Chương 95: “Đoạt xác”
Tứ Tàng
05/07/2021
Edit: Pi sà Nguyệt
Có ý gì? Ông là ai thế?
Nhưng giọng nói kia không đáp lại cô, rốt cuộc là ai thế? Âm thanh xuất hiện trong cơ thể cô hình
như không có ý xấu gì, mà muốn nhắc cô đừng bị lừa.
Nhưng những thứ trước mắt… là giả à?
Không, không phải giả, cô quay đầu nhìn Dịch Nhiên, đôi mắt tức giận và ngón tay lạnh lẽo của anh
đang nói cho cô biết, những thứ này là quá khứ của anh chứ không phải hàng giả do Lục Nhiên tạo ra.
Mặt đất mềm mại dưới chân chấn động, Thi Ân nghe Dịch Hoan quát: “Dịch Nhiên, tôi mới là cô ấy!”
Cô vội quay đầu nhìn Dịch Hoan, cô trước giờ chưa từng nghĩ mình sẽ thấy Cùng Kỳ và Thao Thiết đánh
nhu trong cảnh mơ.
Dịch Nhiên không dám sử dụng nhiều năng lực vì sợ mẹ nuôi trong tay Thao Thiết bị thương, nhưng
chiêu nào đánh ra cũng đánh trúng chỗ hiểm để lấy mạng Thao Thiết, có điều Thao Thiết lại nhường vô
cùng, cô ta không đánh mà chỉ thủ.
“Trả mẹ tôi cho tôi!” Mắt Dịch Nhiên đỏ đậm, gằn từng chữ: “Mau trả bà ấy cho tôi!”
“Tôi mới là chủ nhân của thân thể này! Là tôi nuôi cậu lớn lên!” Dịch Hoan vội nói những thứ này
với anh.
Nhưng lúc này Dịch Nhiên nghe không lọt, anh thấy tận mắt Dịch Hoan nuốt hồn phách mẹ mình vào
bụng, trong tay còn có thân thể của mẹ nuôi, anh chỉ
hận không thể nổ Dịch Hoan thành mảnh vụn chứ đừng bảo sẽ nghe hung thủ giải thích.
Dịch Nhiên xông lên lần nữa, muốn một sống một chết.
Dịch Hoan chỉ phòng vệ nên bị Dịch Nhiên giẽ cổ đập vào vách tường, vách tường vỡ vụn, Dịch Hoan
rên lên đầy đau đớn, nhìn Dịch Nhiên tức giận, một ánh sáng màu đen xuất hiện quanh người, cầm tay
anh tức giận nói: “Cậu muốn giết tôi thật à?”
“Nhổ bà ấy ra!” Dịch Nhiên tức giận nói, “Nếu không tôi sẽ giết chết cô! Cho dù cô là ai đi nữa!”
Ánh sáng màu đen trong lòng bàn tay Dịch Hoan sáng lên, đang định nói gì thì vách tường bị phá vỡ,
một bàn tay xuất hiện ôm lấy Dịch Hoan, ánh sáng màu đen đánh về phía Dịch Nhiên như kiếm.
“Cản thận!” Dịch Hoan đưa tay đẩy Dịch Nhiên ra khỏi ánh sáng kia.
Ánh sáng kia như lưỡi dao sắc bén đánh cắt qua mặt Dịch Nhiên làm phần trán của anh bị thương.
Đằng sau vách tường tan vỡ là một đám người dị năng mặc đồ của Cục đi tới, thân thể mẹ nuôi Dịch
Nhiên bị ánh sáng màu đen bọc lấy, bay đến sau lưng dị năng giả rồi dừng bên chân một người.
Người kia là Lục Nhiên, hắn ôm eo Dịch Hoan lùi về sau, cũng là người đã đánh Dịch Nhiên.
“Cùng Kỳ, nhìn sau lưng mày đi.” Hắn ôm Dịch Hoan lạnh lùng nói.
Máu trên mặt Dịch Nhiên chảy xuống cằm, anh cứ như không nghe thấy lời nói đó, anh không chần chờ
cũng chẳng gầm lên tiếng nào mà bốc lửa cả người đi tới đoạt lấy mẹ nuôi của mình.
Sau lưng anh là một giọng khác ngoài cửa sổ, “Dịch Nhiên, đừng làm bậy!” Là giọng nói đó! Là giọng
nói mà Thi Ân nghe được từ trong cơ thể mình.
Thi Ân giật mình, vội nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy một đám người dị năng của Cục xuất hiện ở cửa
sổ trong màn đêm, trong tay họ đang giữ lấy một
người, người kia… người kia là người mà Thi Ân chỉ thấy trong ảnh… Cha cô, Thi Thành.
Hiệu trưởng cũ của Học viện Phản diện, Thi Thành.
Thi Ân ngơ người, đầu tê dại, cô không ngờ cô lại gặp cha cô trong giấc mơ, cũng không ngờ giọng
nói của ông… giống y giọng nói trong cơ thể cô.
Đúng rồi, hiệu trưởng cũ Thi Thành đã mang Dịch Nhiên đến nhiệm vụ mười sao này.
