Chương 403: Liếc mắt đưa tình
Thanh Thu
26/05/2021
Hứa Như nghe thế, sắc mặt ngày càng nhợt đi, bệnh viện muốn tìm người phụ trách sự cố này, vậy nhất định người đó chính là cô.
Mà Lý Thế Nhiên lại kiên trì muốn thực hiện ca phẫu thuật này… Lẽ nào là vì cô sao?
Vì không để cô bị phạt?
Nhưng rất nhanh, ý nghĩ này bị cô bỏ qua, chắc là Lý Thế Nhiên vì bảo vệ cho Chu Nhiễm.
Dù sao Chu Nhiễm cũng dính vào chuyện này.
Hơn nữa, gần đây anh và Chu Nhiễm qua lại thân mật, nói không chừng là đang yêu nhau…
Đầu óc của Hứa Như rất loạn, tất cả suy nghĩ lẫn lộn vào nhau, mãi mà không hiểu rõ được.
Ca phẫu thuật đã bắt đầu, cô lập tức vội vàng chạy tới văn phòng, máy chiếu ở đó đang chiếu cảnh phẫu thuật.
Nhìn mỗi một động tác của Lý Thế Nhiên, Hứa Như đều kinh hồn bạt vía.
Bạch Sơn ở bên cạnh giảng giải cho mọi người, tất cả mọi người đều cực kỳ căng thẳng.
Nếu ca phẫu thuật này mà thuận lợi, Lý Thế Nhiên sẽ là đại công thần của bệnh viện.
Viện trưởng cũng tới, lần này ông ta đã đánh cược cả tiền đồ của mình…
Cuối cùng, vào phút thứ 55 kể từ khi bắt đầu, Lý Thế Nhiên đã kết thúc ca phẫu thuật.
Nếu bệnh nhân có thể tỉnh lại trong ngày hôm nay, ca phẫu thuật này mới có thể tính là thực sự thành công.
Thế nhưng bây giờ, cũng đã thành công được một nửa.
Hứa Như coi như thở phào một hơi, cả người cứng nhắc ngồi ở đó, khi bệnh nhân được đưa tới phòng chăm sóc tích cực, cô lập tức đi tới.
Nhưng người nhà bệnh nhân vừa nhìn thấy cô liền không nhịn được mà nói năng độc địa: “Sao cô trợ lý bác sĩ này vẫn còn ở đây… Bệnh viện vẫn chưa đuổi việc cô sao? Kẻ hãm hại người khác!”
Trong khoảng thời gian này, Hứa Như đã sớm quen với những lời hung ác độc địa như này, bây giờ cô chỉ lo lắng tình trạng của bệnh nhân, và cả Lý Thế Nhiên…
Không lâu sau, Lý Thế Nhiên cũng ra khỏi phòng phẫu thuật, ngày hôm nay, tất cả mọi người đều đang chờ bệnh nhân tỉnh lại.
Hứa Như rời khỏi phòng bệnh, lúc này đang ở chỗ cách đó không xa, Chu Nhiễm chân đi giày cao gót đi tới.
Thấy Hứa Như, cô ta nở nụ cười, hỏi cực kỳ tự nhiên: “Thế Nhiên phẫu thuật xong chưa?”
“Xong rồi.” Hứa Như lẩm bẩm.
“Không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Hết ngày hôm nay mới biết.”
Lúc này, Lý Thế Nhiên đi ra, Chu Nhiễm lập tức đi tới.
Thấy cô ta, ánh mắt Lý Thế Nhiên trở nên lạnh lùng: “Tôi đang làm việc.”
“Em biết, em mang bữa trưa cho anh, chắc chắn là anh chưa ăn gì.”
“Ừ.” Lý Thế Nhiên đáp, đi lướt qua người Hứa Như.
Ánh mắt của anh, chưa hề dừng lại trên người cô.
Hứa Như cụp mắt xuống, bàn tay dần nắm chặt lại.
Hồi lâu cô mới bĩnh tĩnh lại được, ngước mắt lên, Bạch Sơn ngồi xuống bên cạnh cô.
Vừa rồi, cô và Lý Thế Nhiên không hề tương tác chút nào, ông ta cũng thấy rõ ràng.
“Hai người cãi nhau hả?”
Hứa Như im lặng, một lúc sau mới nói: “Bọn em không phải một đôi.”
“Lý Thế Nhiên mà thầy quen, trước giờ luôn là một người một lòng một dạ.” Bạch Sơn nói.
