Chương 38: Trả con cho em
Hoàng Mẫn Huyền
14/10/2022
Cô cố vươn người ra ngoài, đưa tay đón lấy bé con nhưng bé ngày càng xa cô hơn. Lúc này cô bỗng nhiên trượt chân, mất thăng bằng, người ngã ra phía ngoài.
Tiểu Nghi...
Một tiếng hét vang lên, sau đó một thân ảnh cao lớn chạy nhanh về phía cô, đỡ lấy cô.
Thật may là Cố Đình Vũ đến kịp lúc, nếu không chỉ chậm một chút thôi cô sẽ rơi khỏi ban công, ngã xuống dưới, thịt nát xương tan.
Tiểu Nghi, em đang làm gì vậy? Có biết vừa rồi nguy hiểm thế nào không?
Anh không nhịn được trách cô.
Hiện toàn bộ cơ ngơi của Trương gia đều đã chuyển sang Mĩ và do anh quản lí, lẽ ra anh phải về sớm để dự cuộc họp cổ đông nhưng lo ngại sức khoẻ cũng như tinh thần cô chưa ổn định anh liền ở lại, và yêu cầu thư kí chuyển qua họp cổ đông trực tuyến.
Anh vừa kết thúc cuộc họp với các cổ đông, muốn qua phòng xem cô đã ngủ chưa thì thấy cửa phòng cô mở toang, lại thấy cô đang lững thững đi lên phía sân thượng anh không an tâm liền đi theo.
Kết quả là thấy được cảnh vừa rồi, nhìn cô treo mình trên lan can, đưa tay ra khoảng không như muốn nắm lấy thứ gì đó, rồi khoảnh khắc cô gần như ngã khỏi ban công anh vô cùng hốt hoảng, cũng may là anh đã nhanh chóng đỡ được cô nếu không anh không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Buông em ra, buông ra, bé con đang tìm em, con đang tìm em, em phải đi với con...
Cô gào thét, giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của anh.
Tiểu Nghi, bình tĩnh lại, bình tĩnh lại.
Anh ôm chặt cô hơn, ra sức chấn an cô.
Không... buông ra.... buông em ra... bé con đang tìm em, con đang tìm em.
Cô ngày càng trở nên kích động.
Tiểu Nghi, em nhìn xem, ở đây chỉ có anh và em không có đứa bé nào hết.
Anh chấn tĩnh cô, để cô nhìn xem xung quanh.
Không đúng, không đúng, bé con... bé con... mới ở đây mà, không đúng, nói đi, anh giấu bé con đi rồi đúng không? Trả con lại cho em, trả con cho em...
Không còn thấy bé con, tâm tình cô càng thêm kích động, nghĩ anh đem giấu bé con đi, cô bắt đầu gào thét, đánh mạnh vào người anh.
Anh không làm gì, chỉ ôm cô, mặc cô đánh vào người mình, anh vẫn một mực ôm chặt lấy cô giống như đang an ủi.
Tiểu Nghi, không có đứa bé nào ở đây cả, tất cả là do em tượng ra thôi.
Không đúng, không phải như vậy, con em vừa mới ở đây mà, em rõ ràng đã nhìn thấy con.
Cô không tin, phản bác lại lời anh nói. Cô rõ ràng đã nhìn thấy bé con, bé con của cô đang cần cô, con đang cần cô.
Nghĩ đến đây cô lại một lần nữa giãy giụa cố thoát khỏi vòng tay anh.
Thả em ra, em phải đi tìm bé con, bé con đang cần em, con đang cần em...
Tiểu Nghi, đứa bé mất rồi, con em đã mất rồi.
Anh hét lên với cô. Anh biết cô đau lòng khi mất đi con nhưng cô không thể cả đời chìm trong nỗi đâu đó được, cô cần phải thoát khỏi nó.
Con em mất rồi... bé con mất rồi.
Cô như người vô hồn lặp lại câu nói của anh.
