Hoàng Tử Điện Hạ Đích Ngạo Phi
Quyển 1 - Chương 67: Một tiểu quỷ
Cổ Phán Quỳnh Y
14/01/2014
Edit: dark Angel
Beta: LuckyAngel
Nàng trồi lên khỏi mặt nước, phun ra một miệng đầy nước, vẩy vẩy tay chân, chạy nhanh lên bờ hồ. Ở bên bờ tìm được một băng đá dài, nhìn quần áo đã ướt đẫm hoàn toàn, bất đắc dĩ thở dài, dùng tay cầm góc áo lên, dùng hết sức mà vắt, nước hồ liền chảy lách tách xuống từng giọt. Một bàn tay xoa xoa đầu, tóc giả cũng không thể may mắn thoát khỏi, hoàn toàn bị ẩm ướt rồi, dính chặt lại trên đầu.
Sao lại xui xẻo như vậy, nếu sớm biết phía dưới là cái hồ nước, nói cái gì nàng cũng sẽ không nhảy xuống. Bây giờ toàn thân đều ướt đẫm, vải dùng để bó ngực lúc này đã thấm một lượng nước lớn, xiết chặt vào ngực, khiến cho nàng khó chịu vì hít thở không thông, xem ra chỉ có thể tìm một chỗ mà thay đổi quần áo.
Ngẩng đầu liếc mắt nhìn bên cạnh tường là một góc tẩm cung, thè lưỡi, làm mặt quỷ khinh bỉ, tên đáng ghét, không bao giờ gặp ngươi nữa, tạm biệt, không, vĩnh biệt.
“Rốt cuộc nơi này là làm sao? Sao nước hồ lại dơ như vậy?” Nàng nhăn mày lại, lúc này trên quần áo đang tản ra một mùi thật buồn nôn, lại nhìn mặt hồ sen trước mắt, một đóa hoa sen nhỏ nở trong góc, lá khô rơi trên mặt hồ, nước ao đục ngầu toát ra một mùi kỳ quái.
“Không thể nào?” Nàng tức giận trề môi, “Thì ra hoàng cung đầy khí thế như thế này cũng có chỗ không có người quét dọn, cho dù chủ nhân của hành cung này có thế nào, cũng phải bảo người đến chỗ này sửa sang lại một chút chứ. Như vậy mà nếu người ta rơi vào trong ao nước thì cũng không đến nỗi…”
“Ngươi đang nói ta hay sao?” Một đôi mắt nghịch ngợm đáng yêu đột ngột xuất hiện trước mắt, không ngừng nháy mắt với nàng.
“Ngươi… Ngươi nhảy ra từ nơi nào thế? Sao lại không lên tiếng?” Một nơi lạnh lùng thế này đột nhiên có người nhảy ra, sợ tới mức nàng phải bước lui, thẳng đến khi chạm vào bàn đá phía sau lưng.
Nàng đánh giá tiểu thiếu niên trước mặt, phỏng chừng khoảng mười bốn mười lăm tuổi, quần áo đẹp đẽ quý giá, vải gấm được dệt tinh xảo, khuy áo trước ngực lại được khảm hồng ngọc sáng lấp lánh. Đôi mắt hoạt bát lại lóe ra một tia ranh mãnh, đúng, là một loại ánh mắt giảo hoạt giống như là mắt hồ ly.
“Ta à… Chính là chủ nhân của hành cung này, vương tử nhỏ nhất của phụ vương, Lạc Phất Nhĩ Áo Cách Nhạc Duy Đặc.” Thiếu niên ngẩng cao đầu lên, trên gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ kiêu ngạo bẩm sinh.
“Thì ra là đệ đệ của tên kia.” Nàng có chút đăm chui cắn môi, vậy tòa tẩm cung dùng để nhốt nàng chỉ cách hành cung trước mặt của Lạc Phất Nhĩ một bức tường, hơn nữa hành cung của Kiệt Tây Tạp mà nàng nhìn thấy lúc trước cũng cách không xa hành cung của tên kia, xem ra hành cung của các hoàng tử này đều nằm kề bên nhau.
Rơi vào hành cung của tên tiểu tử này cũng tốt, đứa trẻ không có tâm cơ gì là dễ ứng phó nhất rồi, trước tiên lừa hắn lấy một bộ quần áo, sau đó tìm cái cớ lại chuồn đi là được.
“Ngươi là ai? Sao lại đột nhiên rơi xuống hồ này? Ngươi biết không? Bổn vương tử rất là bội phục ngươi.” Lạc Phất Nhĩ nghiêng đầu, liên tiếp đưa vấn đề ra, vậy mà cuối cùng lại đưa ra một câu nói kỳ quái.