Hứa Như nhíu mày, nhưng có lẽ, con người cũng sẽ thay đổi.
Bây giờ cô càng ngày càng tin lời mà trước kia Lý Thế Nhiên từng nói – Tôi sẽ không thích em.
…
Rất nhanh, Bạch Sơn liền quay về trường, Hứa Như cũng không cần ở lại thêm nữa, nhưng cô muốn biết tình hình của bệnh nhân bất cứ lúc nào, nên vẫn ở lại bệnh viện.
Nhưng văn phòng vốn không lớn, vừa đi vào, cảnh tượng Lý Thế Nhiên và Chu Nhiễm ngồi bên nhau liền đập vào mắt.
Bước chân của Hứa Như trở nên cứng ngắc.
Rất nhanh, cô coi như không nhìn thấy, ngồi xuống ghế sofa ở bên cạnh.
Chu Nhiễm nhìn thấy cô, ánh mắt liếc nhìn Lý Thế Nhiên, nói nhỏ: “Cô Hứa muốn ở lại sao?”
“Ừ.” Giọng điệu của Hứa Như lạnh nhạt.
“Bây giờ tôi là y tá phụ trách bệnh nhân này, tôi ở lại là đủ rồi.”
Trên người Chu Nhiễm mặc đồ y tá, gần đây cô ta mới xin điều chuyển sang bệnh viện Lâm Hải, vì có chút quan hệ nên trực tiếp nhảy qua.
Nghe thấy, Hứa Như nhíu mày lại.
Cô đã hiểu, Chu Nhiễm không muốn thấy cô.
“Yên tâm, tôi sẽ không làm phiền hai người tình tứ.” Giọng điệu của Hứa Như vẫn lạnh nhạt như trước.
“Chu Nhiễm, chiều cô về đi.” Lý Thế Nhiên ra lệnh.
“Vì sao?” Chu Nhiễm không hài lòng.
“Thủ tục của cô còn chưa làm xong.”
“Nhưng viện trưởng nói em có thể bắt đầu làm việc rồi.”
“Cô còn chưa vượt qua huấn luyện cơ bản.” Lý Thế Nhiên nhìn thấu cô ta.
Mặc dù Chu Nhiễm đã thuận lợi nhậm chứ, nhưng còn chưa qua huấn luyện, không thể chính thức làm việc.
Cô ta hơi bực, sao Lý Thế Nhiên lại vạch trần cô ta…
Cắn môi, Chu Nhiễm cố chấp nói: “Thế nhưng, em vẫn có thể xử lý một vài việc.”
“Đừng làm ồn.”
Mặc dù cuộc đối thoại của hai người giống như tranh cãi, nhưng dường như Lý Thế Nhiên cũng không thật sự tức giận.
Hứa Như thấy cảnh tượng này, trông giống như đang liếc mắt đưa tình.
Cuối cùng cô không ngồi nổi nữa, Hứa Như rời khỏi văn phòng.
Thì ra, đây chính là những gì cô từng mong đợi ở Lý Thế Nhiên.
Anh có thể đối xử tốt với cô, cũng có thể đối xử tốt với tất cả phái nữ.
Hứa Như cười tự giễu.
Trong văn phòng, Chu Nhiễm không cãi nổi Lý Thế Nhiên, chỉ có thể thất vọng rời khỏi bệnh viện.
Ở cửa, Hứa Như đang chờ xe, Chu Nhiễm đi tới.
“Cô chưa biết nhỉ? Tháng sau tôi và Lý Thế Nhiên kết hôn.” Chu Nhiễm nói cực kỳ đắc ý.
Vẻ mặt Hứa Như rất bình tĩnh, nghe thế, cũng chỉ nhếch môi: “Vậy sao? Chúc mừng cô Chu.”
“Cô và Lý Thế Nhiên đã ly hôn rồi thì đừng nghĩ tới anh ấy nữa, anh ấy là của tôi.” Chu Nhiễm nhìn cô chằm chằm.
Một năm nay, cô ta chưa từng từ bỏ việc để ý Lý Thế Nhiên, đương nhiên biết chuyện sau khi Lý Thế Nhiên và Hứa Như ly hôn, hai người vẫn luôn vương vấn không dứt.
Cô ta không hy vọng sau này cũng như thế.
“Cô như này là không tin anh ấy sao?” Hứa Như giương cao khóe môi.
Xem ra Lý Thế Nhiên không khiến Chu Nhiễm có cảm giác an toàn.
