Chương 77: Việc cần làm sau đó
Triển Tuyết Phàm
27/11/2023
Edit + Beta: Lạc Như
Căn nhà ngũ tiến viện của Cố Thành Chi đã được tu sửa hoàn thiện từ sớm, phía trước là thư phòng, phía sau là chính phòng, ngay cả sân vườn cũng được cải tạo lại.
Đơn giản trang nhã, nhìn không hề hoa mỹ tí nào, ít nhất rất phù hợp với thẩm mỹ của Sở Quân Dật và Cố Thành Chi.
Sở Quân Dật đứng ở trong viện, vẻ mặt hơi có chút ngơ ngác, lúc tu sửa y đã đến đây mấy lần, nhưng bây giờ khi bản thân sắp vào ở lại có loại cảm giác xa lạ. (suicaonho.wordpress.com)
Đây là nhà của y, nơi mà sau này bản thân sẽ sống trong tương lai.
"Không thích sao?" Cố Thành Chi đi tới bên cạnh Sở Quân Dật, đưa tay ôm lấy vai y.
"Không, ta rất thích." Sở Quân Dật chậm rãi gợi lên nụ cười, nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh.(suicaonho.wordpress.com)
Có người yêu bầu bạn bên cạnh, ngôi nhà này mới coi như trọn vẹn.
Những người hạ nhân lui tới, chuyển đồ chuyển đồ, sắp xếp lại sắp xếp lại.
Sách trong Tàng Thư các rất nhiều, thời điểm thu dọn đều đã phân loại đóng thùng, giá sách đều bở lại Sở gia, Sở Quân Dật chỉ mang sách đi.
Khi tu sửa viện tử, y đã cho người đóng lại tủ sách và giá sách, một phần viện tử được dành riêng để đặt sách.(suicaonho.wordpress.com)
Vì chuyện phân gia và chuyển nhà, Cố Thành Chi phải xin nghỉ ba ngày, hiện tại công việc trong nhà đều đã được xử lý thoả đáng, hắn cũng nên đi làm trở lại.
Chính phòng được dọn dẹp đầu tiên, sau đó mới đến thư phòng và sương phòng hai bên.
Bởi vì đã phân gia rồi, Sở Quân Dật cũng thấy an tĩnh hơn. Bây giờ, mọi việc đều dựa theo trình tự chậm rãi thực hiện.
Đợi đến tối Cố Thành Chi trở về, sẽ giúp đỡ chỉ huy một chút, lúc đó Sở Quân Dật sẽ nhân cơ hội đi nghỉ ngơi cho thật tốt.
Sở Quân Dật rất thích cuộc sống mấy ngày vừa qua. Sắp tới sẽ là quan lễ của Cố Thành Chi, Sở Quân Dật vừa dọn dẹp nhà cửa, vừa chuẩn bị mọi thứ cho quan lễ.(suicaonho.wordpress.com)
Đợi đến lúc tất cả đã được thu xếp thỏa đáng, chỉ còn lại có mấy ngày nữa là tới quan lễ.
Tuy nhiên, Sở Quân Dật không hề ưu sầu về quan lễ, ngược lại có một chuyện khác khiến y...... Có chút rối rắm.
Buổi tối khi Cố Thành Chi trở về, Sở Quân Dật liền nói với hắn chuyện này.
"Tấm biển của phủ đệ?!" Động tác của Cố Thành Chi dừng lại.
"Ừ." Sở Quân Dật đáp, tiến lên giúp hắn cởi áo khoác ra, đưa một bộ thường phục qua, thuận tiện đem bộ trên tay gấp lại đặt sang một bên.
Cố Thành Chi mặc quần áo vào, kéo tay Sở Quân Dật tới cạnh giường ngồi xuống.(suicaonho.wordpress.com)
"Tấm biển ở cổng phải đề thế nào?" Sở Quân Dật ngồi xuống hỏi.
Tuy rằng, hai người đã phân gia, nhưng tấm biển treo ở cổng vẫn phải đề là 'Sở phủ', dù sao Cố Thành Chi đã bước qua cửa Sở gia.
Thế nhưng tòa nhà này là của Cố Thành Chi, tấm biển ở cổng chính đề "Cố phủ" cũng là điều hợp lý.
"Ngươi nghĩ thế nào?" Cố Thành Chi ngẫm nghĩ, trực tiếp ném quá bóng cho Sở Quân Dật.
"Ta không quan tâm." Sở Quân Dật nhún vai, "Ngươi cũng biết, từ trước đến giờ ta đâu có thèm để ý những thứ này, cho nên ngươi nói xem giờ phải làm sao đây."(suicaonho.wordpress.com)
Cố Thành Chi không hề muốn biển treo ở cổng đề là "Sở phủ", hắn thật sự quá ghê tởm Sở gia rồi, mới vừa ra "Sở phủ" lại tiến vào một "Sở phủ" khác, còn để cho người ta sống cuộc sống yên ổn không chứ?!
Cho dù "Sở phủ" này không phải "Sở phủ" kia!
Nhưng, treo tấm biển "Cố phủ" hắn lại cảm thấy không được tự nhiên......
Sở Quân Dật thấy hắn do dự, hiểu được hắn đang băn khoăn chuyện gì. Thật ra, việc này y đã suy nghĩ suốt một ngày, vì vậy lúc này liền nói ra suy nghĩ của bản thân: "Không thích 'Sở phủ' vậy thì đề là 'Cố phủ', dù sao toà nhà này do phụ thân để lại cho ngươi."(suicaonho.wordpress.com)
Kỳ thật bản thân cũng không muốn phải đi vào "Sở phủ" nữa, nhưng mấy lời thế này y không thể nói ra.