Lại nói thêm hai câu, lại nói thêm hai câu… Thi Ân nhìn Thi Thành bị người có dị năng tóm được
ngoài cửa sổ, đợi ông nói hai câu để cô xác nhận giọng nói trong cơ thể mình có phải ông không.
Mà Dịch Nhiên cũng nghiêng đầu nhìn thấy Thi Thành bị bắt ngoài cửa sổ, một người có dị năng vọt từ
ngoài vào, dừng ở sau lưng Dịch Nhiên, gã mặc đồ quân nhân màu đen, tóc ngắn màu vàng.
Thi Ân nhìn bóng người kia đáp xuống cạnh cửa sổ, người chim đầu hươu… Không lẽ gã là Thần Thú
Thượng Cổ Phi Liêm còn hoạt động duy nhất mà Ivan từng nói với cô?
Cô nhớ Ivan từng nói với cô rằng, hai Cục của Liên minh Chính Phái và Tổ chức Phản diện có một
người trấn giữ là Thần Thú Thượng Cổ Phi Liêm, cũng là Thần Thú sống lại duy nhất hiện tại, chức vụ
của gã là quản hết các Người Chấp hành của hai Cục, nhưng rất ít khi quản chuyện, gã chỉ xuất hiện
khi hai bên xảy ra mâu thuẫn lớn để phối hợp và trừng phạt.
“Phi Liêm?” Dịch Hoan ngạc nhiên gọi một tiếng, đưa tay siết cổ Lục Nhiên, “Là anh làm bậy à?”
Lục Nhiên không động, chỉ bình tĩnh nhìn cô, “Không phải tôi, Dịch Hoan, sao em lại nghi ngờ tôi sẽ
làm chuyện bất lợi cho em chứ? Em và tôi là một, chỉ cần em xảy ra chuyện thì tôi sẽ chịu cùng em.
Là Cùng Kỳ khiến thống lĩnh Phi Liêm ra mặt.”
Thi Ân giật mình nhìn Phi Liêm, năm đấy… chuyện của Dịch Nhiên và Dịch Hoan khiến vị Thần Thú Phi
Liêm chỉ ở trong lời đồn này xuất hiện.
Phi Liêm đứng chỗ song cửa, đôi mắt màu xám nhìn Dịch Nhiên và Dịch Hoan chăm chú, mở miệng nói:
“Dịch Hoan, Dịch Nhiên, hai người đã phạm vào quy định của người làm nhiệm vụ, hai người biết
không?”
Dịch Nhiên nhìn hiệu trưởng Thi Thành bị bắt ngoài cửa sổ với đôi mắt đỏ sậm, “Thả ông ta ra, tôi
làm trái quy định cũng không liên quan gì ông ta cả.” Anh bước lên một bước để cứu Thi Thành.
Phi Liêm lại đánh một phát xuống đất, một ánh sáng màu vàng che chắn trước mặt Dịch Nhiên để cản
anh lại.
“Dịch Nhiên, đừng vội!” Hiệu trưởng Thi Thành vội nói: “Là tôi phạm sai với quy định, không phỉa
cậu, thống lĩnh Phi Liêm, không phải cậu ấy làm sai đâu, cậu ấy không biết đây là nhiệm vụ mười
sao, là tôi dẫn cậu ấy vào.”
Phi Liêm không quay đầu mà nhìn Dịch Nhiên nói: “Dịch Nhiên, nhiệm vụ mười sao này là nhiệm vụ mười
sao của người làm nhiệm vụ Chính Phái Dịch Hoan, cậu xuất hiện trong nhiệm vụ của chính phái làm
hỏng nhiệm vụ này là làm trái với quy định, nhưng nếu người giám sát của cậu bảo cậu không biết
chuyện này thì mời cậu và người giám sát rời đi, Người Chấp hành bên Cục sẽ điều tra xác định
chuyện này với hai người sau.”
Thi Ân giật mình, chuyện quái gì thế? Đây là nhiệm vụ mười sao khiến Dịch Nhiên làm phản trong
truyền thuyết à? Nhưng nó không phải là nhiệm vụ của Phản diện là của Chính Phái Dịch Hoan à? Dịch
Nhiên xuất hiện là làm trái quy tắc ấy hả? Cái này… Dịch Nhiên không biết chuyện thật hả? Bị hiệu
trưởng cũ kia lừa thiệt à? Cho nên anh mới có xung đột với ông ấy?
Cô nhìn gương mặt tức giận của Dịch Nhiên, anh liếc nhìn hiệu trưởng cũ rồi nhìn Phi Liêm, không
quá ngạc nhiên mà tức giận bảo: “Tôi biết đây không phải là nhiệm vụ của tôi, tôi đến đây không
phải để làm hỏng nhiệm vụ chính phái các ông mà tôi chỉ đến cứu mẹ tôi về thôi.”
Anh quay đầu nhìn Dịch Hoan lần nữa, lửa giận trong mắt vẫn không biến mất, “Chỉ cần cô ta trả mẹ
tôi lại, trả người mẹ đang sống sờ sờ lại cho tôi thì tôi đi ngay lập tức, bằng không…” Anh nắm
tay, một ngọn lửa dấy lên như muốn nuốt chửng bàn tay của anh, “Dù làm trái quy tắc thì tôi cũng sẽ
giết cô ta.”
