Chương 62: Maria
Hoàng Mẫn Huyền
14/10/2022
Sau khi đạt được mục đích, Henry lại biến mắt tăm mấy ngày liền, cả căn biệt thự rộng lớn chỉ có mình Tô Uyên Linh và mấy người giúp việc.
Trời xẩm tối, Tô Uyên Linh đang ngồi ở phòng khách xem ti vi thì nghe thấy tiếng xe, chẳng nhìn cũng biết đó là xe của Henry, bởi ngoài ông ta ra chẳng ai được phép bén mảng đến khu vực này.
Như thường lệ, mỗi lần Henry xuất hiện người làm trong nhà đều tập trung ở cửa nghênh đón ông ta.
Vào nhà thấy Tô Uyên Linh ngồi đó không có ý định chào hỏi hay để ý gì đến mình Henry bèn đi lại phía Tô Uyên Linh, ngồi xuống bên cạnh cô ta.
- Tô tiểu thư mấy ngày nay khoẻ chứ?
Henry ngồi sát lại Tô Uyên Linh, tay vòng ra phía sau đặt lên thành ghế sofa.
- Cảm ơn ông đã quan tâm. Tôi ổn.
Tô Uyên Linh khí chịu cố gắng tránh xa người đàn ông này.
- Haha... Tô tiểu thư vẫn xa cách như vậy. Chúng ta đã là người chung chiến tuyến, là đồng minh của nhau thiết nghĩ không nên xa cách như vậy chứ.
Vừa nói Henry vừa đưa tay nghịch nghịch lọn tóc của Tô Uyên Linh.
Cử chỉ có phần thân mật này khiến Tô Uyên Linh rùng mình, cố gắng tránh xa Henry nhất có thể.
Nhận thấy sự bài xích, xa lánh của Tô Uyên Linh đối với mình Henry cũng không tỏ thái độ gì. Tô Uyên Linh giờ đây giá trị lợi dụng rất lớn nên ông ta vẫn sẽ mềm mỏng, để tránh doạ Tô Uyên Linh chạy mất.
Được rồi, không đùa cô nữa. Thu dọn những thứ cần thiết đi, sáng sớm mai theo tôi qua Mĩ.
Thu lại dáng vẻ đùa cợt của mình, Henry nghiêm túc nói chuyện với Tô Uyên Linh.
Sang Mĩ? Tại sao?
Tô Uyên Linh bất ngờ. Không phải nói giúp cô ta trả thù sao, sao lại sang Mĩ. Nếu sang đó làm sao cô ta trà thù được.
Không phải cô muốn trả thù sao? Sang Mĩ chính là bước đầu.
Henry giải thích.
Ông đùa tôi đấy à. Bọn họ đều ở trong nước, ông kêu tôi sang Mĩ làm sao mà trả thù.
Tô Uyên Linh tức giận. Ông ta có bị điên không, chưa trả thù mà kêu cô ta sang Mĩ, còn lâu cô ta mới đi.
Ai nói với cô cả hai người bọn họ đều ở trong nước? Hửm?
Henry không vì thái độ tức giận của Tô Uyên Linh mà khó chịu, chỉ nhẹ lắc đầu, hỏi lại. Cô gái này quá nôn nóng để trả thù. Ý thù địch cao là tốt, như vậy sẽ dễ sai khiến cô ta, nhưng quá nôn nóng cũng không phải là cái tốt, rất dễ làm hỏng việc. Cô gái này cần phải biết kiềm chế hơn.
Ý ông là???
Tô Uyên Linh tuyệt đối không thích cách nói chuyện lấp lửng này một chút nào.
Cố Tuyên Nghi đang ở Mĩ. Cách trả thù Lâm Mặc Phong tốt nhất là tổn thương Cố Tuyên Nghi. Bây giờ Lâm Mặc Phong đã nhận ra tình cảm dành cho Cố Tuyên Nghi, muốn hàn gắn và bù đắp cho Cố Tuyên Nghi nên cách trả thù tốt nhất là nhắm vào Cố Tuyên Nghi.
Henry nói ra kế hoạch sơ bộ của mình.
Nghe Henry nói Tô Uyên Linh thấy cũng có lý bèn nghe theo ông ta lên phòng thu dọn đồ.
Nói là thu dọn nhưng thật ra cũng chẳng có gì. Đồ cô ta mặc hằng ngày toàn bộ đều là do Henry chuẩn bị, cô ta chẳng có chút đồ gì ở đây cả. Nhưng đã dùng rồi thì là đồ của cô ta, nghĩ vậy Tô Uyên Linh nhanh chóng cho hết đồ vào vali.
...----------------...
Hôm sau trời vừa dạng sáng Henry đã cho người đánh thức Tô Uyên Linh. Chuyến bay của họ là chuyến 7h sáng nên cần ra sân sớm để làm thủ tục.
Chiếc xe lái ra khỏi khu rừng, dần dần tiến vào trung tâm thành phố, chiếc xe không rẽ hướng đến sân bay mà lại rẽ về hướng khác. Càng đi cảnh vật càng quen thuộc, dần dần Tô Uyên Linh nhận ra đây là đường về nhà, về Tô gia.