"Ngươi đồng ý?" Cố Thành Chi hỏi Sở Quân Dật.
"Đồng ý nha, tại sao lại không đồng ý?" Sở Quân Dật kỳ quái nói.
Cố Thành Chi trầm mặc một lúc lâu, tiến lại gần hôn Sở Quân Dật một cái, sau đó đứng dậy đi đến thư phòng.
Sở Quân Dật vỗ miệng một cái, xoa xoa khuôn mặt có chút nóng lên, sau đó liền đuổi theo đến thư phòng.(suicaonho.wordpress.com)
Ngày hôm sau, Sở Quân Dật bắt đầu chuẩn bị thêm những thứ vẫn còn thiếu để sử dụng trong quan lễ, đồng thời đưa tờ giấy đêm hôm qua Cố Thành Chi viết cho hạ nhân để cho bọn họ đi kiếm thợ làm một tấm biển, dù sao phủ của hai người còn còn thiếu một vài tấm biển, nhân lần này làm luôn một thể.
Hiện tại, Cố Thành Chi đứng ở trong đội ngũ quan lại ở Hàn Lâm Viện, luận phẩm cấp không có tư cách vào triều. Với lại, theo như kế hoạch của hắn thì trước tiên ở lại Hàn Lâm Viện làm việc ba năm, sau đó sẽ đi làm quan ở địa phương bên ngoài Kinh thành, chờ lúc hồi kinh sẽ được thăng chức.
Về phần trên triều nổi lên sóng gió gì, đều không ảnh hưởng đến Cố Thành Chi.(suicaonho.wordpress.com)
Mọi người đều đã biết chuyện Sở gia phân gia, mặc dù Sở lão thái gia và Sở lão thái thái vẫn còn khoẻ mạnh, song dưới gối lại con đàng cháu đống. Tình cảnh như thế dễ dẫn đến chuyện các phòng thường xuyên xảy ra xung đột, hiện giờ, phân gia sớm một chút vẫn có thể duy trì tình cảm huynh đệ với nhau, không đến mức lúc thân tình mất hết mới phân gia, làm vậy cũng không phải ý kiến tốt.
Nhưng ngày đó Sở ngũ gia ở trong viện rống một tiếng long trời lở đất, nháy mắt nhãn kính (mắt kính) của mọi người đều rớt vỡ tan tành.
Cho dù, Sở lão thái thái thề thốt phủ nhận, nhưng chuyện Sở ngũ gia và Tấn Luật...... Sở lão thái thái có nhúng tay vào hay không khó nói, nhưng với tính cách của Tấn Luật chắc chắn có khả năng làm ra chuyện này.(suicaonho.wordpress.com)
Miệng của hạ nhân không dễ bịt như vậy, huống chi lúc ấy tinh lực của các chủ tử Sở gia đều đặt hết vào chuyện phân gia, đợi đến khi chuyện phân gia đều đã làm xong, chuyện phong lưu này cũng được lan truyền ra ngoài.
Ngôn quan Ngự Sử đều nghe được tin đồn này, mặc kệ thật hay giả, trước tiên cứ dâng một quyển tập tử, huống chi việc này liên quan đến cao môn đại hộ, bọn họ sẽ không dễ dáng bỏ qua cho Tấn Luật.
Nói tóm lại, các sĩ phu trong triều đều nhìn Tấn Luật không hề thuận mắt.
Hoàng thượng sớm đã biết chuyện tốt Tấn Luật làm ra, ngay lúc ông đang rầu rĩ nên giải quyết chuyện này thế này thì những quyển tập tử (sổ con) tham mưu giống như bông tuyết chất đống trên long thư án của Hoàng thượng.(suicaonho.wordpress.com)
Có lẽ, các Ngôn quan Ngự sử cảm thấy chỉ dâng tập tử thôi vẫn chưa đủ thể hiện hết sự phẫn nộ của bọn họ. Vì vậy, sáng hôm sau, nhóm Ngự sử này ngay trong buổi triều sớm ra sức mắng Tấn Luật đến thương tích đầy mình.
Mấy ngày qua, Tấn Luật đầu tiên bị Cố Thành Chi đến chất vấn một phen, sau đó lại bị Hoàng thượng răn dạy một trận, ngay cả Tấn Dung cũng bảo hắn ta nên an phận một chút.
Tấn Luật cũng biết lần này... có vẻ làm hơi quá đáng, nếu không từ lúc Ngự sử chỉ vào mũi hắn ta phun nước miếng, Tấn Luật đã sớm một dùng câu "Liên quan rắm gì đến các ngươi" chặn lại.(suicaonho.wordpress.com)
Quả thật trước đây các Ngự sử chỉ là nhìn hành vi của Tấn Luật không thuận mắt, cảm thấy làm vậy có chút phản cảm.
Nhưng Tấn Luật rất hào phóng đối với những bạn giường kia, trước sau đều có khen thưởng, cho dù bị chán ghét họ vẫn có thể nhận được một khoản tiền rời đi.
Mà những bạn giường kia đối với Tấn Luật mà nói chỉ là chơi đùa, một hai tháng hắn ta sẽ đổi một nhóm người khác, thời gian không dài mà bạc nhận được còn không ít, những người đó đều khẽ cắn môi chịu đựng.