“Chỉ sợ hai người phải buông ân oán cá nhân xuống rồi.” Phi Liêm nhìn Dịch Hoan, nghiêm mặt thở
dài, “Dịch Hoan, sao cô lại phạm phải sai lầm như vậy? Nếu không phải cô phạm vào sai lầm này thì
tôi sẽ không đến đây.”
Dịch Hoan phạm vào sai lầm? Thi Ân cứ tưởng Phi Liêm xuất hiện vì Cùng Kỳ và Thao Thiết đánh nhau…
“Ông nói thẳng đi.” Dịch Hoan cau mày, cô tacứ tưởng Phi Liêm đến đây là bị Lục Nhiên gọi đến bắt
DịchNhiên đi, không ngờ lại đến vì cô ta. Cô ta phạm vào sai lầm? Chỗ nào?
Phi Liêm nhìn thân thể mà Dịch Nhiên đang nhìn mãi kia, nghiêm giọng nói với Dịch Hoan: “Cô là
người làm nhiệm vụ của Liên minh Chính Phái, cô không nên vì hoàn thành nhiệm vụ mà đoạt xác người
khác, hơn nữa còn là thể xác của người bình thường, nhất là có ý muốn giết người bình thường này để
đoạt xác sau khi linh hồn của chủ thân xác nhập vào thể xác của mình.”
Cái gì?
Dịch Hoan đơ người, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, cô ta cúi đầu nhìn thân thể bên cạnh Lục
Nhiên rồi ngẩng đầu nhìn Phi Liêm hỏi: “Ông nói tôi đoạt xác? Đoạt thân thể này ư?”
Phi Liêm nhìn cô ta thở dài: “Phải, cô vừa cắt nuốt linh hồn của cô ấy, Dịch Hoan, cô nên biết một
người làm nhiệm vụ tùy tiện giết hại tính mạng của người vô tội, chiếm lấy thân xác của người đó là
tội nặng, cái tội này còn do cô đặt ra nữa đấy.”
Phải, cô ta biết, cô ta biết rất rõ, lúc trước cô ta đặt ra luật này để quản lý người làm nhiệm vụ
chính phái, chỉ cần người làm tổn thương tánh mạng của người bình thường vô tội thì sẽ phải dùng
mạng sống để trả lại cùng với bị giam cầm một trăm năm.
Gương mặt cô ta trắng bệch, ngẩng đầu nhìn Lục Nhiên: “Anh bẫy tôi?” Cô ta còn định nói gì thì Dịch
Nhiên đã nổi điên, anh đâm về phía Dịch Hoan như một quả bom lửa.
“Dịch Nhiên!” “Dịch Hoan!”
Thi Ân nghe thấy hai tiếng kêu, sau đó là dòng khí và tiếng vang xuất hiện cùng với một ngọn lửa
nóng hừng hực, cả người cô bị chấn động tới mức đứng không vững, Dịch Nhiên ôm eo cô giữ cô đứng
yên, anh kéo cô vào lồng ngực mình, Thi Ân ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt anh lạnh như băng, cứ như…
quay lại lúc đó, đây là lần đầu cô nhìn thấy anh lạnh lùng và không có tình cảm như vậy.
Hai tiếng gọi kia là của Thi Thành và Lục Nhiên.
Thi Thành muốn giữ Dịch Nhiên để anh không làm bậy, còn Lục Nhiên thì lại vọt tới trước mặt cô ta
khi gọi một tiếng Dịch Hoan kia, chạy tới ôm cô ta dùng sống lưng chịu một kích của Dịch Nhiên thay
Dịch Hoan.
Âm hiểm vờ lờ…. Thi Ân cảm giác trái tim lạnh lẽo khi thấy Lục Nhiên nhảy tới, cho dù hắn có muốn
bảo vệ Dịch Hoan thật hay không thì việc đi tới cản như vậy cho Dịch Hoan trong trường hợp này
chẳng khác gì đang muốn ngăn lại những lời giải thích của Dịch Hoan cả.
Thi Ân chỉ thấy một ánh sáng màu đen xuất hiện trong lửa cháy sau đó đè ép ngọn lửa kia.
Cô không thấy được vẻ mặt của Dịch Hoan, chỉ nghe giọng nói đau buồn của cô ta: “Bây giờ… tôi có
giải thích thì gì cậu cũng không nghe, đúng không Dịch Nhiên?”
“Tôi chỉ muốn cô chết!” Giọng nói tức giận của Dịch Nhiên vang lên.
Căn phòng hai người đứng sụp xuống, ánh sáng màu vàng của Phi Liêm cuốn lấy hai người trong từng
lớp tro bụi bay tung tóe để ngăn hai người lại.
“Dừng tay!” Phi Liêm đánh một phát khiến Dịch Nhiên lùi về sau nửa bước, ông ta lạnh lùng nói:
“Dịch Nhiên, tôi biết cậu không sợ vi phạm quy định, không ai quản lý được cậu nhưng nếu cậu muốn
để những đồng nghiệp của mình trong Học viện Phản diện và cả người giám sát là hiệu trưởng Thi
Thành kia bị giam cầm trăm năm, thậm chí là tử hình tại chỗ thì cứ tiếp tục khiêu chiến chúng tôi!”
