Chương 43: Đọc thêm sách
Ngư Tiểu Quai Quai
14/10/2017
Ở nông thôn, nhiệm vụ bận rộn nhất trong tết âm lịch chính là phải đi thăm người thân. Thế nhưng ông Thẩm Bình Trung, Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư đều không có người thân, cho nên đa số thời gian bọn họ đều ở trong nhà quây quần cùng nhau.
Ở một số chuyện, ông Thẩm vẫn thực nghiêm khắc, cho dù thời tiết có rét thế nào, hai chị em vẫn phải rời giường lúc 7 giờ, đặc biệt trong các kỳ nghỉ đông hay nghỉ hè, bọn họ đều phải kiên trì luyện thư pháp mỗi ngày. Theo như lời ông Thẩm nói thì là, Cố Vọng Thư hấp tấp, Thẩm Húc Thần độc lập, cần phải chăm chỉ luyện chữ để có thể học được tĩnh tâm dưỡng tính, có thể hiểu được cách thả lỏng tâm tình.
Sau khi luyện chữ xong, thời gian còn lại, Cố Vọng Thư sẽ vẽ mấy tấm quốc họa, còn Thẩm Húc Thần luyện đàn cổ, sau đó cùng nhau hoàn thành bài tập nghỉ đông được giao.
Bởi vì hiệu ứng đảo nhiệt mà Phần Thủy trấn lạnh hơn Tiền Hồ trấn rất nhiều, cho dù trong phòng luôn có chậu than sưởi ấm thì hai chị em vẫn luôn phải hà hơi ầm vào lòng bàn tay mới cảm thấy đỡ lạnh hơn. Thẩm Húc Thần hận không thể đập đầu vào tường, sao trước kia cậu không cảm thấy mùa đông phương nam lại khắc nghiệt thế này chứ?!
Chỉ cần ba ngày là có thể hoàn thành xong xuôi đống bài tập nghỉ đông, Thẩm Húc Thần lại bắt tay vào viết một bộ truyện mới, nội dung bộ truyện mới là về tương lai tinh tế. Thời giản rảnh rỗi của cậu rất nhiều, lại bởi vì đã dùng dung dịch cải tạo gen, tuy rằng chỉ là sơ cấp nhưng hiện tại tốc độ viết tay của cậu phi thường nhanh, tốc độ viết khoảng 6 nghìn chữ một giờ, cho nên trong một ngày có thể viết khoảng hai vạn chữ ( thời gian khác còn phải dùng để hoàn thành nhiệm vụ hệ thống) Bởi vậy, tới lúc quay về trường, bộ truyện mới cũng đã viết được ba mươi vạn từ, cũng dần tới hồi kết.
Vì chuyện mua nhà, Thẩm Húc Thần cố ý trở về Tiền Hồ trấn trước thời hạn hai ngày.
Nam nhân lúc mua đồ đều muốn tốc chiến tốc thắng, cho dù là chuyện lớn như đi mua nhà cũng vậy, đến lúc vào học thì không còn thời gian rảnh, nên Thẩm Húc Thần cố gắng chỉ dùng hai ngày nghỉ cuối cùng này để hoàn thành xong chuyện mua nhà. Căn nhà cậu mua cách trường cậu không xa, quanh đó còn có một trường tiểu học và một trường cấp 2, nhà ở tầng 3 chung cư mới xây được khoảng 6, 7 năm gì đó.
Tuy là nhà mua lại nhưng chủ hộ trước đó không có nhiều đồ đạc, cũng rất ít tới nơi này. Căn nhà rộng 150m2, bán hơn 14 vạn, Thẩm Húc Thần sống lại một đời còn hận không thể mua thêm mấy căn nữa.
Thủ tục tiến hành sang tên đổi chủ cần mấy ngày, mà căn nhà cũng cần phải sửa chữa lại đôi chút, nên dù nhà đã mua tới tay nhưng vẫn chưa thể vào ở luôn được.
May mà Thẩm Húc Thần cũng không vội. Ông Thẩm là giáo viên, còn phải dạy nốt học kỳ cuối mới có thể xin nghỉ, bởi vậy, ông sẽ ở lại Phần Thủy trấn thêm nửa năm nữa. Một khi đã vậy, căn nhà này chỉ cần tu sửa xong trước kỳ nghỉ hè là được. Tính qua loa, sửa chữa cũng không mất quá nhiều tiền, đại đa số đồ dùng cần thiết trong nhà đều là đồ điện tử.
