Chương 9: Đạo trưởng vào kinh
Triển Tuyết Phàm
21/12/2022
Cho đến cuối tháng năm, bầu trời vẫn chưa quang đãng, luôn có những đám mây dày đặc trôi nổi trên bầu trời, nhưng không có mưa.
Cố Thành Chi ngồi ở trong thư phòng, mặc dù ánh mắt là nhìn chằm chằm quyển sách trên tay, nhưng tâm tư đã sớm bay lên chín từng mây.
Ngày hôm qua, Hoàng thượng phái người truyền lời cho y, nói là hôm nay đoàn người đi Nam Hành Sơn sẽ vào kinh, nếu nói y không để ý thì nhất định là gạt người.
Sống ở thư hương thế gia, vốn dĩ là sẽ đi thi khoa cử, nhưng y lại cố tình chạy đến biên quan tòng quân. Bất kể đường văn hay đường võ, y đều có thể quang minh chính đại mà đi ra. Nhưng bây giờ, đường làm quan sau này của y dường như đã bị cắt đứt, đây còn do chính thân nhân của y tự mình ra tay.
Vào lúc này, hy vọng duy nhất của y chính là Hạc Quy đạo trưởng đồng ý sửa lại nói quẻ tượng trước là giả, chỉ có như thế y mới có lý do để huỷ hôn... Nhưng Hạc Quy đạo trưởng sẽ sửa lại thật sao?
Không phải y không tin lời hoàng thượng, chỉ là bản thân quẻ tượng cũng có chút vấn đề, y luôn cảm thấy quẻ tượng này không phải do có người thao túng. Ban đầu, bởi vì bản thân quá mức tức giận mà không chú ý, nhưng hiện tại bình tĩnh suy nghĩ lại liền phát hiện việc này không đơn giản như vậy...
Cố Thành Chi than nhẹ một tiếng, đặt quyển sách trong tay xuống bàn, dù sao bây giờ y cũng đọc không vào, có cưỡng ép cũng vô nghĩa.
Ngoài thư phòng đột nhiên có tiếng bước chân vang lên, Cố Thành Chi quay đầu nhìn, chính là người y phái ra đi tìm hiểu tin tức.
Hai người kia vẻ mặt đều có chút ngưng trọng, bước nhanh đi vào thư phòng, thi lễ với Cố Thành Chi, sau đó nói: "Tam gia, người đếnNam Hành Sơn đã vào kinh, Hạc Quy đạo trưởng cũng được đưa vào Hoàng thành."
Hai người tiến vào này một người tên là Dương Vân, người con lại tên là Vương Huy, đều là trợ thủ của Cố Thành Chi ở biên quan, tuy rằng võ nghệ không cao, nhưng xử lý văn kiện tư liệu lại rây lưu loát. Khi Cố Thành Chi hồi kinh, hai người cũng đi theo, vốn định mang theo bọn họ trở về là để giúp đỡ, nhưng ai biết lại phát sinh tình huống như giờ.
Dương Vân là một nam nhân khoẻ mạnh cao lớn, diện mạo bình thường, gần ba mươi tuổi. Còn Vương Huy lại là một nam tử trẻ, diện mạo có chút tuấn tú, mới ngoài hai mươi tuổi.
"Nói đi, còn có gì nữa?" Cố Thành Chi nhìn sắc mặt của bọn họ liền biết mang về không phải là tin tốt, nhưng sớm muộn y cũng phải biết, vậy thà nghe từ trong miệng của người mình nói ra vẫn xuôi tai hơn so với nghe từ trong miệng người ngoài.
Hai người liếc nhìn nhau, Dương Vân dẫn đầu đáp: "Tam gia, chúng ta hỏi qua một số người chưa vào cung, bọn họ nói Hạc Quy đạo trưởng nghe được Hoàng thượng tuyên vào cung thì biểu hiện rất bình tĩnh, sau đó cũng chỉ dùng nửa ngày an bài mọi việc ở Nam Hành Sơn liền đi theo bọn họ vào kinh."
Sau đó Vương Huy lại nói tiếp: "Có người ở trên đường hỏi Hạc Quy đạo trưởng quẻ tượng kia là thật hay giả, Hạc Quy đạo trưởng lại nói bản thân chưa bao giờ nói dối. Nếu thứ được mang về kinh chính là quẻ mà ông tính vậy chính là sự thật, nếu như giữa đường bị đánh tráo vậy đó là giả. Người đi theo nghe xong lời này, cũng không dám hỏi lại."
