Hoàng Tử Điện Hạ Đích Ngạo Phi
Quyển 1 - Chương 41: Tiếng gõ cửa kỳ quái
Cổ Phán Quỳnh Y
14/01/2014
Edit: dark Angel
Beta: LuckyAngel
Những ngày kế tiếp, An Ny vẫn phải nằm trên giường. Duy Á Đặc hạn chế mọi hoạt động của nàng, nguyên nhân là do khi nàng mê man hôm đó, điện hạ đã hạ lệnh phải chăm sóc nàng thật tốt, không thể có sơ xuất gì, nếu không sẽ trị tội.
Đối với lí do thoái thác của Duy Á Đặc, đương nhiên là An Ny không tin, ngoại trừ một lần hắn đến thăm lúc nàng còn mê man, những ngày về sau nàng căn bản là không nhìn thấy hắn. Mặc dù An Ny ngàn vạn lần không tình nguyện, không muốn giống một người bị bệnh nặng cả ngày nằm trên giường, nhưng Duy Á Đặc chăm sóc nàng thật cẩn thận, nàng vẫn là nên thông minh yên lặng thuận theo thôi.
Hôm nay vẫn giống mọi ngày, Duy Á Đặc giúp nàng uống xong canh Ma thập quả, thấy nàng ngoan ngoãn nằm xuống, liền lui xuống. Mấy ngày nay, được Duy Á Đặc tỉ mỉ chiếu cố cùng dùng canh Ma thập quả điều dưỡng, miệng vết thương trên tay cũng dần khép lại, sắc mặt trở nên hồng hào hơn nhiều, thân thể vốn suy yếu nay đã trở nên khỏe hơn, toàn thân giống như có một luồng sức mạnh lưu chuyển trong người.
Nàng nằm ở trên giường, nhớ tới đêm đó Khố Lý Áo đã nói từ nay về sau nàng chuyên phụ trách việc thị tẩm, như vậy thì chuyện nàng bị thương cũng tốt lắm, không cần phải trải qua cảnh tra tấn xấu hổ như đêm đó nữa có phải không? Nghĩ đến đây, nàng lăn qua lăn lại không ngủ được, chẳng lẽ nàng trải qua thiên tân vạn khổ (*) đến bên người hoàng tử là để làm cái chuyện khiến người ta khó mở miệng này hay sao? Hay là hắn căn bản là muốn đùa bỡn nàng, từ xưa đến nay làm gì có chuyện thị vệ cận thân làm phụ trách chuyện thị tẩm chứ?
(*) thiên tân vạn khổ: trăm ngàn đắng cay
Nàng tức giận bất bình, không nằm nữa mà ngồi dậy trên giường, hạ quyết tâm ngày mai nhất định phải hỏi cho rõ mới được. Đúng lúc này, tiếng bước chân khẽ khàng truyền vào tai nàng, khiến cho bản năng đã được trải qua huấn luyện của nàng đề cao cảnh giác. Tiếng bước chân này hẳn là không phải của thị vệ tuần tra ban đêm, vậy là ai?
Một bóng người chiếu lên rèm cửa sổ, tiếp theo đó là một tiếng động rất khẽ. Nàng lặng lẽ xuống giường, không một tiếng động đến gần cửa sổ, bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy một góc rèm, chuẩn bị xốc lên, bỗng dưng một giọng nói khàn khàn như giấy nhám vang lên.
“Cát Ân Tư, chủ nhân đang tìm ngươi. Ngươi mau đứng lên, theo ta đi qua gặp ngài.”
Chủ nhân? Chẳng lẽ là nam tử thần bí kia? Nàng dùng hai tay che miệng, biểu tình trên mặt cứng ngắc. Trải qua ngày hôm đó, nàng đã sớm đem lời hắn nói quăng ra khỏi đầu, hiện tại hắn lại đột nhiên tới tìm nàng. Nhớ tới vẻ lạnh lẽo âm tàn của hắn ngày đó, nàng không tự giác rùng mình một cái.