“Đương nhiên là tôi tin Thế Nhiên, nhưng tôi không tin cô! Cái đồ hồ ly tinh nhà cô.” Chu Nhiễm tức giận mắng mỏ.
Suy cho cùng là vẫn còn trẻ, lại còn được cực kỳ cưng chiều từ nhỏ tới lớn, nói năng không hề biết chọn lời.
“Cô bé, có vài người, không phải là cô có thể dễ dàng điều khiển, anh ấy có thể bỏ tôi, có một ngày, cũng có thể bỏ cô.” Hứa Như không ở lại thêm nữa, nhanh chóng lên xe buýt.
Đương nhiên lời này khiến Chu Nhiễm tức đến giậm chân.
Cô ta không phải là Hứa Như, cô ta có thể giúp Lý Thế Nhiên nhiều mặt trong sự nghiệp, nhất định cô ta sẽ ngồi vững cái ghế bà Lý!
Tối đến, Lý Thế Nhiên đi tới phòng bệnh của bệnh nhân, vừa rồi trợ lý đã tới thông báo, bệnh nhân đã tỉnh lại.
“Giáo sư Lý, thật sự cảm ơn anh…” Thái độ của người nhà bệnh nhân cũng thay đổi lớn, giọng điệu cũng tốt hơn nhiều.
Trước giờ sắc mặt của Lý Thế Nhiên luôn lạnh nhạt, kiểm tra cho bệnh nhân xong, vừa viết bệnh án vừa nói: “Phẫu thuật rất thuận lợi, thế nhưng vừa làm phẫu thuật xong, bệnh nhân còn rất yếu, bây giờ đã tỉnh lại rồi, cần chú ý tình trạng mỗi ngày của anh ấy.”
“Chúng tôi sẽ thay nhau trông anh ấy…”
Rời khỏi phòng bệnh, Cao Bân đã đứng chờ.
Lý Thế Nhiên cởi áo blouse trắng ra, không giấu nổi vẻ mệt mỏi trong ánh mắt.
“Tổng giám đốc Lý, tối nay về nghỉ ngơi đi.” Cao Bân khuyên.
Anh ta thật sự sợ boss lúc nào cũng có thể ngã xuống, nay đã bao ngày chưa ngủ rồi chứ.
“Ừ.” Lý Thế Nhiên đáp một tiếng, trước khi rời đi còn dặn dò Cao Bân: “Đưa tất cả tài liệu bệnh án của Hứa Như tới nhà tổ.”
Mà Lý Thế Nhiên lại kiên trì muốn thực hiện ca phẫu thuật này… Lẽ nào là vì cô sao?
Vì không để cô bị phạt?
Nhưng rất nhanh, ý nghĩ này bị cô bỏ qua, chắc là Lý Thế Nhiên vì bảo vệ cho Chu Nhiễm.
Dù sao Chu Nhiễm cũng dính vào chuyện này.
Hơn nữa, gần đây anh và Chu Nhiễm qua lại thân mật, nói không chừng là đang yêu nhau…
Đầu óc của Hứa Như rất loạn, tất cả suy nghĩ lẫn lộn vào nhau, mãi mà không hiểu rõ được.
Ca phẫu thuật đã bắt đầu, cô lập tức vội vàng chạy tới văn phòng, máy chiếu ở đó đang chiếu cảnh phẫu thuật.
Nhìn mỗi một động tác của Lý Thế Nhiên, Hứa Như đều kinh hồn bạt vía.
Bạch Sơn ở bên cạnh giảng giải cho mọi người, tất cả mọi người đều cực kỳ căng thẳng.
Nếu ca phẫu thuật này mà thuận lợi, Lý Thế Nhiên sẽ là đại công thần của bệnh viện.
Viện trưởng cũng tới, lần này ông ta đã đánh cược cả tiền đồ của mình…
Cuối cùng, vào phút thứ 55 kể từ khi bắt đầu, Lý Thế Nhiên đã kết thúc ca phẫu thuật.
Nếu bệnh nhân có thể tỉnh lại trong ngày hôm nay, ca phẫu thuật này mới có thể tính là thực sự thành công.
Thế nhưng bây giờ, cũng đã thành công được một nửa.
Hứa Như coi như thở phào một hơi, cả người cứng nhắc ngồi ở đó, khi bệnh nhân được đưa tới phòng chăm sóc tích cực, cô lập tức đi tới.
Nhưng người nhà bệnh nhân vừa nhìn thấy cô liền không nhịn được mà nói năng độc địa: “Sao cô trợ lý bác sĩ này vẫn còn ở đây… Bệnh viện vẫn chưa đuổi việc cô sao? Kẻ hãm hại người khác!”