Nghĩ tới sau này, đồ điện tử đều được nâng cấp thay đổi tới chóng mặt, TV càng lúc càng mỏng, máy tính càng lúc càng gọn nhẹ, điều hòa chạy càng lúc càng êm, máy giặt càng lúc càng khỏe… nhưng ngược lại chúng cũng càng lúc càng rẻ. Hiện tại đồ điện tử đều rất đắt đỏ, Thẩm Húc Thần chỉ có thể tự an ủi bản thân, có mất có được. So với giá nhà khá hời, đồ điện tử có đắt một chút cũng không sao.
Đêm cuối cùng trước khi vào học, Thẩm Húc Thần tới tiệm net bao nguyên đêm.
Bao nguyên đêm cũng có chỗ tốt, cả đêm lên mạng chỉ mất 8 đồng, Thẩm Húc Thần cảm thấy đáng giá. Hơn nữa, cũng không phải cậu muốn tiết kiệm tiền mà thực sự là do lâu lắm rồi cậu vẫn chưa lên mạng, quả thật cậu cần phải lên mạng để tìm hiểu một số thông tin. Giờ vẫn là thời gian nghỉ tết âm lịch, trong quán vắng vẻ, chỉ rải rác có một vài người ngồi chơi game, cách đó không xa còn có một vị quang minh chính đại xem phim XX, trên màn hình là đống da thịt trắng nõn lõa lồ. Người nọ nhìn Thẩm Húc Thần nhếch mép cười một cái, lộ ra hàm răng vàng khè, Thẩm Húc Thần ghê tởm tới rợn người.
Sau khi khởi động máy, Thẩm Húc Thần lên Tá hữu võng xem một lượt, phát hiện sau một kỳ nghỉ đông, số lượt truy cập trang web này tăng đột biến. Cậu mở Nguyên sang võng, quả nhiên bộ 《 ảnh đế dị giới mạo hiểm 》của cậu được đăng ở một vị trí khá dễ nhìn, toàn văn mới được update một phần ba, chương mới nhất cũng vừa được up không lâu. Thẩm Húc Thần dùng mật mã truy cập vào phần quản lý, nhìn bảng lợi nhuận, phát hiện tổng số lợi nhuận không được cao, tuy rằng thu vào không tệ. Có thể thấy lưu lượng truy cập nguyên sang võng vẫn còn kém một chút, so ra vẫn kém xa bên vi ngôn kinh doanh phi thường náo nhiệt.
“Cậu đang ở tiệm net?”
Tai nghe đột nhiên phát ra âm thanh thông báo, trên màn hình nhảy ra một cửa sổ chat riêng. Thẩm Húc Thần nhận được một cái tin nhắn, đến từ Boss tổng.
Thẩm Húc Thần nhanh chóng rep lại: “Sao cậu biết?”
Đúng rồi, nói tới trả lời tin nhắn thì không thể không nhắc tới phương pháp nhập dữ liệu, hiện tại tá hữu võng chỉ mới có phương pháp ghép vần. Tuy rằng phương pháp nhập dữ liệu còn chưa được thông dụng nhưng những thanh niên đã dùng sau này đều nói rất tốt.
“Vừa tra địa chỉ IP của cậu. Cậu lên Tiền Hồ trấn lúc nào? Sao không tới tìm tớ?” Đại Boss hỏi.
“Hôm qua mới tới. Năm mới, trong nhà cậu hẳn có rất nhiều trưởng bối, tớ không mang theo quà biếu, tới nhà cậu ngại lắm.” Thẩm Húc Thần nói. Dựa theo tập tục Phần Thủy trấn, trong tháng giêng mà muốn tới thăm nhà khác, nhất định phải mang theo một gói thuốc lá, hai chai rượu, một túi táo đỏ và một túi đường. Đương nhiên, dựa vào quan hệ giữa Thẩm Húc Thần và đại Boss, cậu không hề luyến tiếc chút tiền này. Chỉ là, Thẩm Húc Thần từ nhỏ tới lớn chưa từng tới thăm nhà người khác trong dịp năm mới, cho nên cậu vẫn luôn cảm thấy năm mới tới chơi nhà người khác cứ là lạ.
“Hôm nay cậu bao nguyên đêm ở tiệm net?” Đại Boss tiếp tục hỏi.
“Ừ.”
“Mẹ nói muốn gặp cậu.” Đại Boss nói. Cậu ấy có một thói quen, mỗi khi nhắc tới người thân trong nhà mình đều luôn tỉnh lược hai chữ “của tôi”.
“Ngày mai bắt đầu học kỳ mới, nếu dì ấy tới trường cùng cậu, hẳn có thể gặp được.”
“Ờ.” Đại Boss nói xong liền im lặng.