“Ngươi…. Ngươi chờ một chút, ta lập tức ra ngay.” Nàng cố gắng dùng một tay mặc quần áo thật nhanh, chỉnh tóc giả trên đầu cho tốt, lúc này mới cẩn thận mở cửa, đi ra.
Kết quả, nàng nhìn trái nhìn phải một phen, bên ngoài không một bóng người. Lúc này, một bóng đen đang chậm rãi di chuyển ở phía xa khiến nàng chú ý, nàng nhìn chằm chằm vào bóng đen kia, chậm rãi tới gần, đoán rằng đây chính là người ở ngoài cửa sổ vừa nãy.
Nàng vừa tới gần, thân ảnh kia liền túm chặt lấy tay nàng, vọt đến sau cây đại thụ rậm rạp. Chỉ chốc lát, thân ảnh của Lao Sâm xuất hiện, hắn bước đến điện các. Đi đến trước cửa phòng An Ny, cước bộ của hắn chậm lại, quay đầu nhìn tình hình bên trong.
Trái tim An Ny như nhảy vọt lên, vạn nhất bị hắn phát hiện một kẻ bị thương nhưng nửa đêm lại không ở trong phòng ngủ, như vậy nàng đúng là người có miệng mà không thể giải thích…..
Lao Sâm nhìn căn phòng tối đen như mực một hồi, nhìn không thấy gì khác thường, lại cất bước đi về phòng mình ở hướng ngược lại. Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, nàng khẽ thở ra một hơi sau cây đại thụ.
Cánh tay của An Ny bị người kia kéo một cái, bóng đen kia phun ra ngữ khí lạnh lẽo cứng rắn, không chút cảm tình. “Cát Ân Tư, ngươi thật chậm chạp. Chủ nhân đã hết kiên nhẫn chờ đợi. Đi mau!”
“Nhưng là….” Nàng hơi chần chờ, thấy đối phương không hề để ý tới lời nàng muốn nói, thân ảnh đã xoay người chạy như điên, nàng vội vàng chạy theo.
Beta: LuckyAngel
Những ngày kế tiếp, An Ny vẫn phải nằm trên giường. Duy Á Đặc hạn chế mọi hoạt động của nàng, nguyên nhân là do khi nàng mê man hôm đó, điện hạ đã hạ lệnh phải chăm sóc nàng thật tốt, không thể có sơ xuất gì, nếu không sẽ trị tội.
Đối với lí do thoái thác của Duy Á Đặc, đương nhiên là An Ny không tin, ngoại trừ một lần hắn đến thăm lúc nàng còn mê man, những ngày về sau nàng căn bản là không nhìn thấy hắn. Mặc dù An Ny ngàn vạn lần không tình nguyện, không muốn giống một người bị bệnh nặng cả ngày nằm trên giường, nhưng Duy Á Đặc chăm sóc nàng thật cẩn thận, nàng vẫn là nên thông minh yên lặng thuận theo thôi.
Hôm nay vẫn giống mọi ngày, Duy Á Đặc giúp nàng uống xong canh Ma thập quả, thấy nàng ngoan ngoãn nằm xuống, liền lui xuống. Mấy ngày nay, được Duy Á Đặc tỉ mỉ chiếu cố cùng dùng canh Ma thập quả điều dưỡng, miệng vết thương trên tay cũng dần khép lại, sắc mặt trở nên hồng hào hơn nhiều, thân thể vốn suy yếu nay đã trở nên khỏe hơn, toàn thân giống như có một luồng sức mạnh lưu chuyển trong người.