Cố Thành Chi hơi nhíu mày, cân nhắc ý tứ của những lời này một chút, sau đó hỏi: "Các ngươi thấy Hạc Quy đạo trưởng là có ý gì? Các ngươi cảm thấy ông ấy là muốn muốn nói gì?"
Dương Vân cùng Vương Huy đều cúi đầu không nói lời nào, Hạc Quy đạo trưởng đã nói rõ ràng có người đang nhìn chằm chằm vào quẻ tượng của mình, về phần quẻ tượng là thật hay giả thì ông vào kinh gặp Hoàng thượng mới có thể biết được.
Cố Thành Chi thần sắc thản nhiên liếc mắt một cái nhìn bọn họ, sau đó liền nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mắt lơ đãng trong chốc lát mới nói: "Có lẽ... Ta thật sự phải chuẩn bị thành thân..." Ngữ khí của y bình tĩnh, trong âm thanh không có bất mãn, cũng không có tức giận, thật giống như đang nói "Hôm nay thời tiết không tệ".
Hai người đang đứng bất ngờ ngẩng đầu nhìn y, thấy y thần sắc bình tĩnh bọn họ lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ có Vương Huy mở miệng: "Có lẽ, có lẽ không nghiêm trọng như vậy..."
"Ngươi chắc chắn sao?" Cố Thành Chi liếc mắt nhìn hắn nói: "Trước đó ta vẫn luôn tự hỏi, bọn họ muốn đối phó với ta, chỉ cần để cho quẻ tượng kia nói ta là hung tinh sát thần gì đó, tà ma phụ thể linh tinh, hoặc là nói những thiên tai này đều là ta mang đến, như vậy dù Hoàng thượng có xem trọng ta trong lòng cũng nghi ngờ. Chứ dùng cái quẻ tượng nhân duyên thiên thành, khế định sinh tử này trong cứ như là trò trẻ con, trừ bỏ khiến ta thấy ngột ngạt, muốn vây ta ở hậu viện ra, còn có thể làm cái gì."
"Hẳn là trước đó đã có người đi tìm Hạc Quy đạo trưởng nhờ ông ta bói cho một quẻ rồi. Sau đó, những người kia đại khái cảm thấy chặt đứt con đường làm quan của ta, để ta gả tới nhà người khác, so với giết ta vẫn tốt hơn, cho nên quẻ này mới không bị người đổi đi." Cố Thành Chi dừng một chút lại nói: "Có lẽ ta nên đi nói lời cảm tạ, ít nhất ông ta đã cứu mạng ta." Câu cuối cùng y nói ra ngữ khí lại mang theo một tia trào phúng.
Còn bọn họ lại đều nghe ra chút chua xót, y là một nam nhân có năng lực, tương lai sáng lạn, bảo y lấy chồng có khi còn tàn nhẫn hơn cả cái chết.
Cố Thành Chi lại ngây người trong chốc lát, sau đó đối hai người kia nói: "Các ngươi cũng lui xuống đi, ta muốn một mình yên tĩnh một chút."
Dương Vân cùng Vương Huy trầm mặc chớp mắt một cái, liền thi lễ với y thi, đi ra khỏi thư phòng để lại không gian cho người cần yên tĩnh ngồi ở kia.
Trong thư phòng yên tĩnh đến không tiếng động, Cố Thành Chi tựa lưng vào ghế ngồi, ngửa đầu nhìn nóc nhà. Chẳng qua chỉ mới qua vài năm, mọi thứ dường như đã khác trước rất nhiều, khiến cho y cảm thấy thật xa lạ.
Y vẫn cảm thấy bản thân rất thông minh, rất lợi hại. Luận đọc sách, thiên phú y có thể làm cho Đại Học Sĩ đều khen ngợi, luận võ nghệ thì ngay cả chủ tướng biên quan cũng đều khen y không dứt miệng. Y thuận buồm xuôi gió xuôi dòng sống đến 18 tuổi, lại coi như bản thân đã dùng hết toàn bộ vận khí cả đời vậy, phụ thân mất, nương cũng đã qua đời, mà bản thân lại phải gả cho một người nam nhân...