Không có khổ chủ, dù là Ngự Sử cũng không nắm được thóp để vạch tội Tấn Luật được, mỗi lần chỉ đành qua loa kết thúc.(suicaonho.wordpress.com)
Nhưng lần này lại khác, dù sao Sở ngũ gia cũng là công tử Hầu phủ, cháu trai của Tế An Hầu, Tấn Luật cưỡng ép mang người lên giường đó chính là tín hiệu muốn hạ thủ với cao môn. Nhà ai mà không có con cháu, nếu bộ dạng đẹp mắt bị Tấn Luật nhớ thương, vậy con cháu họ còn có thể sống hay không?!
Tấn Luật cố nén xúc động ngoáy lỗ tai, trước khi đám Ngự sử tiếp tục gào thét, hắn ta không nhịn được nữa hỏi: "Sao các ngươi biết hắn ta không tự nguyện?!"
Ngự sử bị hỏi ngược lại một câu liền nghẹn một họng, loại chuyện này còn cần phải hỏi sao?!
Đại thần trong triều bắt đầu dùng dư quang quan sát xung quanh, lập tức nhớ lại...... Đúng rồi, bây giờ Sở gia không có ai đủ tư cách vào triều......
Nhóm Ngự sử đần mặt ra đứng đó, Sở gia chắc chắn sẽ không làm khổ chủ kiện Tấn Luật, trước mắt không có điều lệ xử phạt cưỡng đoạt dân nam, hiện giờ bọn họ ở đây nhảy nhót đó chính là đang kết thù với Sở gia.
Tấn Luật thấy khí thế của các Ngự sử yếu đi, lúc này liền đắc ý nhưng khi thấy Hoàng thượng liếc xéo mình, Tấn Luật nhanh chóng trở lại bộ dáng thành thật.(suicaonho.wordpress.com)
Sau khi thoái triều, Hoàng thượng trực tiếp xách Tấn Luật tới Càn Thanh cung, mắng hắn ta một trận, cuối cùng bảo Tấn Luật cút về Giản Thân vương phủ, cấm túc ba tháng.
Tấn Luật có hơi không phục, hắn ta còn muốn tham gia quan lễ của Cố Thành Chi.
Hoàng thượng sắp bị đứa cháu trai này chọc cho tức chết, người Sở gia chắc chắn sẽ tham gia quan lễ của Cố Thành Chi, Tấn Luật còn muốn đi?! Không sợ bị người Sở gia đánh đuổi ra ngoài!(suicaonho.wordpress.com)
Cầm lấy chung trà trên bàn, nhìn Tấn Luật một chút, lại nhìn chung trà một chút, Hoàng thượng vẫn không nỡ quăng lên người hắn ta, bỏ chung trà xuống dùng bàn tay hung hăng đập vài cái lên người Tấn Luật, cuối cùng đá mông hắn ta một cước, thuận tiện thưởng cho hai chữ: "Cút đi!"
Tấn Luật bĩu môi, vỗ vỗ dấu chân trên quần, mặt mày xám xịt quay về nhà bắt đầu ngày tháng cấm túc.
Phong ba ở buổi triều sớm truyền ra, Tấn Luật bị cấm túc ba tháng, tuy Ngự sử có chút bất mãn nhưng Hoàng Thượng đã xử phạt, bọn họ không tiện nói thêm cái gì.
Chỉ có người Sở gia thầm nén hận, nhà bọn họ ước gì vùi lấp chuyện này mãi mãi, tốt nhất là không có ai nhắc tới nữa, kết quả không chỉ bị người ta moi ra, còn bị đám Ngự Sử nhúng tay vào, vứt hết thể diện Sở gia xuống đất.(suicaonho.wordpress.com)
Thời điểm Cố Thành Chi ở Hàn Lâm Viện nghe được, trong lòng vô cùng cạn lời, không chỉ Tấn Luật, còn cả Ngự sử.
Những người này chắc chắn có thù hần gì với Sở gia đi, loại chuyện này nhà người ta che giấu còn không kịp, bọn họ thì hay rồi đem mọi sự tình nói ra ngay trước mặt Hoàng thượng...
Chờ đến tối, Cố Thành Chi không có về nhà ngay, mà rẽ hướng đi đến Giản thân vương phủ.
Tấn Luật ở trong phòng đang tính toán ba tháng này phải sống thế nào, nghe Cố Thành Chi tới liền bảo người mang hắn tới đây.(suicaonho.wordpress.com)
"Muốn mắng ta nữa sao?" Tấn Luật giật mí mắt.
"Mắng ngươi có ích lợi gì?" Cố Thành Chi tìm một chỗ ngồi xuống, mí mắt cũng không nhấc lên.
"Không có." Tấn Luật bĩu môi.
"Ta biết ngay mà." Cố Thành Chi hừ lạnh một tiếng.
Hai người đều không nói chuyện, không khí tựa như đông cứng lại.
Tấn Luật là người cử động đầu tiên, hắn quay mặt đi, lầm bầm nói: "Có phiền hay không?"
"Phiền." Cố Thành Chi giương mắt nhìn chằm chằm Tấn Luật.
"Được rồi, được rồi, ta biết rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa." Tấn Luật không kiên nhẫn nói.(suicaonho.wordpress.com)
"Đây là ngươi nói đó." Sắc mặt Cố Thành Chi dịu đi một chút.
"Ngươi tới đây là vì chuyện này?" Tấn Luật tức giận nói.