Anh nói dối, anh gạt em, bé con vẫn còn, vẫn còn ở đây, rõ ràng em đã thấy con, con nói là con rất cô đơn, con còn đang rất lạnh nữa, em... em phải đi tìm con... em... em không thể để con một mình được... em.... buông em ra.... buông ra....
Cô gào thét trong tuyệt vọng, rõ ràng cô vừa mới thấy mà, làm sao bé con đã mất được. Là nói dối, nói dối thôi. Là Cố Đình Vũ đang lừa gạt cô, đang lừa cô thôi. Phải là anh ấy đang lừa cô thôi.
Tiểu Nghi, anh không lừa em, đứa bé thật sự đã mất rồi.
Dù không lỡ nhìn cô đau khổ nhưng anh buộc phải nhẫn tâm làm vậy, bởi chỉ như thế cô mới nhanh chóng thoát ra khỏi bóng đen u tối do chính cô tạo ra.
Tiểu Nghi, Tiểu Vũ, có chuyện gì vậy?
Đang ngủ thì nghe thấy tiếng hét của cô và anh nên Cố lão gia và Cố phu nhân liền chạy lên xem thì thấy cảnh này.
Ba, mẹ.
Cố Đình Vũ lên tiếng chào hai người.
Tiểu Nghi sao vậy?
Ba cô lên tiếng hỏi.
Thả em ra, thả ra, em phải đi với bé con, thả ra, thả em ra đi, xin anh, cầu xin anh.
Cô nhỏ giọng cầu xin anh.
Nghe cô nói, ba mẹ cô coi như đã hiểu sơ qua tình hình, mẹ cô đau lòng nhìn con gái, nước mắt không ngăn được chảy dài trên má.
Con gái bà sao lại khổ như vậy? Kiếp trước bà đã tạo nghiệp gì để kiếp này con gái bà phải khổ như vậy.
Thả em ra, Đình Vũ xin anh, thả em ra.
Cô thì thào nói với anh sau đó trước mắt là một mảng tối đen, cô ngất đi.
Thấy vậy Cố Đình Vũ nhanh chóng bế cô xuống phòng, vợ chồng Cố lão gia cũng xuống theo, sau đó lấy điện thoại gọi bác sĩ gia đình đến.
????????????⬅️⬅️⬅️
Tiểu Nghi...
Một tiếng hét vang lên, sau đó một thân ảnh cao lớn chạy nhanh về phía cô, đỡ lấy cô.
Thật may là Cố Đình Vũ đến kịp lúc, nếu không chỉ chậm một chút thôi cô sẽ rơi khỏi ban công, ngã xuống dưới, thịt nát xương tan.
Tiểu Nghi, em đang làm gì vậy? Có biết vừa rồi nguy hiểm thế nào không?
Anh không nhịn được trách cô.
Hiện toàn bộ cơ ngơi của Trương gia đều đã chuyển sang Mĩ và do anh quản lí, lẽ ra anh phải về sớm để dự cuộc họp cổ đông nhưng lo ngại sức khoẻ cũng như tinh thần cô chưa ổn định anh liền ở lại, và yêu cầu thư kí chuyển qua họp cổ đông trực tuyến.
Anh vừa kết thúc cuộc họp với các cổ đông, muốn qua phòng xem cô đã ngủ chưa thì thấy cửa phòng cô mở toang, lại thấy cô đang lững thững đi lên phía sân thượng anh không an tâm liền đi theo.
Kết quả là thấy được cảnh vừa rồi, nhìn cô treo mình trên lan can, đưa tay ra khoảng không như muốn nắm lấy thứ gì đó, rồi khoảnh khắc cô gần như ngã khỏi ban công anh vô cùng hốt hoảng, cũng may là anh đã nhanh chóng đỡ được cô nếu không anh không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Buông em ra, buông ra, bé con đang tìm em, con đang tìm em, em phải đi với con...
Cô gào thét, giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của anh.
Tiểu Nghi, bình tĩnh lại, bình tĩnh lại.
Anh ôm chặt cô hơn, ra sức chấn an cô.
Không... buông ra.... buông em ra... bé con đang tìm em, con đang tìm em.