Y không phải không tức giận, cũng không phải không buồn bực, chỉ là còn có nhiều người vẫn đang nhìn chằm chằm vào y như thế, cho dù chết cũng không thể để cho những người đó chê cười được. Y thân là một nam tử lại phải gả cho người ta đã đủ xấu hổ rồi, hiện tại bản thân không thể vì thế mà khom người, nếu không, cả đời này y cũng không thể đứng lên lần nữa.
Trong thư phòng của Đông Cung trong Hoàng thành, Hoàng thượng dạo qua một vòng lại một vòng, trên mặt tràn đầy phiền muộn. Bên cạnh là một nam tử đang ngồi trên ghế, người này khoảng 20 tuổi, khuôn mặt tuấn tú, khí chất trầm ổn, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, giống như bệnh nặng mới khỏi vậy. Người này chính là trưởng tử của Hoàng thượng, cũng là Thái tử đương triều -- Tấn Dung.
"Phụ hoàng, người vẫn nên nghỉ một lát đi, đừng đi vòng vòng nữa." Tấn Dung ngữ khí nhẹ nhàng nói.
Hoàng thượng nhìn hắn một cái, vẻ mặt dịu đi một chút, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy phiền muộn đến nóng lòng, y thở dài, xoay người ngồi vào bên cạnh hắn trên giường nhỏ.
"Bên phía Hạc Quy đạo trưởng thật sự không có biện pháp sao?" Tấn Dung nghiêm túc hỏi.
"Nếu có biện pháp trẫm làm sao tức giận như vậy chứ!" Nhắc tới việc này, Hoàng thượng lửa giận liền dâng lên, "Trẫm đã nói với ông ta, chỉ cần ông ta chịu nói quẻ tượng kia là giả, đã bị người ta đánh tráo, ông ta muốn cái gì trẫm đều đã cho hết! Nhưng ông ta chính là cứng cổ không đáp ứng! Đao cũng đưa đến cổ của ông ta rồi, nhưng vẫn không chịu đổi! Trẫm thật muốn làm thịt ông ta ngay tại chỗ, trẫm bị tên đạo sĩ thối đó chọc cho tức chết rồi!"
Toàn bộ người Kinh thành gần như đều đang nhìn chằm chằm vào Hạc Quy đạo trưởng, người này chân trước vừa vào cung thì sau lưng đã chết, chẳng khác nào nói với người trong thiên hạ là quẻ tượng kia có vấn đề!
Tấn Dung cau mày suy tư về, Hạc Quy đạo trưởng này vì sao lại không chịu sửa lại chứ? Lẽ nào quẻ tượng kia là thật? Hắn lắc lắc đầu, đem ý tưởng này đá ra ngoài, "Phụ hoàng, vậy làm sao bây giờ? Chuyện này cứ kéo dài mãi cũng không tốt."
Hơn mười ngày đã trôi qua kể từ khi quẻ tượng Hạc Quy đạo trưởng truyền vào kinh, bên ngoài dân chúng nghị luận sôi nổi, đã không thể chuyển hướng dư luận sang việc khác áp chế chuyện này xuống được nữa.
Nếu kéo dài thêm nữa, mặc kệ quẻ tượng có phải là thật không, thanh danh của Cố Thành Chi sẽ hoàn toàn bị phá hủy, đến lúc đó mặc kệ y gả hay lấy chồng, thì cái danh đưa tới thiên tai khẳng định đều sẽ bị quy chụp lên trên đầu của Cố Thành Chi.
Hoàng thượng cắn răng, ở trong lòng thầm mắng vô số lần, nhưng vẫn nghĩ không ra biện pháp nào, chuyện Tấn dung nghĩ đến sao y lại không nghĩ đến được. Nhưng y bởi vì biết tình cảnh của Cố Thành Chi rất khó khăn, cho nên y mới có thể phát hoả lớn với Cố đại lão gia như vậy.
Nếu như chưa đính hôn, mọi chuyện còn dễ nói. Nhưng hiện tại nói gì cũng đã muộn, hai nhà Sở Cố đã định thân rồi, bên ngoài còn có người trong thiên hạ đang nhìn chằm chằm. Nếu Hạc Quy đạo trưởng xảy ra chuyện không đến một ngày tin đồn khẳng định bay đầy trời.
