Chương 37: Mẹ ơi con cô đơn lắm!
Hoàng Mẫn Huyền
14/10/2022
Sau ngày hôm đó, cô ở viện theo dõi thêm 2 ngày thì được bác sĩ cho xuất viện, cô không trở về nhà của cô và anh mà về Cố gia.
Cô cũng không thật sự muốn trở về đó bởi về đó ngoài đau thương ra cũng chẳng có gì khác. Mà cô có muốn về bên đó ba mẹ cô cũng không đồng ý.
Ba cô sau khi đi công tác về biết chuyện vô cùng tức giận, ông không nói không rằng đến Lâm thị làm ầm một chuyến, ông muốn đòi công bằng cho con gái mình.
Sau lần ba cô đến làm ầm trên dưới Lâm thị đều biết tin cô và anh sắp ly hôn, có người buồn, tiếc nuối cho cuộc hôn nhân của cô, có người lại vui vẻ nói chuyện này nên sớm xảy ra hơn mới đúng. Mỗi người một cách nghĩ, cô cũng chẳng quan tâm họ nghĩ gì, nói gì sau lưng mình bởi mọi thứ giờ đây với cô chẳng còn quan trọng.
Có sự nhúng tay của Cố Đình Vũ chuyện ly hôn của cô và anh diễn ra vô cùng suôn sẻ, còn nhanh hơn dự định. Hai người không cần ra toà mà luật sư của Cố Đình Vũ đem giấy thoả thuận ly hôn đến cho hai người kí.
Một từ giấy, vài ba nét chữ hai người từ vợ chồng cùng chung chăn gối phút chốc trở thành người xa lạ.
...----------------...
Sau khi xuất viện trở về nhà cô luôn cố tỏ ra vui vẻ, thản nhiên để ba mẹ mình không lo lắng nhưng họ là ba mẹ cô, là người sinh ra cô, họ còn không nhìn ra được tâm tư của cô hay sao.
Họ biết cô chỉ cố tỏ ra bình ổn để an ủi họ, khiến họ yên lòng chứ thật ra sâu trong thâm tâm cô đang không ổn chút nào.
Ban ngày cô luôn tỏ ra vui vẻ, hoạt bát, nói nói cười cười chọc vui mọi người nhưng đâu ai biết khi màn đêm buông xuống nỗi cô đơn như bao chùm lấy cô, nhấn chìm cô trong vực sâu tăm tối.
Đêm xuống, nước mắt lặng lẽ rơi, đã nhiều lần tự nhủ mọi chuyện đã qua rồi, phải mạnh mẽ sống tiếp, cô phải sống thật vui vẻ, sống thay cả phần của đứa con bé bỏng nhưng cô không làm được.
Cô nhớ con, nhớ cảm giác ấm áp khi ngày ngày cảm nhận được đứa bé đang lớn lên trong bụng mình, nhớ cảm giác mong ngóng ngày đứa bé ra đời, ngày nó cất tiếng gọi mẹ, cô rất nhớ con của cô, thật sự rất nhớ.
Rất nhiều đêm, khó khăn lắm mới chìm vào giấc ngủ, cô lại mơ thấy con cô, đứa bé nhỏ xinh đến bên cô, gọi cô một tiếng mẹ, cô được gặp con, được ôm con, cảm nhận con trong vòng tay, bỗng nhiên vai cô cảm giác ươn ướt, là con cô, bé con đang khóc, bé con ngước gương mặt giàn giụa nước mắt, tiếng nói nghẹn ngào, hỏi cô:
- Sao mẹ lại bỏ con? Mẹ không thương còn nữa sao?
- Không... không phải vậy. Mẹ thương con mà, rất thương con... mẹ....
||||| Truyện đề cử: Thiên Kim Tiểu Thư Làm Tình Nhân |||||
Cô nghẹn ngào khi nghe câu hỏi của con. Làm sao cô không thương con cho được.Con là cả cuộc sống, là cả mạng sống của cô làm sao cô không thương con được.
- Mẹ nói dối. Mẹ thương con sao lại bỏ con?
Bé con không tin, đẩy cô ra, hét lên.
Nhìn bàn tay trống rỗng của mình, cô ngẩn người, bé con là đang trách cô, trách cô không bảo vệ bé thật tốt. Đúng vậy, là cô đáng trách, cô không phải một người mẹ tốt.
- Mẹ không thương con, con ghét mẹ.
Bé con hét lên rồi dần dần tan biến vào trong màn đêm u tối.
- Đừng.... đừng bỏ mẹ.
