Chương 11
takataka
09/07/2018
Suốt bữa ăn, nó được nhỏ Hân với Linh gắp cho suốt. Haizz. Ăn xong cũng hết bia, 7 người hết thùng bia mà toàn gái nữa chứ!
Linh với Thuỳ dọn và rửa bát, Trang với Thảo đi gọt hoa quả ăn.
Hôm nay mấy nhỏ chu đáo ghê.
– Vũ: Có khi tao chuyển sang đây sống với mày luôn quá!
– Nó: Còn bé Phương của mày tính sao?
– Vũ: Ờ thì…
– Hân: Ai cho chuyển sang đây mà tính này tính nọ.
Hân chặn họng thằng Vũ luôn. Tội thằng bé! Thằng Vũ chuyển qua chủ đề khác luôn.
– Vũ: Mày biết Karate à Toàn. Học lâu chưa?
– Nó: Tao học từ lớp 8. Đang nhất đẳng như mày!
Mấy nhỏ kia thì cứ tám chuyện linh ta linh tinh. Con gái nhiều chuyện để nói ghê!
Ngồi 1 lúc thì thằng Vũ xin phép đưa nhỏ Phương về trước. Nó cũng ra quán luôn (bọn nó nghỉ học võ r). Tối 10h nó lại về tắm rửa, học bài rồi đi ngủ.
Sáng chủ nhật, hôm nay khác với mọi hôm, nó sẽ không ra quán cả ngày nữa. Hôm nay nó muốn đi dạo, thăm thú mọi nơi chứ không nhốt mình trong cái quán đó nữa.
Từ hôm nó đặt chân đến Hà Nội đến giờ chỉ toàn quanh quẩn nhà Hân với quán cafe rồi lại lên trường học, ít khi thì đi chơi với mấy nhỏ kia.
Hôm nay nó sẽ thay đổi không khí một chút.
Vệ sinh cá nhân, thể dục, tắm rửa, … Xong xuôi nó dắt xe đi ăn sáng. Lấp đầy cái bụng xong nó lên xe đi.
Đi 1 đoạn nó thấy cái công viên lần trước nó cứu cu Bin, rồi gặp được Thảo ở đây. Gửi xe rồi đi bộ vào, chọn 1 cái ghế đá gần hồ ngồi xuống, ngả lưng ra sau để thưởng thức không khí trong lành buổi sáng.
Không gian nơi đây thật yên tĩnh, thi thoảng có những tiếng chim văng vẳng bên tai.
Hà Nội như 1 bản nhạc sôi động, vội vã thì nơi đây giống như một nốt nhạc trầm, cuộc sống không vội vã, hấp tấp như bên ngoài kia, nó giúp con người quên đi những lo toan, bộn bề của cuộc sống.
Rút cái tai nghe trong túi ra lắp vào điện thoại, mở mấy bài hát còn lưu trong máy ra nghe.
– Em ngồi đây được chứ?
Tiếng nói cất lên làm nó rời dòng suy nghĩ, ngẩng đầu lên nó thấy 1 người con trai da ngăm đen, mặc áo phông xanh, quần jeans đen, gương mặt khá điển trai, nhưng toát lên vẻ lạnh lùng.
– Uh, em ngồi đi!
Nó dịch sang bên cho cậu nhóc kia ngồi. Một cậu nhóc khá đặc biệt, 2 người ngồi xuống nhưng không ai nói với ai 1 câu. Mỗi người theo đuổi 1 suy nghĩ riêng.
– Cậu nhiêu tuổi rồi, sao gọi mình bằng anh?
– Em học lớp 10, chắc kém anh chứ nhỉ?
Nói sao nhỉ, con người bên cạnh nó rất đặc biệt, hỏi tuổi lại trả lời lớp, cũng là 1 câu trả lời.
– Uh, anh học 11, trường Xyz, em học trường nào?
– Xxx anh!