Dân chúng sẽ không nhớ đến Cố Thành Chi ở biên quan đã làm biết bao nhiêu chuyện vì triều đình, bọn họ chỉ cảm thấy được Cố Thành Chi chính là tiểu nhân chỉ vì tư lợi, không lo cho dân không lo cho nước, bỏ mặc thiên tai tàn sát bừa bãi cũng không ngăn cản.
"Đã chục năm không phái người đến Nam Hành Sơn, lần này đến lại cầu ra cái quẻ loạn thất bát tao này!" Hoàng thượng suy nghĩ nửa ngày cũng không ra biện pháp nào, chỉ cảm thấy ngực đau muốn chết.
Đạo quan trên Nam Hành Sơn ở Đại Tấn triều đã tồn tại từ rất lâu, không ai biết nó được xây dựng từ khi nào.
Vị Hoàng đế khai quốc của Đại tấn triều từng được một đạo trưởng của Nam Hành Sơn cứu khi còn nhỏ, vị đạo trưởng kia nói ông là Đế tinh giáng thế, thế nhưng sau khi lên ngôi Hoàng đế từng muốn ban thưởng cho Nam Hành Sơn lại bị cự tuyệt. Nam Hành Sơn không muốn có nhiều quan hệ với triều đình, nhưng đạo sĩ Nam Hành Sơn chưa bao giờ cự tuyệt người cầu quẻ do Hoàng đế phái đến.
Sau khi vị Hoàng đế khai quốc qua đời, ngẫu nhiên có thời điểm xảy ra đại sự thì Hoàng đế đều phái người đến Nam Hành Sơn cầu quẻ, mà quẻ tượng hơn phân nửa đều có thể hỗ trợ giải quyết vấn đề.
Tuy rằng Nam Hành Sơn có chút ảnh hưởng với triều đình, nhưng các Hoàng đế đều đồng ý bỏ mặc không đi quản bọn họ. Những đạo sĩ này cũng thức thời, chưa bao giờ nhảy ra hồ ngôn loạn ngữ.
"Phá thiên cơ, đoạn nhân thế" -- đây là do một vị Quan chủ nào đó đã đề tự, hiện còn đang treo ở chính diện trong chánh điện của Nam Hành Sơn. Vị Quan chủ đã nói qua: Khuy đắc thiên ky hội tước giảm nhân sản khí (thấy thiên cơ sẽ làm giảm vận may của người), đồng thời cũng bảo Hoàng đế không phải lúc nào cũng nên đi cầu quẻ xin thần, làm nhiều việc thiết thực cho dân chúng hơn là việc đi cầu quẻ xin thần, về sau việc phái người đi Nam Hành Sơn dần dần cũng ít đi.
Lần cuối cùng phái người đến Nam Hành Sơn cầu quẻ cũng đã là chuyện hơn 50 năm trước, kết quả lần này đến cầu lại là một quẻ tượng như vậy.
Tấn Dung cảm thấy chuyện không phải chỉ đơn giản như thế, cho dù lúc ấy Hoàng thượng không phái người đi Nam Hành Sơn thì quẻ tượng này cũng sẽ bị người truyền vào trong kinh. Kể từ thời điểm đám người Khâm Thiên Giám nhảy ra bọn họ đã chậm một bước hơn so với người khác, cho nên bây giờ mới lâm vào thế bị động bị đánh nông nỗi.
Vào lúc này, một tiểu thái giám chạy tới bên ngoài thư phòng, nói là có chuyện quan trọng cầu kiến.
Sau khi được Hoàng thượng cho phép tiến vào thư phòng, tiểu thái giám trực tiếp quỳ xuống, vội vàng nói: "Hoàng thượng, Tần các lão cầu kiến."
"Cầu kiến chuyện gì?" Hoàng thượng cau mày hỏi, hiện tại y phiền không muốn quản chuyện gì, nếu như đó chẳng phải chuyện quan trọng liền để sau rồi nói đi.