Qua hơn nửa tiếng sau, Thẩm Húc Thần đang mải tập trung tinh thần thu thập tư liệu, chợt có người từ phía sau vỗ vai cậu — Thẩm Húc Thần dựa vào phản ứng siêu cường của mình tránh được. Quay đầu nhìn lại thấy Trình Dĩ Hoa bọc kín bởi một chiếc áo lông to xụ đang nhìn chằm chằm màn hình máy tính của cậu.
“Sao cậu lại tới đây?” Thẩm Húc Thần ngạc nhiên hỏi.
“Cậu không đồng ý tới nhà tớ, tớ đành phải tới chỗ cậu.” Trình Dĩ Hoa theo lý đương nhiên đáp.
Vì thế, tối hôm đó, bên ngoài cửa sổ râm ran tiếng pháo nổ, hai thiếu niên chân dài tay dài cùng nhau chen chúc trên ghế sô pha tiệm net qua đêm.
Tuy rằng Thẩm Húc Thần là gay, nhưng cậu lại không có tâm tư gì đối với Trình Dĩ Hoa, hơn nữa đang là mùa đông, hai người đều mặc phi thường kín, vì thế chờ tới sáng ngày hôm sau tỉnh lại, giữa bọn họ hoàn toàn không có bầu không lúng túng hay kiều diễm như trong tiểu thuyết thường miêu tả. Thẩm Húc Thần chỉ cảm thấy eo mỏi lưng đau, khó chịu tới nhe răng trợn mắt.
Tới trường báo danh, Thẩm Húc Thần chung quy vẫn không thể gặp được mẹ của Trình Dĩ Hoa. Dì ấy lại có nhiệm vụ khẩn cấp bị gọi về quân bộ rồi.
Thẩm Húc Thần cảm thấy có một chút thất vọng, đã nghe Trình Dĩ Hoa kể rất nhiều chuyện về mẹ cậu ấy, Thẩm Húc Thần thực sự rất chờ mong được gặp mặt nữ nhân vừa lão luyện vừa cơ trí này một lần.
Sau khi khai giảng xong, Thẩm Húc Thần ngày qua ngày càng trở nên kín tiếng hơn.
Ngoại trừ đọc sách và thi cử, học kỳ 2 lớp 10 cũng không còn chuyện gì khác. À, đầu tháng 4 có chơi xuân, còn lại không còn hoạt động đặc biệt nào. Nói là chơi xuân, kỳ thật chính là đi chơi tiết thanh minh. Cả lớp được chiếc xe lớn đưa tới điểm tham quan, cùng nhau leo núi, cùng nhau xuống suối nghịch nước, cả ngày vui vẻ trôi qua.
Thẩm Húc Thần vẫn duy trì thành tích đứng đầu cả khối, còn Cố Vọng Thư đa số thời gian đứng thứ nhì. Trình Dĩ Hoa thì vẫn đều đều như trước đứng trong top 10, biểu hiện hoàn toàn không đúng với năng lực thật sự của cậu ấy. Có mấy lần thành tích thi toán của Trình Dĩ Hoa không tính là rất tốt ( so với năng lực thật sự của chính cậu ấy) nên đã bị bạn cùng lớp vượt qua còn ông thầy dạy toán bắt được cơ hội ở trong văn phòng lớn tiếng mỉa mai châm chọc thành tích của Trình Dĩ Hoa rất lâu. Thẩm Húc Thần nghe qua một lần, liền gửi thư tố giác vào hòm thư hiệu trưởng, nói ông thầy kia không có đạo đức giáo viên.
Thẩm Húc Thần đã thuộc lòng quyển từ điểm Anh ngữ Oxford. Hiện tại trí nhớ cậu vô cùng tốt, cho dù là quyển từ điển dày như vậy, cậu vẫn có thể nhớ toàn bộ từng câu từng từ trong đó.
Đây kỳ thật là một chuyện phi thường khủng bố, nhưng ai bảo Thẩm Húc Thần đã trùng sinh lại còn sử dụng dung dịch cải tạo gen, vốn là chuyện không có khả năng, cố tình cậu chỉ mất đúng nửa năm để hoàn thành.
Hiện tại Thẩm Húc Thần đã chuyển qua học thuộc 《từ điển thành ngữ》và 《 từ điển Tân Hoa》
Thân là một người Hoa quốc, mọi người từ nhỏ tới lớn đều phải nắm vững một trong những ngôn ngữ khó học nhất này. Mọi người trăm ngàn lần đừng xem thường hai quyển sách tham khảo từ điển thành ngữ và từ điển Tân Hoa này. Nếu bạn thật cẩn thận xem xét, bạn nhất định sẽ bắt đầu hoài nghi nhân sinh trước đó! trung văn vốn bác đại tinh thâm nên có rất nhiều tri thức không thể nắm giữ hết được!
