên này đều cắm trên người, bản thân mình không phải trở thành một tổ ong vò vẽ hay sao.
Nàng nghĩ lại vẫn còn sợ hãi mà vỗ vỗ ngực, ôm lấy cánh tay đau đớn, thay đổi hướng chạy trốn, nằm sấp xuống mà đi về phía tay phải, cung tiễn phía dưới lại mất đi mục tiêu, cũng đều ngừng lại.
“Bắt lấy hắn… Đừng cho hắn chạy…”
Nghe theo một tiếng kêu nghiêm khắc, tiếng ma sát của đao kiếm, tiếng bước chân hỗn tạp ở cùng một chỗ, không dứt bên tai. Người kia đi ra, nàng liếc nhìn thân ảnh đang nhảy lên từ đại sảnh, cũng không suy nghĩ nhiều, vội vàng chuyển người sang nóc nhà phía sau xem xét một phen. Phía dưới hoàn toàn yên tĩnh, xem ra toàn bộ binh lính đã bị dẫn đến trước tẩm cung vây bắt người kia đi. Vết thương trên tay cũng không quá nghiêm trọng, máu đã ngừng chảy, nàng xé một miếng vải trên người, băng bó đơn giản một chút, lập tức nhẹ nhàng nhảy xuống mái hiên.
Mới vừa đứng vững trên mặt đất, bên tai liền nghe được điểm khác thường trong rừng cây, tiếp sau đó là hơn mười thân ảnh bước ra, thân mình cao lớn của Mạc Đế Sâm kia xuất hiện ở trước mắt.
Nàng không khỏi thụt lùi vài bước, thì ra người này nói đêm nay đi ra ngoài chỉ là ngụy trang, kỳ thật hắn đã sớm ngầm chuẩn bị chờ nàng mắc câu đây. Chẳng lẽ hắn đã sớm phát hiện thân phận của nàng? Chắc là không có khả năng, nếu là như thế, hắn có thể ngay thời điểm nàng đi vào phòng ngủ sáng nay mà bắt lấy nàng, cần gì phải tốn sức vòng vo mới bắt lấy nàng.
Mơ hồ nghe được tiếng đánh nhau trước tẩm cung, xem ra mai phục này là để chuẩn bị cho người kia, bọn họ nghĩ nàng và người kia là cùng một bọn, cho nên mới ở chỗ này đợi nàng từ trước đó.
“Sao lại là ngươi?” Mạc Đế Sâm có chút giật mình, bước từng bước về phía trước, liếc mắt một cái liền nhận ra mái tóc dài màu bạch kim chói mắt này.
Nàng theo bản năng xoa xoa mặt, khăn che trên mặt vẫn còn nguyên, không ngừng bước lui về phía sau, phát hiện phía sau chính là tường vây.
“Sao ngươi lại ở chỗ này? Rốt cuộc ngươi là loại người nào?” Đôi mắt màu tím nguy hiểm của hắn nheo lại, ánh mắt lợi hại đánh giá nữ tử che mặt trước mắt. “Quả nhiên lần đó trong thánh hồ là ngươi cố ý tiếp cận bổn vương tử? Mục đích của ngươi cũng là muốn lấy cái kia? Ai phái ngươi tới?”
Trong lòng An Ny vô cùng hối hận, tướng lãnh mà người này phái đi Tháp Tháp Nhĩ trấn tìm nàng mà về tay không, nói rõ là không tra được tin tức của nàng, chuyện lần trước nàng tập kích hắn trong nước cũng có thể bỏ mặc. Hiện tại thật thất bại, nàng xuất hiện trong hành cung của hắn, như vậy không thể nghi ngờ là trong phút chốc, người này sẽ đem khu vực tìm kiếm từ Tháp Tháp Nhĩ trấn chuyển về hoàng cung quen thuộc này. Xem ra đây chính là đạo lý sai một bước, tất cả đều thua là thế này.
Beta: LuckyAngel
Nhìn cái hốc lộ sau bức tranh ra càng lúc càng lớn trước mắt, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập. An Ny lo lắng dậm chân, ánh sáng quá mờ, nhìn không thấy rõ cái gì trong hốc, những huấn luyện đã qua nói cho nàng biết, càng là vật quan trọng, chủ nhân của nó sẽ càng đặt nó tại những nơi được trang bị cơ quan chết người. Cho nên khi cái hốc này xuất hiện, nàng lại không dám tùy tiện đưa tay vào.
Tiếng bước chân hỗn loạn càng ngày càng gần, truyền đến là một trận xôn xao thật lớn, tiếng binh khí va chạm vào nhau hỗn tạp, tiếng động càng ngày càng rõ ràng, sắp tiến đến ngoài cửa phòng ngủ. Xem ra đêm nay không chỉ có mình nàng lẻn vào tẩm cung nay, chỉ là anh bạn ngoài kia dường như không giống nàng đến thăm dò tình hình trong phòng ngủ, chỉ có thể lén lút đi vào từ bên ngoài, kết quả không cẩn thận bị thị vệ phát hiện.
Nàng xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, nhìn thoáng qua cái hốc ngày càng mở rộng hơn, không thể không buông tha cho việc dễ như trở bàn tay này, vội vàng leo lên dây thừng, trong tíc tắc cửa bị người ta phá vào, nàng đã nhanh nhẹn di chuyển lên nóc nhà. Xoay người dựa vào nóc nhà, nhanh chóng thu gọn dây thừng lại, đeo ở bên hông.
