Chương 2: Người Cô Độc
Xuyên Hoàng Y Đích A Phì
01/10/2024
Xoạt xoạt xoạt~
Quạt trần trong lớp học xoay nhanh, xua đi phần nào cái nóng nực của mùa hè, nhưng cảm giác oi bức trong lòng học sinh lại ngày càng tăng.
Sắp tới rồi chính là kì nghỉ lễ 【 Quốc Khánh 】 kéo dài nửa tháng, mà giờ còn chưa đầy hai phút nữa là kết thúc tiết học cuối cùng.
Đa số học sinh lớp 11-5 đều đã thu dọn cặp sách hoặc nhìn ra ngoài cửa sổ, dù sao tiết "Văn hóa" đang diễn ra đối với họ không hề quan trọng.
Thế nhưng, vẫn có một nam sinh ngồi bàn cuối, chăm chú nghe giảng, ánh mắt liên tục di chuyển giữa bảng đen và vở ghi, cố gắng ghi lại toàn bộ nội dung.
Reng reng reng
Tiếng chuông tan học vang lên.
Đám học sinh náo động rời khỏi phòng học, tiếng bước chân dồn dập như sợ bị bỏ lại trường.
Nam sinh kia đợi đến khi chắc chắn đã chép xong hết nội dung trên bảng mới bắt đầu thong thả thu dọn sách vở.
Đúng lúc này, một bóng đen lan đến, bao phủ lấy bàn học hắn.
Theo bản năng, nam sinh siết chặt nắm đấm, nhanh chóng quay người lại.
Nhưng đập vào mắt hắn là đôi bàn tay thon dài đang chống nhẹ lên mép bàn, nhìn dọc theo cánh tay trắng nõn nhưng vẫn lộ rõ đường nét cơ bắp kia, một khuôn mặt xinh đẹp với nụ cười dịu dàng quen thuộc nhanh chóng xua tan sự phòng bị trong lòng hắn.
Chủ nhân của bóng đen chính là lớp trưởng lớp 11-5 - Ngô Vấn, cao một mét bảy cùng tỷ lệ cơ thể gần như hoàn mỹ, cộng thêm kiểu tóc đuôi ngựa cao hôm nay, chỉ cần nhìn qua là biết cô nàng rất giỏi thể thao.
Hôm nay là ngày nghỉ, không cần mặc đồng phục, Ngô lớp trưởng mặc một bộ đồ thể thao mùa hè khá thoải mái, bên ngoài áo phông trắng là áo khoác chống nắng màu sáng, phần dưới là quần sooc thể thao bó sát và giày thể thao màu trắng.
Xác nhận thân phận lớp trưởng xong, nam sinh hạ thấp cảnh giác và tiếp tục thu dọn sách vở.
"Này ~ La Địch, tôi đang tính giữa kỳ nghỉ lễ này ra ngoài chơi hai ngày, cậu rảnh không?"
"Không rảnh."
Bị thẳng thừng từ chối, lớp trưởng không hề bỏ cuộc mà ghé sát người lại, hạ thấp giọng,
"Không phải ‘chơi’ đâu, nhà tôi nhờ mối quan hệ nên có được suất ‘thực hành’ trước. Chuyện này cậu biết rồi đấy, chỉ cần thành công sẽ được ghi vào hồ sơ cá nhân, có ích cho kỳ thi chuyển cấp năm sau."
La Địch không trả lời ngay mà tiếp tục thu dọn sách vở.
Lớp trưởng vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Chờ cho đến khi cất quyển sách cuối cùng xong, hắn ta mới mở miệng, "Còn ai nữa?"
"Tính cả cậu nữa là bốn người.
Trong đó có một đứa xin nghỉ phép cùng lớp và một người bạn ngoài trường của tôi, con gái đấy. Hai nam hai nữ, âm dương cân bằng.
Yên tâm đi, toàn là học sinh ưu tú, điểm thể dục cao ngất ngưởng, đảm bảo không bao giờ kéo chân sau của cậu đâu."
Cơ hội thực hành trước rất hiếm có, La Địch gật đầu đồng ý.
Lớp trưởng đưa cánh tay ra trước mặt La Địch, gần như chiếm lấy toàn bộ tầm nhìn, chỉ vào chiếc vòng tay bằng kim loại dẻo trên cổ tay.