Ngoại trừ sách tham khảo, Thẩm Húc Thần cũng muốn tăng lượng đọc sách ngoài giờ của mình. Cậu mua một công cụ đọc có tên là “Sách điện tử số 1 ngân hà” trên cửa hàng hệ thống, công cụ đọc này có thể mô phỏng bất kỳ quyển sách nào tồn tại ở thế giới này.
Nói cách khác, nếu như Thẩm Húc Thần muốn đọc 《 Bách khoa toàn thư binh khí cổ Hoa quốc》 như vậy sách điện tử số một ngân hà sẽ biến thành quyển 《 bách khoa toàn thư binh khí cổ Hoa quốc》. Cho dù Thẩm Húc Thần có cầm quyển sách nay đọc ngay trước mặt người khác thì người ta cũng chỉ nhìn thấy đây là quyển 《 bách khoa toàn thư binh khí cổ Hoa quốc》. Chỉ cần Thẩm Húc Thần đọc xong, sách điện tử số 1 ngân hà sẽ tự động biến trở về thành một quyển sách hướng dẫn tra cứu. Đợi sau khi Thẩm Húc Thần tra cứu tìm ra một quyển sách mới, thì quyển sách đó cũng tự động biến thành quyển sách muốn đọc.
Chuyện này chẳng khác nào Thẩm Húc Thần đang sở hữu một đại thư viện trong tầm tay!
Xuất phát từ vấn đề bản quyền, nếu như Thẩm Húc Thần dùng sách điện tử số 1 ngân hà xem văn học mạng, như vậy trong thẻ của cậu cũng sẽ bị trừ số tiền tương ứng để trả cho tác giả. Nếu như dùng sách điện tử để đọc sách giấy, nếu quyển sách đó có thể mượn được trên thư viện, như vậy cậu sẽ không bị trừ tiền; còn nếu không thể mượn được trong thư viện, như vậy quyển sách sẽ yêu cầu trả số tiền bằng giá in trên sách, tương đương với việc kí chủ phải mua luôn quyển sách đó.
Có sách điện tử, Thẩm Húc Thần đã tốn rất nhiều thời gian vào việc đọc sách. Cậu không hề lo lắng việc này sẽ ảnh hưởng tới thành tích của mình. Bởi vì muốn thi đại học cần nắm vững rất nhiều tri thức, Thẩm Húc Thần chỉ cần 4 tiếng hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày hệ thống giao là đủ, còn tiến độ tự học của cậu đã vượt xa tiến độ giảng dạy trên lớp của các thầy cô.
Trừ đọc sách, Thẩm Húc Thần vẫn tiếp tục đóng góp cho báo giấy truyền thống. Số lượng bài viết được chọn in của cậu càng ngày càng nhiều, hơn nữa do ảnh hưởng của văn học mạng, tới khi kết thúc năm lớp 10, giá trị danh vọng của Thẩm Húc Thần đã tăng lên 3 điểm.
Nói tới văn học mạng, 《 Ảnh đế dị giới mạo hiểm 》 có hơn ba mươi vạn từ, sau khi up hết các chương, Thẩm Húc Thần kiếm được hơn một ngàn đồng, tính ra mỗi từ chỉ có ba đồng. Trong đó có bốn trăm đồng là tiền thưởng của sự chuyên cần. Điều này có ý nghĩa, văn học mạng có đầu vào và đầu ra không tỷ lệ thuận với nhau. Thẩm Húc Thần mất càng nhiều thời gian, ngược lại nhận được càng ít tiền. Thế nhưng, nói đi cũng phải nói lại, văn học mạng đã giúp truyền bá thu hút một lượng lớn người đọc, lại tương đối hữu ích cho việc nâng cao giá trị danh vọng.
Sau khi 《 Ảnh đế dị giới mạo hiểm 》 kết thúc, bộ truyện về tinh tế tương lai được đặt tên 《 Chinh đồ 》 cũng bắt đầu được đăng lên Tá hữu võng. 《 Chinh đồ 》 kết thúc, Thẩm Húc Thần bắt tay vào viết tiếp bộ 《 Kỵ sĩ 》.
Nhân vật chính bộ 《 Kỵ sĩ 》 có hình mẫu thực ngoài đời, tên là Địch Ngang · Đức · Bào Mông, nhân xưng kỵ sĩ Địch Ngang, phương Tây Kiếm Thánh. Đương nhiên, Thẩm Húc Thần chỉ mượn nguyên hình của người này, trên thực tế, cậu vẫn dùng phong cách giá không để viết. Thậm chí cậu còn không dùng cái tên Địch Ngang này. Chung quy, Thẩm Húc Thần viết là tiểu thuyết mà không phải là hồi ký. Nhưng xuất phát từ tôn trọng, Thẩm Húc Thần cũng đã giới thiệu vắn tắt về hình mẫu cho nhân vật chính trong quyển tiểu thuyết của mình.