Dịch Nhiên tức giận vô cùng, anh nghe thấy giọng Thi Thành kêu từ sau: “Dịch Nhiên, đừng làm bậy!
Cậu sẽ hủy hoại bản thân và Học viện Phản diện! Cậu nghe tôi, cùng tôi trở về, có lẽ… có lẽ mọi
chuyện không phải như vậy!”
Phi Liêm nhỏ giọng nói với anh: “Dịch Nhiên, cậu không sợ phải trả giá lớn nhưng cậu có nghĩ đến
những đồng nghiệp, học sinh và Học viện Phản diện chưa? Cậu muốn bọn họ phải chịu tội chung với sự
nóng nảy của mình à?” Dịch Nhiên nhìn Dịch Hoan đứng sau Phi Liêm run hết cả người, mắt anh đỏ sậm.
“Tôi sẽ mang mẹ nuôi của cậu về tổ chức.” Phi Liêm nhận cơ thể của mẹ nuôi anh, “Tôi sẽ tìm cách
lấy linh hồn của mẹ nuôi cậu từ trong cơ thể Thao Thiết, nghĩ cách làm mẹ cậu sống lại.”
Dịch Nhiên nhìn ông ta: “Ông có cách làm mẹ tôi sống lại à?”
Phi Liêm bị anh nhìn, hơi cúi đầu nhìn thân thể trong tay: “Tôi sẽ cố gắng, nếu tôi không thể giúp
mẹ cậu sống lại thì cậu cứ tới tìm Thao Thiết để giải quyết ân oán giữa hai người cũng không muộn.”
Dịch Nhiên nhìn Dịch Hoan lần nữa, cô ta ôm Lục Nhiên bị đứt cánh tay, cả người đầy máu như người
chết, đứng đó nhìn anh với gương mặt tái nhợt, cô ta cứ nhìn anh mãi như vậy nhưng chẳng nói câu
nào.
Nền đất mềm mại dưới chân Thi Ân sụp đổ, cô nghe thấy Dịch Nhiên ôm eo mình nói: “Ôm anh, đừng sợ.”
Cô bị Dịch Nhiên nhét vào trong lòng ôm thật chặt, mặt cô dán lên ngực anh, đầu cô được anh bảo vệ.
Bọn họ cùng chìm vào trong màn đêm kia, bị bóng tối nuốt chửng, mọi thứ trước mắt rách nát như bột
phấn, cảnh mơ này kết thúc dưới ánh mắt của Dịch hoan.
Cô ta không nói gì cả, cứ như nói cái gì cũng chẳng có tác dụng gì.
======================================================
========
Mấy giây sau, ánh sáng xuất hiện trước mắt bọn họ.
Mở mắt ra thì thấy ánh đèn màu vàng xuất hiện, đây là căn phòng ngủ mà Thi Ân tạo ra ảo cảnh, phòng
ngủ trước kia của Dịch Hoan.
Mà Lục Nhiên đã ngồi vào ghế dựa, cầm dao gọt hoa quả dịu dàng nói với Thi Ân vừa phục hồi tinh
thần: “Đã thấy rồi? Có nhớ gì chưa? Lúc trước người chịu chết để cứu em là tôi, mà người không tin
em là hắn.”
Thi Ân đứng vững, chưa kịp thở một hơi thì thấy Lục Nhiên cầm dao gọt hoa quả đâm vào cổ họng của
mình —-
“Ngăn hắn lại! Đừng để hắn chết trong nhiệm vụ!” Thi Ân có kêu cũng không có tác dụng, máu tươi
phun ra như vòi nước.
Hắn ra tay rất tàn nhẫn, không cho mình chút cơ hội sống nào.
Tất cả người làm nhiệm vụ đều sẽ bị chuyển ra khỏi nhiệm vụ khi chết để trở lại thế giới nguyên
bản, không chết thật.
Lục Nhiên trốn được rồi.
Dịch Nhiên ôm chặt eo Thi Ân kéo cô lùi về sau vì sợ máu bắn lên người cô: “Đừng lo, hắn không chạy
được. Mấy năm nay anh luôn tìm hắn, hắn biến mất từ khi bị nổ trong nhiệm vụ mười sao ấy, anh chỉ
nghe bảo hắn không chết nhưng hắn rất xảo quyệt, từ khi Dịch Hoan bị giam cầm thì hắn biến mất
không lộ diện, lần này đã tự xuất hiện tìm đường chết rồi.”
Trái tim Thi Ân đột nhiên nặng nề khi nghe anh nhắc tới tên Dịch Hoan, anh rất hận Dịch Hoan.
“Giúp em hoàn thành nhiệm vụ trước.” Dịch Nhiên cúi đầu cười với cô, thấy máu bắn lên mặt cô thì
dùng ngón tay chùi đi, sau đó dùng tay áo chùi hết rồi nhỏ giọng nói: “Không phải em đang dẫn học
viên đi thực chiến à? Làm việc quan trọng của em trước rồi anh sẽ giải quyết mọi hậu quả giúp em.”