"Thực hành thì dự kiến khởi hành bảy ngày nữa. Trước một ngày sẽ có người gọi điện thoại cho cậu, để mọi người gặp mặt trước, sau đó chúng ta cùng nhau đi mua sắm vật dụng cần thiết."
"Ừm."
Lúc này, tiếng loa phát thanh của trường học tình cờ vang lên.
< Yêu cầu toàn thể giáo viên và học sinh trong vòng mười lăm phút quẹt thẻ rời khỏi trường, nhà trường sẽ tiến hành kiểm tra toàn diện trước kỳ nghỉ, những ai không rời đi đúng giờ sẽ bị xử lý kỷ luật, giao cho phòng y tế kiểm tra tổng quát. >
"La Địch, hay là chúng ta thử xem ai chạy đến cổng trường trước nhé?"
"Không được."
Lớp trưởng đã đứng ở tư thế chuẩn bị chạy, chỉ đành thở dài, "Haiz ~ thôi được rồi."
Hai người, một trước một sau, bước đi trong khuôn viên trường. Cho dù lớp trưởng phía trước có vẫy tay ra hiệu gấp gáp đến đâu, La Địch vẫn luôn giữ tốc độ như thường, dường như trong lòng đã tính toán kỹ thời gian, không lo lắng sẽ bị kẹt lại trường.
Lúc hắn bước ra khỏi cổng trường, lớp trưởng đã ngồi trên một chiếc xe riêng đắt tiền.
La Địch có thể cảm nhận rõ ràng có người trong xe đang nhìn chằm chằm về phía mình. Cũng chẳng có gì to tát cả, chỉ là thứ La Địch vốn dĩ đã quen thuộc.
Hắn rẽ sang, bước lên chiếc xe buýt quen thuộc đến không thể quen hơn, chọn một chỗ trống ở hàng ghế cuối cùng cạnh cửa sổ. Vừa mới định chợp mắt một chút thì một giọng phát thanh đặc biệt, lớn đến mức inh tai, vang lên trong xe buýt.
Ong ~~~ Ong ~~~ Ong ~~~
Ba tiếng "Ong" cao vút và inh tai vang lên đầu tiên như muốn nhấn mạnh tầm quan trọng của thông báo.
"Ngày mai là ngày 【 Quốc Khánh 】 hằng năm. Toàn thể công dân sẽ được nghỉ phép mười lăm ngày. Đặc biệt lưu ý, hãy đảm bảo tuân theo 《 Luật An toàn Góc chết Quốc gia 》 trong thời gian nghỉ lễ của bạn.
Những công dân được chỉ định làm nhân viên dịch vụ khu vực vui lòng thực hiện tốt nhiệm vụ của mình trong kỳ nghỉ lễ, sẽ có thời gian nghỉ bù sau đó.
Công dân vui lòng tuân thủ 《 Luật Góc Chết 》 của các khu vực khác nhau khi đi du lịch trong kỳ nghỉ lễ.
Những người cần đi ngoại ô vui lòng chuẩn bị đầy đủ trước, xuất trình giấy chứng nhận kiểm tra sức khỏe trước khi rời khỏi thành phố và trải qua bài kiểm tra tâm lý toàn diện sau khi trở về thành phố".
Đoạn phát thanh đầu tiên được phát bằng tiếng Nga.
Mặc dù là người mang quốc tịch Hoa Hạ, nhưng La Địch có thể hiểu hoàn toàn, xét cho cùng tiếng Nga là một môn học bắt buộc trong chương trình giáo dục văn hóa.
Các bản phát thanh tiếp theo được phát bằng bốn ngôn ngữ: tiếng Trung, tiếng Anh, tiếng Đức và tiếng Ý.
Theo kế hoạch ban đầu của La Địch, hắn sẽ ở nhà trong suốt kỳ nghỉ, nhưng giờ đây hắn cần phải điều chỉnh kế hoạch của mình để "thực hành".
< Khu tái định cư số mười ba đã đến, cửa xe sẽ đóng trong mười giây >
Sau khi La Địch đeo ba lô xuống xe, hắn bước nhanh đến nơi sâu nhất của khu nhà, nơi được gọi là "nhà".
Trên tủ giày ở lối vào treo một bức ảnh của gia đình bốn người.
Ngoài cha mẹ, La Địch còn có một người chị gái.