Ở một số chuyện, ông Thẩm vẫn thực nghiêm khắc, cho dù thời tiết có rét thế nào, hai chị em vẫn phải rời giường lúc 7 giờ, đặc biệt trong các kỳ nghỉ đông hay nghỉ hè, bọn họ đều phải kiên trì luyện thư pháp mỗi ngày. Theo như lời ông Thẩm nói thì là, Cố Vọng Thư hấp tấp, Thẩm Húc Thần độc lập, cần phải chăm chỉ luyện chữ để có thể học được tĩnh tâm dưỡng tính, có thể hiểu được cách thả lỏng tâm tình.
Sau khi luyện chữ xong, thời gian còn lại, Cố Vọng Thư sẽ vẽ mấy tấm quốc họa, còn Thẩm Húc Thần luyện đàn cổ, sau đó cùng nhau hoàn thành bài tập nghỉ đông được giao.
Bởi vì hiệu ứng đảo nhiệt mà Phần Thủy trấn lạnh hơn Tiền Hồ trấn rất nhiều, cho dù trong phòng luôn có chậu than sưởi ấm thì hai chị em vẫn luôn phải hà hơi ầm vào lòng bàn tay mới cảm thấy đỡ lạnh hơn. Thẩm Húc Thần hận không thể đập đầu vào tường, sao trước kia cậu không cảm thấy mùa đông phương nam lại khắc nghiệt thế này chứ?!
Chỉ cần ba ngày là có thể hoàn thành xong xuôi đống bài tập nghỉ đông, Thẩm Húc Thần lại bắt tay vào viết một bộ truyện mới, nội dung bộ truyện mới là về tương lai tinh tế. Thời giản rảnh rỗi của cậu rất nhiều, lại bởi vì đã dùng dung dịch cải tạo gen, tuy rằng chỉ là sơ cấp nhưng hiện tại tốc độ viết tay của cậu phi thường nhanh, tốc độ viết khoảng 6 nghìn chữ một giờ, cho nên trong một ngày có thể viết khoảng hai vạn chữ ( thời gian khác còn phải dùng để hoàn thành nhiệm vụ hệ thống) Bởi vậy, tới lúc quay về trường, bộ truyện mới cũng đã viết được ba mươi vạn từ, cũng dần tới hồi kết.
Vì chuyện mua nhà, Thẩm Húc Thần cố ý trở về Tiền Hồ trấn trước thời hạn hai ngày.
Nam nhân lúc mua đồ đều muốn tốc chiến tốc thắng, cho dù là chuyện lớn như đi mua nhà cũng vậy, đến lúc vào học thì không còn thời gian rảnh, nên Thẩm Húc Thần cố gắng chỉ dùng hai ngày nghỉ cuối cùng này để hoàn thành xong chuyện mua nhà. Căn nhà cậu mua cách trường cậu không xa, quanh đó còn có một trường tiểu học và một trường cấp 2, nhà ở tầng 3 chung cư mới xây được khoảng 6, 7 năm gì đó.
Tuy là nhà mua lại nhưng chủ hộ trước đó không có nhiều đồ đạc, cũng rất ít tới nơi này. Căn nhà rộng 150m2, bán hơn 14 vạn, Thẩm Húc Thần sống lại một đời còn hận không thể mua thêm mấy căn nữa.
Thủ tục tiến hành sang tên đổi chủ cần mấy ngày, mà căn nhà cũng cần phải sửa chữa lại đôi chút, nên dù nhà đã mua tới tay nhưng vẫn chưa thể vào ở luôn được.
May mà Thẩm Húc Thần cũng không vội. Ông Thẩm là giáo viên, còn phải dạy nốt học kỳ cuối mới có thể xin nghỉ, bởi vậy, ông sẽ ở lại Phần Thủy trấn thêm nửa năm nữa. Một khi đã vậy, căn nhà này chỉ cần tu sửa xong trước kỳ nghỉ hè là được. Tính qua loa, sửa chữa cũng không mất quá nhiều tiền, đại đa số đồ dùng cần thiết trong nhà đều là đồ điện tử.
Nghĩ tới sau này, đồ điện tử đều được nâng cấp thay đổi tới chóng mặt, TV càng lúc càng mỏng, máy tính càng lúc càng gọn nhẹ, điều hòa chạy càng lúc càng êm, máy giặt càng lúc càng khỏe… nhưng ngược lại chúng cũng càng lúc càng rẻ. Hiện tại đồ điện tử đều rất đắt đỏ, Thẩm Húc Thần chỉ có thể tự an ủi bản thân, có mất có được. So với giá nhà khá hời, đồ điện tử có đắt một chút cũng không sao.