Cô hét lên, bừng tỉnh khỏi giấc mơ, lại nữa rồi, cô lại mơ thấy bé con rồi.
- Mẹ... mẹ ơi...
Tiếng gọi non nớt vang lên bên tai cô
- Bé con.... bé con.... là con đúng không...
Cô lần mò trong bóng tối, cố gắng tìm hướng phát ra âm thanh.
- Mẹ... mẹ ơi con lạnh.... ở đây lạnh lắm... mẹ ơi.... ôm ôm...
Giọng nói non nớt đó lại vang lên, cùng lúc đó ở phía cửa phòng ngủ một luồng sáng hiện lên, thân hình bé nhỏ của một bé trai từ từ xuất hiện.
- Bé con...
Cô thốt lên.
- Mẹ ơi... con cô đơn lắm... mẹ đi với con được không?
Bé con ngây thơ nói với cô.
- Được.... được.... mẹ đến với con, mẹ đến với con.
Cô đứng dậy khỏi giường, đi theo luồng sáng đó, cô cứ đi, đi một hồi liền đi đến sân thượng.
- Bé con... vào trong đi... ngoài đó nguy hiểm lắm.... vào thôi con...
Thấy bé con và luồng sáng đang lơ lửng ở bên ngoài ban công tầng thượng, cô vội đưa tay ra gọi bé trở vào.
- Không... mẹ không cần con... con sẽ không vào với mẹ...
Bé con không vui nói, khuôn mặt non nớt bắt đầu xụ xuống, đôi mắt đỏ ửng, ngấn lệ.
- Không... không phải đâu, mẹ... mẹ cần con mà, mẹ thương con mà... ngoan.... ngoan vào với mẹ đi.
Cô đưa tay ra, dỗ dành bé con.
- Không.... con không tin mẹ.
Bé con hét lên, cả bé và luồng sáng đó ngày càng rời ra xa hơn.
Thấy bé con ngày càng xa mình cô vô cùng sợ hãi, con cô, bé con khó khăn lắm mới trở về với cô, cô không thể để mất bé con lần nữa.
Nghĩ vậy cô liền đến gần ban công hơn, ở đây có lan can nhưng không quá cao, cô lại đang vươn người ra ngoài muốn đón lấy bé con, hiện giờ hơn nửa người cô đang ở ngoài ban công, chỉ sơ sẩy một chút là cô có thể rơi xuống dưới, nguy hiểm vô cùng.
????????????⬅️⬅️⬅️
Cô cũng không thật sự muốn trở về đó bởi về đó ngoài đau thương ra cũng chẳng có gì khác. Mà cô có muốn về bên đó ba mẹ cô cũng không đồng ý.
Ba cô sau khi đi công tác về biết chuyện vô cùng tức giận, ông không nói không rằng đến Lâm thị làm ầm một chuyến, ông muốn đòi công bằng cho con gái mình.
Sau lần ba cô đến làm ầm trên dưới Lâm thị đều biết tin cô và anh sắp ly hôn, có người buồn, tiếc nuối cho cuộc hôn nhân của cô, có người lại vui vẻ nói chuyện này nên sớm xảy ra hơn mới đúng. Mỗi người một cách nghĩ, cô cũng chẳng quan tâm họ nghĩ gì, nói gì sau lưng mình bởi mọi thứ giờ đây với cô chẳng còn quan trọng.
Có sự nhúng tay của Cố Đình Vũ chuyện ly hôn của cô và anh diễn ra vô cùng suôn sẻ, còn nhanh hơn dự định. Hai người không cần ra toà mà luật sư của Cố Đình Vũ đem giấy thoả thuận ly hôn đến cho hai người kí.
Một từ giấy, vài ba nét chữ hai người từ vợ chồng cùng chung chăn gối phút chốc trở thành người xa lạ.
...----------------...
Sau khi xuất viện trở về nhà cô luôn cố tỏ ra vui vẻ, thản nhiên để ba mẹ mình không lo lắng nhưng họ là ba mẹ cô, là người sinh ra cô, họ còn không nhìn ra được tâm tư của cô hay sao.
Họ biết cô chỉ cố tỏ ra bình ổn để an ủi họ, khiến họ yên lòng chứ thật ra sâu trong thâm tâm cô đang không ổn chút nào.
Ban ngày cô luôn tỏ ra vui vẻ, hoạt bát, nói nói cười cười chọc vui mọi người nhưng đâu ai biết khi màn đêm buông xuống nỗi cô đơn như bao chùm lấy cô, nhấn chìm cô trong vực sâu tăm tối.