Chỉ là trên tủ giày vẫn còn một lá thư, cha mẹ hắn đã đưa chị gái đi nghỉ, Tết Quốc Khánh năm nay hắn là học sinh cấp ba bận rộn nên phải ở nhà trông nhà.
Thay vì phàn nàn, La Địch cảm thấy rất vui.
Hắn thích nhất là ở nhà một mình, đi du lịch là một điều rất đau khổ đối với hắn.
Hắn lấy thịt bò đông lạnh và ớt xanh từ tủ lạnh, rồi hấp hai chiếc bánh bao lớn.
Tranh thủ lúc nấu ăn, La Địch lấy từ phòng ngủ của mình một đĩa CD được đóng gói đẹp mắt và một quả tạ kim loại 25kg, đặt sẵn ở khu vực phòng khách.
Vù ~
TV được bật, đầu đĩa CD bắt đầu đọc.
Tựa đề bộ phim 《 Friday the 13th Part III 》 (Thứ Sáu ngày 13 phần 3) hiện lên trên màn hình LCD, nhạc nền của thời đại trước vang lên.
Một tay La Địch cầm chiếc bánh bao kẹp thịt bò và ớt xanh, tay kia cầm quả tạ.
Cứ mỗi lần ăn một miếng, hắn lại nâng tạ một lần.
Hơn nữa, trong suốt quá trình ăn uống và tập luyện, La Địch chưa bao giờ rời mắt khỏi màn hình, mặc dù hắn đã xem bộ phim này không dưới ba mươi lần.
Đúng vậy.
Từ nhỏ hắn đã thích thể loại phim này, đặc biệt bị ám ảnh bởi các nhân vật trong phim.
Không giống như lớp trưởng và những người khác được đào tạo chuyên nghiệp bài bản.
La Địch không được ai hướng dẫn trong thời gian không lên lớp, hắn chỉ muốn có được thân hình như những nhân vật trong phim, và hắn đang rèn luyện thể chất theo cách bình thường nhất.
Tạ, squat có trọng lượng, chống đẩy và chạy bộ hơn mười km mỗi đêm là các bài tập của hắn.
Hắn tin rằng chỉ cần tiếp tục như vậy, một ngày nào đó hắn có thể trở thành kẻ giết người đầy áp bức trong phim.
Quạt trần trong lớp học xoay nhanh, xua đi phần nào cái nóng nực của mùa hè, nhưng cảm giác oi bức trong lòng học sinh lại ngày càng tăng.
Sắp tới rồi chính là kì nghỉ lễ 【 Quốc Khánh 】 kéo dài nửa tháng, mà giờ còn chưa đầy hai phút nữa là kết thúc tiết học cuối cùng.
Đa số học sinh lớp 11-5 đều đã thu dọn cặp sách hoặc nhìn ra ngoài cửa sổ, dù sao tiết "Văn hóa" đang diễn ra đối với họ không hề quan trọng.
Thế nhưng, vẫn có một nam sinh ngồi bàn cuối, chăm chú nghe giảng, ánh mắt liên tục di chuyển giữa bảng đen và vở ghi, cố gắng ghi lại toàn bộ nội dung.
Reng reng reng
Tiếng chuông tan học vang lên.
Đám học sinh náo động rời khỏi phòng học, tiếng bước chân dồn dập như sợ bị bỏ lại trường.
Nam sinh kia đợi đến khi chắc chắn đã chép xong hết nội dung trên bảng mới bắt đầu thong thả thu dọn sách vở.
Đúng lúc này, một bóng đen lan đến, bao phủ lấy bàn học hắn.
Theo bản năng, nam sinh siết chặt nắm đấm, nhanh chóng quay người lại.
Nhưng đập vào mắt hắn là đôi bàn tay thon dài đang chống nhẹ lên mép bàn, nhìn dọc theo cánh tay trắng nõn nhưng vẫn lộ rõ đường nét cơ bắp kia, một khuôn mặt xinh đẹp với nụ cười dịu dàng quen thuộc nhanh chóng xua tan sự phòng bị trong lòng hắn.
Chủ nhân của bóng đen chính là lớp trưởng lớp 11-5 - Ngô Vấn, cao một mét bảy cùng tỷ lệ cơ thể gần như hoàn mỹ, cộng thêm kiểu tóc đuôi ngựa cao hôm nay, chỉ cần nhìn qua là biết cô nàng rất giỏi thể thao.