Đêm cuối cùng trước khi vào học, Thẩm Húc Thần tới tiệm net bao nguyên đêm.
Bao nguyên đêm cũng có chỗ tốt, cả đêm lên mạng chỉ mất 8 đồng, Thẩm Húc Thần cảm thấy đáng giá. Hơn nữa, cũng không phải cậu muốn tiết kiệm tiền mà thực sự là do lâu lắm rồi cậu vẫn chưa lên mạng, quả thật cậu cần phải lên mạng để tìm hiểu một số thông tin. Giờ vẫn là thời gian nghỉ tết âm lịch, trong quán vắng vẻ, chỉ rải rác có một vài người ngồi chơi game, cách đó không xa còn có một vị quang minh chính đại xem phim XX, trên màn hình là đống da thịt trắng nõn lõa lồ. Người nọ nhìn Thẩm Húc Thần nhếch mép cười một cái, lộ ra hàm răng vàng khè, Thẩm Húc Thần ghê tởm tới rợn người.
Sau khi khởi động máy, Thẩm Húc Thần lên Tá hữu võng xem một lượt, phát hiện sau một kỳ nghỉ đông, số lượt truy cập trang web này tăng đột biến. Cậu mở Nguyên sang võng, quả nhiên bộ 《 ảnh đế dị giới mạo hiểm 》của cậu được đăng ở một vị trí khá dễ nhìn, toàn văn mới được update một phần ba, chương mới nhất cũng vừa được up không lâu. Thẩm Húc Thần dùng mật mã truy cập vào phần quản lý, nhìn bảng lợi nhuận, phát hiện tổng số lợi nhuận không được cao, tuy rằng thu vào không tệ. Có thể thấy lưu lượng truy cập nguyên sang võng vẫn còn kém một chút, so ra vẫn kém xa bên vi ngôn kinh doanh phi thường náo nhiệt.
“Cậu đang ở tiệm net?”
Tai nghe đột nhiên phát ra âm thanh thông báo, trên màn hình nhảy ra một cửa sổ chat riêng. Thẩm Húc Thần nhận được một cái tin nhắn, đến từ Boss tổng.
Thẩm Húc Thần nhanh chóng rep lại: “Sao cậu biết?”
Đúng rồi, nói tới trả lời tin nhắn thì không thể không nhắc tới phương pháp nhập dữ liệu, hiện tại tá hữu võng chỉ mới có phương pháp ghép vần. Tuy rằng phương pháp nhập dữ liệu còn chưa được thông dụng nhưng những thanh niên đã dùng sau này đều nói rất tốt.
“Vừa tra địa chỉ IP của cậu. Cậu lên Tiền Hồ trấn lúc nào? Sao không tới tìm tớ?” Đại Boss hỏi.
“Hôm qua mới tới. Năm mới, trong nhà cậu hẳn có rất nhiều trưởng bối, tớ không mang theo quà biếu, tới nhà cậu ngại lắm.” Thẩm Húc Thần nói. Dựa theo tập tục Phần Thủy trấn, trong tháng giêng mà muốn tới thăm nhà khác, nhất định phải mang theo một gói thuốc lá, hai chai rượu, một túi táo đỏ và một túi đường. Đương nhiên, dựa vào quan hệ giữa Thẩm Húc Thần và đại Boss, cậu không hề luyến tiếc chút tiền này. Chỉ là, Thẩm Húc Thần từ nhỏ tới lớn chưa từng tới thăm nhà người khác trong dịp năm mới, cho nên cậu vẫn luôn cảm thấy năm mới tới chơi nhà người khác cứ là lạ.
“Hôm nay cậu bao nguyên đêm ở tiệm net?” Đại Boss tiếp tục hỏi.
“Ừ.”
“Mẹ nói muốn gặp cậu.” Đại Boss nói. Cậu ấy có một thói quen, mỗi khi nhắc tới người thân trong nhà mình đều luôn tỉnh lược hai chữ “của tôi”.
“Ngày mai bắt đầu học kỳ mới, nếu dì ấy tới trường cùng cậu, hẳn có thể gặp được.”
“Ờ.” Đại Boss nói xong liền im lặng.
Qua hơn nửa tiếng sau, Thẩm Húc Thần đang mải tập trung tinh thần thu thập tư liệu, chợt có người từ phía sau vỗ vai cậu — Thẩm Húc Thần dựa vào phản ứng siêu cường của mình tránh được. Quay đầu nhìn lại thấy Trình Dĩ Hoa bọc kín bởi một chiếc áo lông to xụ đang nhìn chằm chằm màn hình máy tính của cậu.