"Đúng, chỉ vì chuyện này." Cố Thành Chi rốt cuộc cũng cho Tấn Luật một sắc mặt tốt.
"Ta còn bị cấm túc, ngươi không hỏi han ta một chút! Chỉ lo cho thanh danh của bản thân!" Tấn Luật rất bất mãn.
"Cấm túc mà thôi, năm nào ngươi không bị cấm túc mấy tháng, nếu không bị chắc chắn là ngươi đã bị người đánh tráo." Cố Thành Chi không thèm để ý nói.
"Trước đây không thấy người sẽ vì loại chuyện như vậy tới tìm ta, thế nào? Vị kia cầu xin ngươi?" Tấn Luật hỏi.
"Không có, y biết ngươi sẽ không nghe khuyên bảo, cho nên chưa từng nhắc tới việc này." Cố Thành Chi thở dài trả lời.(suicaonho.wordpress.com)
"Y coi như cũng có chút biết thân biết phận." Tấn Luật hừ lạnh nói.
"Dù sao, về sau ngươi hành sự chú ý một chút, việc hôm nay ảnh hưởng không quá tốt, ngươi để cho Hoàng thượng bớt lo đi." Cố Thành Chi nói xong liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Tấn Luật thản nhiên gật đầu, cái khác có thể không cho nhưng thể diện hắn ta nhất định phải cho Cố Thành Chi. Lần sau cẩn thận một chút, đừng để bị người bắt được thóp là được rồi.
Cố Thành Chi bất đắc dĩ rời đi, chỉ mong Tấn Luật có thể nhanh chóng vượt qua.
Lúc về nhà, trời đã tối, Sở Quân Dật đang ở trong phòng chờ hắn.
Sau bữa tối, Cố Thành Chi nói đến chuyện xảy ra trong triều hôm nay.
Không thể không nói, lần này Ngự sử làm việc quá vô ý, ngay cả Sở Quân Dật nghe xong trên mặt cũng nóng lên, nghĩ đến bên Sở gia có lẽ đang hận đến nghiến răng.(suicaonho.wordpress.com)
Nhưng tính cách của Tấn Luật không thể thay đổi, nếu không có Sở lão thái thái hỗ trợ thì hắn ta có thể trực tiếp cho người mang Sở ngũ gia từ Sở gia đi sao, đến lúc đó...
Sở lão thái thái hận Sở ngũ gia, lại không muốn cho người của Tấn Luật vào viện tử của Sở gia, dù biết điều đó sẽ làm tổn hại đến thanh danh Sở gia, bà cụ vẫn thuận nước đẩy thuyền giúp Tấn Luật.
Giữa hai điều tệ chọn cái ít tệ hơn, dù sao Sở gia sắp phân gia, sau khi phân gia cũng không có ai quản được.
Sở đại thái thái lại đến Nhân Duyên tự, từ chỗ Tuệ Khổ đại sư biết được nguy cơ Sở gia tuyệt tự đã được giải trừ. Hiện giờ, mấy vị nãi nãi Sở gia đều đang làm mọi chuyện chuẩn bị cho việc mang thai. Về phần những chuyện khác, các nàng không có tâm tư quản, không có con còn nói gì tương lai.(suicaonho.wordpress.com)
Cố Thành Chi cũng nói chuyện bản thân đến Giản thân Vương phủ cho Sở Quân Dật, nghe được Tấn Luật nói như vậy, Sở Quân Dật cũng thở dài.
Thợ điêu khắc biển tăng ca đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng trước ngày quan lễ cũng treo được tấm biển lên cổng lớn, trên tấm biển viết hai chữ to như rồng bay phượng múa: Cố phủ.
Bút pháp của hai chữ này mạnh mẽ có lực, đường nét như nước chảy mây trôi, được nhấn mạnh một cách tự nhiên.
Sở Quân Dật đứng dưới tấm biển, ngước đầu lên nhìn, thật sự càng ngắm càng thích.
Thiếp mời quan lễ đều đã được gửi đi, ngay cả thiếp mời gửi cho Sở gia và Cố gia cũng không bỏ sót.
Đảo mắt đã đến ngày quan lễ, Cố Thành Chi là người nhận mũ, bởi vì Cố nhị lão gia đã qua đời, hắn không muốn để ai khác thay thế ngồi vào vị trí chủ nhân quan lễ, cho nên vị trí này liền để trống.(suicaonho.wordpress.com)
Chính tân (Khách mời danh dự) là Niếp lão tiên sinh, công việc gia quan cũng do lão tiên sinh chủ trì, có Trang nhị gia và Liễu tứ gia lần lượt đảm nhiệm tán quan (người khen ngợi) và bấn giả (người hướng dẫn nghi thức).
Sở Quân Dật bận rộn đi xung quanh, đợi đến khi mọi việc đều đã thu xếp xong mới xem như thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì Cố Thành Chi là tân khoa Trạng Nguyên, khách khứa tới đây không hề ít, cũng may viện tử này đủ lớn, hơn nữa trong viện tử có không có nữ quyến...
Khách khứa khi nhìn thấy tấm biển, đều hơi lộ vẻ kinh ngạc, Cố Thành Chi đã bước qua cửa Sở gia, cho dù hiện tại phân gia... Vì vậy, bọn họ đều dùng ánh mắt mang theo một chút quỷ dị nhìn về phía Sở Quân Dật đều.
Sở Quân Dật không có chú ý tới ánh mắt của các tân khách, bởi vì có một chuyện khác cướp đi lực chú ý của y.