Hôm nay là ngày nghỉ, không cần mặc đồng phục, Ngô lớp trưởng mặc một bộ đồ thể thao mùa hè khá thoải mái, bên ngoài áo phông trắng là áo khoác chống nắng màu sáng, phần dưới là quần sooc thể thao bó sát và giày thể thao màu trắng.
Xác nhận thân phận lớp trưởng xong, nam sinh hạ thấp cảnh giác và tiếp tục thu dọn sách vở.
"Này ~ La Địch, tôi đang tính giữa kỳ nghỉ lễ này ra ngoài chơi hai ngày, cậu rảnh không?"
"Không rảnh."
Bị thẳng thừng từ chối, lớp trưởng không hề bỏ cuộc mà ghé sát người lại, hạ thấp giọng,
"Không phải ‘chơi’ đâu, nhà tôi nhờ mối quan hệ nên có được suất ‘thực hành’ trước. Chuyện này cậu biết rồi đấy, chỉ cần thành công sẽ được ghi vào hồ sơ cá nhân, có ích cho kỳ thi chuyển cấp năm sau."
La Địch không trả lời ngay mà tiếp tục thu dọn sách vở.
Lớp trưởng vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Chờ cho đến khi cất quyển sách cuối cùng xong, hắn ta mới mở miệng, "Còn ai nữa?"
"Tính cả cậu nữa là bốn người.
Trong đó có một đứa xin nghỉ phép cùng lớp và một người bạn ngoài trường của tôi, con gái đấy. Hai nam hai nữ, âm dương cân bằng.
Yên tâm đi, toàn là học sinh ưu tú, điểm thể dục cao ngất ngưởng, đảm bảo không bao giờ kéo chân sau của cậu đâu."
Cơ hội thực hành trước rất hiếm có, La Địch gật đầu đồng ý.
Lớp trưởng đưa cánh tay ra trước mặt La Địch, gần như chiếm lấy toàn bộ tầm nhìn, chỉ vào chiếc vòng tay bằng kim loại dẻo trên cổ tay.
"Thực hành thì dự kiến khởi hành bảy ngày nữa. Trước một ngày sẽ có người gọi điện thoại cho cậu, để mọi người gặp mặt trước, sau đó chúng ta cùng nhau đi mua sắm vật dụng cần thiết."
"Ừm."
Lúc này, tiếng loa phát thanh của trường học tình cờ vang lên.
< Yêu cầu toàn thể giáo viên và học sinh trong vòng mười lăm phút quẹt thẻ rời khỏi trường, nhà trường sẽ tiến hành kiểm tra toàn diện trước kỳ nghỉ, những ai không rời đi đúng giờ sẽ bị xử lý kỷ luật, giao cho phòng y tế kiểm tra tổng quát. >
"La Địch, hay là chúng ta thử xem ai chạy đến cổng trường trước nhé?"
"Không được."
Lớp trưởng đã đứng ở tư thế chuẩn bị chạy, chỉ đành thở dài, "Haiz ~ thôi được rồi."
Hai người, một trước một sau, bước đi trong khuôn viên trường. Cho dù lớp trưởng phía trước có vẫy tay ra hiệu gấp gáp đến đâu, La Địch vẫn luôn giữ tốc độ như thường, dường như trong lòng đã tính toán kỹ thời gian, không lo lắng sẽ bị kẹt lại trường.
Lúc hắn bước ra khỏi cổng trường, lớp trưởng đã ngồi trên một chiếc xe riêng đắt tiền.
La Địch có thể cảm nhận rõ ràng có người trong xe đang nhìn chằm chằm về phía mình. Cũng chẳng có gì to tát cả, chỉ là thứ La Địch vốn dĩ đã quen thuộc.
Hắn rẽ sang, bước lên chiếc xe buýt quen thuộc đến không thể quen hơn, chọn một chỗ trống ở hàng ghế cuối cùng cạnh cửa sổ. Vừa mới định chợp mắt một chút thì một giọng phát thanh đặc biệt, lớn đến mức inh tai, vang lên trong xe buýt.
Ong ~~~ Ong ~~~ Ong ~~~
Ba tiếng "Ong" cao vút và inh tai vang lên đầu tiên như muốn nhấn mạnh tầm quan trọng của thông báo.