Có ý gì? Ông là ai thế?
Nhưng giọng nói kia không đáp lại cô, rốt cuộc là ai thế? Âm thanh xuất hiện trong cơ thể cô hình
như không có ý xấu gì, mà muốn nhắc cô đừng bị lừa.
Nhưng những thứ trước mắt… là giả à?
Không, không phải giả, cô quay đầu nhìn Dịch Nhiên, đôi mắt tức giận và ngón tay lạnh lẽo của anh
đang nói cho cô biết, những thứ này là quá khứ của anh chứ không phải hàng giả do Lục Nhiên tạo ra.
Mặt đất mềm mại dưới chân chấn động, Thi Ân nghe Dịch Hoan quát: “Dịch Nhiên, tôi mới là cô ấy!”
Cô vội quay đầu nhìn Dịch Hoan, cô trước giờ chưa từng nghĩ mình sẽ thấy Cùng Kỳ và Thao Thiết đánh
nhu trong cảnh mơ.
Dịch Nhiên không dám sử dụng nhiều năng lực vì sợ mẹ nuôi trong tay Thao Thiết bị thương, nhưng
chiêu nào đánh ra cũng đánh trúng chỗ hiểm để lấy mạng Thao Thiết, có điều Thao Thiết lại nhường vô
cùng, cô ta không đánh mà chỉ thủ.
“Trả mẹ tôi cho tôi!” Mắt Dịch Nhiên đỏ đậm, gằn từng chữ: “Mau trả bà ấy cho tôi!”
“Tôi mới là chủ nhân của thân thể này! Là tôi nuôi cậu lớn lên!” Dịch Hoan vội nói những thứ này
với anh.
Nhưng lúc này Dịch Nhiên nghe không lọt, anh thấy tận mắt Dịch Hoan nuốt hồn phách mẹ mình vào
bụng, trong tay còn có thân thể của mẹ nuôi, anh chỉ
hận không thể nổ Dịch Hoan thành mảnh vụn chứ đừng bảo sẽ nghe hung thủ giải thích.
Dịch Nhiên xông lên lần nữa, muốn một sống một chết.
Dịch Hoan chỉ phòng vệ nên bị Dịch Nhiên giẽ cổ đập vào vách tường, vách tường vỡ vụn, Dịch Hoan
rên lên đầy đau đớn, nhìn Dịch Nhiên tức giận, một ánh sáng màu đen xuất hiện quanh người, cầm tay
anh tức giận nói: “Cậu muốn giết tôi thật à?”
“Nhổ bà ấy ra!” Dịch Nhiên tức giận nói, “Nếu không tôi sẽ giết chết cô! Cho dù cô là ai đi nữa!”
Ánh sáng màu đen trong lòng bàn tay Dịch Hoan sáng lên, đang định nói gì thì vách tường bị phá vỡ,
một bàn tay xuất hiện ôm lấy Dịch Hoan, ánh sáng màu đen đánh về phía Dịch Nhiên như kiếm.
“Cản thận!” Dịch Hoan đưa tay đẩy Dịch Nhiên ra khỏi ánh sáng kia.
Ánh sáng kia như lưỡi dao sắc bén đánh cắt qua mặt Dịch Nhiên làm phần trán của anh bị thương.
Đằng sau vách tường tan vỡ là một đám người dị năng mặc đồ của Cục đi tới, thân thể mẹ nuôi Dịch
Nhiên bị ánh sáng màu đen bọc lấy, bay đến sau lưng dị năng giả rồi dừng bên chân một người.
Người kia là Lục Nhiên, hắn ôm eo Dịch Hoan lùi về sau, cũng là người đã đánh Dịch Nhiên.
“Cùng Kỳ, nhìn sau lưng mày đi.” Hắn ôm Dịch Hoan lạnh lùng nói.
Máu trên mặt Dịch Nhiên chảy xuống cằm, anh cứ như không nghe thấy lời nói đó, anh không chần chờ
cũng chẳng gầm lên tiếng nào mà bốc lửa cả người đi tới đoạt lấy mẹ nuôi của mình.
Sau lưng anh là một giọng khác ngoài cửa sổ, “Dịch Nhiên, đừng làm bậy!” Là giọng nói đó! Là giọng
nói mà Thi Ân nghe được từ trong cơ thể mình.
Thi Ân giật mình, vội nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy một đám người dị năng của Cục xuất hiện ở cửa
sổ trong màn đêm, trong tay họ đang giữ lấy một
người, người kia… người kia là người mà Thi Ân chỉ thấy trong ảnh… Cha cô, Thi Thành.
Hiệu trưởng cũ của Học viện Phản diện, Thi Thành.
Thi Ân ngơ người, đầu tê dại, cô không ngờ cô lại gặp cha cô trong giấc mơ, cũng không ngờ giọng
nói của ông… giống y giọng nói trong cơ thể cô.
Đúng rồi, hiệu trưởng cũ Thi Thành đã mang Dịch Nhiên đến nhiệm vụ mười sao này.
