Chương 86: Thật là phiền toái 1
Phù Quang Cẩm
19/12/2018
An thành rơi xuống mấy trận mưa, thu ý ngày càng nồng đậm.
Lá cây ngô đồng đã vàng rồi.
Lá cây bạch quả cũng vàng theo.
Mấy bụi hoa hồng trong vườn hoa đều đã nở rộ.
Chỉ có cây tùng bách và cây sồi xanh là vẫn xanh tươi, tinh thần phấn chấn đứng sững như cũ.
Chân Minh Châu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt chuyển từ đầu này sang đầu kia, nhàm chán đến nổi mụn.
Trên bục giảng, Mã Bình Xuyên gọi hai tiếng cũng không thấy cô có phản ứng, cau mày lên giọng hô to: "Chân Minh Châu!"
"Đến!" Chân Minh Châu điều kiện phản xạ đứng dậy.
Sau lưng vang lên một trận tiếng xì cười.
Ánh mắt uy nghiêm của Mã Bình Xuyên quét nhìn một vòng, rất hiển nhiên làm cho trong phòng học an tĩnh lại, sau đó lần đầu tiên anh ta lộ ra một nụ cười với Chân Minh Châu: "Đang ngây ngô cái gì đó, lên lấy bài thi đi, tám mươi mốt điểm."
"Tám mươi mốt?"
"Lão Mã cũng đã cười rồi kìa."
"Thần kỳ quá."
Sau lưng vang lên mấy tiếng nghị luận, Chân Minh Châu đứng dậy nhận bài thi rồi trở lại chỗ ngồi.
Dư Minh An ở trước mặt nghiêng đầu nhìn cô một cái, lộ ra chiếc răng khểnh cười thấp giọng nói: "Thi không tệ nha."
Chân Minh Châu cũng cười một tiếng với anh, thần sắc thì vẫn dửng dưng giống như trước.
Trí nhớ của cô cực kỳ tốt, chỉ cần có lòng thì mấy môn học loại như chính trị lịch sử này liền có thể nắm chắc một số điểm không tệ, lần này cũng chỉ vì không muốn quá mất mặt, cho nên trước khi thi chăm chỉ học tập suốt một tuần lễ, tám mươi mốt điểm cũng đã không tệ rồi.
Cô cảm thấy vậy nhưng Mã Bình Xuyên lại thấy được hy vọng.
Lớp mười không phân môn, bọn học sinh đều phải học chín môn chủ đạo cho nên đương nhiên sẽ cố gắng hết sức, dưới tình huống không quay cóp bài ai mà Chân Minh Châu có thể thi môn chính trị được tám mươi mốt thì đã vượt xa dự liệu của anh ta rồi, trước giờ học anh ta còn đặc biệt chú ý tơi thành tích các môn khác của cô mới phát hiện những môn thiên về trí nhớ như ngữ văn, tiếng Anh, lịch sử thì cô đều có thành tích đứng đầu trong lớp học, còn lại thì rõ ràng cô đều không hề nổ lực học tập.
Đương nhiên biểu hiện gần một tháng của cô cũng khiến cho người ta rất yên tâm, ít nhất khoa trưởng Diêm và cô giáo Phùng đều không đặc biệt đi tìm anh ta nữa.Nghĩ đến những chuyện này, sau khi phát bài thi xong thì Mã Bình Xuyên liền gọi Chân Minh Châu ra ngoài phòng học.
*
Bên ngoài phòng học.
Chân Minh Châu đứng dựa vào tường, cúi đầu nhìn mủi chân.
Trong lòng mới vừa khen một lần thì người này đã lại lặp lại tình trạng cũ rồi.
Mã Bình Xuyên tức giận hừ một tiếng, không mặn không nhạt nói: "Tám mươi mốt điểm, thi không tệ."
"Không có sao chép đâu." Chân Minh Châu nói một câu chặn miệng anh ta.
"Ngẩng đầu lên."
"..." Chân Minh Châu ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, rất vô tội, còn có chút không hiểu.
Hai mắt cả cô rất lớn, trắng đen rõ ràng, lúc nhìn người ta không chớp mắt thì vừa vô tội lại thuần khiết, đặc biệt giống một con mèo nhỏ được nuôi trong nhà, mang chút ít ủy khuất buồn bã như vậy lập tức khiên cho người ta không thể tức giận dù chỉ một chút.
Mã Bình Xuyên trở lại vấn đề chính: "Thầy đã nhìn giúp em rồi, ngữ văn, tiếng Anh, lịch sử đều đứng đầ trong lớp."
"Nga."
Mã Bình Xuyên giận không chỗ phát tiết: "Không ý kiến gì hả?"
Giọng điệu hướng dẫn từng bước kiểu này thật là làm cho người ta cực kỳ khó chịu, trong lòng Chân Minh Châu mắng thầm một tiếng, bất đắc dĩ thở dài nói: "Thầy có lời gì thì cứ nói thẳng, em đang nghe đây, vòng vo như vậy rất phiền phức."
"..." Mã Bình Xuyên cảm thấy kiếp trước đã mắc nợ cô.
Nhìn khắp cả lớp, đến tần xa cũng sẽ không trâu đến mức nói mấy dồn ép anh ta như vậy!
Nhưng lần này anh ta cần phải khoan dung độ lượng hơn.
Mã Bình Xuyên trực tiếp bỏ qua giọng điệu bất mãn của cô gái nhỏ này, nén cơn tức xuống nói tiếp: "Có thể thi được mấy môn học này với số điểm như vậy đã nói rõ về mặt học tập của em cũng không phải không có chút thiên phú nào, chỉ cần chăm chỉ thêm một chú, ba năm sau nếu muốn thi đại học thì nhất định sẽ không thành vấn đề."
Lá cây ngô đồng đã vàng rồi.
Lá cây bạch quả cũng vàng theo.
Mấy bụi hoa hồng trong vườn hoa đều đã nở rộ.
Chỉ có cây tùng bách và cây sồi xanh là vẫn xanh tươi, tinh thần phấn chấn đứng sững như cũ.
Chân Minh Châu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt chuyển từ đầu này sang đầu kia, nhàm chán đến nổi mụn.
Trên bục giảng, Mã Bình Xuyên gọi hai tiếng cũng không thấy cô có phản ứng, cau mày lên giọng hô to: "Chân Minh Châu!"
"Đến!" Chân Minh Châu điều kiện phản xạ đứng dậy.
Sau lưng vang lên một trận tiếng xì cười.
Ánh mắt uy nghiêm của Mã Bình Xuyên quét nhìn một vòng, rất hiển nhiên làm cho trong phòng học an tĩnh lại, sau đó lần đầu tiên anh ta lộ ra một nụ cười với Chân Minh Châu: "Đang ngây ngô cái gì đó, lên lấy bài thi đi, tám mươi mốt điểm."
"Tám mươi mốt?"
"Lão Mã cũng đã cười rồi kìa."
"Thần kỳ quá."
Sau lưng vang lên mấy tiếng nghị luận, Chân Minh Châu đứng dậy nhận bài thi rồi trở lại chỗ ngồi.
Dư Minh An ở trước mặt nghiêng đầu nhìn cô một cái, lộ ra chiếc răng khểnh cười thấp giọng nói: "Thi không tệ nha."
Chân Minh Châu cũng cười một tiếng với anh, thần sắc thì vẫn dửng dưng giống như trước.
Trí nhớ của cô cực kỳ tốt, chỉ cần có lòng thì mấy môn học loại như chính trị lịch sử này liền có thể nắm chắc một số điểm không tệ, lần này cũng chỉ vì không muốn quá mất mặt, cho nên trước khi thi chăm chỉ học tập suốt một tuần lễ, tám mươi mốt điểm cũng đã không tệ rồi.
Cô cảm thấy vậy nhưng Mã Bình Xuyên lại thấy được hy vọng.
Lớp mười không phân môn, bọn học sinh đều phải học chín môn chủ đạo cho nên đương nhiên sẽ cố gắng hết sức, dưới tình huống không quay cóp bài ai mà Chân Minh Châu có thể thi môn chính trị được tám mươi mốt thì đã vượt xa dự liệu của anh ta rồi, trước giờ học anh ta còn đặc biệt chú ý tơi thành tích các môn khác của cô mới phát hiện những môn thiên về trí nhớ như ngữ văn, tiếng Anh, lịch sử thì cô đều có thành tích đứng đầu trong lớp học, còn lại thì rõ ràng cô đều không hề nổ lực học tập.
Đương nhiên biểu hiện gần một tháng của cô cũng khiến cho người ta rất yên tâm, ít nhất khoa trưởng Diêm và cô giáo Phùng đều không đặc biệt đi tìm anh ta nữa.Nghĩ đến những chuyện này, sau khi phát bài thi xong thì Mã Bình Xuyên liền gọi Chân Minh Châu ra ngoài phòng học.
*
Bên ngoài phòng học.
Chân Minh Châu đứng dựa vào tường, cúi đầu nhìn mủi chân.
Trong lòng mới vừa khen một lần thì người này đã lại lặp lại tình trạng cũ rồi.
Mã Bình Xuyên tức giận hừ một tiếng, không mặn không nhạt nói: "Tám mươi mốt điểm, thi không tệ."
"Không có sao chép đâu." Chân Minh Châu nói một câu chặn miệng anh ta.
"Ngẩng đầu lên."
"..." Chân Minh Châu ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, rất vô tội, còn có chút không hiểu.
Hai mắt cả cô rất lớn, trắng đen rõ ràng, lúc nhìn người ta không chớp mắt thì vừa vô tội lại thuần khiết, đặc biệt giống một con mèo nhỏ được nuôi trong nhà, mang chút ít ủy khuất buồn bã như vậy lập tức khiên cho người ta không thể tức giận dù chỉ một chút.
Mã Bình Xuyên trở lại vấn đề chính: "Thầy đã nhìn giúp em rồi, ngữ văn, tiếng Anh, lịch sử đều đứng đầ trong lớp."
"Nga."
Mã Bình Xuyên giận không chỗ phát tiết: "Không ý kiến gì hả?"
Giọng điệu hướng dẫn từng bước kiểu này thật là làm cho người ta cực kỳ khó chịu, trong lòng Chân Minh Châu mắng thầm một tiếng, bất đắc dĩ thở dài nói: "Thầy có lời gì thì cứ nói thẳng, em đang nghe đây, vòng vo như vậy rất phiền phức."
"..." Mã Bình Xuyên cảm thấy kiếp trước đã mắc nợ cô.
Nhìn khắp cả lớp, đến tần xa cũng sẽ không trâu đến mức nói mấy dồn ép anh ta như vậy!
Nhưng lần này anh ta cần phải khoan dung độ lượng hơn.
Mã Bình Xuyên trực tiếp bỏ qua giọng điệu bất mãn của cô gái nhỏ này, nén cơn tức xuống nói tiếp: "Có thể thi được mấy môn học này với số điểm như vậy đã nói rõ về mặt học tập của em cũng không phải không có chút thiên phú nào, chỉ cần chăm chỉ thêm một chú, ba năm sau nếu muốn thi đại học thì nhất định sẽ không thành vấn đề."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.