“Bội phục ta? Vì cái gì mà ngươi bội phục ta?” Nàng mở to ánh mắt mê muội, nhịn không được tò mò mà đặt câu hỏi.
Lạc Phất Nhĩ ngồi xuống băng đá bên cạnh nàng, một tay chống cằm, chớp đôi mắt vô tội, lại hiện lên một vẻ bỡn cợt. “Bởi vì ngươi là người đầu tiên đi ra khỏi hồ nước, mà không có kinh hãi hay là gào khóc thảm thiết như là người điên, cho nên bổn vương tử bội phục ngươi.”
“Ta vì sao phải kinh ngạc hay là giống như người điên?” Nàng trừng to hai mắt, đột nhiên cảm thấy hứng thú với cách nói của hắn, nhún nhún vai tỏ vẻ không sao cả. “Chẳng qua là nước dơ một ít mà thôi.”
“Đúng vậy. Nước chỉ là dơ một ít, không có gì để kinh hãi.” Lạc Phất Nhĩ cũng học nàng mà nhún vai, sau đó biểu tình trên mặt đột nhiên mờ mịt mà thần bí. “Chỉ là, nước trong hồ này có vẻ kì quái, bởi vì nghe nói là có oán khí. Mỗi lần phái người đến đây dọn dẹp sạch sẽ, nhưng chỉ một lát, sẽ nhìn thấy một chút nước đục ngầu phun ra từ các góc, cho đến khi tràn ra cả hồ, mà còn tỏa ra mùi tanh tưởi.”
Nhìn thấy An Ny nghe thấy mà lộ ra vẻ kinh hại, mặt nhợt nhạt, nhíu chặt mày, bỗng hắn cố ý tạm dừng lại. “Biết vì sao không?”
Dùng sức lắc đầu.
Trên mặt thiếu niên có vẻ vặn vẹo, một loại quỷ dị không nên ở tuổi này mà lặng lẽ xuất hiện trong mắt. “Bởi vì mười năm trước, vào một buổi sáng, bọn thị nữ ở đây đã phát hiện thi thể của Vương phi mà phụ vương sủng ái nhất lúc ấy, từ đó về sau không ngừng phát sinh chuyện lạ ở hồ nước này, nghe nói là do linh hồn không cam lòng chuyện bị hãm hại, cho nên kéo dài không chịu biến mất, tích tụ oán khí ở trong này…”
“Ngươi… Không phải là ngươi nói…” Nàng ngăn lại lời hắn định nói tiếp, sắc mặt ban đầu là tái nhợt đã chuyển thành không còn chút máu. Nghĩ đến nàng mới vừa rơi vào trong hồ nước kia, toàn thân nhịn không được mà run rẩy, phát run cả lên. Không thể tưởng tượng được tên nhóc này nói chuyện khủng bố không hề giống một thiếu niên mười bốn tuổi, ngược lại nhìn giống như một tiểu ma đầu. Nếu hắn sinh ra ở thời đại hiện đại, hắn có thể đi đóng phim ma, nói không chừng còn được giải diễn xuất tốt nhất này nọ.
“Ngươi vô tội, nên không cần sợ.” Hắn liền đứng lên, hào hứng chạy đến trước mặt nàng, chớp chớp đôi mắt ngây thơ, khiến cho nàng có chút hoảng hốt, giống như chuyện xưa nàng mới nghe được kia chỉ là một cảnh trong mơ mà thôi.
“Nhưng lá gan của ngươi thật nhỏ a.” Hắn bĩu môi, “Nghe thấy mấy cái này liền sợ hãi, giống như là các thị nữ, thực không giống một nam nhân.”
Nàng vừa tức giận vừa buồn cười, nàng vốn không phải là nam nhân a. Bỗn nhiên nghe thấy loại chuyện này đương nhiên sẽ cảm thấy sợ hãi, đây là phản ứng bình thường thôi, có được không?
“Vậy ý của ngươi là ngươi không sợ? Hơn nữa ngươi nói nơi này là hành cung của ngươi, như vậy ngươi cùng… Cái kia… Người kia có quan hệ gì?” Nàng cố gắng tránh đi hai chữ kia, liếc mắt nhìn nước hồ đục ngầu kia, trong lòng vẫn cảm thấy có chút sợ hãi.
“Ngươi muốn nói là ‘Vương phi’ kia? Bởi vì nàng là mẫu thân của bổn vương tử, bổn vương tử cùng nhị hoàng huynh là cùng một mẹ.”
Beta: LuckyAngel
Nàng trồi lên khỏi mặt nước, phun ra một miệng đầy nước, vẩy vẩy tay chân, chạy nhanh lên bờ hồ. Ở bên bờ tìm được một băng đá dài, nhìn quần áo đã ướt đẫm hoàn toàn, bất đắc dĩ thở dài, dùng tay cầm góc áo lên, dùng hết sức mà vắt, nước hồ liền chảy lách tách xuống từng giọt. Một bàn tay xoa xoa đầu, tóc giả cũng không thể may mắn thoát khỏi, hoàn toàn bị ẩm ướt rồi, dính chặt lại trên đầu.
Sao lại xui xẻo như vậy, nếu sớm biết phía dưới là cái hồ nước, nói cái gì nàng cũng sẽ không nhảy xuống. Bây giờ toàn thân đều ướt đẫm, vải dùng để bó ngực lúc này đã thấm một lượng nước lớn, xiết chặt vào ngực, khiến cho nàng khó chịu vì hít thở không thông, xem ra chỉ có thể tìm một chỗ mà thay đổi quần áo.
Ngẩng đầu liếc mắt nhìn bên cạnh tường là một góc tẩm cung, thè lưỡi, làm mặt quỷ khinh bỉ, tên đáng ghét, không bao giờ gặp ngươi nữa, tạm biệt, không, vĩnh biệt.
“Rốt cuộc nơi này là làm sao? Sao nước hồ lại dơ như vậy?” Nàng nhăn mày lại, lúc này trên quần áo đang tản ra một mùi thật buồn nôn, lại nhìn mặt hồ sen trước mắt, một đóa hoa sen nhỏ nở trong góc, lá khô rơi trên mặt hồ, nước ao đục ngầu toát ra một mùi kỳ quái.
“Không thể nào?” Nàng tức giận trề môi, “Thì ra hoàng cung đầy khí thế như thế này cũng có chỗ không có người quét dọn, cho dù chủ nhân của hành cung này có thế nào, cũng phải bảo người đến chỗ này sửa sang lại một chút chứ. Như vậy mà nếu người ta rơi vào trong ao nước thì cũng không đến nỗi…”
“Ngươi đang nói ta hay sao?” Một đôi mắt nghịch ngợm đáng yêu đột ngột xuất hiện trước mắt, không ngừng nháy mắt với nàng.
“Ngươi… Ngươi nhảy ra từ nơi nào thế? Sao lại không lên tiếng?” Một nơi lạnh lùng thế này đột nhiên có người nhảy ra, sợ tới mức nàng phải bước lui, thẳng đến khi chạm vào bàn đá phía sau lưng.
Nàng đánh giá tiểu thiếu niên trước mặt, phỏng chừng khoảng mười bốn mười lăm tuổi, quần áo đẹp đẽ quý giá, vải gấm được dệt tinh xảo, khuy áo trước ngực lại được khảm hồng ngọc sáng lấp lánh. Đôi mắt hoạt bát lại lóe ra một tia ranh mãnh, đúng, là một loại ánh mắt giảo hoạt giống như là mắt hồ ly.
“Ta à… Chính là chủ nhân của hành cung này, vương tử nhỏ nhất của phụ vương, Lạc Phất Nhĩ Áo Cách Nhạc Duy Đặc.” Thiếu niên ngẩng cao đầu lên, trên gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ kiêu ngạo bẩm sinh.
“Thì ra là đệ đệ của tên kia.” Nàng có chút đăm chui cắn môi, vậy tòa tẩm cung dùng để nhốt nàng chỉ cách hành cung trước mặt của Lạc Phất Nhĩ một bức tường, hơn nữa hành cung của Kiệt Tây Tạp mà nàng nhìn thấy lúc trước cũng cách không xa hành cung của tên kia, xem ra hành cung của các hoàng tử này đều nằm kề bên nhau.
Rơi vào hành cung của tên tiểu tử này cũng tốt, đứa trẻ không có tâm cơ gì là dễ ứng phó nhất rồi, trước tiên lừa hắn lấy một bộ quần áo, sau đó tìm cái cớ lại chuồn đi là được.
“Ngươi là ai? Sao lại đột nhiên rơi xuống hồ này? Ngươi biết không? Bổn vương tử rất là bội phục ngươi.” Lạc Phất Nhĩ nghiêng đầu, liên tiếp đưa vấn đề ra, vậy mà cuối cùng lại đưa ra một câu nói kỳ quái.