“Sao cậu lại tới đây?” Thẩm Húc Thần ngạc nhiên hỏi.
“Cậu không đồng ý tới nhà tớ, tớ đành phải tới chỗ cậu.” Trình Dĩ Hoa theo lý đương nhiên đáp.
Vì thế, tối hôm đó, bên ngoài cửa sổ râm ran tiếng pháo nổ, hai thiếu niên chân dài tay dài cùng nhau chen chúc trên ghế sô pha tiệm net qua đêm.
Tuy rằng Thẩm Húc Thần là gay, nhưng cậu lại không có tâm tư gì đối với Trình Dĩ Hoa, hơn nữa đang là mùa đông, hai người đều mặc phi thường kín, vì thế chờ tới sáng ngày hôm sau tỉnh lại, giữa bọn họ hoàn toàn không có bầu không lúng túng hay kiều diễm như trong tiểu thuyết thường miêu tả. Thẩm Húc Thần chỉ cảm thấy eo mỏi lưng đau, khó chịu tới nhe răng trợn mắt.
Tới trường báo danh, Thẩm Húc Thần chung quy vẫn không thể gặp được mẹ của Trình Dĩ Hoa. Dì ấy lại có nhiệm vụ khẩn cấp bị gọi về quân bộ rồi.
Thẩm Húc Thần cảm thấy có một chút thất vọng, đã nghe Trình Dĩ Hoa kể rất nhiều chuyện về mẹ cậu ấy, Thẩm Húc Thần thực sự rất chờ mong được gặp mặt nữ nhân vừa lão luyện vừa cơ trí này một lần.
Sau khi khai giảng xong, Thẩm Húc Thần ngày qua ngày càng trở nên kín tiếng hơn.
Ngoại trừ đọc sách và thi cử, học kỳ 2 lớp 10 cũng không còn chuyện gì khác. À, đầu tháng 4 có chơi xuân, còn lại không còn hoạt động đặc biệt nào. Nói là chơi xuân, kỳ thật chính là đi chơi tiết thanh minh. Cả lớp được chiếc xe lớn đưa tới điểm tham quan, cùng nhau leo núi, cùng nhau xuống suối nghịch nước, cả ngày vui vẻ trôi qua.
Thẩm Húc Thần vẫn duy trì thành tích đứng đầu cả khối, còn Cố Vọng Thư đa số thời gian đứng thứ nhì. Trình Dĩ Hoa thì vẫn đều đều như trước đứng trong top 10, biểu hiện hoàn toàn không đúng với năng lực thật sự của cậu ấy. Có mấy lần thành tích thi toán của Trình Dĩ Hoa không tính là rất tốt ( so với năng lực thật sự của chính cậu ấy) nên đã bị bạn cùng lớp vượt qua còn ông thầy dạy toán bắt được cơ hội ở trong văn phòng lớn tiếng mỉa mai châm chọc thành tích của Trình Dĩ Hoa rất lâu. Thẩm Húc Thần nghe qua một lần, liền gửi thư tố giác vào hòm thư hiệu trưởng, nói ông thầy kia không có đạo đức giáo viên.
Thẩm Húc Thần đã thuộc lòng quyển từ điểm Anh ngữ Oxford. Hiện tại trí nhớ cậu vô cùng tốt, cho dù là quyển từ điển dày như vậy, cậu vẫn có thể nhớ toàn bộ từng câu từng từ trong đó.
Đây kỳ thật là một chuyện phi thường khủng bố, nhưng ai bảo Thẩm Húc Thần đã trùng sinh lại còn sử dụng dung dịch cải tạo gen, vốn là chuyện không có khả năng, cố tình cậu chỉ mất đúng nửa năm để hoàn thành.
Hiện tại Thẩm Húc Thần đã chuyển qua học thuộc 《từ điển thành ngữ》và 《 từ điển Tân Hoa》
Thân là một người Hoa quốc, mọi người từ nhỏ tới lớn đều phải nắm vững một trong những ngôn ngữ khó học nhất này. Mọi người trăm ngàn lần đừng xem thường hai quyển sách tham khảo từ điển thành ngữ và từ điển Tân Hoa này. Nếu bạn thật cẩn thận xem xét, bạn nhất định sẽ bắt đầu hoài nghi nhân sinh trước đó! trung văn vốn bác đại tinh thâm nên có rất nhiều tri thức không thể nắm giữ hết được!
Ngoại trừ sách tham khảo, Thẩm Húc Thần cũng muốn tăng lượng đọc sách ngoài giờ của mình. Cậu mua một công cụ đọc có tên là “Sách điện tử số 1 ngân hà” trên cửa hàng hệ thống, công cụ đọc này có thể mô phỏng bất kỳ quyển sách nào tồn tại ở thế giới này.
