Hoàng Tử Điện Hạ Đích Ngạo Phi
Quyển 1 - Chương 25: Tiến vào hoàng cung
Cổ Phán Quỳnh Y
14/01/2014
Edit: dark Angel
Beta: LuckyAngel
Trong đêm mùa hạ tĩnh mịch, mười mấy phụ nữ trung niên được phân thành hai hàng, cúi đầu xuống, tay nắm chặt rổ nhỏ, lẳng lặng đi phía sau một đám binh lính. Thông qua kiểm tra như thường lệ của thủ vệ binh, các nàng cất bước tiến vào một cái cổng vòm to lớn màu ngà. Một cánh cửa cung tựa như ngăn cách bên ngoài cùng với cung điện xa hoa, đem hết thảy ánh mắt có ý đồ nhìn trộm vương thất chắn ngoài cửa cung.
An Ny trước khi đi đã nhất trí cùng đại thẩm xõa tóc tới trước ngực, cũng bước đến mọi chỗ như trong đội ngũ. Màn đêm tựa như một màn che, hết thảy đều tĩnh lặng, yên tĩnh đến độ có thể nghe được tiếng bước chân sàn sạt cùng tiếng leng keng do vũ khí trên tay binh lính ngẫu nhiên va chạm áo giáp mà phát ra.
An Ny cũng giống như những người khác, đội một cái khăn trùm đầu màu lam nhạt, có điểm giống loại mà các vu bà trong các câu chuyện đồng thoại dành cho thiếu nhi. Nàng nhẹ nhàng xoay đầu, tò mò nhìn xung quanh, trước mắt xuất hiện tòa cung điện kim bích huy hoàng (*), những nóc nhà màu vàng tiếp nối nhau uốn lượn, trên đỉnh đầu là ánh sáng tỏa ra từ các viên ngôi sao như ngọc, từ đối diện cảm thấy một cỗ rung động mãnh liệt không gì sánh kịp.
(*)kim bích huy hoàng: lộng lẫy, tráng lệ xa hoa
Đại thẩm bình thường cẩn thận vô cùng, nói không chừng các nàng đã lui tới hoàng cung này cả đời, ngay cả can đảm để liếc mắt một cái để nhìn cũng không có. Là một người đến từ thế kỷ XXI mà nói, có thể vượt qua thời không mà tận mắt nhìn thấy chân nhan (*), so với những gì mà tư liệu khảo cổ cùng điện ảnh mang lại thì thật sự là kích động lòng người.
(*) chân nhan: hình dáng thật sự
An Ny không chút khách khí hết nhìn đông tới nhìn tây, tuy nói không có đèn điện chiếu sáng, nhưng nơi nơi đèn đuốc sáng trưng, hơn nữa trên đỉnh mỗi tòa cung điện đều được khảm bằng những miếng vàng, đem bóng đen âm u bao phủ trong cung điện xua đi, chiếu rõ tất cả với ánh sáng rực rỡ, chói mắt.
Binh lính tuần tra lui tới không chút gián đoạn, đi qua đi lại giữa các cung điện, khuôn mặt cứng rắn đanh thép, đôi mắt sáng rỡ như đèn pha, quét tới quét lui bốn phía, khiến cho người bị nhìn có cảm giác mao cốt tủng nhiên (*).
(*) mao cốt tủng nhiên: sởn tóc gáy, nổi da gà
Không biết phải đi bao lâu, rốt cục cũng đi đến trước một cung điện, binh lính dẫn đầu dừng lại, xoay người, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm mười mấy nữ nhân trung niên trước mặt. Nàng có chút không yên, hiện tại chiếc khăn trùm trên đầu nàng đã che đi mái tóc dài màu bạc thu hút ánh nhìn của mọi người của mình, màu da trên mặt tuy nói là do di chứng sau khi rơi xuống nước hồ, hiện lên màu đỏ tím, nhưng làn da bóng loáng, non mềm như trẻ em thì không thể lừa được người.
Đã qua vài tháng không được tắm rửa, rốt cục nàng đã nói cho Phất Cát Ni Á đại thẩm thân phận của mình là một cô gái, nhờ đại thẩm chiếu cố, hảo hảo tắm nước ấm tẩy sạch thân mình. Lại tẩy sạch mái tóc dài mềm mại màu bạc chói mắt, còn mái tóc giả đính đầy tro bụi đã bị nàng để sang một bên.
