Hoàng Tử Điện Hạ Đích Ngạo Phi
Quyển 1 - Chương 46: Lại đi trước
Cổ Phán Quỳnh Y
14/01/2014
Edit: dark Angel
Beta: LuckyAngel
Ủ rũ trở lại phòng, tránh xa những nữ nhân đáng sợ này, nàng muốn đi ra cung điện thì bị thủ vệ cản lại, nói là không có mệnh lệnh của điện hạ, bất cứ kẻ nào cũng không được phép tùy tiện rời khỏi cung điện.
Nàng thở dài, uể oải không thôi, chỉ có thể đi dạo chung quanh, nhìn sắc trời xem sao, thì đã gần đến chạng vạng. Nàng thở dài lần thứ một ngàn bảy trăm tám mươi bốn, Duy Á Đặc ở phía sau lại thúc giục.
“Cát Ân Tư.” Duy Á Đặc tiến tới trước mặt nàng, nhẹ giọng thúc giục nói. “Lúc ngài không có ở đây, điện hạ đã vài lần phái người đến hỏi hành tung của ngài, cũng dặn ngài đêm nay qua đấy sớm một chút. Bây giờ đã không còn sớm, ngài nhanh chóng đến đại sảnh của điện hạ đi thôi.”
“Nhưng trời còn chưa tối. Ta chờ một lát rồi đi.” An Ny rụt cổ lại, như muốn trở thành đà điểu, tạm thời trốn một lát. Hôm nay đã bị nhiều nữ nhân bao vây như vậy, tranh nhau muốn nàng an bài thị tẩm đêm nay. Nhiều nữ nhân như vậy thì nên an bài ai mới tốt đây? Nàng phiền não dậm chân, mấu chốt là nàng không muốn đắc tội với người nào cả. Nhớ tới lúc bị đám nữ nhân kia nhìn đến chảy nước miếng, sỗ sàng, cả người liền nổi lên một lớp da gà.
“Cát Ân Tư, ngài đừng trách nô tỳ lắm chuyện.” Trên mặt Duy Á Đặc xuất hiện vẻ lo lắng, nhìn bốn phía vắng lặng, khẽ kéo góc áo của An Ny. “Hiện tại ngài đang phụ trách việc thị tẩm của điện hạ, nên làm tốt chức trách của mình. Nghe nói tâm tình của điện hạ hôm nay không tốt, rất nhiều thị vệ và thị nữ đã bị liên lụy rồi, nếu ngài đi chậm thì có thể…”
“Được rồi, Duy Á Đặc, ta đi là được rồi phải không?” Nàng che tai lại, rốt cuộc cũng không chịu nổi sự lải nhải của Duy Á Đặc, không thể tưởng tượng bình thường Duy Á Đặc luôn là bộ dáng khúm núm, hiện tại lại nói chuyện dài dòng như người già vậy.
Lúc bước qua cửa phòng của Lao Sâm, cước bộ của nàng chậm lại, nhìn vào cánh cửa đóng chặt, nhớ tới tiếng nói chuyện nghe được lúc nửa đêm.
Duy Á Đặc nói tên nhị hoàng tử kia vẫn còn tức giận, ãi, hành vi của tên kia thoạt nhìn thì có vẻ phóng đãng, nhưng tính cách cũng không đến nỗi hàm hồ, chỉ là lần nổi giận này làm người ta có chút mạc danh kỳ diệu (*), có lẽ sự tình cũng giống như phỏng đoán trong lòng nàng. Nghĩ đến đây, nàng có chút đăm chiêu suy ghĩ, nói không chừng hiện tại nàng đi liền trở thành vật hi sinh, vẫn là phải thật cẩn thận mới được.
(*) mạc danh kỳ diệu: không thể giải thích được
Đi đến bên ngoài cửa đại sảnh, bước chân nàng liền dừng lại, nhìn xem sắc trời, nếu tính theo thời gian ở hiện đại, bây giờ cũng chỉ là khoảng năm giờ rưỡi thôi, vẫn là chờ một chút đi.
Nàng đứng bên cạnh cây cột, đang muốn lẳng lặng chờ, ai ngờ tầm mắt của thị vệ lại lướt qua nàng, người phía trước sắc mặt không có chút biểu cảm gì lúc này lại dịu đi rất nhiều. “Ngươi chờ bên ngoài một chút, ta vào thông báo một tiếng.”