"Lục gia, người trong cung tới."
(suicaonho.wordpress.com)
Căn nhà ngũ tiến viện của Cố Thành Chi đã được tu sửa hoàn thiện từ sớm, phía trước là thư phòng, phía sau là chính phòng, ngay cả sân vườn cũng được cải tạo lại.
Đơn giản trang nhã, nhìn không hề hoa mỹ tí nào, ít nhất rất phù hợp với thẩm mỹ của Sở Quân Dật và Cố Thành Chi.
Sở Quân Dật đứng ở trong viện, vẻ mặt hơi có chút ngơ ngác, lúc tu sửa y đã đến đây mấy lần, nhưng bây giờ khi bản thân sắp vào ở lại có loại cảm giác xa lạ. (suicaonho.wordpress.com)
Đây là nhà của y, nơi mà sau này bản thân sẽ sống trong tương lai.
"Không thích sao?" Cố Thành Chi đi tới bên cạnh Sở Quân Dật, đưa tay ôm lấy vai y.
"Không, ta rất thích." Sở Quân Dật chậm rãi gợi lên nụ cười, nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh.(suicaonho.wordpress.com)
Có người yêu bầu bạn bên cạnh, ngôi nhà này mới coi như trọn vẹn.
Những người hạ nhân lui tới, chuyển đồ chuyển đồ, sắp xếp lại sắp xếp lại.
Sách trong Tàng Thư các rất nhiều, thời điểm thu dọn đều đã phân loại đóng thùng, giá sách đều bở lại Sở gia, Sở Quân Dật chỉ mang sách đi.
Khi tu sửa viện tử, y đã cho người đóng lại tủ sách và giá sách, một phần viện tử được dành riêng để đặt sách.(suicaonho.wordpress.com)
Vì chuyện phân gia và chuyển nhà, Cố Thành Chi phải xin nghỉ ba ngày, hiện tại công việc trong nhà đều đã được xử lý thoả đáng, hắn cũng nên đi làm trở lại.
Chính phòng được dọn dẹp đầu tiên, sau đó mới đến thư phòng và sương phòng hai bên.
Bởi vì đã phân gia rồi, Sở Quân Dật cũng thấy an tĩnh hơn. Bây giờ, mọi việc đều dựa theo trình tự chậm rãi thực hiện.
Đợi đến tối Cố Thành Chi trở về, sẽ giúp đỡ chỉ huy một chút, lúc đó Sở Quân Dật sẽ nhân cơ hội đi nghỉ ngơi cho thật tốt.
Sở Quân Dật rất thích cuộc sống mấy ngày vừa qua. Sắp tới sẽ là quan lễ của Cố Thành Chi, Sở Quân Dật vừa dọn dẹp nhà cửa, vừa chuẩn bị mọi thứ cho quan lễ.(suicaonho.wordpress.com)
Đợi đến lúc tất cả đã được thu xếp thỏa đáng, chỉ còn lại có mấy ngày nữa là tới quan lễ.
Tuy nhiên, Sở Quân Dật không hề ưu sầu về quan lễ, ngược lại có một chuyện khác khiến y...... Có chút rối rắm.
Buổi tối khi Cố Thành Chi trở về, Sở Quân Dật liền nói với hắn chuyện này.
"Tấm biển của phủ đệ?!" Động tác của Cố Thành Chi dừng lại.
"Ừ." Sở Quân Dật đáp, tiến lên giúp hắn cởi áo khoác ra, đưa một bộ thường phục qua, thuận tiện đem bộ trên tay gấp lại đặt sang một bên.
Cố Thành Chi mặc quần áo vào, kéo tay Sở Quân Dật tới cạnh giường ngồi xuống.(suicaonho.wordpress.com)
"Tấm biển ở cổng phải đề thế nào?" Sở Quân Dật ngồi xuống hỏi.
Tuy rằng, hai người đã phân gia, nhưng tấm biển treo ở cổng vẫn phải đề là 'Sở phủ', dù sao Cố Thành Chi đã bước qua cửa Sở gia.
Thế nhưng tòa nhà này là của Cố Thành Chi, tấm biển ở cổng chính đề "Cố phủ" cũng là điều hợp lý.
"Ngươi nghĩ thế nào?" Cố Thành Chi ngẫm nghĩ, trực tiếp ném quá bóng cho Sở Quân Dật.
"Ta không quan tâm." Sở Quân Dật nhún vai, "Ngươi cũng biết, từ trước đến giờ ta đâu có thèm để ý những thứ này, cho nên ngươi nói xem giờ phải làm sao đây."(suicaonho.wordpress.com)
Cố Thành Chi không hề muốn biển treo ở cổng đề là "Sở phủ", hắn thật sự quá ghê tởm Sở gia rồi, mới vừa ra "Sở phủ" lại tiến vào một "Sở phủ" khác, còn để cho người ta sống cuộc sống yên ổn không chứ?!
Cho dù "Sở phủ" này không phải "Sở phủ" kia!
Nhưng, treo tấm biển "Cố phủ" hắn lại cảm thấy không được tự nhiên......
Sở Quân Dật thấy hắn do dự, hiểu được hắn đang băn khoăn chuyện gì. Thật ra, việc này y đã suy nghĩ suốt một ngày, vì vậy lúc này liền nói ra suy nghĩ của bản thân: "Không thích 'Sở phủ' vậy thì đề là 'Cố phủ', dù sao toà nhà này do phụ thân để lại cho ngươi."(suicaonho.wordpress.com)
Kỳ thật bản thân cũng không muốn phải đi vào "Sở phủ" nữa, nhưng mấy lời thế này y không thể nói ra.