Đêm xuống, nước mắt lặng lẽ rơi, đã nhiều lần tự nhủ mọi chuyện đã qua rồi, phải mạnh mẽ sống tiếp, cô phải sống thật vui vẻ, sống thay cả phần của đứa con bé bỏng nhưng cô không làm được.
Cô nhớ con, nhớ cảm giác ấm áp khi ngày ngày cảm nhận được đứa bé đang lớn lên trong bụng mình, nhớ cảm giác mong ngóng ngày đứa bé ra đời, ngày nó cất tiếng gọi mẹ, cô rất nhớ con của cô, thật sự rất nhớ.
Rất nhiều đêm, khó khăn lắm mới chìm vào giấc ngủ, cô lại mơ thấy con cô, đứa bé nhỏ xinh đến bên cô, gọi cô một tiếng mẹ, cô được gặp con, được ôm con, cảm nhận con trong vòng tay, bỗng nhiên vai cô cảm giác ươn ướt, là con cô, bé con đang khóc, bé con ngước gương mặt giàn giụa nước mắt, tiếng nói nghẹn ngào, hỏi cô:
- Sao mẹ lại bỏ con? Mẹ không thương còn nữa sao?
- Không... không phải vậy. Mẹ thương con mà, rất thương con... mẹ....
||||| Truyện đề cử: Thiên Kim Tiểu Thư Làm Tình Nhân |||||
Cô nghẹn ngào khi nghe câu hỏi của con. Làm sao cô không thương con cho được.Con là cả cuộc sống, là cả mạng sống của cô làm sao cô không thương con được.
- Mẹ nói dối. Mẹ thương con sao lại bỏ con?
Bé con không tin, đẩy cô ra, hét lên.
Nhìn bàn tay trống rỗng của mình, cô ngẩn người, bé con là đang trách cô, trách cô không bảo vệ bé thật tốt. Đúng vậy, là cô đáng trách, cô không phải một người mẹ tốt.
- Mẹ không thương con, con ghét mẹ.
Bé con hét lên rồi dần dần tan biến vào trong màn đêm u tối.
- Đừng.... đừng bỏ mẹ.
Cô hét lên, bừng tỉnh khỏi giấc mơ, lại nữa rồi, cô lại mơ thấy bé con rồi.
- Mẹ... mẹ ơi...
Tiếng gọi non nớt vang lên bên tai cô
- Bé con.... bé con.... là con đúng không...
Cô lần mò trong bóng tối, cố gắng tìm hướng phát ra âm thanh.
- Mẹ... mẹ ơi con lạnh.... ở đây lạnh lắm... mẹ ơi.... ôm ôm...
Giọng nói non nớt đó lại vang lên, cùng lúc đó ở phía cửa phòng ngủ một luồng sáng hiện lên, thân hình bé nhỏ của một bé trai từ từ xuất hiện.
- Bé con...
Cô thốt lên.
- Mẹ ơi... con cô đơn lắm... mẹ đi với con được không?
Bé con ngây thơ nói với cô.
- Được.... được.... mẹ đến với con, mẹ đến với con.
Cô đứng dậy khỏi giường, đi theo luồng sáng đó, cô cứ đi, đi một hồi liền đi đến sân thượng.
- Bé con... vào trong đi... ngoài đó nguy hiểm lắm.... vào thôi con...
Thấy bé con và luồng sáng đang lơ lửng ở bên ngoài ban công tầng thượng, cô vội đưa tay ra gọi bé trở vào.
- Không... mẹ không cần con... con sẽ không vào với mẹ...
Bé con không vui nói, khuôn mặt non nớt bắt đầu xụ xuống, đôi mắt đỏ ửng, ngấn lệ.
- Không... không phải đâu, mẹ... mẹ cần con mà, mẹ thương con mà... ngoan.... ngoan vào với mẹ đi.
Cô đưa tay ra, dỗ dành bé con.
- Không.... con không tin mẹ.
Bé con hét lên, cả bé và luồng sáng đó ngày càng rời ra xa hơn.
Thấy bé con ngày càng xa mình cô vô cùng sợ hãi, con cô, bé con khó khăn lắm mới trở về với cô, cô không thể để mất bé con lần nữa.
Nghĩ vậy cô liền đến gần ban công hơn, ở đây có lan can nhưng không quá cao, cô lại đang vươn người ra ngoài muốn đón lấy bé con, hiện giờ hơn nửa người cô đang ở ngoài ban công, chỉ sơ sẩy một chút là cô có thể rơi xuống dưới, nguy hiểm vô cùng.
????????????⬅️⬅️⬅️
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.