Trong khoảng thời gian này, Hứa Như đã sớm quen với những lời hung ác độc địa như này, bây giờ cô chỉ lo lắng tình trạng của bệnh nhân, và cả Lý Thế Nhiên…
Không lâu sau, Lý Thế Nhiên cũng ra khỏi phòng phẫu thuật, ngày hôm nay, tất cả mọi người đều đang chờ bệnh nhân tỉnh lại.
Hứa Như rời khỏi phòng bệnh, lúc này đang ở chỗ cách đó không xa, Chu Nhiễm chân đi giày cao gót đi tới.
Thấy Hứa Như, cô ta nở nụ cười, hỏi cực kỳ tự nhiên: “Thế Nhiên phẫu thuật xong chưa?”
“Xong rồi.” Hứa Như lẩm bẩm.
“Không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Hết ngày hôm nay mới biết.”
Lúc này, Lý Thế Nhiên đi ra, Chu Nhiễm lập tức đi tới.
Thấy cô ta, ánh mắt Lý Thế Nhiên trở nên lạnh lùng: “Tôi đang làm việc.”
“Em biết, em mang bữa trưa cho anh, chắc chắn là anh chưa ăn gì.”
“Ừ.” Lý Thế Nhiên đáp, đi lướt qua người Hứa Như.
Ánh mắt của anh, chưa hề dừng lại trên người cô.
Hứa Như cụp mắt xuống, bàn tay dần nắm chặt lại.
Hồi lâu cô mới bĩnh tĩnh lại được, ngước mắt lên, Bạch Sơn ngồi xuống bên cạnh cô.
Vừa rồi, cô và Lý Thế Nhiên không hề tương tác chút nào, ông ta cũng thấy rõ ràng.
“Hai người cãi nhau hả?”
Hứa Như im lặng, một lúc sau mới nói: “Bọn em không phải một đôi.”
“Lý Thế Nhiên mà thầy quen, trước giờ luôn là một người một lòng một dạ.” Bạch Sơn nói.
Hứa Như nhíu mày, nhưng có lẽ, con người cũng sẽ thay đổi.
Bây giờ cô càng ngày càng tin lời mà trước kia Lý Thế Nhiên từng nói – Tôi sẽ không thích em.
…
Rất nhanh, Bạch Sơn liền quay về trường, Hứa Như cũng không cần ở lại thêm nữa, nhưng cô muốn biết tình hình của bệnh nhân bất cứ lúc nào, nên vẫn ở lại bệnh viện.
Nhưng văn phòng vốn không lớn, vừa đi vào, cảnh tượng Lý Thế Nhiên và Chu Nhiễm ngồi bên nhau liền đập vào mắt.
Bước chân của Hứa Như trở nên cứng ngắc.
Rất nhanh, cô coi như không nhìn thấy, ngồi xuống ghế sofa ở bên cạnh.
Chu Nhiễm nhìn thấy cô, ánh mắt liếc nhìn Lý Thế Nhiên, nói nhỏ: “Cô Hứa muốn ở lại sao?”
“Ừ.” Giọng điệu của Hứa Như lạnh nhạt.
“Bây giờ tôi là y tá phụ trách bệnh nhân này, tôi ở lại là đủ rồi.”
Trên người Chu Nhiễm mặc đồ y tá, gần đây cô ta mới xin điều chuyển sang bệnh viện Lâm Hải, vì có chút quan hệ nên trực tiếp nhảy qua.
Nghe thấy, Hứa Như nhíu mày lại.
Cô đã hiểu, Chu Nhiễm không muốn thấy cô.
“Yên tâm, tôi sẽ không làm phiền hai người tình tứ.” Giọng điệu của Hứa Như vẫn lạnh nhạt như trước.
“Chu Nhiễm, chiều cô về đi.” Lý Thế Nhiên ra lệnh.
“Vì sao?” Chu Nhiễm không hài lòng.
“Thủ tục của cô còn chưa làm xong.”
“Nhưng viện trưởng nói em có thể bắt đầu làm việc rồi.”
“Cô còn chưa vượt qua huấn luyện cơ bản.” Lý Thế Nhiên nhìn thấu cô ta.
Mặc dù Chu Nhiễm đã thuận lợi nhậm chứ, nhưng còn chưa qua huấn luyện, không thể chính thức làm việc.