Nói cách khác, nếu như Thẩm Húc Thần muốn đọc 《 Bách khoa toàn thư binh khí cổ Hoa quốc》 như vậy sách điện tử số một ngân hà sẽ biến thành quyển 《 bách khoa toàn thư binh khí cổ Hoa quốc》. Cho dù Thẩm Húc Thần có cầm quyển sách nay đọc ngay trước mặt người khác thì người ta cũng chỉ nhìn thấy đây là quyển 《 bách khoa toàn thư binh khí cổ Hoa quốc》. Chỉ cần Thẩm Húc Thần đọc xong, sách điện tử số 1 ngân hà sẽ tự động biến trở về thành một quyển sách hướng dẫn tra cứu. Đợi sau khi Thẩm Húc Thần tra cứu tìm ra một quyển sách mới, thì quyển sách đó cũng tự động biến thành quyển sách muốn đọc.
Chuyện này chẳng khác nào Thẩm Húc Thần đang sở hữu một đại thư viện trong tầm tay!
Xuất phát từ vấn đề bản quyền, nếu như Thẩm Húc Thần dùng sách điện tử số 1 ngân hà xem văn học mạng, như vậy trong thẻ của cậu cũng sẽ bị trừ số tiền tương ứng để trả cho tác giả. Nếu như dùng sách điện tử để đọc sách giấy, nếu quyển sách đó có thể mượn được trên thư viện, như vậy cậu sẽ không bị trừ tiền; còn nếu không thể mượn được trong thư viện, như vậy quyển sách sẽ yêu cầu trả số tiền bằng giá in trên sách, tương đương với việc kí chủ phải mua luôn quyển sách đó.
Có sách điện tử, Thẩm Húc Thần đã tốn rất nhiều thời gian vào việc đọc sách. Cậu không hề lo lắng việc này sẽ ảnh hưởng tới thành tích của mình. Bởi vì muốn thi đại học cần nắm vững rất nhiều tri thức, Thẩm Húc Thần chỉ cần 4 tiếng hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày hệ thống giao là đủ, còn tiến độ tự học của cậu đã vượt xa tiến độ giảng dạy trên lớp của các thầy cô.
Trừ đọc sách, Thẩm Húc Thần vẫn tiếp tục đóng góp cho báo giấy truyền thống. Số lượng bài viết được chọn in của cậu càng ngày càng nhiều, hơn nữa do ảnh hưởng của văn học mạng, tới khi kết thúc năm lớp 10, giá trị danh vọng của Thẩm Húc Thần đã tăng lên 3 điểm.
Nói tới văn học mạng, 《 Ảnh đế dị giới mạo hiểm 》 có hơn ba mươi vạn từ, sau khi up hết các chương, Thẩm Húc Thần kiếm được hơn một ngàn đồng, tính ra mỗi từ chỉ có ba đồng. Trong đó có bốn trăm đồng là tiền thưởng của sự chuyên cần. Điều này có ý nghĩa, văn học mạng có đầu vào và đầu ra không tỷ lệ thuận với nhau. Thẩm Húc Thần mất càng nhiều thời gian, ngược lại nhận được càng ít tiền. Thế nhưng, nói đi cũng phải nói lại, văn học mạng đã giúp truyền bá thu hút một lượng lớn người đọc, lại tương đối hữu ích cho việc nâng cao giá trị danh vọng.
Sau khi 《 Ảnh đế dị giới mạo hiểm 》 kết thúc, bộ truyện về tinh tế tương lai được đặt tên 《 Chinh đồ 》 cũng bắt đầu được đăng lên Tá hữu võng. 《 Chinh đồ 》 kết thúc, Thẩm Húc Thần bắt tay vào viết tiếp bộ 《 Kỵ sĩ 》.
Nhân vật chính bộ 《 Kỵ sĩ 》 có hình mẫu thực ngoài đời, tên là Địch Ngang · Đức · Bào Mông, nhân xưng kỵ sĩ Địch Ngang, phương Tây Kiếm Thánh. Đương nhiên, Thẩm Húc Thần chỉ mượn nguyên hình của người này, trên thực tế, cậu vẫn dùng phong cách giá không để viết. Thậm chí cậu còn không dùng cái tên Địch Ngang này. Chung quy, Thẩm Húc Thần viết là tiểu thuyết mà không phải là hồi ký. Nhưng xuất phát từ tôn trọng, Thẩm Húc Thần cũng đã giới thiệu vắn tắt về hình mẫu cho nhân vật chính trong quyển tiểu thuyết của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.