Lại nói thêm hai câu, lại nói thêm hai câu… Thi Ân nhìn Thi Thành bị người có dị năng tóm được
ngoài cửa sổ, đợi ông nói hai câu để cô xác nhận giọng nói trong cơ thể mình có phải ông không.
Mà Dịch Nhiên cũng nghiêng đầu nhìn thấy Thi Thành bị bắt ngoài cửa sổ, một người có dị năng vọt từ
ngoài vào, dừng ở sau lưng Dịch Nhiên, gã mặc đồ quân nhân màu đen, tóc ngắn màu vàng.
Thi Ân nhìn bóng người kia đáp xuống cạnh cửa sổ, người chim đầu hươu… Không lẽ gã là Thần Thú
Thượng Cổ Phi Liêm còn hoạt động duy nhất mà Ivan từng nói với cô?
Cô nhớ Ivan từng nói với cô rằng, hai Cục của Liên minh Chính Phái và Tổ chức Phản diện có một
người trấn giữ là Thần Thú Thượng Cổ Phi Liêm, cũng là Thần Thú sống lại duy nhất hiện tại, chức vụ
của gã là quản hết các Người Chấp hành của hai Cục, nhưng rất ít khi quản chuyện, gã chỉ xuất hiện
khi hai bên xảy ra mâu thuẫn lớn để phối hợp và trừng phạt.
“Phi Liêm?” Dịch Hoan ngạc nhiên gọi một tiếng, đưa tay siết cổ Lục Nhiên, “Là anh làm bậy à?”
Lục Nhiên không động, chỉ bình tĩnh nhìn cô, “Không phải tôi, Dịch Hoan, sao em lại nghi ngờ tôi sẽ
làm chuyện bất lợi cho em chứ? Em và tôi là một, chỉ cần em xảy ra chuyện thì tôi sẽ chịu cùng em.
Là Cùng Kỳ khiến thống lĩnh Phi Liêm ra mặt.”
Thi Ân giật mình nhìn Phi Liêm, năm đấy… chuyện của Dịch Nhiên và Dịch Hoan khiến vị Thần Thú Phi
Liêm chỉ ở trong lời đồn này xuất hiện.
Phi Liêm đứng chỗ song cửa, đôi mắt màu xám nhìn Dịch Nhiên và Dịch Hoan chăm chú, mở miệng nói:
“Dịch Hoan, Dịch Nhiên, hai người đã phạm vào quy định của người làm nhiệm vụ, hai người biết
không?”
Dịch Nhiên nhìn hiệu trưởng Thi Thành bị bắt ngoài cửa sổ với đôi mắt đỏ sậm, “Thả ông ta ra, tôi
làm trái quy định cũng không liên quan gì ông ta cả.” Anh bước lên một bước để cứu Thi Thành.
Phi Liêm lại đánh một phát xuống đất, một ánh sáng màu vàng che chắn trước mặt Dịch Nhiên để cản
anh lại.
“Dịch Nhiên, đừng vội!” Hiệu trưởng Thi Thành vội nói: “Là tôi phạm sai với quy định, không phỉa
cậu, thống lĩnh Phi Liêm, không phải cậu ấy làm sai đâu, cậu ấy không biết đây là nhiệm vụ mười
sao, là tôi dẫn cậu ấy vào.”
Phi Liêm không quay đầu mà nhìn Dịch Nhiên nói: “Dịch Nhiên, nhiệm vụ mười sao này là nhiệm vụ mười
sao của người làm nhiệm vụ Chính Phái Dịch Hoan, cậu xuất hiện trong nhiệm vụ của chính phái làm
hỏng nhiệm vụ này là làm trái với quy định, nhưng nếu người giám sát của cậu bảo cậu không biết
chuyện này thì mời cậu và người giám sát rời đi, Người Chấp hành bên Cục sẽ điều tra xác định
chuyện này với hai người sau.”
Thi Ân giật mình, chuyện quái gì thế? Đây là nhiệm vụ mười sao khiến Dịch Nhiên làm phản trong
truyền thuyết à? Nhưng nó không phải là nhiệm vụ của Phản diện là của Chính Phái Dịch Hoan à? Dịch
Nhiên xuất hiện là làm trái quy tắc ấy hả? Cái này… Dịch Nhiên không biết chuyện thật hả? Bị hiệu
trưởng cũ kia lừa thiệt à? Cho nên anh mới có xung đột với ông ấy?
Cô nhìn gương mặt tức giận của Dịch Nhiên, anh liếc nhìn hiệu trưởng cũ rồi nhìn Phi Liêm, không
quá ngạc nhiên mà tức giận bảo: “Tôi biết đây không phải là nhiệm vụ của tôi, tôi đến đây không
phải để làm hỏng nhiệm vụ chính phái các ông mà tôi chỉ đến cứu mẹ tôi về thôi.”
Anh quay đầu nhìn Dịch Hoan lần nữa, lửa giận trong mắt vẫn không biến mất, “Chỉ cần cô ta trả mẹ
tôi lại, trả người mẹ đang sống sờ sờ lại cho tôi thì tôi đi ngay lập tức, bằng không…” Anh nắm
tay, một ngọn lửa dấy lên như muốn nuốt chửng bàn tay của anh, “Dù làm trái quy tắc thì tôi cũng sẽ
giết cô ta.”