Không phải là đang nói với nàng chứ? Nàng lấy tay chỉ chỉ vào mặt của mình, nhìn trái phải không có ai, lúc này mới xác định là đối phương đang nói chuyện cùng với nàng.
Rất nhanh, thị vệ đã đi ra, nghiêng người một bên, chỉ vào cánh cửa đã mở. “Ngươi có thể đi vào.”
Vốn là muốn kéo dài thời gian ở bên ngoài một lát, bây giờ không thể không đi vào. Trong đại sảnh yên tĩnh không một tiếng động, cái tên cuồng vọng kia đang ngồi ngay ngắn trước bàn, lúc này một tay đang chống cằm, không biết đang nhìn cái gì. Gương mặt của Lao Sâm đứng bên cạnh thì vĩnh viễn cũng không thay đổi, khiến người ta không tự chủ mà phải lùi bước.
Nàng ngây ngốc đứng trong đại sảnh cũng khoảng hai mươi mấy phút, nhịn không được mà trừng mắt nhìn tên kia, từ lúc nàng bước vào cửa đến bây giờ, hắn vẫn duy trì tư thế này. Cho xin, tốt xấu gì nàng cũng xem như là ân nhân cứu mạng của hắn, vội vã sai người thúc giục nàng đến đây, không nói lời cảm ơn hay cảm kích nào còn chưa tính, hiện tại lại đem nàng thành người vô hình, thật là làm cho lửa giận của nàng tăng lên.
Nàng dùng hết sức nháy mắt với Lao Sâm, không thể tin là tên kia chỉ thản nhiên liếc nàng một cái, làm như không nhìn thấy ám chỉ của nàng.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân bên ngoài cửa, một thị vệ tiến vào bẩm báo. “Cung báo điện hạ, Đại hoàng tử điện hạ tới thăm.”
Oh, chính là cái tên tùy tiện, khoe khoang ở phủ tướng quân lần trước. An Ny đứng ở giữa đại sảnh nhìn trái nhìn phải, hiện tại là lúc nhân vật nhỏ như nàng nên ẩn thân đi, mắt không chớp nhìn một góc mà chậm rãi lui từng bước vào.
Tiếng bước chân truyền đến ngoài cửa, Mạc Đế Sâm cũng không đứng dậy, chỉ là ngẩng đầu lên, lười biếng dựa lưng vào ghế. “Hoàng huynh, sao hôm nay lại có thời gian đến nơi này?”
Beta: LuckyAngel
Ủ rũ trở lại phòng, tránh xa những nữ nhân đáng sợ này, nàng muốn đi ra cung điện thì bị thủ vệ cản lại, nói là không có mệnh lệnh của điện hạ, bất cứ kẻ nào cũng không được phép tùy tiện rời khỏi cung điện.
Nàng thở dài, uể oải không thôi, chỉ có thể đi dạo chung quanh, nhìn sắc trời xem sao, thì đã gần đến chạng vạng. Nàng thở dài lần thứ một ngàn bảy trăm tám mươi bốn, Duy Á Đặc ở phía sau lại thúc giục.
“Cát Ân Tư.” Duy Á Đặc tiến tới trước mặt nàng, nhẹ giọng thúc giục nói. “Lúc ngài không có ở đây, điện hạ đã vài lần phái người đến hỏi hành tung của ngài, cũng dặn ngài đêm nay qua đấy sớm một chút. Bây giờ đã không còn sớm, ngài nhanh chóng đến đại sảnh của điện hạ đi thôi.”
“Nhưng trời còn chưa tối. Ta chờ một lát rồi đi.” An Ny rụt cổ lại, như muốn trở thành đà điểu, tạm thời trốn một lát. Hôm nay đã bị nhiều nữ nhân bao vây như vậy, tranh nhau muốn nàng an bài thị tẩm đêm nay. Nhiều nữ nhân như vậy thì nên an bài ai mới tốt đây? Nàng phiền não dậm chân, mấu chốt là nàng không muốn đắc tội với người nào cả. Nhớ tới lúc bị đám nữ nhân kia nhìn đến chảy nước miếng, sỗ sàng, cả người liền nổi lên một lớp da gà.