"Ngươi đồng ý?" Cố Thành Chi hỏi Sở Quân Dật.
"Đồng ý nha, tại sao lại không đồng ý?" Sở Quân Dật kỳ quái nói.
Cố Thành Chi trầm mặc một lúc lâu, tiến lại gần hôn Sở Quân Dật một cái, sau đó đứng dậy đi đến thư phòng.
Sở Quân Dật vỗ miệng một cái, xoa xoa khuôn mặt có chút nóng lên, sau đó liền đuổi theo đến thư phòng.(suicaonho.wordpress.com)
Ngày hôm sau, Sở Quân Dật bắt đầu chuẩn bị thêm những thứ vẫn còn thiếu để sử dụng trong quan lễ, đồng thời đưa tờ giấy đêm hôm qua Cố Thành Chi viết cho hạ nhân để cho bọn họ đi kiếm thợ làm một tấm biển, dù sao phủ của hai người còn còn thiếu một vài tấm biển, nhân lần này làm luôn một thể.
Hiện tại, Cố Thành Chi đứng ở trong đội ngũ quan lại ở Hàn Lâm Viện, luận phẩm cấp không có tư cách vào triều. Với lại, theo như kế hoạch của hắn thì trước tiên ở lại Hàn Lâm Viện làm việc ba năm, sau đó sẽ đi làm quan ở địa phương bên ngoài Kinh thành, chờ lúc hồi kinh sẽ được thăng chức.
Về phần trên triều nổi lên sóng gió gì, đều không ảnh hưởng đến Cố Thành Chi.(suicaonho.wordpress.com)
Mọi người đều đã biết chuyện Sở gia phân gia, mặc dù Sở lão thái gia và Sở lão thái thái vẫn còn khoẻ mạnh, song dưới gối lại con đàng cháu đống. Tình cảnh như thế dễ dẫn đến chuyện các phòng thường xuyên xảy ra xung đột, hiện giờ, phân gia sớm một chút vẫn có thể duy trì tình cảm huynh đệ với nhau, không đến mức lúc thân tình mất hết mới phân gia, làm vậy cũng không phải ý kiến tốt.
Nhưng ngày đó Sở ngũ gia ở trong viện rống một tiếng long trời lở đất, nháy mắt nhãn kính (mắt kính) của mọi người đều rớt vỡ tan tành.
Cho dù, Sở lão thái thái thề thốt phủ nhận, nhưng chuyện Sở ngũ gia và Tấn Luật...... Sở lão thái thái có nhúng tay vào hay không khó nói, nhưng với tính cách của Tấn Luật chắc chắn có khả năng làm ra chuyện này.(suicaonho.wordpress.com)
Miệng của hạ nhân không dễ bịt như vậy, huống chi lúc ấy tinh lực của các chủ tử Sở gia đều đặt hết vào chuyện phân gia, đợi đến khi chuyện phân gia đều đã làm xong, chuyện phong lưu này cũng được lan truyền ra ngoài.
Ngôn quan Ngự Sử đều nghe được tin đồn này, mặc kệ thật hay giả, trước tiên cứ dâng một quyển tập tử, huống chi việc này liên quan đến cao môn đại hộ, bọn họ sẽ không dễ dáng bỏ qua cho Tấn Luật.
Nói tóm lại, các sĩ phu trong triều đều nhìn Tấn Luật không hề thuận mắt.
Hoàng thượng sớm đã biết chuyện tốt Tấn Luật làm ra, ngay lúc ông đang rầu rĩ nên giải quyết chuyện này thế này thì những quyển tập tử (sổ con) tham mưu giống như bông tuyết chất đống trên long thư án của Hoàng thượng.(suicaonho.wordpress.com)
Có lẽ, các Ngôn quan Ngự sử cảm thấy chỉ dâng tập tử thôi vẫn chưa đủ thể hiện hết sự phẫn nộ của bọn họ. Vì vậy, sáng hôm sau, nhóm Ngự sử này ngay trong buổi triều sớm ra sức mắng Tấn Luật đến thương tích đầy mình.
Mấy ngày qua, Tấn Luật đầu tiên bị Cố Thành Chi đến chất vấn một phen, sau đó lại bị Hoàng thượng răn dạy một trận, ngay cả Tấn Dung cũng bảo hắn ta nên an phận một chút.
Tấn Luật cũng biết lần này... có vẻ làm hơi quá đáng, nếu không từ lúc Ngự sử chỉ vào mũi hắn ta phun nước miếng, Tấn Luật đã sớm một dùng câu "Liên quan rắm gì đến các ngươi" chặn lại.(suicaonho.wordpress.com)
Quả thật trước đây các Ngự sử chỉ là nhìn hành vi của Tấn Luật không thuận mắt, cảm thấy làm vậy có chút phản cảm.
Nhưng Tấn Luật rất hào phóng đối với những bạn giường kia, trước sau đều có khen thưởng, cho dù bị chán ghét họ vẫn có thể nhận được một khoản tiền rời đi.
Mà những bạn giường kia đối với Tấn Luật mà nói chỉ là chơi đùa, một hai tháng hắn ta sẽ đổi một nhóm người khác, thời gian không dài mà bạc nhận được còn không ít, những người đó đều khẽ cắn môi chịu đựng.