Cô ngày càng trở nên kích động.
Tiểu Nghi, em nhìn xem, ở đây chỉ có anh và em không có đứa bé nào hết.
Anh chấn tĩnh cô, để cô nhìn xem xung quanh.
Không đúng, không đúng, bé con... bé con... mới ở đây mà, không đúng, nói đi, anh giấu bé con đi rồi đúng không? Trả con lại cho em, trả con cho em...
Không còn thấy bé con, tâm tình cô càng thêm kích động, nghĩ anh đem giấu bé con đi, cô bắt đầu gào thét, đánh mạnh vào người anh.
Anh không làm gì, chỉ ôm cô, mặc cô đánh vào người mình, anh vẫn một mực ôm chặt lấy cô giống như đang an ủi.
Tiểu Nghi, không có đứa bé nào ở đây cả, tất cả là do em tượng ra thôi.
Không đúng, không phải như vậy, con em vừa mới ở đây mà, em rõ ràng đã nhìn thấy con.
Cô không tin, phản bác lại lời anh nói. Cô rõ ràng đã nhìn thấy bé con, bé con của cô đang cần cô, con đang cần cô.
Nghĩ đến đây cô lại một lần nữa giãy giụa cố thoát khỏi vòng tay anh.
Thả em ra, em phải đi tìm bé con, bé con đang cần em, con đang cần em...
Tiểu Nghi, đứa bé mất rồi, con em đã mất rồi.
Anh hét lên với cô. Anh biết cô đau lòng khi mất đi con nhưng cô không thể cả đời chìm trong nỗi đâu đó được, cô cần phải thoát khỏi nó.
Con em mất rồi... bé con mất rồi.
Cô như người vô hồn lặp lại câu nói của anh.
Anh nói dối, anh gạt em, bé con vẫn còn, vẫn còn ở đây, rõ ràng em đã thấy con, con nói là con rất cô đơn, con còn đang rất lạnh nữa, em... em phải đi tìm con... em... em không thể để con một mình được... em.... buông em ra.... buông ra....
Cô gào thét trong tuyệt vọng, rõ ràng cô vừa mới thấy mà, làm sao bé con đã mất được. Là nói dối, nói dối thôi. Là Cố Đình Vũ đang lừa gạt cô, đang lừa cô thôi. Phải là anh ấy đang lừa cô thôi.
Tiểu Nghi, anh không lừa em, đứa bé thật sự đã mất rồi.
Dù không lỡ nhìn cô đau khổ nhưng anh buộc phải nhẫn tâm làm vậy, bởi chỉ như thế cô mới nhanh chóng thoát ra khỏi bóng đen u tối do chính cô tạo ra.
Tiểu Nghi, Tiểu Vũ, có chuyện gì vậy?
Đang ngủ thì nghe thấy tiếng hét của cô và anh nên Cố lão gia và Cố phu nhân liền chạy lên xem thì thấy cảnh này.
Ba, mẹ.
Cố Đình Vũ lên tiếng chào hai người.
Tiểu Nghi sao vậy?
Ba cô lên tiếng hỏi.
Thả em ra, thả ra, em phải đi với bé con, thả ra, thả em ra đi, xin anh, cầu xin anh.
Cô nhỏ giọng cầu xin anh.
Nghe cô nói, ba mẹ cô coi như đã hiểu sơ qua tình hình, mẹ cô đau lòng nhìn con gái, nước mắt không ngăn được chảy dài trên má.
Con gái bà sao lại khổ như vậy? Kiếp trước bà đã tạo nghiệp gì để kiếp này con gái bà phải khổ như vậy.
Thả em ra, Đình Vũ xin anh, thả em ra.
Cô thì thào nói với anh sau đó trước mắt là một mảng tối đen, cô ngất đi.
Thấy vậy Cố Đình Vũ nhanh chóng bế cô xuống phòng, vợ chồng Cố lão gia cũng xuống theo, sau đó lấy điện thoại gọi bác sĩ gia đình đến.
????????????⬅️⬅️⬅️
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.