"Ngày mai là ngày 【 Quốc Khánh 】 hằng năm. Toàn thể công dân sẽ được nghỉ phép mười lăm ngày. Đặc biệt lưu ý, hãy đảm bảo tuân theo 《 Luật An toàn Góc chết Quốc gia 》 trong thời gian nghỉ lễ của bạn.
Những công dân được chỉ định làm nhân viên dịch vụ khu vực vui lòng thực hiện tốt nhiệm vụ của mình trong kỳ nghỉ lễ, sẽ có thời gian nghỉ bù sau đó.
Công dân vui lòng tuân thủ 《 Luật Góc Chết 》 của các khu vực khác nhau khi đi du lịch trong kỳ nghỉ lễ.
Những người cần đi ngoại ô vui lòng chuẩn bị đầy đủ trước, xuất trình giấy chứng nhận kiểm tra sức khỏe trước khi rời khỏi thành phố và trải qua bài kiểm tra tâm lý toàn diện sau khi trở về thành phố".
Đoạn phát thanh đầu tiên được phát bằng tiếng Nga.
Mặc dù là người mang quốc tịch Hoa Hạ, nhưng La Địch có thể hiểu hoàn toàn, xét cho cùng tiếng Nga là một môn học bắt buộc trong chương trình giáo dục văn hóa.
Các bản phát thanh tiếp theo được phát bằng bốn ngôn ngữ: tiếng Trung, tiếng Anh, tiếng Đức và tiếng Ý.
Theo kế hoạch ban đầu của La Địch, hắn sẽ ở nhà trong suốt kỳ nghỉ, nhưng giờ đây hắn cần phải điều chỉnh kế hoạch của mình để "thực hành".
< Khu tái định cư số mười ba đã đến, cửa xe sẽ đóng trong mười giây >
Sau khi La Địch đeo ba lô xuống xe, hắn bước nhanh đến nơi sâu nhất của khu nhà, nơi được gọi là "nhà".
Trên tủ giày ở lối vào treo một bức ảnh của gia đình bốn người.
Ngoài cha mẹ, La Địch còn có một người chị gái.
Chỉ là trên tủ giày vẫn còn một lá thư, cha mẹ hắn đã đưa chị gái đi nghỉ, Tết Quốc Khánh năm nay hắn là học sinh cấp ba bận rộn nên phải ở nhà trông nhà.
Thay vì phàn nàn, La Địch cảm thấy rất vui.
Hắn thích nhất là ở nhà một mình, đi du lịch là một điều rất đau khổ đối với hắn.
Hắn lấy thịt bò đông lạnh và ớt xanh từ tủ lạnh, rồi hấp hai chiếc bánh bao lớn.
Tranh thủ lúc nấu ăn, La Địch lấy từ phòng ngủ của mình một đĩa CD được đóng gói đẹp mắt và một quả tạ kim loại 25kg, đặt sẵn ở khu vực phòng khách.
Vù ~
TV được bật, đầu đĩa CD bắt đầu đọc.
Tựa đề bộ phim 《 Friday the 13th Part III 》 (Thứ Sáu ngày 13 phần 3) hiện lên trên màn hình LCD, nhạc nền của thời đại trước vang lên.
Một tay La Địch cầm chiếc bánh bao kẹp thịt bò và ớt xanh, tay kia cầm quả tạ.
Cứ mỗi lần ăn một miếng, hắn lại nâng tạ một lần.
Hơn nữa, trong suốt quá trình ăn uống và tập luyện, La Địch chưa bao giờ rời mắt khỏi màn hình, mặc dù hắn đã xem bộ phim này không dưới ba mươi lần.
Đúng vậy.
Từ nhỏ hắn đã thích thể loại phim này, đặc biệt bị ám ảnh bởi các nhân vật trong phim.
Không giống như lớp trưởng và những người khác được đào tạo chuyên nghiệp bài bản.
La Địch không được ai hướng dẫn trong thời gian không lên lớp, hắn chỉ muốn có được thân hình như những nhân vật trong phim, và hắn đang rèn luyện thể chất theo cách bình thường nhất.
Tạ, squat có trọng lượng, chống đẩy và chạy bộ hơn mười km mỗi đêm là các bài tập của hắn.
Hắn tin rằng chỉ cần tiếp tục như vậy, một ngày nào đó hắn có thể trở thành kẻ giết người đầy áp bức trong phim.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.