Hoạt Nhân Thâm Xử

Chương 43: Biến Hóa

Xuyên Hoàng Y Đích A Phì

17/10/2024

Giống như một đứa trẻ đói bụng đã bú đủ sữa.

Không còn khóc lóc, không còn lăn lộn, không còn cựa quậy, mà ngủ ngon lành.

Yên tĩnh hấp thụ chất dinh dưỡng để đổi lấy sự trưởng thành.

Những mạch máu thần kinh xâm nhập vào cánh tay của La Địch đều rút lui, mang theo cả hiệu ứng cương thi hóa, thậm chí không cần tiêm thuốc ức chế.

Cả thanh đao thậm chí còn trở nên "ngoan ngoãn" hơn cả trước khi hút máu.

Làn da u ám bao phủ trên thanh đao, cùng với các mạch máu thần kinh cũng bắt đầu rút đi, lùi về phía chuôi đao biến thành băng quấn tăng ma sát cho tay.

Đao cương thi bất ngờ biến trở về hình dạng ban đầu của thanh khai sơn đao, cơ bản không khác gì so với lúc La Địch mới mua từ siêu thị về.

Thậm chí ngay cả hơi thở "góc chết" vốn có cũng biến mất không thấy đâu.

Vương chủ nhiệm cũng trợn tròn mắt, cầm kính lại gần quan sát kỹ lưỡng, "Tiềm phục và ẩn giấu...... Nó thực sự đã kế thừa đặc tính của con nhện đó sao? Thật sự là nhặt được bảo bối cho cậu rồi, không ngờ hiệu ứng hút máu của con cương thi này lại tốt đến vậy ~ Nói lý ra thì giữa những kẻ ngụy nhân không thể nào thôn phệ lẫn nhau được, chẳng lẽ là do hiệu ứng của ung thư sao?

Cậu thấy thế nào?"

La Địch vì quá hưng phấn, lời nói cũng trở nên nhiều hơn bình thường một chút, "Dễ kiểm soát hơn rồi, hiện tại dường như không cần tôi hiến máu nữa, chỉ cần thông qua suy nghĩ truyền đạt là có thể kích hoạt 'công tắc' của thanh đao này rồi."

"Có thể cho chúng tôi xem thử một chút được không? Để chúng tôi được chiêm ngưỡng diện mạo thực sự của thứ này."

Vương chủ nhiệm như trở lại thời điểm mới vào Cục Nghiên cứu, vẻ mặt nghiêm nghị bị bao phủ bởi ham muốn học hỏi.

"Được."

Theo đó, La Địch tập trung tinh thần vào tay phải đang cầm đao, trong lòng truyền đạt mệnh lệnh giết chóc đến tuyến yên bên trong lưỡi đao.

Vù!

Lớp da quấn quanh chuôi đao lập tức hoạt động, một lần nữa bao phủ lấy thân đao, chỉ là hình dạng xuất hiện có chút khác biệt.

Vài cụm lông đen âm u mọc ra từ sống đao, lại toát ra hơi thở của sinh vật sống,

Không chỉ vậy,

Bề mặt lưỡi đao còn xuất hiện thêm hai cấu trúc màu trắng hình răng sữa, tượng trưng cho "răng cương thi", dường như có thể giúp hút máu tốt hơn khi chém giết.

Lông đen, da cương thi và răng trắng.

Đặc trưng của các loài sinh vật đều hội tụ trên vũ khí này, chỉ cần nhìn thôi đã khiến người ta khó chịu, cứ như thể thanh đao này có thể tự cắn người vậy.

"Cái này...... Cái này đã vượt quá dự đoán của chúng tôi rồi.

Giá trị của thanh đao này rất cao, hơn nữa cậu còn có thể dựa vào đặc tính ẩn giấu của thân đao mà mang theo bên người, lần sau gặp phải sự kiện dị thường tương tự, nếu chuẩn bị kỹ càng thì có lẽ cậu thực sự có khả năng làm đối phương bị thương nặng đấy."

"Cảm ơn Vương chủ nhiệm."

Thứ mà người khác nhìn thấy là rợn tóc gáy, nhưng lại hoàn toàn thỏa mãn gu thẩm mỹ và khát vọng trong nội tâm La Địch.

Từ khi ống máu đầu tiên đổ xuống bề mặt lưỡi đao, mắt hắn chưa từng rời khỏi nó.