"Tỉnh Phụng Thiên mấy ngày gần đây trải qua tuyết lớn cùng mưa đá, đã gây thiệt hại nghiêm trọng cho cây lương thực gieo trồng trên đồng ruộng, chiết tử hiện đã đưa tới Hộ bộ, chỉ chờ hoàng thượng đến phê duyệt"
Cố Thành Chi ngồi ở trong thư phòng, mặc dù ánh mắt là nhìn chằm chằm quyển sách trên tay, nhưng tâm tư đã sớm bay lên chín từng mây.
Ngày hôm qua, Hoàng thượng phái người truyền lời cho y, nói là hôm nay đoàn người đi Nam Hành Sơn sẽ vào kinh, nếu nói y không để ý thì nhất định là gạt người.
Sống ở thư hương thế gia, vốn dĩ là sẽ đi thi khoa cử, nhưng y lại cố tình chạy đến biên quan tòng quân. Bất kể đường văn hay đường võ, y đều có thể quang minh chính đại mà đi ra. Nhưng bây giờ, đường làm quan sau này của y dường như đã bị cắt đứt, đây còn do chính thân nhân của y tự mình ra tay.
Vào lúc này, hy vọng duy nhất của y chính là Hạc Quy đạo trưởng đồng ý sửa lại nói quẻ tượng trước là giả, chỉ có như thế y mới có lý do để huỷ hôn... Nhưng Hạc Quy đạo trưởng sẽ sửa lại thật sao?
Không phải y không tin lời hoàng thượng, chỉ là bản thân quẻ tượng cũng có chút vấn đề, y luôn cảm thấy quẻ tượng này không phải do có người thao túng. Ban đầu, bởi vì bản thân quá mức tức giận mà không chú ý, nhưng hiện tại bình tĩnh suy nghĩ lại liền phát hiện việc này không đơn giản như vậy...
Cố Thành Chi than nhẹ một tiếng, đặt quyển sách trong tay xuống bàn, dù sao bây giờ y cũng đọc không vào, có cưỡng ép cũng vô nghĩa.
Ngoài thư phòng đột nhiên có tiếng bước chân vang lên, Cố Thành Chi quay đầu nhìn, chính là người y phái ra đi tìm hiểu tin tức.
Hai người kia vẻ mặt đều có chút ngưng trọng, bước nhanh đi vào thư phòng, thi lễ với Cố Thành Chi, sau đó nói: "Tam gia, người đếnNam Hành Sơn đã vào kinh, Hạc Quy đạo trưởng cũng được đưa vào Hoàng thành."
Hai người tiến vào này một người tên là Dương Vân, người con lại tên là Vương Huy, đều là trợ thủ của Cố Thành Chi ở biên quan, tuy rằng võ nghệ không cao, nhưng xử lý văn kiện tư liệu lại rây lưu loát. Khi Cố Thành Chi hồi kinh, hai người cũng đi theo, vốn định mang theo bọn họ trở về là để giúp đỡ, nhưng ai biết lại phát sinh tình huống như giờ.
Dương Vân là một nam nhân khoẻ mạnh cao lớn, diện mạo bình thường, gần ba mươi tuổi. Còn Vương Huy lại là một nam tử trẻ, diện mạo có chút tuấn tú, mới ngoài hai mươi tuổi.
"Nói đi, còn có gì nữa?" Cố Thành Chi nhìn sắc mặt của bọn họ liền biết mang về không phải là tin tốt, nhưng sớm muộn y cũng phải biết, vậy thà nghe từ trong miệng của người mình nói ra vẫn xuôi tai hơn so với nghe từ trong miệng người ngoài.
Hai người liếc nhìn nhau, Dương Vân dẫn đầu đáp: "Tam gia, chúng ta hỏi qua một số người chưa vào cung, bọn họ nói Hạc Quy đạo trưởng nghe được Hoàng thượng tuyên vào cung thì biểu hiện rất bình tĩnh, sau đó cũng chỉ dùng nửa ngày an bài mọi việc ở Nam Hành Sơn liền đi theo bọn họ vào kinh."
Sau đó Vương Huy lại nói tiếp: "Có người ở trên đường hỏi Hạc Quy đạo trưởng quẻ tượng kia là thật hay giả, Hạc Quy đạo trưởng lại nói bản thân chưa bao giờ nói dối. Nếu thứ được mang về kinh chính là quẻ mà ông tính vậy chính là sự thật, nếu như giữa đường bị đánh tráo vậy đó là giả. Người đi theo nghe xong lời này, cũng không dám hỏi lại."