Nàng học bộ dáng của đại thẩm bên cạnh, đầu cúi xuống thật thấp, chỉ cần an toàn qua một cửa này, kế tiếp tất cả đều nằm trong kế hoạch của nàng.
Hoàn hảo là binh lính kia không phát hiện ra khác thường, uy phong lẫm lẫm đứng ở trên bậc thang, hạ mắt nhìn đám nữ nhân. “Hiện tại, mọi người phải thực hiện tốt các quy tắc, tất cả đều tự mình đi đến tẩm cung mình phụ trách đưa thánh quả, lát sau tập hợp nơi này. Bất luận kẻ nào tới trễ, ấn theo quân pháp xử trí, quyết không lưu tình.”
An Ny âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng nín thở chờ trong thời gian dài như vậy, chính là chờ những lời này. Kế tiếp chính là thời gian tự do hoạt động mà nàng đã chờ từ lâu.
Tất cả các đại thẩm đều không tiếng động mà xoay người hành lễ, theo sau đó là tiếng bước chân rời đi, vội vàng hướng đến tẩm cung mình phụ trách mà đi, bởi vì sợ chậm trễ thời gian tập hợp, đến trễ sẽ bị phán trọng tội.
An Ny y theo những lời Phất Cát Ni Á đại thẩm đã hướng dẫn nàng trước đó, rẽ qua từng con đường, xuyên qua vài hoa viên nhỏ, vội vàng chạy tới tẩm cung sủng phi Mạt Đức Lệ Hạ của nhị hoàng tử. Nàng bước nhanh như bay, chỉ dùng một nửa thời gian của Phất Cát Ni Á đại thẩm đã đứng trước một tòa tẩm cung.
Tuy nói tiến vào hoàng cung đối với nàng mà nói là rất dễ dàng, nhưng địa hình không quen thuộc là chướng ngại lớn nhất. Từ xưa đến nay, hoàng cung đều là nơi được cảnh giới nghiêm ngặt, không biết chính mình có thể tìm được Nhĩ mạn cách thảo hay không, mà chỉ vì địa hình không quen thuộc mà bị bắt, kia thật đúng là oan khuất rồi.
Bởi vậy, nàng mới có thể cẩn thận xen lẫn trong đám nữ nhân trung niên kia, kiên nhẫn thông qua từng khâu kiểm tra. Nếu không, theo cá tính của nàng, đã sớm trèo tường mà vượt qua, thế nào còn phải phức tạp như thế.
Beta: LuckyAngel
Trong đêm mùa hạ tĩnh mịch, mười mấy phụ nữ trung niên được phân thành hai hàng, cúi đầu xuống, tay nắm chặt rổ nhỏ, lẳng lặng đi phía sau một đám binh lính. Thông qua kiểm tra như thường lệ của thủ vệ binh, các nàng cất bước tiến vào một cái cổng vòm to lớn màu ngà. Một cánh cửa cung tựa như ngăn cách bên ngoài cùng với cung điện xa hoa, đem hết thảy ánh mắt có ý đồ nhìn trộm vương thất chắn ngoài cửa cung.
An Ny trước khi đi đã nhất trí cùng đại thẩm xõa tóc tới trước ngực, cũng bước đến mọi chỗ như trong đội ngũ. Màn đêm tựa như một màn che, hết thảy đều tĩnh lặng, yên tĩnh đến độ có thể nghe được tiếng bước chân sàn sạt cùng tiếng leng keng do vũ khí trên tay binh lính ngẫu nhiên va chạm áo giáp mà phát ra.
An Ny cũng giống như những người khác, đội một cái khăn trùm đầu màu lam nhạt, có điểm giống loại mà các vu bà trong các câu chuyện đồng thoại dành cho thiếu nhi. Nàng nhẹ nhàng xoay đầu, tò mò nhìn xung quanh, trước mắt xuất hiện tòa cung điện kim bích huy hoàng (*), những nóc nhà màu vàng tiếp nối nhau uốn lượn, trên đỉnh đầu là ánh sáng tỏa ra từ các viên ngôi sao như ngọc, từ đối diện cảm thấy một cỗ rung động mãnh liệt không gì sánh kịp.
(*)kim bích huy hoàng: lộng lẫy, tráng lệ xa hoa
Đại thẩm bình thường cẩn thận vô cùng, nói không chừng các nàng đã lui tới hoàng cung này cả đời, ngay cả can đảm để liếc mắt một cái để nhìn cũng không có. Là một người đến từ thế kỷ XXI mà nói, có thể vượt qua thời không mà tận mắt nhìn thấy chân nhan (*), so với những gì mà tư liệu khảo cổ cùng điện ảnh mang lại thì thật sự là kích động lòng người.