Nàng nằm ở trên giường, nhớ tới đêm đó Khố Lý Áo đã nói từ nay về sau nàng chuyên phụ trách việc thị tẩm, như vậy thì chuyện nàng bị thương cũng tốt lắm, không cần phải trải qua cảnh tra tấn xấu hổ như đêm đó nữa có phải không? Nghĩ đến đây, nàng lăn qua lăn lại không ngủ được, chẳng lẽ nàng trải qua thiên tân vạn khổ (*) đến bên người hoàng tử là để làm cái chuyện khiến người ta khó mở miệng này hay sao? Hay là hắn căn bản là muốn đùa bỡn nàng, từ xưa đến nay làm gì có chuyện thị vệ cận thân làm phụ trách chuyện thị tẩm chứ?
(*) thiên tân vạn khổ: trăm ngàn đắng cay
Nàng tức giận bất bình, không nằm nữa mà ngồi dậy trên giường, hạ quyết tâm ngày mai nhất định phải hỏi cho rõ mới được. Đúng lúc này, tiếng bước chân khẽ khàng truyền vào tai nàng, khiến cho bản năng đã được trải qua huấn luyện của nàng đề cao cảnh giác. Tiếng bước chân này hẳn là không phải của thị vệ tuần tra ban đêm, vậy là ai?
Một bóng người chiếu lên rèm cửa sổ, tiếp theo đó là một tiếng động rất khẽ. Nàng lặng lẽ xuống giường, không một tiếng động đến gần cửa sổ, bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy một góc rèm, chuẩn bị xốc lên, bỗng dưng một giọng nói khàn khàn như giấy nhám vang lên.
“Cát Ân Tư, chủ nhân đang tìm ngươi. Ngươi mau đứng lên, theo ta đi qua gặp ngài.”
Chủ nhân? Chẳng lẽ là nam tử thần bí kia? Nàng dùng hai tay che miệng, biểu tình trên mặt cứng ngắc. Trải qua ngày hôm đó, nàng đã sớm đem lời hắn nói quăng ra khỏi đầu, hiện tại hắn lại đột nhiên tới tìm nàng. Nhớ tới vẻ lạnh lẽo âm tàn của hắn ngày đó, nàng không tự giác rùng mình một cái.
“Ngươi…. Ngươi chờ một chút, ta lập tức ra ngay.” Nàng cố gắng dùng một tay mặc quần áo thật nhanh, chỉnh tóc giả trên đầu cho tốt, lúc này mới cẩn thận mở cửa, đi ra.
Kết quả, nàng nhìn trái nhìn phải một phen, bên ngoài không một bóng người. Lúc này, một bóng đen đang chậm rãi di chuyển ở phía xa khiến nàng chú ý, nàng nhìn chằm chằm vào bóng đen kia, chậm rãi tới gần, đoán rằng đây chính là người ở ngoài cửa sổ vừa nãy.
Nàng vừa tới gần, thân ảnh kia liền túm chặt lấy tay nàng, vọt đến sau cây đại thụ rậm rạp. Chỉ chốc lát, thân ảnh của Lao Sâm xuất hiện, hắn bước đến điện các. Đi đến trước cửa phòng An Ny, cước bộ của hắn chậm lại, quay đầu nhìn tình hình bên trong.
Trái tim An Ny như nhảy vọt lên, vạn nhất bị hắn phát hiện một kẻ bị thương nhưng nửa đêm lại không ở trong phòng ngủ, như vậy nàng đúng là người có miệng mà không thể giải thích…..
Lao Sâm nhìn căn phòng tối đen như mực một hồi, nhìn không thấy gì khác thường, lại cất bước đi về phòng mình ở hướng ngược lại. Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, nàng khẽ thở ra một hơi sau cây đại thụ.
Cánh tay của An Ny bị người kia kéo một cái, bóng đen kia phun ra ngữ khí lạnh lẽo cứng rắn, không chút cảm tình. “Cát Ân Tư, ngươi thật chậm chạp. Chủ nhân đã hết kiên nhẫn chờ đợi. Đi mau!”
“Nhưng là….” Nàng hơi chần chờ, thấy đối phương không hề để ý tới lời nàng muốn nói, thân ảnh đã xoay người chạy như điên, nàng vội vàng chạy theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.