Cố Thành Chi hơi nhíu mày, cân nhắc ý tứ của những lời này một chút, sau đó hỏi: "Các ngươi thấy Hạc Quy đạo trưởng là có ý gì? Các ngươi cảm thấy ông ấy là muốn muốn nói gì?"
Dương Vân cùng Vương Huy đều cúi đầu không nói lời nào, Hạc Quy đạo trưởng đã nói rõ ràng có người đang nhìn chằm chằm vào quẻ tượng của mình, về phần quẻ tượng là thật hay giả thì ông vào kinh gặp Hoàng thượng mới có thể biết được.
Cố Thành Chi thần sắc thản nhiên liếc mắt một cái nhìn bọn họ, sau đó liền nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mắt lơ đãng trong chốc lát mới nói: "Có lẽ... Ta thật sự phải chuẩn bị thành thân..." Ngữ khí của y bình tĩnh, trong âm thanh không có bất mãn, cũng không có tức giận, thật giống như đang nói "Hôm nay thời tiết không tệ".
Hai người đang đứng bất ngờ ngẩng đầu nhìn y, thấy y thần sắc bình tĩnh bọn họ lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ có Vương Huy mở miệng: "Có lẽ, có lẽ không nghiêm trọng như vậy..."
"Ngươi chắc chắn sao?" Cố Thành Chi liếc mắt nhìn hắn nói: "Trước đó ta vẫn luôn tự hỏi, bọn họ muốn đối phó với ta, chỉ cần để cho quẻ tượng kia nói ta là hung tinh sát thần gì đó, tà ma phụ thể linh tinh, hoặc là nói những thiên tai này đều là ta mang đến, như vậy dù Hoàng thượng có xem trọng ta trong lòng cũng nghi ngờ. Chứ dùng cái quẻ tượng nhân duyên thiên thành, khế định sinh tử này trong cứ như là trò trẻ con, trừ bỏ khiến ta thấy ngột ngạt, muốn vây ta ở hậu viện ra, còn có thể làm cái gì."
"Hẳn là trước đó đã có người đi tìm Hạc Quy đạo trưởng nhờ ông ta bói cho một quẻ rồi. Sau đó, những người kia đại khái cảm thấy chặt đứt con đường làm quan của ta, để ta gả tới nhà người khác, so với giết ta vẫn tốt hơn, cho nên quẻ này mới không bị người đổi đi." Cố Thành Chi dừng một chút lại nói: "Có lẽ ta nên đi nói lời cảm tạ, ít nhất ông ta đã cứu mạng ta." Câu cuối cùng y nói ra ngữ khí lại mang theo một tia trào phúng.
Còn bọn họ lại đều nghe ra chút chua xót, y là một nam nhân có năng lực, tương lai sáng lạn, bảo y lấy chồng có khi còn tàn nhẫn hơn cả cái chết.
Cố Thành Chi lại ngây người trong chốc lát, sau đó đối hai người kia nói: "Các ngươi cũng lui xuống đi, ta muốn một mình yên tĩnh một chút."
Dương Vân cùng Vương Huy trầm mặc chớp mắt một cái, liền thi lễ với y thi, đi ra khỏi thư phòng để lại không gian cho người cần yên tĩnh ngồi ở kia.
Trong thư phòng yên tĩnh đến không tiếng động, Cố Thành Chi tựa lưng vào ghế ngồi, ngửa đầu nhìn nóc nhà. Chẳng qua chỉ mới qua vài năm, mọi thứ dường như đã khác trước rất nhiều, khiến cho y cảm thấy thật xa lạ.
Y vẫn cảm thấy bản thân rất thông minh, rất lợi hại. Luận đọc sách, thiên phú y có thể làm cho Đại Học Sĩ đều khen ngợi, luận võ nghệ thì ngay cả chủ tướng biên quan cũng đều khen y không dứt miệng. Y thuận buồm xuôi gió xuôi dòng sống đến 18 tuổi, lại coi như bản thân đã dùng hết toàn bộ vận khí cả đời vậy, phụ thân mất, nương cũng đã qua đời, mà bản thân lại phải gả cho một người nam nhân...