Cô ta hơi bực, sao Lý Thế Nhiên lại vạch trần cô ta…
Cắn môi, Chu Nhiễm cố chấp nói: “Thế nhưng, em vẫn có thể xử lý một vài việc.”
“Đừng làm ồn.”
Mặc dù cuộc đối thoại của hai người giống như tranh cãi, nhưng dường như Lý Thế Nhiên cũng không thật sự tức giận.
Hứa Như thấy cảnh tượng này, trông giống như đang liếc mắt đưa tình.
Cuối cùng cô không ngồi nổi nữa, Hứa Như rời khỏi văn phòng.
Thì ra, đây chính là những gì cô từng mong đợi ở Lý Thế Nhiên.
Anh có thể đối xử tốt với cô, cũng có thể đối xử tốt với tất cả phái nữ.
Hứa Như cười tự giễu.
Trong văn phòng, Chu Nhiễm không cãi nổi Lý Thế Nhiên, chỉ có thể thất vọng rời khỏi bệnh viện.
Ở cửa, Hứa Như đang chờ xe, Chu Nhiễm đi tới.
“Cô chưa biết nhỉ? Tháng sau tôi và Lý Thế Nhiên kết hôn.” Chu Nhiễm nói cực kỳ đắc ý.
Vẻ mặt Hứa Như rất bình tĩnh, nghe thế, cũng chỉ nhếch môi: “Vậy sao? Chúc mừng cô Chu.”
“Cô và Lý Thế Nhiên đã ly hôn rồi thì đừng nghĩ tới anh ấy nữa, anh ấy là của tôi.” Chu Nhiễm nhìn cô chằm chằm.
Một năm nay, cô ta chưa từng từ bỏ việc để ý Lý Thế Nhiên, đương nhiên biết chuyện sau khi Lý Thế Nhiên và Hứa Như ly hôn, hai người vẫn luôn vương vấn không dứt.
Cô ta không hy vọng sau này cũng như thế.
“Cô như này là không tin anh ấy sao?” Hứa Như giương cao khóe môi.
Xem ra Lý Thế Nhiên không khiến Chu Nhiễm có cảm giác an toàn.
“Đương nhiên là tôi tin Thế Nhiên, nhưng tôi không tin cô! Cái đồ hồ ly tinh nhà cô.” Chu Nhiễm tức giận mắng mỏ.
Suy cho cùng là vẫn còn trẻ, lại còn được cực kỳ cưng chiều từ nhỏ tới lớn, nói năng không hề biết chọn lời.
“Cô bé, có vài người, không phải là cô có thể dễ dàng điều khiển, anh ấy có thể bỏ tôi, có một ngày, cũng có thể bỏ cô.” Hứa Như không ở lại thêm nữa, nhanh chóng lên xe buýt.
Đương nhiên lời này khiến Chu Nhiễm tức đến giậm chân.
Cô ta không phải là Hứa Như, cô ta có thể giúp Lý Thế Nhiên nhiều mặt trong sự nghiệp, nhất định cô ta sẽ ngồi vững cái ghế bà Lý!
Tối đến, Lý Thế Nhiên đi tới phòng bệnh của bệnh nhân, vừa rồi trợ lý đã tới thông báo, bệnh nhân đã tỉnh lại.
“Giáo sư Lý, thật sự cảm ơn anh…” Thái độ của người nhà bệnh nhân cũng thay đổi lớn, giọng điệu cũng tốt hơn nhiều.
Trước giờ sắc mặt của Lý Thế Nhiên luôn lạnh nhạt, kiểm tra cho bệnh nhân xong, vừa viết bệnh án vừa nói: “Phẫu thuật rất thuận lợi, thế nhưng vừa làm phẫu thuật xong, bệnh nhân còn rất yếu, bây giờ đã tỉnh lại rồi, cần chú ý tình trạng mỗi ngày của anh ấy.”
“Chúng tôi sẽ thay nhau trông anh ấy…”
Rời khỏi phòng bệnh, Cao Bân đã đứng chờ.
Lý Thế Nhiên cởi áo blouse trắng ra, không giấu nổi vẻ mệt mỏi trong ánh mắt.
“Tổng giám đốc Lý, tối nay về nghỉ ngơi đi.” Cao Bân khuyên.
Anh ta thật sự sợ boss lúc nào cũng có thể ngã xuống, nay đã bao ngày chưa ngủ rồi chứ.
“Ừ.” Lý Thế Nhiên đáp một tiếng, trước khi rời đi còn dặn dò Cao Bân: “Đưa tất cả tài liệu bệnh án của Hứa Như tới nhà tổ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.