Chiếc xe dần chạy chậm lại, hiện ra trước mắt Tô Uyên Linh là căn nhà mà cô ta đã lớn lên, là nơi cô ta đã ở suốt 25 năm qua.
Đang thắc mắc không hiểu tại sao Henry lại đưa mình về đây thì ông ta đã lên tiếng giải thích.
Tạm biệt nơi cô lớn lên lần cuối đi.
Nghe vậy Tô Uyên Linh đưa tay muốn mở cửa xuống xe thì bị Henry ngăn lại. Ông ta tức giận hỏi.
Cô muốn gì?
Không phải ông muốn tôi tạm biệt nơi này lần cuối sao? Tôi xuống xe vào nhà chào tạm biệt ba mẹ tôi.
Tô Uyên Linh nói.
Henry nghe thấy chỉ thiết ngao ngán thở dài. Cô gái này là không hiểu thật hay cố tình không hiểu ý của ông ta.
Cô ngốc thật hay giả ngốc vậy? Còn không nhận ra tình cảnh của mình bây giờ sao? Đừng quên Lâm Mặc Phong đang cho người truy tìm cô, nếu bây giờ cô xuống xe để bọn chúng thấy cô nghĩ chúng sẽ bỏ qua cho cô.
sao.
Vậy ông còn đưa tôi tới đây làm gì?
Tô Uyên Linh nghe vậy quay sang trách ngược lại Henry. Nếu đã biết là nguy hiểm vậy còn đưa cô ta đến đây làm gì.
Tôi đã nói rồi. Đưa cô đến để tạm biệt nơi cô lớn lên lần cuối cũng như thân phận Tô Uyên Linh của cô._Henry nói
- Tạm biệt thân phận Tô Uyên Linh?
Tô Uyên tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại.
Đúng vậy.
Henry lấy từ trong túi ra một cuốn hộ chiếu cùng một tệp tài liệu đưa cho Tô Uyên Linh.
Maria???
Mở ra xem, thứ đầu tiên đập vào mắt cô ta là cái tên này.
Từ giờ cô là Maria, con gái của tôi, nhớ cho kĩ. Còn giờ thì nhìn lại nơi này lần cuối đi.
Nói rồi quay ra phía cửa sổ xe.
Tô Uyên Linh nghe vậy, tuy thắc mắc nhưng không hỏi nữa, nhìn lại nơi mình lớn lên lần cuối rồi nói với tài xế.
Đi thôi.
????????????⬅️⬅️⬅️
Trời xẩm tối, Tô Uyên Linh đang ngồi ở phòng khách xem ti vi thì nghe thấy tiếng xe, chẳng nhìn cũng biết đó là xe của Henry, bởi ngoài ông ta ra chẳng ai được phép bén mảng đến khu vực này.
Như thường lệ, mỗi lần Henry xuất hiện người làm trong nhà đều tập trung ở cửa nghênh đón ông ta.
Vào nhà thấy Tô Uyên Linh ngồi đó không có ý định chào hỏi hay để ý gì đến mình Henry bèn đi lại phía Tô Uyên Linh, ngồi xuống bên cạnh cô ta.
- Tô tiểu thư mấy ngày nay khoẻ chứ?
Henry ngồi sát lại Tô Uyên Linh, tay vòng ra phía sau đặt lên thành ghế sofa.
- Cảm ơn ông đã quan tâm. Tôi ổn.
Tô Uyên Linh khí chịu cố gắng tránh xa người đàn ông này.
- Haha... Tô tiểu thư vẫn xa cách như vậy. Chúng ta đã là người chung chiến tuyến, là đồng minh của nhau thiết nghĩ không nên xa cách như vậy chứ.
Vừa nói Henry vừa đưa tay nghịch nghịch lọn tóc của Tô Uyên Linh.
Cử chỉ có phần thân mật này khiến Tô Uyên Linh rùng mình, cố gắng tránh xa Henry nhất có thể.
Nhận thấy sự bài xích, xa lánh của Tô Uyên Linh đối với mình Henry cũng không tỏ thái độ gì. Tô Uyên Linh giờ đây giá trị lợi dụng rất lớn nên ông ta vẫn sẽ mềm mỏng, để tránh doạ Tô Uyên Linh chạy mất.
Được rồi, không đùa cô nữa. Thu dọn những thứ cần thiết đi, sáng sớm mai theo tôi qua Mĩ.
Thu lại dáng vẻ đùa cợt của mình, Henry nghiêm túc nói chuyện với Tô Uyên Linh.
Sang Mĩ? Tại sao?
Tô Uyên Linh bất ngờ. Không phải nói giúp cô ta trả thù sao, sao lại sang Mĩ. Nếu sang đó làm sao cô ta trà thù được.
Không phải cô muốn trả thù sao? Sang Mĩ chính là bước đầu.
Henry giải thích.
Ông đùa tôi đấy à. Bọn họ đều ở trong nước, ông kêu tôi sang Mĩ làm sao mà trả thù.
Tô Uyên Linh tức giận. Ông ta có bị điên không, chưa trả thù mà kêu cô ta sang Mĩ, còn lâu cô ta mới đi.
Ai nói với cô cả hai người bọn họ đều ở trong nước? Hửm?
Henry không vì thái độ tức giận của Tô Uyên Linh mà khó chịu, chỉ nhẹ lắc đầu, hỏi lại. Cô gái này quá nôn nóng để trả thù. Ý thù địch cao là tốt, như vậy sẽ dễ sai khiến cô ta, nhưng quá nôn nóng cũng không phải là cái tốt, rất dễ làm hỏng việc. Cô gái này cần phải biết kiềm chế hơn.
Ý ông là???
Tô Uyên Linh tuyệt đối không thích cách nói chuyện lấp lửng này một chút nào.
Cố Tuyên Nghi đang ở Mĩ. Cách trả thù Lâm Mặc Phong tốt nhất là tổn thương Cố Tuyên Nghi. Bây giờ Lâm Mặc Phong đã nhận ra tình cảm dành cho Cố Tuyên Nghi, muốn hàn gắn và bù đắp cho Cố Tuyên Nghi nên cách trả thù tốt nhất là nhắm vào Cố Tuyên Nghi.
Henry nói ra kế hoạch sơ bộ của mình.
Nghe Henry nói Tô Uyên Linh thấy cũng có lý bèn nghe theo ông ta lên phòng thu dọn đồ.
Nói là thu dọn nhưng thật ra cũng chẳng có gì. Đồ cô ta mặc hằng ngày toàn bộ đều là do Henry chuẩn bị, cô ta chẳng có chút đồ gì ở đây cả. Nhưng đã dùng rồi thì là đồ của cô ta, nghĩ vậy Tô Uyên Linh nhanh chóng cho hết đồ vào vali.
...----------------...
Hôm sau trời vừa dạng sáng Henry đã cho người đánh thức Tô Uyên Linh. Chuyến bay của họ là chuyến 7h sáng nên cần ra sân sớm để làm thủ tục.
Chiếc xe lái ra khỏi khu rừng, dần dần tiến vào trung tâm thành phố, chiếc xe không rẽ hướng đến sân bay mà lại rẽ về hướng khác. Càng đi cảnh vật càng quen thuộc, dần dần Tô Uyên Linh nhận ra đây là đường về nhà, về Tô gia.
Chiếc xe dần chạy chậm lại, hiện ra trước mắt Tô Uyên Linh là căn nhà mà cô ta đã lớn lên, là nơi cô ta đã ở suốt 25 năm qua.
Đang thắc mắc không hiểu tại sao Henry lại đưa mình về đây thì ông ta đã lên tiếng giải thích.
Tạm biệt nơi cô lớn lên lần cuối đi.
Nghe vậy Tô Uyên Linh đưa tay muốn mở cửa xuống xe thì bị Henry ngăn lại. Ông ta tức giận hỏi.
Cô muốn gì?
Không phải ông muốn tôi tạm biệt nơi này lần cuối sao? Tôi xuống xe vào nhà chào tạm biệt ba mẹ tôi.
Tô Uyên Linh nói.
Henry nghe thấy chỉ thiết ngao ngán thở dài. Cô gái này là không hiểu thật hay cố tình không hiểu ý của ông ta.
Cô ngốc thật hay giả ngốc vậy? Còn không nhận ra tình cảnh của mình bây giờ sao? Đừng quên Lâm Mặc Phong đang cho người truy tìm cô, nếu bây giờ cô xuống xe để bọn chúng thấy cô nghĩ chúng sẽ bỏ qua cho cô.
sao.
Vậy ông còn đưa tôi tới đây làm gì?
Tô Uyên Linh nghe vậy quay sang trách ngược lại Henry. Nếu đã biết là nguy hiểm vậy còn đưa cô ta đến đây làm gì.
Tôi đã nói rồi. Đưa cô đến để tạm biệt nơi cô lớn lên lần cuối cũng như thân phận Tô Uyên Linh của cô._Henry nói
- Tạm biệt thân phận Tô Uyên Linh?
Tô Uyên tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại.
Đúng vậy.
Henry lấy từ trong túi ra một cuốn hộ chiếu cùng một tệp tài liệu đưa cho Tô Uyên Linh.
Maria???
Mở ra xem, thứ đầu tiên đập vào mắt cô ta là cái tên này.
Từ giờ cô là Maria, con gái của tôi, nhớ cho kĩ. Còn giờ thì nhìn lại nơi này lần cuối đi.
Nói rồi quay ra phía cửa sổ xe.
Tô Uyên Linh nghe vậy, tuy thắc mắc nhưng không hỏi nữa, nhìn lại nơi mình lớn lên lần cuối rồi nói với tài xế.
Đi thôi.
????????????⬅️⬅️⬅️
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.