Cảm nhận sự biến đổi của thân đao và hiệu quả sát thương ngày càng mạnh mẽ, La Địch dường như đã tiến thêm một bước gần hơn đến mục tiêu của đời mình.

Mặc dù rất muốn thử hiệu quả chém giết ngay lúc này, nhưng La Địch không vung vũ khí ở đây, để tránh ảnh hưởng đến những người bạn mới quen.

"Thu!"

Đặc trưng của cương thi hoàn toàn biến mất, một lần nữa ẩn vào hình dạng ban đầu của thanh đao.

Để phòng hờ, La Địch vẫn dùng vải liệm bọc lại và cất vào ba lô, như vậy, chuyện hôm nay ở Cục Nghiên cứu coi như kết thúc.

Trước khi rời đi, Vương chủ nhiệm vẫn không nhịn được mà nói ra những lời giấu trong lòng.

"Tuy tôi không phải người tốt, cũng không thích làm những việc không đúng quy củ. Nhưng vẫn muốn nói một câu, kỳ thi tuyển sinh năm nay nếu cậu có ý định, có thể đăng ký vào Cục Nghiên cứu của chúng tôi.

Tôi có thể giúp cậu tranh thủ ưu đãi đặc biệt khi vào làm, các bộ phận đều tùy cậu lựa chọn."

"Kể cả khi cậu không bằng lòng với công việc ở Cục Nghiên cứu, thì nơi này vẫn có thể là bước đệm để cậu tiến đến 【Thủ đô】. Là một đơn vị sự nghiệp cấp thành phố, chúng tôi đương nhiên cũng nắm giữ tấm vé vào Cục Thế giới E.I.A."

La Địch không trả lời trực tiếp, chỉ gật đầu rồi rời đi.

"Chủ nhiệm, cậu thanh niên này..."

Biểu cảm của nhân viên phụ trách việc đưa máu đến rất phức tạp, năm đó hắn đã phải vất vả lắm mới thi đậu vào Cục Nghiên cứu thành phố.

"Cũng bình thường thôi, tính cách của cậu ấy phù hợp với công việc ở Cục Điều tra hoặc những công ty lớn ở Thủ đô hơn, những nơi chuyên nghiên cứu như chúng ta thật sự không thích hợp với cậu ấy.

Tôi cũng chỉ là nhất thời cao hứng, thuận miệng nói ra mà thôi.

Nghĩ đến, kỳ thi tuyển sinh giữa năm nay sẽ rất thú vị đây."

Bên ngoài Cục Nghiên cứu.

Lớp trưởng bước những bước nhảy nhẹ nhàng đi đầu hàng ngũ, khi mũi chân chạm đến bậc thang cuối cùng, cô xoay người lại nhìn về phía những người bạn của mình.

"Quá mãn nguyện, không ngờ trước khi tốt nghiệp lại được nhìn thấy đạo cụ góc chết hóa như thế này. La Địch, việc thi tuyển sinh năm nay của cậu chắc chắn sẽ khiến mọi người kinh ngạc, e rằng ngay cả học sinh ưu tú của trường Nhất Trung cũng không thể sánh bằng cậu. Thôi, tối nay hai người đi ăn đi, tôi phải về nhà học bù đây."

La Địch chủ động hỏi: "Lớp trưởng, quần áo của cậu đã đến chưa?"

"Đúng rồi nhỉ ~ Nhưng mà bộ trang phục đó không thích hợp để mặc ra ngoài, tôi tạm thời để ở nhà. Đợi đến khi kết thúc kỳ nghỉ đông, tôi sẽ mặc đến trường, đến lúc đó cậu sẽ thấy."

"Cảm giác thế nào?"

"Đương nhiên là vượt ngoài mong đợi rồi, đến lúc thi tuyển sinh tôi cũng sẽ mặc nó, La Địch, cậu đừng có thua tôi đấy nhé."

Cuộc trò chuyện của hai người lọt vào mắt An Na đang đi phía sau, cô như ngửi thấy mùi chua chua, vội vàng lấy tay che mũi rồi tránh xa, "May mà không học chung trường với hai người, nếu không tôi sớm muộn gì cũng bị hun chết."

An Na còn cố ý liếc nhìn Tiểu Cao đeo kính đang đứng bên cạnh, lại phát hiện Tiểu Cao dường như đang xem rất say sưa, trong ánh mắt và khóe miệng dường như còn ẩn chứa một tia vui mừng.