Cúi người thật cẩn thận chạy đi trên mái vòm, bởi vì nóc nhà đều là hình tròn, chỉ có thể đến gần chỗ hẹp bên ngoài mà chạy, như vậy thì người phía dưới chỉ cần ngẩng đầu là sẽ phát hiện thân ảnh của nàng. Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, phía dưới đã vang lên tiếng động sắc nhọn.
“Mau nhìn, nóc nhà còn có một người… Mau… Bắn tên…”
Nghe được tiếng thét ra lệnh bắn tên, An Ny lấy làm kinh hãi, vội vàng nghiêng mình chạy như điên, chỉ nghe tiếng tên bay “Vù vù…” xẹt qua bên tai, nhìn phía trước đã là nóc của tẩm cung bên cạnh, mà đó chính là một bức tường vây, chỉ cần nhảy qua thì an toàn rồi.
Trong lúc nàng đang mừng thầm, cánh tay phải liền truyền đến một cơn đau nhức nóng bỏng, một mũi tên vô tình xoát qua cánh tay, bay thẳng đến một cái cây cột gỗ ở phía trước. Nàng cắn môi, vội vàng ngồi xổm xuống né nhanh những mũi tên càng ngày càng nhiều, che cánh tay đang chảy máu ròng ròng, nhịn không được mà khẽ kêu đau.
Ngẩng đầu nhìn bức tường vây còn cách ba thước, hôm nay lại gặp nguy hiểm trùng trùng, trên nóc nhà dính đầy mũi tên, nhìn thấy mà thấy ghê người, thật không dám tưởng tượng, nếu toàn bộ tên này đều cắm trên người, bản thân mình không phải trở thành một tổ ong vò vẽ hay sao.
Nàng nghĩ lại vẫn còn sợ hãi mà vỗ vỗ ngực, ôm lấy cánh tay đau đớn, thay đổi hướng chạy trốn, nằm sấp xuống mà đi về phía tay phải, cung tiễn phía dưới lại mất đi mục tiêu, cũng đều ngừng lại.
“Bắt lấy hắn… Đừng cho hắn chạy…”
Nghe theo một tiếng kêu nghiêm khắc, tiếng ma sát của đao kiếm, tiếng bước chân hỗn tạp ở cùng một chỗ, không dứt bên tai. Người kia đi ra, nàng liếc nhìn thân ảnh đang nhảy lên từ đại sảnh, cũng không suy nghĩ nhiều, vội vàng chuyển người sang nóc nhà phía sau xem xét một phen. Phía dưới hoàn toàn yên tĩnh, xem ra toàn bộ binh lính đã bị dẫn đến trước tẩm cung vây bắt người kia đi. Vết thương trên tay cũng không quá nghiêm trọng, máu đã ngừng chảy, nàng xé một miếng vải trên người, băng bó đơn giản một chút, lập tức nhẹ nhàng nhảy xuống mái hiên.
Mới vừa đứng vững trên mặt đất, bên tai liền nghe được điểm khác thường trong rừng cây, tiếp sau đó là hơn mười thân ảnh bước ra, thân mình cao lớn của Mạc Đế Sâm kia xuất hiện ở trước mắt.
Nàng không khỏi thụt lùi vài bước, thì ra người này nói đêm nay đi ra ngoài chỉ là ngụy trang, kỳ thật hắn đã sớm ngầm chuẩn bị chờ nàng mắc câu đây. Chẳng lẽ hắn đã sớm phát hiện thân phận của nàng? Chắc là không có khả năng, nếu là như thế, hắn có thể ngay thời điểm nàng đi vào phòng ngủ sáng nay mà bắt lấy nàng, cần gì phải tốn sức vòng vo mới bắt lấy nàng.
Mơ hồ nghe được tiếng đánh nhau trước tẩm cung, xem ra mai phục này là để chuẩn bị cho người kia, bọn họ nghĩ nàng và người kia là cùng một bọn, cho nên mới ở chỗ này đợi nàng từ trước đó.
“Sao lại là ngươi?” Mạc Đế Sâm có chút giật mình, bước từng bước về phía trước, liếc mắt một cái liền nhận ra mái tóc dài màu bạch kim chói mắt này.
Nàng theo bản năng xoa xoa mặt, khăn che trên mặt vẫn còn nguyên, không ngừng bước lui về phía sau, phát hiện phía sau chính là tường vây.
“Sao ngươi lại ở chỗ này? Rốt cuộc ngươi là loại người nào?” Đôi mắt màu tím nguy hiểm của hắn nheo lại, ánh mắt lợi hại đánh giá nữ tử che mặt trước mắt. “Quả nhiên lần đó trong thánh hồ là ngươi cố ý tiếp cận bổn vương tử? Mục đích của ngươi cũng là muốn lấy cái kia? Ai phái ngươi tới?”
Trong lòng An Ny vô cùng hối hận, tướng lãnh mà người này phái đi Tháp Tháp Nhĩ trấn tìm nàng mà về tay không, nói rõ là không tra được tin tức của nàng, chuyện lần trước nàng tập kích hắn trong nước cũng có thể bỏ mặc. Hiện tại thật thất bại, nàng xuất hiện trong hành cung của hắn, như vậy không thể nghi ngờ là trong phút chốc, người này sẽ đem khu vực tìm kiếm từ Tháp Tháp Nhĩ trấn chuyển về hoàng cung quen thuộc này. Xem ra đây chính là đạo lý sai một bước, tất cả đều thua là thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.