“Chỉ sợ hai người phải buông ân oán cá nhân xuống rồi.” Phi Liêm nhìn Dịch Hoan, nghiêm mặt thở
dài, “Dịch Hoan, sao cô lại phạm phải sai lầm như vậy? Nếu không phải cô phạm vào sai lầm này thì
tôi sẽ không đến đây.”
Dịch Hoan phạm vào sai lầm? Thi Ân cứ tưởng Phi Liêm xuất hiện vì Cùng Kỳ và Thao Thiết đánh nhau…
“Ông nói thẳng đi.” Dịch Hoan cau mày, cô tacứ tưởng Phi Liêm đến đây là bị Lục Nhiên gọi đến bắt
DịchNhiên đi, không ngờ lại đến vì cô ta. Cô ta phạm vào sai lầm? Chỗ nào?
Phi Liêm nhìn thân thể mà Dịch Nhiên đang nhìn mãi kia, nghiêm giọng nói với Dịch Hoan: “Cô là
người làm nhiệm vụ của Liên minh Chính Phái, cô không nên vì hoàn thành nhiệm vụ mà đoạt xác người
khác, hơn nữa còn là thể xác của người bình thường, nhất là có ý muốn giết người bình thường này để
đoạt xác sau khi linh hồn của chủ thân xác nhập vào thể xác của mình.”
Cái gì?
Dịch Hoan đơ người, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, cô ta cúi đầu nhìn thân thể bên cạnh Lục
Nhiên rồi ngẩng đầu nhìn Phi Liêm hỏi: “Ông nói tôi đoạt xác? Đoạt thân thể này ư?”
Phi Liêm nhìn cô ta thở dài: “Phải, cô vừa cắt nuốt linh hồn của cô ấy, Dịch Hoan, cô nên biết một
người làm nhiệm vụ tùy tiện giết hại tính mạng của người vô tội, chiếm lấy thân xác của người đó là
tội nặng, cái tội này còn do cô đặt ra nữa đấy.”
Phải, cô ta biết, cô ta biết rất rõ, lúc trước cô ta đặt ra luật này để quản lý người làm nhiệm vụ
chính phái, chỉ cần người làm tổn thương tánh mạng của người bình thường vô tội thì sẽ phải dùng
mạng sống để trả lại cùng với bị giam cầm một trăm năm.
Gương mặt cô ta trắng bệch, ngẩng đầu nhìn Lục Nhiên: “Anh bẫy tôi?” Cô ta còn định nói gì thì Dịch
Nhiên đã nổi điên, anh đâm về phía Dịch Hoan như một quả bom lửa.
“Dịch Nhiên!” “Dịch Hoan!”
Thi Ân nghe thấy hai tiếng kêu, sau đó là dòng khí và tiếng vang xuất hiện cùng với một ngọn lửa
nóng hừng hực, cả người cô bị chấn động tới mức đứng không vững, Dịch Nhiên ôm eo cô giữ cô đứng
yên, anh kéo cô vào lồng ngực mình, Thi Ân ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt anh lạnh như băng, cứ như…
quay lại lúc đó, đây là lần đầu cô nhìn thấy anh lạnh lùng và không có tình cảm như vậy.
Hai tiếng gọi kia là của Thi Thành và Lục Nhiên.
Thi Thành muốn giữ Dịch Nhiên để anh không làm bậy, còn Lục Nhiên thì lại vọt tới trước mặt cô ta
khi gọi một tiếng Dịch Hoan kia, chạy tới ôm cô ta dùng sống lưng chịu một kích của Dịch Nhiên thay
Dịch Hoan.
Âm hiểm vờ lờ…. Thi Ân cảm giác trái tim lạnh lẽo khi thấy Lục Nhiên nhảy tới, cho dù hắn có muốn
bảo vệ Dịch Hoan thật hay không thì việc đi tới cản như vậy cho Dịch Hoan trong trường hợp này
chẳng khác gì đang muốn ngăn lại những lời giải thích của Dịch Hoan cả.
Thi Ân chỉ thấy một ánh sáng màu đen xuất hiện trong lửa cháy sau đó đè ép ngọn lửa kia.
Cô không thấy được vẻ mặt của Dịch Hoan, chỉ nghe giọng nói đau buồn của cô ta: “Bây giờ… tôi có
giải thích thì gì cậu cũng không nghe, đúng không Dịch Nhiên?”
“Tôi chỉ muốn cô chết!” Giọng nói tức giận của Dịch Nhiên vang lên.
Căn phòng hai người đứng sụp xuống, ánh sáng màu vàng của Phi Liêm cuốn lấy hai người trong từng
lớp tro bụi bay tung tóe để ngăn hai người lại.
“Dừng tay!” Phi Liêm đánh một phát khiến Dịch Nhiên lùi về sau nửa bước, ông ta lạnh lùng nói:
“Dịch Nhiên, tôi biết cậu không sợ vi phạm quy định, không ai quản lý được cậu nhưng nếu cậu muốn
để những đồng nghiệp của mình trong Học viện Phản diện và cả người giám sát là hiệu trưởng Thi
Thành kia bị giam cầm trăm năm, thậm chí là tử hình tại chỗ thì cứ tiếp tục khiêu chiến chúng tôi!”