Không có khổ chủ, dù là Ngự Sử cũng không nắm được thóp để vạch tội Tấn Luật được, mỗi lần chỉ đành qua loa kết thúc.(suicaonho.wordpress.com)
Nhưng lần này lại khác, dù sao Sở ngũ gia cũng là công tử Hầu phủ, cháu trai của Tế An Hầu, Tấn Luật cưỡng ép mang người lên giường đó chính là tín hiệu muốn hạ thủ với cao môn. Nhà ai mà không có con cháu, nếu bộ dạng đẹp mắt bị Tấn Luật nhớ thương, vậy con cháu họ còn có thể sống hay không?!
Tấn Luật cố nén xúc động ngoáy lỗ tai, trước khi đám Ngự sử tiếp tục gào thét, hắn ta không nhịn được nữa hỏi: "Sao các ngươi biết hắn ta không tự nguyện?!"
Ngự sử bị hỏi ngược lại một câu liền nghẹn một họng, loại chuyện này còn cần phải hỏi sao?!
Đại thần trong triều bắt đầu dùng dư quang quan sát xung quanh, lập tức nhớ lại...... Đúng rồi, bây giờ Sở gia không có ai đủ tư cách vào triều......
Nhóm Ngự sử đần mặt ra đứng đó, Sở gia chắc chắn sẽ không làm khổ chủ kiện Tấn Luật, trước mắt không có điều lệ xử phạt cưỡng đoạt dân nam, hiện giờ bọn họ ở đây nhảy nhót đó chính là đang kết thù với Sở gia.
Tấn Luật thấy khí thế của các Ngự sử yếu đi, lúc này liền đắc ý nhưng khi thấy Hoàng thượng liếc xéo mình, Tấn Luật nhanh chóng trở lại bộ dáng thành thật.(suicaonho.wordpress.com)
Sau khi thoái triều, Hoàng thượng trực tiếp xách Tấn Luật tới Càn Thanh cung, mắng hắn ta một trận, cuối cùng bảo Tấn Luật cút về Giản Thân vương phủ, cấm túc ba tháng.
Tấn Luật có hơi không phục, hắn ta còn muốn tham gia quan lễ của Cố Thành Chi.
Hoàng thượng sắp bị đứa cháu trai này chọc cho tức chết, người Sở gia chắc chắn sẽ tham gia quan lễ của Cố Thành Chi, Tấn Luật còn muốn đi?! Không sợ bị người Sở gia đánh đuổi ra ngoài!(suicaonho.wordpress.com)
Cầm lấy chung trà trên bàn, nhìn Tấn Luật một chút, lại nhìn chung trà một chút, Hoàng thượng vẫn không nỡ quăng lên người hắn ta, bỏ chung trà xuống dùng bàn tay hung hăng đập vài cái lên người Tấn Luật, cuối cùng đá mông hắn ta một cước, thuận tiện thưởng cho hai chữ: "Cút đi!"
Tấn Luật bĩu môi, vỗ vỗ dấu chân trên quần, mặt mày xám xịt quay về nhà bắt đầu ngày tháng cấm túc.
Phong ba ở buổi triều sớm truyền ra, Tấn Luật bị cấm túc ba tháng, tuy Ngự sử có chút bất mãn nhưng Hoàng Thượng đã xử phạt, bọn họ không tiện nói thêm cái gì.
Chỉ có người Sở gia thầm nén hận, nhà bọn họ ước gì vùi lấp chuyện này mãi mãi, tốt nhất là không có ai nhắc tới nữa, kết quả không chỉ bị người ta moi ra, còn bị đám Ngự Sử nhúng tay vào, vứt hết thể diện Sở gia xuống đất.(suicaonho.wordpress.com)
Thời điểm Cố Thành Chi ở Hàn Lâm Viện nghe được, trong lòng vô cùng cạn lời, không chỉ Tấn Luật, còn cả Ngự sử.
Những người này chắc chắn có thù hần gì với Sở gia đi, loại chuyện này nhà người ta che giấu còn không kịp, bọn họ thì hay rồi đem mọi sự tình nói ra ngay trước mặt Hoàng thượng...
Chờ đến tối, Cố Thành Chi không có về nhà ngay, mà rẽ hướng đi đến Giản thân vương phủ.
Tấn Luật ở trong phòng đang tính toán ba tháng này phải sống thế nào, nghe Cố Thành Chi tới liền bảo người mang hắn tới đây.(suicaonho.wordpress.com)
"Muốn mắng ta nữa sao?" Tấn Luật giật mí mắt.
"Mắng ngươi có ích lợi gì?" Cố Thành Chi tìm một chỗ ngồi xuống, mí mắt cũng không nhấc lên.
"Không có." Tấn Luật bĩu môi.
"Ta biết ngay mà." Cố Thành Chi hừ lạnh một tiếng.
Hai người đều không nói chuyện, không khí tựa như đông cứng lại.
Tấn Luật là người cử động đầu tiên, hắn quay mặt đi, lầm bầm nói: "Có phiền hay không?"
"Phiền." Cố Thành Chi giương mắt nhìn chằm chằm Tấn Luật.
"Được rồi, được rồi, ta biết rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa." Tấn Luật không kiên nhẫn nói.(suicaonho.wordpress.com)
"Đây là ngươi nói đó." Sắc mặt Cố Thành Chi dịu đi một chút.
"Ngươi tới đây là vì chuyện này?" Tấn Luật tức giận nói.
"Đúng, chỉ vì chuyện này." Cố Thành Chi rốt cuộc cũng cho Tấn Luật một sắc mặt tốt.