Y không phải không tức giận, cũng không phải không buồn bực, chỉ là còn có nhiều người vẫn đang nhìn chằm chằm vào y như thế, cho dù chết cũng không thể để cho những người đó chê cười được. Y thân là một nam tử lại phải gả cho người ta đã đủ xấu hổ rồi, hiện tại bản thân không thể vì thế mà khom người, nếu không, cả đời này y cũng không thể đứng lên lần nữa.
Trong thư phòng của Đông Cung trong Hoàng thành, Hoàng thượng dạo qua một vòng lại một vòng, trên mặt tràn đầy phiền muộn. Bên cạnh là một nam tử đang ngồi trên ghế, người này khoảng 20 tuổi, khuôn mặt tuấn tú, khí chất trầm ổn, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, giống như bệnh nặng mới khỏi vậy. Người này chính là trưởng tử của Hoàng thượng, cũng là Thái tử đương triều -- Tấn Dung.
"Phụ hoàng, người vẫn nên nghỉ một lát đi, đừng đi vòng vòng nữa." Tấn Dung ngữ khí nhẹ nhàng nói.
Hoàng thượng nhìn hắn một cái, vẻ mặt dịu đi một chút, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy phiền muộn đến nóng lòng, y thở dài, xoay người ngồi vào bên cạnh hắn trên giường nhỏ.
"Bên phía Hạc Quy đạo trưởng thật sự không có biện pháp sao?" Tấn Dung nghiêm túc hỏi.
"Nếu có biện pháp trẫm làm sao tức giận như vậy chứ!" Nhắc tới việc này, Hoàng thượng lửa giận liền dâng lên, "Trẫm đã nói với ông ta, chỉ cần ông ta chịu nói quẻ tượng kia là giả, đã bị người ta đánh tráo, ông ta muốn cái gì trẫm đều đã cho hết! Nhưng ông ta chính là cứng cổ không đáp ứng! Đao cũng đưa đến cổ của ông ta rồi, nhưng vẫn không chịu đổi! Trẫm thật muốn làm thịt ông ta ngay tại chỗ, trẫm bị tên đạo sĩ thối đó chọc cho tức chết rồi!"
Toàn bộ người Kinh thành gần như đều đang nhìn chằm chằm vào Hạc Quy đạo trưởng, người này chân trước vừa vào cung thì sau lưng đã chết, chẳng khác nào nói với người trong thiên hạ là quẻ tượng kia có vấn đề!
Tấn Dung cau mày suy tư về, Hạc Quy đạo trưởng này vì sao lại không chịu sửa lại chứ? Lẽ nào quẻ tượng kia là thật? Hắn lắc lắc đầu, đem ý tưởng này đá ra ngoài, "Phụ hoàng, vậy làm sao bây giờ? Chuyện này cứ kéo dài mãi cũng không tốt."
Hơn mười ngày đã trôi qua kể từ khi quẻ tượng Hạc Quy đạo trưởng truyền vào kinh, bên ngoài dân chúng nghị luận sôi nổi, đã không thể chuyển hướng dư luận sang việc khác áp chế chuyện này xuống được nữa.
Nếu kéo dài thêm nữa, mặc kệ quẻ tượng có phải là thật không, thanh danh của Cố Thành Chi sẽ hoàn toàn bị phá hủy, đến lúc đó mặc kệ y gả hay lấy chồng, thì cái danh đưa tới thiên tai khẳng định đều sẽ bị quy chụp lên trên đầu của Cố Thành Chi.
Hoàng thượng cắn răng, ở trong lòng thầm mắng vô số lần, nhưng vẫn nghĩ không ra biện pháp nào, chuyện Tấn dung nghĩ đến sao y lại không nghĩ đến được. Nhưng y bởi vì biết tình cảnh của Cố Thành Chi rất khó khăn, cho nên y mới có thể phát hoả lớn với Cố đại lão gia như vậy.
Nếu như chưa đính hôn, mọi chuyện còn dễ nói. Nhưng hiện tại nói gì cũng đã muộn, hai nhà Sở Cố đã định thân rồi, bên ngoài còn có người trong thiên hạ đang nhìn chằm chằm. Nếu Hạc Quy đạo trưởng xảy ra chuyện không đến một ngày tin đồn khẳng định bay đầy trời.
Dân chúng sẽ không nhớ đến Cố Thành Chi ở biên quan đã làm biết bao nhiêu chuyện vì triều đình, bọn họ chỉ cảm thấy được Cố Thành Chi chính là tiểu nhân chỉ vì tư lợi, không lo cho dân không lo cho nước, bỏ mặc thiên tai tàn sát bừa bãi cũng không ngăn cản.
"Đã chục năm không phái người đến Nam Hành Sơn, lần này đến lại cầu ra cái quẻ loạn thất bát tao này!" Hoàng thượng suy nghĩ nửa ngày cũng không ra biện pháp nào, chỉ cảm thấy ngực đau muốn chết.
Đạo quan trên Nam Hành Sơn ở Đại Tấn triều đã tồn tại từ rất lâu, không ai biết nó được xây dựng từ khi nào.
Vị Hoàng đế khai quốc của Đại tấn triều từng được một đạo trưởng của Nam Hành Sơn cứu khi còn nhỏ, vị đạo trưởng kia nói ông là Đế tinh giáng thế, thế nhưng sau khi lên ngôi Hoàng đế từng muốn ban thưởng cho Nam Hành Sơn lại bị cự tuyệt. Nam Hành Sơn không muốn có nhiều quan hệ với triều đình, nhưng đạo sĩ Nam Hành Sơn chưa bao giờ cự tuyệt người cầu quẻ do Hoàng đế phái đến.
Sau khi vị Hoàng đế khai quốc qua đời, ngẫu nhiên có thời điểm xảy ra đại sự thì Hoàng đế đều phái người đến Nam Hành Sơn cầu quẻ, mà quẻ tượng hơn phân nửa đều có thể hỗ trợ giải quyết vấn đề.
Tuy rằng Nam Hành Sơn có chút ảnh hưởng với triều đình, nhưng các Hoàng đế đều đồng ý bỏ mặc không đi quản bọn họ. Những đạo sĩ này cũng thức thời, chưa bao giờ nhảy ra hồ ngôn loạn ngữ.
"Phá thiên cơ, đoạn nhân thế" -- đây là do một vị Quan chủ nào đó đã đề tự, hiện còn đang treo ở chính diện trong chánh điện của Nam Hành Sơn. Vị Quan chủ đã nói qua: Khuy đắc thiên ky hội tước giảm nhân sản khí (thấy thiên cơ sẽ làm giảm vận may của người), đồng thời cũng bảo Hoàng đế không phải lúc nào cũng nên đi cầu quẻ xin thần, làm nhiều việc thiết thực cho dân chúng hơn là việc đi cầu quẻ xin thần, về sau việc phái người đi Nam Hành Sơn dần dần cũng ít đi.
Lần cuối cùng phái người đến Nam Hành Sơn cầu quẻ cũng đã là chuyện hơn 50 năm trước, kết quả lần này đến cầu lại là một quẻ tượng như vậy.
Tấn Dung cảm thấy chuyện không phải chỉ đơn giản như thế, cho dù lúc ấy Hoàng thượng không phái người đi Nam Hành Sơn thì quẻ tượng này cũng sẽ bị người truyền vào trong kinh. Kể từ thời điểm đám người Khâm Thiên Giám nhảy ra bọn họ đã chậm một bước hơn so với người khác, cho nên bây giờ mới lâm vào thế bị động bị đánh nông nỗi.
Vào lúc này, một tiểu thái giám chạy tới bên ngoài thư phòng, nói là có chuyện quan trọng cầu kiến.
Sau khi được Hoàng thượng cho phép tiến vào thư phòng, tiểu thái giám trực tiếp quỳ xuống, vội vàng nói: "Hoàng thượng, Tần các lão cầu kiến."
"Cầu kiến chuyện gì?" Hoàng thượng cau mày hỏi, hiện tại y phiền không muốn quản chuyện gì, nếu như đó chẳng phải chuyện quan trọng liền để sau rồi nói đi.
"Tỉnh Phụng Thiên mấy ngày gần đây trải qua tuyết lớn cùng mưa đá, đã gây thiệt hại nghiêm trọng cho cây lương thực gieo trồng trên đồng ruộng, chiết tử hiện đã đưa tới Hộ bộ, chỉ chờ hoàng thượng đến phê duyệt"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.