Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn
Chương 568: Con Của Ai 2
kiều mạch
29/06/2021
"Bọn mày có thấy chưa", kẻ đồng tính chỉ tay vào những cô gái trẻ trong những lồng sắt, sau đó đe dọa Tiểu Mao Vũ: "Đây là những thứ không nghe lời, con mẹ nó, tao trả tiền mua chúng mày, mục đích là để chúng mày kiếm tiền cho tao, nếu mày ngoan ngoãn nghe lời, tao sẽ yêu thương mày, còn những đứa không nghe lời thì đều là thứ tự tìm đường chết!"
Người đó dẫn mấy cô bé bảy tám tuổi đi theo sau, bởi vì những người đó đều nguyện ý gọi bà ta là mẹ, từ nay về sau cũng nguyện ý đi theo bà ta, huống hồ những đứa bé đó đều nhận ra mình không thể đấu lại bà ta.
Tiểu Mao Vũ là người mới, những người mới đến đều phải trải qua quá trình bị đánh đập, nhưng bà ta nhìn thấy bé có làn da thịt mềm mại, nên bà ta sẽ không muốn đánh bé trước mà cho bé tận mắt chứng kiến những đứa bé đã từng chống đối sẽ nhận lấy hậu quả như thế nào, bà ta nói sẽ cho bé một ngày để suy nghĩ, nếu ngày mai bé vẫn không chịu nhận bà ta là mẹ và không chấp nhận cái tên Tiểu Mười Bảy thì bà ta sẽ nhốt bé vào một cái lồng rồi cho người đánh đập bé.
Mẹ, người không ra nam không ra nữ rời đi, đóng chặt cửa sắt lại, căn phòng bỗng tối sầm, một ô cửa sổ nhỏ cỡ tấm vé nhà ga lọt vào một tia sáng yếu ớt khiến căn phòng trở nên u ám, không thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh.
Căn phòng rất nhỏ, ngoại trừ lồng sắt hai bên, ở giữa chỉ có một lối đi rộng nửa mét.
Tiểu Mao Vũ đứng một mình giữa lối đi, nhìn mấy đứa bé trong lồng sắt ở hai bên, cả người đều chảy đầy máu, trong mắt ai cũng lộ ra vẻ hoảng sợ.
Xót xa nhất là một cô gái xát bức tường, lúc này không chỉ chân chảy máu mà trán cũng chảy máu, lưng bị roi sắt đánh đến rướm máu.
“Đau lắm phải không?” Tiểu Mao Vũ quỳ xuống trước lồng sắt, nhìn người trong lồng, trầm giọng hỏi: “Bạn tên gì?
"Mình tên Vân Hà, Nghê Vân Hà, năm nay mình 6 tuổi", nước mắt cô bé rơi xuống, cô bé nhìn Tiêir Mao Vũ nói: "Bạn phải ngoan ngoãn, nếu bạn không nghe lời cái người được gọi là mẹ kia, bà ta sẽ cho người đánh bạn."
“Bạn không sao chứ?” Tiểu Mao Vũ vươn tay nắm lấy tay Nghê Vân Hà, giọng nói run run: “Bạn bị bán đến đây mấy ngày rồi?"
"Ba ngày," Nghê Vân Hà đưa ba ngón tay về phía Tiểu Mao Vũ, sau đó nhẹ giọng nói: "Nghe nói lần này bà ta phải mua đủ 20 người, bạn là người thứ 17, cho nên nếu mua đủ ba người nữa, bà ta sẽ đưa chúng ta đi."
“Đưa đi?” Tiểu Mao Vũ lập tức nói: “Đây không phải là nhà của tên đàn ông đó sao?
"Hừ," cô gái nhỏ trong lồng sắt bên cạnh Tiểu Mao Vũ rít lên một tiếng, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở: "Đừng gọi người đó là nam hay nữ, bạn nên gọi bà ta là mẹ, nếu bà nghe thấy bà ta sẽ đánh chết bạn”.
Tiểu Mao Vũ sửng sốt, nhìn vào những cái lồng khác, mọi người đều gật đầu với bé, có nghĩa là những cô bé này không có lỗi, tất cả là do cái tên bán nam bán nữ kia quá BT.