"Ta còn bị cấm túc, ngươi không hỏi han ta một chút! Chỉ lo cho thanh danh của bản thân!" Tấn Luật rất bất mãn.
"Cấm túc mà thôi, năm nào ngươi không bị cấm túc mấy tháng, nếu không bị chắc chắn là ngươi đã bị người đánh tráo." Cố Thành Chi không thèm để ý nói.
"Trước đây không thấy người sẽ vì loại chuyện như vậy tới tìm ta, thế nào? Vị kia cầu xin ngươi?" Tấn Luật hỏi.
"Không có, y biết ngươi sẽ không nghe khuyên bảo, cho nên chưa từng nhắc tới việc này." Cố Thành Chi thở dài trả lời.(suicaonho.wordpress.com)
"Y coi như cũng có chút biết thân biết phận." Tấn Luật hừ lạnh nói.
"Dù sao, về sau ngươi hành sự chú ý một chút, việc hôm nay ảnh hưởng không quá tốt, ngươi để cho Hoàng thượng bớt lo đi." Cố Thành Chi nói xong liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Tấn Luật thản nhiên gật đầu, cái khác có thể không cho nhưng thể diện hắn ta nhất định phải cho Cố Thành Chi. Lần sau cẩn thận một chút, đừng để bị người bắt được thóp là được rồi.
Cố Thành Chi bất đắc dĩ rời đi, chỉ mong Tấn Luật có thể nhanh chóng vượt qua.
Lúc về nhà, trời đã tối, Sở Quân Dật đang ở trong phòng chờ hắn.
Sau bữa tối, Cố Thành Chi nói đến chuyện xảy ra trong triều hôm nay.
Không thể không nói, lần này Ngự sử làm việc quá vô ý, ngay cả Sở Quân Dật nghe xong trên mặt cũng nóng lên, nghĩ đến bên Sở gia có lẽ đang hận đến nghiến răng.(suicaonho.wordpress.com)
Nhưng tính cách của Tấn Luật không thể thay đổi, nếu không có Sở lão thái thái hỗ trợ thì hắn ta có thể trực tiếp cho người mang Sở ngũ gia từ Sở gia đi sao, đến lúc đó...
Sở lão thái thái hận Sở ngũ gia, lại không muốn cho người của Tấn Luật vào viện tử của Sở gia, dù biết điều đó sẽ làm tổn hại đến thanh danh Sở gia, bà cụ vẫn thuận nước đẩy thuyền giúp Tấn Luật.
Giữa hai điều tệ chọn cái ít tệ hơn, dù sao Sở gia sắp phân gia, sau khi phân gia cũng không có ai quản được.
Sở đại thái thái lại đến Nhân Duyên tự, từ chỗ Tuệ Khổ đại sư biết được nguy cơ Sở gia tuyệt tự đã được giải trừ. Hiện giờ, mấy vị nãi nãi Sở gia đều đang làm mọi chuyện chuẩn bị cho việc mang thai. Về phần những chuyện khác, các nàng không có tâm tư quản, không có con còn nói gì tương lai.(suicaonho.wordpress.com)
Cố Thành Chi cũng nói chuyện bản thân đến Giản thân Vương phủ cho Sở Quân Dật, nghe được Tấn Luật nói như vậy, Sở Quân Dật cũng thở dài.
Thợ điêu khắc biển tăng ca đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng trước ngày quan lễ cũng treo được tấm biển lên cổng lớn, trên tấm biển viết hai chữ to như rồng bay phượng múa: Cố phủ.
Bút pháp của hai chữ này mạnh mẽ có lực, đường nét như nước chảy mây trôi, được nhấn mạnh một cách tự nhiên.
Sở Quân Dật đứng dưới tấm biển, ngước đầu lên nhìn, thật sự càng ngắm càng thích.
Thiếp mời quan lễ đều đã được gửi đi, ngay cả thiếp mời gửi cho Sở gia và Cố gia cũng không bỏ sót.
Đảo mắt đã đến ngày quan lễ, Cố Thành Chi là người nhận mũ, bởi vì Cố nhị lão gia đã qua đời, hắn không muốn để ai khác thay thế ngồi vào vị trí chủ nhân quan lễ, cho nên vị trí này liền để trống.(suicaonho.wordpress.com)
Chính tân (Khách mời danh dự) là Niếp lão tiên sinh, công việc gia quan cũng do lão tiên sinh chủ trì, có Trang nhị gia và Liễu tứ gia lần lượt đảm nhiệm tán quan (người khen ngợi) và bấn giả (người hướng dẫn nghi thức).
Sở Quân Dật bận rộn đi xung quanh, đợi đến khi mọi việc đều đã thu xếp xong mới xem như thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì Cố Thành Chi là tân khoa Trạng Nguyên, khách khứa tới đây không hề ít, cũng may viện tử này đủ lớn, hơn nữa trong viện tử có không có nữ quyến...
Khách khứa khi nhìn thấy tấm biển, đều hơi lộ vẻ kinh ngạc, Cố Thành Chi đã bước qua cửa Sở gia, cho dù hiện tại phân gia... Vì vậy, bọn họ đều dùng ánh mắt mang theo một chút quỷ dị nhìn về phía Sở Quân Dật đều.
Sở Quân Dật không có chú ý tới ánh mắt của các tân khách, bởi vì có một chuyện khác cướp đi lực chú ý của y.
"Lục gia, người trong cung tới."
(suicaonho.wordpress.com)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.