– Chuyên à. Ghê đấy! Mà nhóc có học võ à?
– Em có học qua một chút!
– Nhóc tên gì?
– Nghĩa. Trần Đức Nghĩa.
Rồi 2 người lại chìm vào 2 dòng suy nghĩ khác nhau.
– Anh ơi anh, mua dùm em tờ vé số.
Tiếng 1 cô bé cất lên làm nó sực tỉnh. Mỉm cười 1 cái.
– Bé còn bao nhiêu tờ, đưa anh mua hết.
– Ơ… Dạ. Em còn 25 tờ.
Nó mỉm cười rút tờ 100k ra đưa cho con bé.
– Ra mua dùm anh 3 chai nước ngọt nhé.
Nó rút ra thêm 400k đưa cô bé, cô bé dúi tập vé số vào tay nó rồi chạy nhanh đi.
– Anh đợi em chút nha!
Cô bé vừa chạy đi vừa gào quay lại. Nó bất giác mỉm cười.
– Anh không sợ bé đó đi luôn sao?
– Anh tin bé đó!
– Đúng là lạ!
Một lúc sau cô bé đem 3 chai nước ngọt về đưa nó rồi chìa đống tiền ra trước mặt nó.
– Tiền thừa nè anh.
Nó lắc đầu, đưa chai nước ngọt cho cô bé.
– Anh cho bé mua đồ đấy! Nhà bé ở đâu?
– Dạ… Nhà em ở… Cô nhi viện.
Nói xong cô bé cúi mặt xuống ánh mắt buồn xa xăm.
– Em phải về đây, hẹn gặp lại 2 anh!
Nói rồi cô bé chạy nhanh đi ra phía cổng, tay vẫy vẫy.
– Này. – Nó chìa chai nước trước mặt Nghĩa.
Nghĩa nhận lấy mà mặt vẫn không chút cảm xúc, ánh mắt xa xăm.
Lại chìm vào im lặng, mỗi người theo đuổi 1 suy nghĩ riêng. 2 Con người trầm tính, lạnh lùng ngồi nói chuyện với nhau, chỉ là những câu hỏi cụt ngủn, câu trả lời cụt ngủn không kém. Là người khác chắc bị ăn độp lâu rồi.
Nó thích sự im lặng, im lặng để cảm nhận cuộc sống, im lặng để cảm giác thời gian trôi chậm lại, im lặng để cảm nhận người bên cạnh, im lặng vì thích. Thằng ku Nghĩa dường như cũng thích sự im lặng này. Hai người không ai nói gì mà chỉ nhìn bâng quơ.
Bất chợt tiếng la thất thanh của một người con gái làm nó và thằng Nghĩa sực tỉnh, 4 mắt đảo xung quanh tìm nguồn âm thanh, dừng lại ở hình ảnh một người con gái mặc váy đỏ ngang đầu gối đang kêu la thất thanh khi bị 3 thằng thanh niên đạo ôn tóc, săm trổ đầy mình chặn lại trêu ghẹo.
– CÁC ANH ĐỂ TÔI ĐI ĐI.
…
– CÓ AI không CỨU TÔI VỚI!
…
– ĐỪNG ĐỤNG VÀO TÔI.
Thấy tiếng kêu la kèm theo tiếng thút thít vang lên, nó hích vai thằng Nghĩa, thằng bé nhăn mặt nhìn nó khó hiểu. Nó đành cất tiếng trình bày cho nó hiểu ra.
– Ra giúp nhỏ kia một tay đi ku.
– Lý do?
Đệch mợ thằng này trả lời 1 câu mất cảm tình với ức chế vãi ***. Cơ mà chả dám ho he, nhìn bắp tay, bắp chân nó to với rắn quá, nhỡ may nó học Muya Thái hay Boxing thì bỏ mẹ. Thôi thì mềm tí vậy.
– Ra giúp nó rồi anh xem võ vẽ chú ra sao?