Dịch Nhiên tức giận vô cùng, anh nghe thấy giọng Thi Thành kêu từ sau: “Dịch Nhiên, đừng làm bậy!
Cậu sẽ hủy hoại bản thân và Học viện Phản diện! Cậu nghe tôi, cùng tôi trở về, có lẽ… có lẽ mọi
chuyện không phải như vậy!”
Phi Liêm nhỏ giọng nói với anh: “Dịch Nhiên, cậu không sợ phải trả giá lớn nhưng cậu có nghĩ đến
những đồng nghiệp, học sinh và Học viện Phản diện chưa? Cậu muốn bọn họ phải chịu tội chung với sự
nóng nảy của mình à?” Dịch Nhiên nhìn Dịch Hoan đứng sau Phi Liêm run hết cả người, mắt anh đỏ sậm.
“Tôi sẽ mang mẹ nuôi của cậu về tổ chức.” Phi Liêm nhận cơ thể của mẹ nuôi anh, “Tôi sẽ tìm cách
lấy linh hồn của mẹ nuôi cậu từ trong cơ thể Thao Thiết, nghĩ cách làm mẹ cậu sống lại.”
Dịch Nhiên nhìn ông ta: “Ông có cách làm mẹ tôi sống lại à?”
Phi Liêm bị anh nhìn, hơi cúi đầu nhìn thân thể trong tay: “Tôi sẽ cố gắng, nếu tôi không thể giúp
mẹ cậu sống lại thì cậu cứ tới tìm Thao Thiết để giải quyết ân oán giữa hai người cũng không muộn.”
Dịch Nhiên nhìn Dịch Hoan lần nữa, cô ta ôm Lục Nhiên bị đứt cánh tay, cả người đầy máu như người
chết, đứng đó nhìn anh với gương mặt tái nhợt, cô ta cứ nhìn anh mãi như vậy nhưng chẳng nói câu
nào.
Nền đất mềm mại dưới chân Thi Ân sụp đổ, cô nghe thấy Dịch Nhiên ôm eo mình nói: “Ôm anh, đừng sợ.”
Cô bị Dịch Nhiên nhét vào trong lòng ôm thật chặt, mặt cô dán lên ngực anh, đầu cô được anh bảo vệ.
Bọn họ cùng chìm vào trong màn đêm kia, bị bóng tối nuốt chửng, mọi thứ trước mắt rách nát như bột
phấn, cảnh mơ này kết thúc dưới ánh mắt của Dịch hoan.
Cô ta không nói gì cả, cứ như nói cái gì cũng chẳng có tác dụng gì.
======================================================
========
Mấy giây sau, ánh sáng xuất hiện trước mắt bọn họ.
Mở mắt ra thì thấy ánh đèn màu vàng xuất hiện, đây là căn phòng ngủ mà Thi Ân tạo ra ảo cảnh, phòng
ngủ trước kia của Dịch Hoan.
Mà Lục Nhiên đã ngồi vào ghế dựa, cầm dao gọt hoa quả dịu dàng nói với Thi Ân vừa phục hồi tinh
thần: “Đã thấy rồi? Có nhớ gì chưa? Lúc trước người chịu chết để cứu em là tôi, mà người không tin
em là hắn.”
Thi Ân đứng vững, chưa kịp thở một hơi thì thấy Lục Nhiên cầm dao gọt hoa quả đâm vào cổ họng của
mình —-
“Ngăn hắn lại! Đừng để hắn chết trong nhiệm vụ!” Thi Ân có kêu cũng không có tác dụng, máu tươi
phun ra như vòi nước.
Hắn ra tay rất tàn nhẫn, không cho mình chút cơ hội sống nào.
Tất cả người làm nhiệm vụ đều sẽ bị chuyển ra khỏi nhiệm vụ khi chết để trở lại thế giới nguyên
bản, không chết thật.
Lục Nhiên trốn được rồi.
Dịch Nhiên ôm chặt eo Thi Ân kéo cô lùi về sau vì sợ máu bắn lên người cô: “Đừng lo, hắn không chạy
được. Mấy năm nay anh luôn tìm hắn, hắn biến mất từ khi bị nổ trong nhiệm vụ mười sao ấy, anh chỉ
nghe bảo hắn không chết nhưng hắn rất xảo quyệt, từ khi Dịch Hoan bị giam cầm thì hắn biến mất
không lộ diện, lần này đã tự xuất hiện tìm đường chết rồi.”
Trái tim Thi Ân đột nhiên nặng nề khi nghe anh nhắc tới tên Dịch Hoan, anh rất hận Dịch Hoan.
“Giúp em hoàn thành nhiệm vụ trước.” Dịch Nhiên cúi đầu cười với cô, thấy máu bắn lên mặt cô thì
dùng ngón tay chùi đi, sau đó dùng tay áo chùi hết rồi nhỏ giọng nói: “Không phải em đang dẫn học
viên đi thực chiến à? Làm việc quan trọng của em trước rồi anh sẽ giải quyết mọi hậu quả giúp em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.