(*) chân nhan: hình dáng thật sự
An Ny không chút khách khí hết nhìn đông tới nhìn tây, tuy nói không có đèn điện chiếu sáng, nhưng nơi nơi đèn đuốc sáng trưng, hơn nữa trên đỉnh mỗi tòa cung điện đều được khảm bằng những miếng vàng, đem bóng đen âm u bao phủ trong cung điện xua đi, chiếu rõ tất cả với ánh sáng rực rỡ, chói mắt.
Binh lính tuần tra lui tới không chút gián đoạn, đi qua đi lại giữa các cung điện, khuôn mặt cứng rắn đanh thép, đôi mắt sáng rỡ như đèn pha, quét tới quét lui bốn phía, khiến cho người bị nhìn có cảm giác mao cốt tủng nhiên (*).
(*) mao cốt tủng nhiên: sởn tóc gáy, nổi da gà
Không biết phải đi bao lâu, rốt cục cũng đi đến trước một cung điện, binh lính dẫn đầu dừng lại, xoay người, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm mười mấy nữ nhân trung niên trước mặt. Nàng có chút không yên, hiện tại chiếc khăn trùm trên đầu nàng đã che đi mái tóc dài màu bạc thu hút ánh nhìn của mọi người của mình, màu da trên mặt tuy nói là do di chứng sau khi rơi xuống nước hồ, hiện lên màu đỏ tím, nhưng làn da bóng loáng, non mềm như trẻ em thì không thể lừa được người.
Đã qua vài tháng không được tắm rửa, rốt cục nàng đã nói cho Phất Cát Ni Á đại thẩm thân phận của mình là một cô gái, nhờ đại thẩm chiếu cố, hảo hảo tắm nước ấm tẩy sạch thân mình. Lại tẩy sạch mái tóc dài mềm mại màu bạc chói mắt, còn mái tóc giả đính đầy tro bụi đã bị nàng để sang một bên.
Nàng học bộ dáng của đại thẩm bên cạnh, đầu cúi xuống thật thấp, chỉ cần an toàn qua một cửa này, kế tiếp tất cả đều nằm trong kế hoạch của nàng.
Hoàn hảo là binh lính kia không phát hiện ra khác thường, uy phong lẫm lẫm đứng ở trên bậc thang, hạ mắt nhìn đám nữ nhân. “Hiện tại, mọi người phải thực hiện tốt các quy tắc, tất cả đều tự mình đi đến tẩm cung mình phụ trách đưa thánh quả, lát sau tập hợp nơi này. Bất luận kẻ nào tới trễ, ấn theo quân pháp xử trí, quyết không lưu tình.”
An Ny âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng nín thở chờ trong thời gian dài như vậy, chính là chờ những lời này. Kế tiếp chính là thời gian tự do hoạt động mà nàng đã chờ từ lâu.
Tất cả các đại thẩm đều không tiếng động mà xoay người hành lễ, theo sau đó là tiếng bước chân rời đi, vội vàng hướng đến tẩm cung mình phụ trách mà đi, bởi vì sợ chậm trễ thời gian tập hợp, đến trễ sẽ bị phán trọng tội.
An Ny y theo những lời Phất Cát Ni Á đại thẩm đã hướng dẫn nàng trước đó, rẽ qua từng con đường, xuyên qua vài hoa viên nhỏ, vội vàng chạy tới tẩm cung sủng phi Mạt Đức Lệ Hạ của nhị hoàng tử. Nàng bước nhanh như bay, chỉ dùng một nửa thời gian của Phất Cát Ni Á đại thẩm đã đứng trước một tòa tẩm cung.
Tuy nói tiến vào hoàng cung đối với nàng mà nói là rất dễ dàng, nhưng địa hình không quen thuộc là chướng ngại lớn nhất. Từ xưa đến nay, hoàng cung đều là nơi được cảnh giới nghiêm ngặt, không biết chính mình có thể tìm được Nhĩ mạn cách thảo hay không, mà chỉ vì địa hình không quen thuộc mà bị bắt, kia thật đúng là oan khuất rồi.
Bởi vậy, nàng mới có thể cẩn thận xen lẫn trong đám nữ nhân trung niên kia, kiên nhẫn thông qua từng khâu kiểm tra. Nếu không, theo cá tính của nàng, đã sớm trèo tường mà vượt qua, thế nào còn phải phức tạp như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.