Nó không nói gì chỉ im ỉm gật đầu, rồi đứng dậy tiến về phía nhỏ kia
Linh với Thuỳ dọn và rửa bát, Trang với Thảo đi gọt hoa quả ăn.
Hôm nay mấy nhỏ chu đáo ghê.
– Vũ: Có khi tao chuyển sang đây sống với mày luôn quá!
– Nó: Còn bé Phương của mày tính sao?
– Vũ: Ờ thì…
– Hân: Ai cho chuyển sang đây mà tính này tính nọ.
Hân chặn họng thằng Vũ luôn. Tội thằng bé! Thằng Vũ chuyển qua chủ đề khác luôn.
– Vũ: Mày biết Karate à Toàn. Học lâu chưa?
– Nó: Tao học từ lớp 8. Đang nhất đẳng như mày!
Mấy nhỏ kia thì cứ tám chuyện linh ta linh tinh. Con gái nhiều chuyện để nói ghê!
Ngồi 1 lúc thì thằng Vũ xin phép đưa nhỏ Phương về trước. Nó cũng ra quán luôn (bọn nó nghỉ học võ r). Tối 10h nó lại về tắm rửa, học bài rồi đi ngủ.
Sáng chủ nhật, hôm nay khác với mọi hôm, nó sẽ không ra quán cả ngày nữa. Hôm nay nó muốn đi dạo, thăm thú mọi nơi chứ không nhốt mình trong cái quán đó nữa.
Từ hôm nó đặt chân đến Hà Nội đến giờ chỉ toàn quanh quẩn nhà Hân với quán cafe rồi lại lên trường học, ít khi thì đi chơi với mấy nhỏ kia.
Hôm nay nó sẽ thay đổi không khí một chút.
Vệ sinh cá nhân, thể dục, tắm rửa, … Xong xuôi nó dắt xe đi ăn sáng. Lấp đầy cái bụng xong nó lên xe đi.
Đi 1 đoạn nó thấy cái công viên lần trước nó cứu cu Bin, rồi gặp được Thảo ở đây. Gửi xe rồi đi bộ vào, chọn 1 cái ghế đá gần hồ ngồi xuống, ngả lưng ra sau để thưởng thức không khí trong lành buổi sáng.
Không gian nơi đây thật yên tĩnh, thi thoảng có những tiếng chim văng vẳng bên tai.
Hà Nội như 1 bản nhạc sôi động, vội vã thì nơi đây giống như một nốt nhạc trầm, cuộc sống không vội vã, hấp tấp như bên ngoài kia, nó giúp con người quên đi những lo toan, bộn bề của cuộc sống.
Rút cái tai nghe trong túi ra lắp vào điện thoại, mở mấy bài hát còn lưu trong máy ra nghe.
– Em ngồi đây được chứ?
Tiếng nói cất lên làm nó rời dòng suy nghĩ, ngẩng đầu lên nó thấy 1 người con trai da ngăm đen, mặc áo phông xanh, quần jeans đen, gương mặt khá điển trai, nhưng toát lên vẻ lạnh lùng.
– Uh, em ngồi đi!
Nó dịch sang bên cho cậu nhóc kia ngồi. Một cậu nhóc khá đặc biệt, 2 người ngồi xuống nhưng không ai nói với ai 1 câu. Mỗi người theo đuổi 1 suy nghĩ riêng.
– Cậu nhiêu tuổi rồi, sao gọi mình bằng anh?
– Em học lớp 10, chắc kém anh chứ nhỉ?
Nói sao nhỉ, con người bên cạnh nó rất đặc biệt, hỏi tuổi lại trả lời lớp, cũng là 1 câu trả lời.
– Uh, anh học 11, trường Xyz, em học trường nào?
– Xxx anh!
– Chuyên à. Ghê đấy! Mà nhóc có học võ à?
– Em có học qua một chút!
– Nhóc tên gì?