“Bội phục ta? Vì cái gì mà ngươi bội phục ta?” Nàng mở to ánh mắt mê muội, nhịn không được tò mò mà đặt câu hỏi.
Lạc Phất Nhĩ ngồi xuống băng đá bên cạnh nàng, một tay chống cằm, chớp đôi mắt vô tội, lại hiện lên một vẻ bỡn cợt. “Bởi vì ngươi là người đầu tiên đi ra khỏi hồ nước, mà không có kinh hãi hay là gào khóc thảm thiết như là người điên, cho nên bổn vương tử bội phục ngươi.”
“Ta vì sao phải kinh ngạc hay là giống như người điên?” Nàng trừng to hai mắt, đột nhiên cảm thấy hứng thú với cách nói của hắn, nhún nhún vai tỏ vẻ không sao cả. “Chẳng qua là nước dơ một ít mà thôi.”
“Đúng vậy. Nước chỉ là dơ một ít, không có gì để kinh hãi.” Lạc Phất Nhĩ cũng học nàng mà nhún vai, sau đó biểu tình trên mặt đột nhiên mờ mịt mà thần bí. “Chỉ là, nước trong hồ này có vẻ kì quái, bởi vì nghe nói là có oán khí. Mỗi lần phái người đến đây dọn dẹp sạch sẽ, nhưng chỉ một lát, sẽ nhìn thấy một chút nước đục ngầu phun ra từ các góc, cho đến khi tràn ra cả hồ, mà còn tỏa ra mùi tanh tưởi.”
Nhìn thấy An Ny nghe thấy mà lộ ra vẻ kinh hại, mặt nhợt nhạt, nhíu chặt mày, bỗng hắn cố ý tạm dừng lại. “Biết vì sao không?”
Dùng sức lắc đầu.
Trên mặt thiếu niên có vẻ vặn vẹo, một loại quỷ dị không nên ở tuổi này mà lặng lẽ xuất hiện trong mắt. “Bởi vì mười năm trước, vào một buổi sáng, bọn thị nữ ở đây đã phát hiện thi thể của Vương phi mà phụ vương sủng ái nhất lúc ấy, từ đó về sau không ngừng phát sinh chuyện lạ ở hồ nước này, nghe nói là do linh hồn không cam lòng chuyện bị hãm hại, cho nên kéo dài không chịu biến mất, tích tụ oán khí ở trong này…”
“Ngươi… Không phải là ngươi nói…” Nàng ngăn lại lời hắn định nói tiếp, sắc mặt ban đầu là tái nhợt đã chuyển thành không còn chút máu. Nghĩ đến nàng mới vừa rơi vào trong hồ nước kia, toàn thân nhịn không được mà run rẩy, phát run cả lên. Không thể tưởng tượng được tên nhóc này nói chuyện khủng bố không hề giống một thiếu niên mười bốn tuổi, ngược lại nhìn giống như một tiểu ma đầu. Nếu hắn sinh ra ở thời đại hiện đại, hắn có thể đi đóng phim ma, nói không chừng còn được giải diễn xuất tốt nhất này nọ.
“Ngươi vô tội, nên không cần sợ.” Hắn liền đứng lên, hào hứng chạy đến trước mặt nàng, chớp chớp đôi mắt ngây thơ, khiến cho nàng có chút hoảng hốt, giống như chuyện xưa nàng mới nghe được kia chỉ là một cảnh trong mơ mà thôi.
“Nhưng lá gan của ngươi thật nhỏ a.” Hắn bĩu môi, “Nghe thấy mấy cái này liền sợ hãi, giống như là các thị nữ, thực không giống một nam nhân.”
Nàng vừa tức giận vừa buồn cười, nàng vốn không phải là nam nhân a. Bỗn nhiên nghe thấy loại chuyện này đương nhiên sẽ cảm thấy sợ hãi, đây là phản ứng bình thường thôi, có được không?
“Vậy ý của ngươi là ngươi không sợ? Hơn nữa ngươi nói nơi này là hành cung của ngươi, như vậy ngươi cùng… Cái kia… Người kia có quan hệ gì?” Nàng cố gắng tránh đi hai chữ kia, liếc mắt nhìn nước hồ đục ngầu kia, trong lòng vẫn cảm thấy có chút sợ hãi.
“Ngươi muốn nói là ‘Vương phi’ kia? Bởi vì nàng là mẫu thân của bổn vương tử, bổn vương tử cùng nhị hoàng huynh là cùng một mẹ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.