Chương 91: Theo dõi
Hoàng Mẫn Huyền
01/12/2022
Từ sau hôm đấu thầu thất bại, giá cổ phiếu của Max tuy không còn giảm
mạnh nhưng cũng không tăng trưởng trở lại, chỉ tạm gọi à duy trì không
giảm quá sâu như trước. Thẩm Quân Đình cũng vì chuyện này mà ngày càng
bận hơn đến thời gian về nhà cũng không có, một ngày 24 tiếng thì hết 20 tiếng ở công ty, số thời gian còn lại là để đi khảo sát thị trường,
công việc trước nay mà anh không cần thiết phải đích thân tham gia vào.
Chính vì như vậy nên Cố Tuyên Nghi càng thêm lo lắng cho sức khoẻ của anh. Gần đây anh hầu như ăn, ngủ, nghỉ ở công ty nhưng với tính cách tham công tiếc việc của Thẩm Quân Đình cô chắc chắn anh sẽ không ăn uống, nghỉ ngơi đầy đủ mà chỉ biết đâm đầu vào công việc đến quên ăn quên uống.
Nghĩ là thấy lo, Cố Tuyên Nghi liền quyết định đến Max một chuyến.
- ---------------
Cách giờ nghỉ trưa 10 phút, một chiếc Mercedes-Maybach S 680 4Matic dừng trước của Max, thân ảnh xinh đẹp, dịu dàng bước xuống, trên tay là hộp cơm tình yêu nóng hổi, bước nhanh vào trong.
Chỉ cần nhìn lướt qua cũng dễ dàng nhận ra cô gái vừa mới xuống xe không ai khác chính là tâm can bảo bối của vị chủ tịch cao cao tại thượng của họ_ Cố Tuyên Nghi _ lễ tân dù có chút mệt mỏi cũng mau chóng khôi phục thần sắc, nở nụ cười thương mại chào đón cô.
Cố Tuyên Nghi một mạch đi thẳng lên phòng chủ tịch ở tầng cao nhất,Tony đang làm việc cũng nhận được tin báo của lễ tân liền nhanh chân ra cửa thang máy tiếp đón cô.
- Thiếu phu nhân, cô mới đến.
- Ừm, anh ấy có trong phòng không?
- Chủ tịch đang họp, còn 15 phút nữa mới kết thúc, phiến thiếu phu nhân đợi một chút, tôi kêu người đem trà vào cho cô.
Đưa cô vào phòng rồi Tony liền lui ra, dặn dò cấp dưới rồi tiếp tục hoàn thành công việc của mình. Sở dĩ anh gọi cô là thiếu phu nhân là vì căn dặn của Thẩm Quân Đình, chuyện anh và cô sắp kết hôn không nhiều người biết nhưng Tony may mắn nằm trong phần ít kia, cộng với căn dặn của Thẩm Quân Đình kêu anh ta nhanh chóng thay đổi cách xưng hô nên mới có cách gọi bây giờ.
Mới đầu Cố Tuyên Nghi còn chưa quen, nhất quyết đòi đợi đến khi hai người chính thức kết hôn rồi đổi cũng chưa muộn nhưng dưới sức ép của Thẩm Quân Đình cô liền đồng ý làm quen với cách xưng hô mới này.
- Alo, tôi nghe? Tony lúc này đang đứng ngoài cửa, qua cách cửa hơi khép, nhìn vào trong, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người con gái đang vui vẻ bày thức ăn ra bàn.
- Đúng vậy, cô ấy đang ở đây...... vâng.... tôi biết rồi..... vâng....
Kết thúc cuộc nói chuyện, Tony khẽ liếc nhìn xung quanh rồi mới âm thầm về bàn làm việc của mình. Mà Cố Tuyên Nghi lúc này vẫn không mảy may để ý mình vừa mới bị người ta theo dõi.
Một lúc sau Thẩm Quân Đình dẫn đầu đoàn người rời khỏi phòng họp, vẻ mặt của ai nấy đều vô cùng nghiêm trọng khẽ liếc mắt về phía anh có người không kìm được mà rùng mình.
Sải bước về phía văn phòng, anh nhanh chóng mở cửa bước vào, thấy người con gái mình yêu thương đang ngồi đợi mình trên bàn là bữa cơm do chính tay cô chuẩn bị khiến bao mệt mỏi cùng tức giận khi nãy như có cánh phút chốc bay đi hết chỉ còn lại vẻ mặt dịu dàng, ánh mắt yêu chiều nhìn người con gái trong phòng.
- Bảo bối, đến sao không báo trước với anh một tiếng.
Thẩm Quân Đình đi lại phía cô ngồi xuống hôn lên môi cô một cái rồi ôm cô vào lòng.
- Không phải Tony đã lén báo với anh rồi sao?
Nghe vậy sắc mặt của Thẩm Quân Đình thoáng chút thay đổi nhưng rất nhanh đã khôi phục, mà Cố Tuyên Nghi cũng không phát hiện ra.
Hai người cùng nhau dùng bữa, trò chuyện một chút rồi Cố Tuyên Nghi ra về bởi anh còn một cuộc họp vào đầu giờ chiều.
- Đi đường cẩn thận, tối anh về với em.
Thẩm Quân Đình đưa cô đến cửa thang máy, cẩn thận dặn dò.
- Được, em chờ anh.
Hai người tạm biệt nhau, cửa thang máy dần đóng lại.