– Nghĩa. Trần Đức Nghĩa.
Rồi 2 người lại chìm vào 2 dòng suy nghĩ khác nhau.
– Anh ơi anh, mua dùm em tờ vé số.
Tiếng 1 cô bé cất lên làm nó sực tỉnh. Mỉm cười 1 cái.
– Bé còn bao nhiêu tờ, đưa anh mua hết.
– Ơ… Dạ. Em còn 25 tờ.
Nó mỉm cười rút tờ 100k ra đưa cho con bé.
– Ra mua dùm anh 3 chai nước ngọt nhé.
Nó rút ra thêm 400k đưa cô bé, cô bé dúi tập vé số vào tay nó rồi chạy nhanh đi.
– Anh đợi em chút nha!
Cô bé vừa chạy đi vừa gào quay lại. Nó bất giác mỉm cười.
– Anh không sợ bé đó đi luôn sao?
– Anh tin bé đó!
– Đúng là lạ!
Một lúc sau cô bé đem 3 chai nước ngọt về đưa nó rồi chìa đống tiền ra trước mặt nó.
– Tiền thừa nè anh.
Nó lắc đầu, đưa chai nước ngọt cho cô bé.
– Anh cho bé mua đồ đấy! Nhà bé ở đâu?
– Dạ… Nhà em ở… Cô nhi viện.
Nói xong cô bé cúi mặt xuống ánh mắt buồn xa xăm.
– Em phải về đây, hẹn gặp lại 2 anh!
Nói rồi cô bé chạy nhanh đi ra phía cổng, tay vẫy vẫy.
– Này. – Nó chìa chai nước trước mặt Nghĩa.
Nghĩa nhận lấy mà mặt vẫn không chút cảm xúc, ánh mắt xa xăm.
Lại chìm vào im lặng, mỗi người theo đuổi 1 suy nghĩ riêng. 2 Con người trầm tính, lạnh lùng ngồi nói chuyện với nhau, chỉ là những câu hỏi cụt ngủn, câu trả lời cụt ngủn không kém. Là người khác chắc bị ăn độp lâu rồi.
Nó thích sự im lặng, im lặng để cảm nhận cuộc sống, im lặng để cảm giác thời gian trôi chậm lại, im lặng để cảm nhận người bên cạnh, im lặng vì thích. Thằng ku Nghĩa dường như cũng thích sự im lặng này. Hai người không ai nói gì mà chỉ nhìn bâng quơ.
Bất chợt tiếng la thất thanh của một người con gái làm nó và thằng Nghĩa sực tỉnh, 4 mắt đảo xung quanh tìm nguồn âm thanh, dừng lại ở hình ảnh một người con gái mặc váy đỏ ngang đầu gối đang kêu la thất thanh khi bị 3 thằng thanh niên đạo ôn tóc, săm trổ đầy mình chặn lại trêu ghẹo.
– CÁC ANH ĐỂ TÔI ĐI ĐI.
…
– CÓ AI không CỨU TÔI VỚI!
…
– ĐỪNG ĐỤNG VÀO TÔI.
Thấy tiếng kêu la kèm theo tiếng thút thít vang lên, nó hích vai thằng Nghĩa, thằng bé nhăn mặt nhìn nó khó hiểu. Nó đành cất tiếng trình bày cho nó hiểu ra.
– Ra giúp nhỏ kia một tay đi ku.
– Lý do?
Đệch mợ thằng này trả lời 1 câu mất cảm tình với ức chế vãi ***. Cơ mà chả dám ho he, nhìn bắp tay, bắp chân nó to với rắn quá, nhỡ may nó học Muya Thái hay Boxing thì bỏ mẹ. Thôi thì mềm tí vậy.
– Ra giúp nó rồi anh xem võ vẽ chú ra sao?
Nó không nói gì chỉ im ỉm gật đầu, rồi đứng dậy tiến về phía nhỏ kia
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.