Tiểu Mao Vũ gật đầu, sau đó vươn tay nắm lấy tay Nghê Vân Hà, nhẹ giọng hỏi: "Bạn không sao chứ? Mình thấy trên người bàn có rất nhiều máu, da hở ra, bạn có bị gãy xương không?"
Người đó dẫn mấy cô bé bảy tám tuổi đi theo sau, bởi vì những người đó đều nguyện ý gọi bà ta là mẹ, từ nay về sau cũng nguyện ý đi theo bà ta, huống hồ những đứa bé đó đều nhận ra mình không thể đấu lại bà ta.
Tiểu Mao Vũ là người mới, những người mới đến đều phải trải qua quá trình bị đánh đập, nhưng bà ta nhìn thấy bé có làn da thịt mềm mại, nên bà ta sẽ không muốn đánh bé trước mà cho bé tận mắt chứng kiến những đứa bé đã từng chống đối sẽ nhận lấy hậu quả như thế nào, bà ta nói sẽ cho bé một ngày để suy nghĩ, nếu ngày mai bé vẫn không chịu nhận bà ta là mẹ và không chấp nhận cái tên Tiểu Mười Bảy thì bà ta sẽ nhốt bé vào một cái lồng rồi cho người đánh đập bé.
Mẹ, người không ra nam không ra nữ rời đi, đóng chặt cửa sắt lại, căn phòng bỗng tối sầm, một ô cửa sổ nhỏ cỡ tấm vé nhà ga lọt vào một tia sáng yếu ớt khiến căn phòng trở nên u ám, không thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh.
Căn phòng rất nhỏ, ngoại trừ lồng sắt hai bên, ở giữa chỉ có một lối đi rộng nửa mét.
Tiểu Mao Vũ đứng một mình giữa lối đi, nhìn mấy đứa bé trong lồng sắt ở hai bên, cả người đều chảy đầy máu, trong mắt ai cũng lộ ra vẻ hoảng sợ.
Xót xa nhất là một cô gái xát bức tường, lúc này không chỉ chân chảy máu mà trán cũng chảy máu, lưng bị roi sắt đánh đến rướm máu.
“Đau lắm phải không?” Tiểu Mao Vũ quỳ xuống trước lồng sắt, nhìn người trong lồng, trầm giọng hỏi: “Bạn tên gì?
"Mình tên Vân Hà, Nghê Vân Hà, năm nay mình 6 tuổi", nước mắt cô bé rơi xuống, cô bé nhìn Tiêir Mao Vũ nói: "Bạn phải ngoan ngoãn, nếu bạn không nghe lời cái người được gọi là mẹ kia, bà ta sẽ cho người đánh bạn."
“Bạn không sao chứ?” Tiểu Mao Vũ vươn tay nắm lấy tay Nghê Vân Hà, giọng nói run run: “Bạn bị bán đến đây mấy ngày rồi?"
"Ba ngày," Nghê Vân Hà đưa ba ngón tay về phía Tiểu Mao Vũ, sau đó nhẹ giọng nói: "Nghe nói lần này bà ta phải mua đủ 20 người, bạn là người thứ 17, cho nên nếu mua đủ ba người nữa, bà ta sẽ đưa chúng ta đi."
“Đưa đi?” Tiểu Mao Vũ lập tức nói: “Đây không phải là nhà của tên đàn ông đó sao?
"Hừ," cô gái nhỏ trong lồng sắt bên cạnh Tiểu Mao Vũ rít lên một tiếng, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở: "Đừng gọi người đó là nam hay nữ, bạn nên gọi bà ta là mẹ, nếu bà nghe thấy bà ta sẽ đánh chết bạn”.
Tiểu Mao Vũ sửng sốt, nhìn vào những cái lồng khác, mọi người đều gật đầu với bé, có nghĩa là những cô bé này không có lỗi, tất cả là do cái tên bán nam bán nữ kia quá BT.
Tiểu Mao Vũ gật đầu, sau đó vươn tay nắm lấy tay Nghê Vân Hà, nhẹ giọng hỏi: "Bạn không sao chứ? Mình thấy trên người bàn có rất nhiều máu, da hở ra, bạn có bị gãy xương không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.