“Cát Ân Tư, ngài đừng trách nô tỳ lắm chuyện.” Trên mặt Duy Á Đặc xuất hiện vẻ lo lắng, nhìn bốn phía vắng lặng, khẽ kéo góc áo của An Ny. “Hiện tại ngài đang phụ trách việc thị tẩm của điện hạ, nên làm tốt chức trách của mình. Nghe nói tâm tình của điện hạ hôm nay không tốt, rất nhiều thị vệ và thị nữ đã bị liên lụy rồi, nếu ngài đi chậm thì có thể…”
“Được rồi, Duy Á Đặc, ta đi là được rồi phải không?” Nàng che tai lại, rốt cuộc cũng không chịu nổi sự lải nhải của Duy Á Đặc, không thể tưởng tượng bình thường Duy Á Đặc luôn là bộ dáng khúm núm, hiện tại lại nói chuyện dài dòng như người già vậy.
Lúc bước qua cửa phòng của Lao Sâm, cước bộ của nàng chậm lại, nhìn vào cánh cửa đóng chặt, nhớ tới tiếng nói chuyện nghe được lúc nửa đêm.
Duy Á Đặc nói tên nhị hoàng tử kia vẫn còn tức giận, ãi, hành vi của tên kia thoạt nhìn thì có vẻ phóng đãng, nhưng tính cách cũng không đến nỗi hàm hồ, chỉ là lần nổi giận này làm người ta có chút mạc danh kỳ diệu (*), có lẽ sự tình cũng giống như phỏng đoán trong lòng nàng. Nghĩ đến đây, nàng có chút đăm chiêu suy ghĩ, nói không chừng hiện tại nàng đi liền trở thành vật hi sinh, vẫn là phải thật cẩn thận mới được.
(*) mạc danh kỳ diệu: không thể giải thích được
Đi đến bên ngoài cửa đại sảnh, bước chân nàng liền dừng lại, nhìn xem sắc trời, nếu tính theo thời gian ở hiện đại, bây giờ cũng chỉ là khoảng năm giờ rưỡi thôi, vẫn là chờ một chút đi.
Nàng đứng bên cạnh cây cột, đang muốn lẳng lặng chờ, ai ngờ tầm mắt của thị vệ lại lướt qua nàng, người phía trước sắc mặt không có chút biểu cảm gì lúc này lại dịu đi rất nhiều. “Ngươi chờ bên ngoài một chút, ta vào thông báo một tiếng.”
Không phải là đang nói với nàng chứ? Nàng lấy tay chỉ chỉ vào mặt của mình, nhìn trái phải không có ai, lúc này mới xác định là đối phương đang nói chuyện cùng với nàng.
Rất nhanh, thị vệ đã đi ra, nghiêng người một bên, chỉ vào cánh cửa đã mở. “Ngươi có thể đi vào.”
Vốn là muốn kéo dài thời gian ở bên ngoài một lát, bây giờ không thể không đi vào. Trong đại sảnh yên tĩnh không một tiếng động, cái tên cuồng vọng kia đang ngồi ngay ngắn trước bàn, lúc này một tay đang chống cằm, không biết đang nhìn cái gì. Gương mặt của Lao Sâm đứng bên cạnh thì vĩnh viễn cũng không thay đổi, khiến người ta không tự chủ mà phải lùi bước.
Nàng ngây ngốc đứng trong đại sảnh cũng khoảng hai mươi mấy phút, nhịn không được mà trừng mắt nhìn tên kia, từ lúc nàng bước vào cửa đến bây giờ, hắn vẫn duy trì tư thế này. Cho xin, tốt xấu gì nàng cũng xem như là ân nhân cứu mạng của hắn, vội vã sai người thúc giục nàng đến đây, không nói lời cảm ơn hay cảm kích nào còn chưa tính, hiện tại lại đem nàng thành người vô hình, thật là làm cho lửa giận của nàng tăng lên.
Nàng dùng hết sức nháy mắt với Lao Sâm, không thể tin là tên kia chỉ thản nhiên liếc nàng một cái, làm như không nhìn thấy ám chỉ của nàng.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân bên ngoài cửa, một thị vệ tiến vào bẩm báo. “Cung báo điện hạ, Đại hoàng tử điện hạ tới thăm.”
Oh, chính là cái tên tùy tiện, khoe khoang ở phủ tướng quân lần trước. An Ny đứng ở giữa đại sảnh nhìn trái nhìn phải, hiện tại là lúc nhân vật nhỏ như nàng nên ẩn thân đi, mắt không chớp nhìn một góc mà chậm rãi lui từng bước vào.
Tiếng bước chân truyền đến ngoài cửa, Mạc Đế Sâm cũng không đứng dậy, chỉ là ngẩng đầu lên, lười biếng dựa lưng vào ghế. “Hoàng huynh, sao hôm nay lại có thời gian đến nơi này?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.