Thang máy vừa chuyển động Cố Tuyên Nghi liền cảm thấy không ổn, cơn đau đầu bất chợt ập đến, từng đoạn hình ảnh đứt gãy xuất hiện thoáng qua trong đầu.
Cố Tuyên Nghi gần như mất hết sức lực, dựa lưng vào tường thang máy mới có thể giữ vững cơ thể, phải mất một lúc lâu sau cô mới có thể trở lại bình thường.
Chính vì như vậy nên Cố Tuyên Nghi càng thêm lo lắng cho sức khoẻ của anh. Gần đây anh hầu như ăn, ngủ, nghỉ ở công ty nhưng với tính cách tham công tiếc việc của Thẩm Quân Đình cô chắc chắn anh sẽ không ăn uống, nghỉ ngơi đầy đủ mà chỉ biết đâm đầu vào công việc đến quên ăn quên uống.
Nghĩ là thấy lo, Cố Tuyên Nghi liền quyết định đến Max một chuyến.
- ---------------
Cách giờ nghỉ trưa 10 phút, một chiếc Mercedes-Maybach S 680 4Matic dừng trước của Max, thân ảnh xinh đẹp, dịu dàng bước xuống, trên tay là hộp cơm tình yêu nóng hổi, bước nhanh vào trong.
Chỉ cần nhìn lướt qua cũng dễ dàng nhận ra cô gái vừa mới xuống xe không ai khác chính là tâm can bảo bối của vị chủ tịch cao cao tại thượng của họ_ Cố Tuyên Nghi _ lễ tân dù có chút mệt mỏi cũng mau chóng khôi phục thần sắc, nở nụ cười thương mại chào đón cô.
Cố Tuyên Nghi một mạch đi thẳng lên phòng chủ tịch ở tầng cao nhất,Tony đang làm việc cũng nhận được tin báo của lễ tân liền nhanh chân ra cửa thang máy tiếp đón cô.
- Thiếu phu nhân, cô mới đến.
- Ừm, anh ấy có trong phòng không?
- Chủ tịch đang họp, còn 15 phút nữa mới kết thúc, phiến thiếu phu nhân đợi một chút, tôi kêu người đem trà vào cho cô.
Đưa cô vào phòng rồi Tony liền lui ra, dặn dò cấp dưới rồi tiếp tục hoàn thành công việc của mình. Sở dĩ anh gọi cô là thiếu phu nhân là vì căn dặn của Thẩm Quân Đình, chuyện anh và cô sắp kết hôn không nhiều người biết nhưng Tony may mắn nằm trong phần ít kia, cộng với căn dặn của Thẩm Quân Đình kêu anh ta nhanh chóng thay đổi cách xưng hô nên mới có cách gọi bây giờ.
Mới đầu Cố Tuyên Nghi còn chưa quen, nhất quyết đòi đợi đến khi hai người chính thức kết hôn rồi đổi cũng chưa muộn nhưng dưới sức ép của Thẩm Quân Đình cô liền đồng ý làm quen với cách xưng hô mới này.
- Alo, tôi nghe? Tony lúc này đang đứng ngoài cửa, qua cách cửa hơi khép, nhìn vào trong, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người con gái đang vui vẻ bày thức ăn ra bàn.
- Đúng vậy, cô ấy đang ở đây...... vâng.... tôi biết rồi..... vâng....
Kết thúc cuộc nói chuyện, Tony khẽ liếc nhìn xung quanh rồi mới âm thầm về bàn làm việc của mình. Mà Cố Tuyên Nghi lúc này vẫn không mảy may để ý mình vừa mới bị người ta theo dõi.
Một lúc sau Thẩm Quân Đình dẫn đầu đoàn người rời khỏi phòng họp, vẻ mặt của ai nấy đều vô cùng nghiêm trọng khẽ liếc mắt về phía anh có người không kìm được mà rùng mình.
Sải bước về phía văn phòng, anh nhanh chóng mở cửa bước vào, thấy người con gái mình yêu thương đang ngồi đợi mình trên bàn là bữa cơm do chính tay cô chuẩn bị khiến bao mệt mỏi cùng tức giận khi nãy như có cánh phút chốc bay đi hết chỉ còn lại vẻ mặt dịu dàng, ánh mắt yêu chiều nhìn người con gái trong phòng.
- Bảo bối, đến sao không báo trước với anh một tiếng.
Thẩm Quân Đình đi lại phía cô ngồi xuống hôn lên môi cô một cái rồi ôm cô vào lòng.
- Không phải Tony đã lén báo với anh rồi sao?
Nghe vậy sắc mặt của Thẩm Quân Đình thoáng chút thay đổi nhưng rất nhanh đã khôi phục, mà Cố Tuyên Nghi cũng không phát hiện ra.
Hai người cùng nhau dùng bữa, trò chuyện một chút rồi Cố Tuyên Nghi ra về bởi anh còn một cuộc họp vào đầu giờ chiều.
- Đi đường cẩn thận, tối anh về với em.
Thẩm Quân Đình đưa cô đến cửa thang máy, cẩn thận dặn dò.
- Được, em chờ anh.
Hai người tạm biệt nhau, cửa thang máy dần đóng lại.
Thang máy vừa chuyển động Cố Tuyên Nghi liền cảm thấy không ổn, cơn đau đầu bất chợt ập đến, từng đoạn hình ảnh đứt gãy xuất hiện thoáng qua trong đầu.
Cố Tuyên Nghi gần như mất hết sức lực, dựa lưng vào tường thang máy mới có thể giữ vững cơ thể, phải mất một lúc lâu sau cô mới có thể trở lại bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.