Chương 4: Đôi Khi
LynSs
16/08/2021
[ 1.4.2021 - Trời nắng ]
Thời gian cứ thế trôi đi mặc cho tôi có bao phần tiếc nuối. Nhiều năm như thế, tôi vẫn luôn cố gắng đuổi theo cơn gió đầu mùa dù biết có thế nào cũng không thể bắt kịp.
Hệt như những người vẫn luôn chìm đắm trong mối tơ vò mình tự vẽ ra rồi lại trói buộc chính mình bằng những câu chuyện không thể xóa nhòa. Nhưng vì vạn vật trên nhân thế đều có lí do mà hiện hữu, cũng như có những điều xảy ra sớm đã có an bài. Nếu không thể đổi những quân bài đã chia, vậy chỉ có thể đổi cách chơi những quân bài đó. Và có lẽ nên sớm bỏ đi thôi. những mối bận tâm khiến ta cứ mãi phiền lòng.
Rất nhiều những nỗi đau mà ta đang đối diện thật ra chỉ là những suy nghĩ. Rồi thì sao chứ, vẫn cứ tự mình hành hạ bản thân bằng những suy nghĩ mông lung vô định. Có những điều không nên tò mò sẽ tốt hơn, vì càng tò mò sẽ càng suy nghĩ, càng biết nhiều sẽ lại càng trở nên đau lòng. Nhưng rồi cũng chẳng cản được chính mình cứ chạy theo những thứ vẩn vơ ấy.
Bởi chưa từng có được nên mới nắm chặt không buông. Hóa ra đến cuối cùng vẫn không thể quên được những điều đã cũ, hóa ra chỉ là cất nó vào một khóc rồi khóa lại, từng chút từng chút một. Giống như một chiếc rương cũ kĩ trong một xó xỉnh nào đó, chưa một lần nghĩ dựa vào cái gì để đem nó buông đi, chẳng tìm được lí do thích hợp rồi cứ mãi để trong lòng như thế. Rồi một ngày nọ chiếc rương kia lại đột nhiên xuất hiện, đem những vết rách đã cũ một lần nữa xé ra thật sâu. Tự đem chính mình trở thành chỗ dựa của người khác nhưng chính mình lại không tự an ủi được.
Liệu rồi ngày mai sẽ khác chứ? Liệu có hay không sẽ an yên hơn đôi phần? Liệu đến bao giờ mới thôi không làm khó bản thân như thế nữa?
Đời này ngắn lắm, đã nói bỏ đi vậy đừng cố nhìn thêm chút nữa. Vì những câu chuyện thì có quá nhiều sự trùng hợp nhưng cuộc đời thì chẳng được như thế, lần lựa mãi chỉ khiến thêm giày vò. Vì vốn dĩ không cần bận tâm mà nghĩ quá nhiều những điều không đáng, có chăng cứ mãi bận lòng chỉ vì chấp niệm không tan....
"Tuy chưa từng tin vào cái gọi là núi cao sông dài, cớ sao lại nhớ mãi không quên một đoạn đời đau khổ?"
Thời gian cứ thế trôi đi mặc cho tôi có bao phần tiếc nuối. Nhiều năm như thế, tôi vẫn luôn cố gắng đuổi theo cơn gió đầu mùa dù biết có thế nào cũng không thể bắt kịp.
Hệt như những người vẫn luôn chìm đắm trong mối tơ vò mình tự vẽ ra rồi lại trói buộc chính mình bằng những câu chuyện không thể xóa nhòa. Nhưng vì vạn vật trên nhân thế đều có lí do mà hiện hữu, cũng như có những điều xảy ra sớm đã có an bài. Nếu không thể đổi những quân bài đã chia, vậy chỉ có thể đổi cách chơi những quân bài đó. Và có lẽ nên sớm bỏ đi thôi. những mối bận tâm khiến ta cứ mãi phiền lòng.
Rất nhiều những nỗi đau mà ta đang đối diện thật ra chỉ là những suy nghĩ. Rồi thì sao chứ, vẫn cứ tự mình hành hạ bản thân bằng những suy nghĩ mông lung vô định. Có những điều không nên tò mò sẽ tốt hơn, vì càng tò mò sẽ càng suy nghĩ, càng biết nhiều sẽ lại càng trở nên đau lòng. Nhưng rồi cũng chẳng cản được chính mình cứ chạy theo những thứ vẩn vơ ấy.
Bởi chưa từng có được nên mới nắm chặt không buông. Hóa ra đến cuối cùng vẫn không thể quên được những điều đã cũ, hóa ra chỉ là cất nó vào một khóc rồi khóa lại, từng chút từng chút một. Giống như một chiếc rương cũ kĩ trong một xó xỉnh nào đó, chưa một lần nghĩ dựa vào cái gì để đem nó buông đi, chẳng tìm được lí do thích hợp rồi cứ mãi để trong lòng như thế. Rồi một ngày nọ chiếc rương kia lại đột nhiên xuất hiện, đem những vết rách đã cũ một lần nữa xé ra thật sâu. Tự đem chính mình trở thành chỗ dựa của người khác nhưng chính mình lại không tự an ủi được.
Liệu rồi ngày mai sẽ khác chứ? Liệu có hay không sẽ an yên hơn đôi phần? Liệu đến bao giờ mới thôi không làm khó bản thân như thế nữa?
Đời này ngắn lắm, đã nói bỏ đi vậy đừng cố nhìn thêm chút nữa. Vì những câu chuyện thì có quá nhiều sự trùng hợp nhưng cuộc đời thì chẳng được như thế, lần lựa mãi chỉ khiến thêm giày vò. Vì vốn dĩ không cần bận tâm mà nghĩ quá nhiều những điều không đáng, có chăng cứ mãi bận lòng chỉ vì chấp niệm không tan....
"Tuy chưa từng tin vào cái gọi là núi cao sông dài, cớ sao lại nhớ mãi không quên một đoạn đời đau khổ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.