Sau khi tiễn lớp trưởng lên xe taxi, ba người tùy tiện tìm một quán ăn gần đó.

Vì không có lớp trưởng, không khí bữa ăn rõ ràng không sôi nổi như lần đầu, nhưng sau khi An Na uống vài cốc bia, bầu không khí cũng dần trở nên náo nhiệt.

Kỳ nghỉ đông sắp kết thúc.



Học kỳ hai lớp 12 cũng đến như hẹn ước, đây sẽ là chặng đường cuối cùng của cuộc sống học đường.

Mặc dù sau khi thi tuyển sinh vẫn có thể tiếp tục học đại học, nhưng bao gồm cả La Địch, chỉ cần điểm môn thể dục đạt trung bình khá trở lên, hầu hết mọi người sẽ không chọn học lên đại học.

Một ngày trước ngày khai giảng, tại trường Trung học số 4.

Giáo viên và nhân viên nhà trường đã đến trường từ sớm, chuẩn bị cho ngày khai giảng, đảm bảo học sinh có thể đến trường bình thường vào ngày mai.

Trong văn phòng tổng hợp khối 12.

Một nam giáo viên có gương mặt hiền lành, dáng người gầy gò, nhìn là biết không giỏi thể thao đang dọn dẹp đồ đạc ở góc trong cùng.

Sách vở và tài liệu chất đống trên bàn làm việc của hắn là nhiều nhất trong văn phòng, trong đó cũng có không ít sách không liên quan đến việc giảng dạy.

Đột nhiên, một tiếng bước chân dồn dập và sắc bén bước vào văn phòng.

Đôi giày cao gót màu đen tuyền cao hơn mười phân, bước thẳng đến trước mặt nam giáo viên, ném mạnh tập tài liệu trong tay xuống trước mặt hắn.

Chiếc thẻ công tác đeo trên người người phụ nữ trung niên kia ghi rõ chức vụ của cô - 【Chủ nhiệm Giáo vụ】.

Có lẽ không cần đến chiếc thẻ này, người ta cũng có thể nhìn ra được từ vẻ mặt của cô.

Cô dùng sức chọc vào tập tài liệu trên bàn, lời nói như những chiếc đinh nhọn bắn ra từ đầu lưỡi, sắc bén và chói tai, "Thầy Quách, có thể giải thích một chút không? Kết quả học tập môn Văn hóa của lớp thầy học kỳ này đứng thứ hai từ dưới lên, mức độ hài lòng của học sinh cũng đứng thứ hai từ dưới lên.

Về chuyện dạy học, tôi không phải lần đầu tiên nói chuyện với thầy đâu nhỉ?"

Đối mặt với sự chỉ trích nghiêm khắc của chủ nhiệm, thầy Quách gầy gò lại không nói một lời, tiếp tục sắp xếp lại sách vở trên bàn.

Sự im lặng này lại giống như que diêm, châm ngòi nổ trong người chủ nhiệm giáo vụ.

Nhìn những cuốn sách chẳng liên quan gì đến việc dạy học trên bàn, chủ nhiệm định bụng hất tung tất cả lên.

Nhưng ngay khi cô ta đưa tay ra.

Bốp~

Một cánh tay mạnh mẽ duỗi ra, nắm chặt lấy.

Chỉ thấy một người đàn ông mặc quân phục, gương mặt cương nghị đứng bên cạnh, ngăn cản cuộc xung đột này.

"Phương pháp giảng dạy của thầy Quách có lẽ khác biệt, nhưng cũng có nét đặc sắc riêng, tôi tin thầy ấy sẽ chỉnh đốn trên cơ sở hiện có."

"Thầy Nguyễn? Buông tay ra!"

Chủ nhiệm giáo vụ tuy vẫn đang bực tức, nhưng cũng nhanh chóng nhận ra hành vi vừa rồi có phần quá khích, "Xem ra tôi không quản được hắn rồi, tình hình cụ thể tôi sẽ báo cáo lên hiệu trưởng."

Theo sau sự rời đi của vị chủ nhiệm, bầu không khí trong văn phòng cũng dịu xuống.

"Đa tạ."

Thầy Quách đang thu dọn đồ đạc lên tiếng cảm ơn.

Thầy Nguyễn mặc quân phục chỉ khua tay rồi trở về chỗ ngồi của mình, hắn là giáo viên chủ nhiệm, còn cả đống việc phải làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoạt Nhân Thâm Xử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook