Hôn Nhân Gượng Ép: Xin Hãy Buông Tha Cho Em
Chương 29: Tôi biết em thích [H+]
lacyy
14/10/2023
Hoắc Đông Quân lợi dụng lúc Dương Tuyết Hoa mở miệng, hắn liền tiến đến hôn
sâu hơn, gần như là đang cắn mút môi cô chứ không phải chỉ là một cái
hôn thông thường giữa các cặp đôi. Dù sao đây mới chính là kiểu hôn mà
hắn thích chứ không phải ba cái chạm môi hờ hững như các cặp đôi mới
yêu…
“Dừng lại đi mà…”
Dương Tuyết Hoa đẩy được Hoắc Đông Quân ra, cô đưa tay bắt lấy cái tay đang đụng chạm vào cơ thể mình, sau đó dùng ánh mắt cầu xin nhìn hắn…
“Về giường đi mà…”
Hoắc Đông Quân nhìn vào gương mặt cầu xin của Dương Tuyết Hoa lại không hề cảm thấy thương xót cho cô, ngược lại hắn càng cảm thấy kích thích và muốn làm tiếp chuyện còn đang dang dở…
“Tôi không thích!”
Hoắc Đông Quân cố tình cọ xát phía dưới vào người Dương Tuyết Hoa khiến cô lo sợ mà bám chặt lấy vai hắn, từ trước đến nay cả hai chưa làm ở môi trường kì lạ này bao giờ nên cô thật sự cảm thấy có chút sợ hãi…
Hoắc Đông Quân không thể cứ thế mà cho vào, hắn hơi đẩy người Dương Tuyết Hoa ra để ngậm lấy *** *** *** đang dựng thẳng trước ngực cô, bàn tay nghịch ngợm bắt đầu chạm sâu vào nơi nhạy cảm khiêu khích lý trí của Dương Tuyết Hoa…
“Ưm…a…”
Dương Tuyết Hoa hơi ngửa đầu ra sau, dù có không thích đi chăng nữa nhưng nếu cô bị hắn kích thích kiểu này thì cô thật sự không thể chịu đựng nổi. Cảm giác ngứa ngáy bắt đầu lan ra khắp cơ thể khiến Dương Tuyết Hoa cứ vô thức rên rỉ bên tai Hoắc Đông Quân…
“Tôi biết là em thích mà…”
Hoắc Đông Quân cảm thấy việc mở rộng đã đủ, hắn hơi nâng người Dương Tuyết Hoa lên để cậu nhỏ của mình có thể tiến vào bên trong cô một cách dễ dàng. Do cả hai ở trong nước nên khi Hoắc Đông Quân hoàn toàn vào bên trong cơ thể của Dương Tuyết Hoa thì cô lại cảm thấy bụng mình như trương lên vậy…
“Khó chịu quá…”
Dương Tuyết Hoa nhăn mặt muốn đứng dậy để rút thứ kia ra thì Hoắc Đông Quân lại nắm eo cô kéo mạnh xuống khiến cô hoảng đến nỗi khóc nấc cả lên, giọng nói uỷ khuất liên tục than trách hắn…
“Anh bị điên à, em đã bảo là khó chịu rồi mà, anh học nhiều như vậy mà không hiểu lời em nói hả?”
Hoắc Đông Quân kéo Dương Tuyết Hoa lại để hôn lên môi cô dỗ dành, hắn cũng chịu khó giữ nguyên một lúc để Dương Tuyết Hoa bớt sợ hãi thì mới di chuyển…
“Ôm chặt tôi đi…”
Dương Tuyết Hoa sụt sịt nhưng cũng ôm chặt lấy Hoắc Đông Quân, ngay lập tức hắn liền đứng dậy khỏi mặt nước, bên dưới càng được đà vào sâu bên trong cơ thể của cô hơn…
“Nếu em không thích thì chúng ta về giường…”
Hoắc Đông Quân bước ra khỏi bồn tắm, hắn ôm chặt lấy Dương Tuyết Hoa vì sợ cô sẽ ngã xuống, nhưng cô còn ôm chặt lấy cổ hắn hơn hắn nghĩ. Có điều mỗi bước đi của hắn khiến nơi giao hợp của hai người cứ vô tình va vào nhau khiến Dương Tuyết Hoa cắn chặt môi mình để không phát ra những tiếng rên rỉ kì lạ…
Hoắc Đông Quân đặt Dương Tuyết Hoa nằm xuống giường, hắn cúi xuống hôn cô liền tiếp tục ra vào, nhưng đột nhiên Dương Tuyết Hoa lại nhíu chặt mày, cô dùng chút lý trí cuối cùng để cắn mạnh lên môi Hoắc Đông Quân khiến hắn bị đau mà buông cô ra…
“Rút ra, anh bỏ em ra…”
Dương Tuyết Hoa chợt nhận ra Hoắc Đông Quân còn chưa mang biện pháp an toàn, cô xoay người muốn tách ra khỏi hắn nhưng lại bị hắn nắm chân kéo mạnh liền khiến nơi giao hợp của cả hai bất giác chạm mạnh vào nhanh…
“Này, em làm cái trò gì vậy hả?”
Dương Tuyết Hoa sợ hãi lắc đầu, giọng nói của cô vì quá gấp rút mà trở nên ngắt quãng…
“Anh chưa mang bao, anh buông em ra đi…”
Hoắc Đông Quân cũng quên mất chuyện đó, nhưng hiện tại hắn đang rất thoải mái nên không muốn buông Dương Tuyết Hoa ra. Thật ra để mà nói thì bây giờ hắn buông cô ra cũng không thể đề phòng một trăm phần trăm được…
“Không mang thai đâu, yên tâm đi…”
Dương Tuyết Hoa nằm yên nhìn Hoắc Đông Quân, nhưng sau đó cô lại khẽ nhắm mắt để mặc hắn muốn làm gì thì làm. Ngay từ đầu mong muốn của cô không quan trọng, đôi khi hắn đối xử tốt với cô chỉ đơn giản là để dỗ cô trở thành một người ngoan ngoãn mà thôi. Đến lúc hắn đối xử tệ với cô thì cứ xem như đây là chuyện mà một con nợ như cô xứng đáng được nhận…
Việc Dương Tuyết Hoa khóc lóc khi cả hai phát sinh quan hệ đã là chuyện quá quen thuộc với Hoắc Đông Quân nên hắn không để tâm cho lắm. Dù sao sáng mai cô vẫn sẽ ổn thôi, cô vẫn sẽ ngoan ngoãn mà cư xử đúng mực với hắn. Thật ra chỉ cần cô không khiến hắn tức giận thì hắn sẽ đối xử tốt với cô.
Suốt cả quá trình Dương Tuyết Hoa không hề ôm Hoắc Đông Quân, trong đầu cô đang xuất hiện hàng vạn cảm giác lo sợ khó nói thành lời khiến tâm trí cô rối bời. Dường như đêm nay chỉ có mỗi Hoắc Đông Quân tận hưởng cảm giác thoả mãn, còn người nằm dưới hắn vẫn giữ thái độ im lặng…
Lúc Hoắc Đông Quân rời khỏi người Dương Tuyết Hoa thì hắn thấy cô vẫn còn tỉnh táo, bình thường cả hai làm đến cuối cùng thì cô đã vô thức ngất đi, nhưng hôm nay cô vẫn mở mắt mà nhìn lên trần nhà…
“Dừng lại đi mà…”
Dương Tuyết Hoa đẩy được Hoắc Đông Quân ra, cô đưa tay bắt lấy cái tay đang đụng chạm vào cơ thể mình, sau đó dùng ánh mắt cầu xin nhìn hắn…
“Về giường đi mà…”
Hoắc Đông Quân nhìn vào gương mặt cầu xin của Dương Tuyết Hoa lại không hề cảm thấy thương xót cho cô, ngược lại hắn càng cảm thấy kích thích và muốn làm tiếp chuyện còn đang dang dở…
“Tôi không thích!”
Hoắc Đông Quân cố tình cọ xát phía dưới vào người Dương Tuyết Hoa khiến cô lo sợ mà bám chặt lấy vai hắn, từ trước đến nay cả hai chưa làm ở môi trường kì lạ này bao giờ nên cô thật sự cảm thấy có chút sợ hãi…
Hoắc Đông Quân không thể cứ thế mà cho vào, hắn hơi đẩy người Dương Tuyết Hoa ra để ngậm lấy *** *** *** đang dựng thẳng trước ngực cô, bàn tay nghịch ngợm bắt đầu chạm sâu vào nơi nhạy cảm khiêu khích lý trí của Dương Tuyết Hoa…
“Ưm…a…”
Dương Tuyết Hoa hơi ngửa đầu ra sau, dù có không thích đi chăng nữa nhưng nếu cô bị hắn kích thích kiểu này thì cô thật sự không thể chịu đựng nổi. Cảm giác ngứa ngáy bắt đầu lan ra khắp cơ thể khiến Dương Tuyết Hoa cứ vô thức rên rỉ bên tai Hoắc Đông Quân…
“Tôi biết là em thích mà…”
Hoắc Đông Quân cảm thấy việc mở rộng đã đủ, hắn hơi nâng người Dương Tuyết Hoa lên để cậu nhỏ của mình có thể tiến vào bên trong cô một cách dễ dàng. Do cả hai ở trong nước nên khi Hoắc Đông Quân hoàn toàn vào bên trong cơ thể của Dương Tuyết Hoa thì cô lại cảm thấy bụng mình như trương lên vậy…
“Khó chịu quá…”
Dương Tuyết Hoa nhăn mặt muốn đứng dậy để rút thứ kia ra thì Hoắc Đông Quân lại nắm eo cô kéo mạnh xuống khiến cô hoảng đến nỗi khóc nấc cả lên, giọng nói uỷ khuất liên tục than trách hắn…
“Anh bị điên à, em đã bảo là khó chịu rồi mà, anh học nhiều như vậy mà không hiểu lời em nói hả?”
Hoắc Đông Quân kéo Dương Tuyết Hoa lại để hôn lên môi cô dỗ dành, hắn cũng chịu khó giữ nguyên một lúc để Dương Tuyết Hoa bớt sợ hãi thì mới di chuyển…
“Ôm chặt tôi đi…”
Dương Tuyết Hoa sụt sịt nhưng cũng ôm chặt lấy Hoắc Đông Quân, ngay lập tức hắn liền đứng dậy khỏi mặt nước, bên dưới càng được đà vào sâu bên trong cơ thể của cô hơn…
“Nếu em không thích thì chúng ta về giường…”
Hoắc Đông Quân bước ra khỏi bồn tắm, hắn ôm chặt lấy Dương Tuyết Hoa vì sợ cô sẽ ngã xuống, nhưng cô còn ôm chặt lấy cổ hắn hơn hắn nghĩ. Có điều mỗi bước đi của hắn khiến nơi giao hợp của hai người cứ vô tình va vào nhau khiến Dương Tuyết Hoa cắn chặt môi mình để không phát ra những tiếng rên rỉ kì lạ…
Hoắc Đông Quân đặt Dương Tuyết Hoa nằm xuống giường, hắn cúi xuống hôn cô liền tiếp tục ra vào, nhưng đột nhiên Dương Tuyết Hoa lại nhíu chặt mày, cô dùng chút lý trí cuối cùng để cắn mạnh lên môi Hoắc Đông Quân khiến hắn bị đau mà buông cô ra…
“Rút ra, anh bỏ em ra…”
Dương Tuyết Hoa chợt nhận ra Hoắc Đông Quân còn chưa mang biện pháp an toàn, cô xoay người muốn tách ra khỏi hắn nhưng lại bị hắn nắm chân kéo mạnh liền khiến nơi giao hợp của cả hai bất giác chạm mạnh vào nhanh…
“Này, em làm cái trò gì vậy hả?”
Dương Tuyết Hoa sợ hãi lắc đầu, giọng nói của cô vì quá gấp rút mà trở nên ngắt quãng…
“Anh chưa mang bao, anh buông em ra đi…”
Hoắc Đông Quân cũng quên mất chuyện đó, nhưng hiện tại hắn đang rất thoải mái nên không muốn buông Dương Tuyết Hoa ra. Thật ra để mà nói thì bây giờ hắn buông cô ra cũng không thể đề phòng một trăm phần trăm được…
“Không mang thai đâu, yên tâm đi…”
Dương Tuyết Hoa nằm yên nhìn Hoắc Đông Quân, nhưng sau đó cô lại khẽ nhắm mắt để mặc hắn muốn làm gì thì làm. Ngay từ đầu mong muốn của cô không quan trọng, đôi khi hắn đối xử tốt với cô chỉ đơn giản là để dỗ cô trở thành một người ngoan ngoãn mà thôi. Đến lúc hắn đối xử tệ với cô thì cứ xem như đây là chuyện mà một con nợ như cô xứng đáng được nhận…
Việc Dương Tuyết Hoa khóc lóc khi cả hai phát sinh quan hệ đã là chuyện quá quen thuộc với Hoắc Đông Quân nên hắn không để tâm cho lắm. Dù sao sáng mai cô vẫn sẽ ổn thôi, cô vẫn sẽ ngoan ngoãn mà cư xử đúng mực với hắn. Thật ra chỉ cần cô không khiến hắn tức giận thì hắn sẽ đối xử tốt với cô.
Suốt cả quá trình Dương Tuyết Hoa không hề ôm Hoắc Đông Quân, trong đầu cô đang xuất hiện hàng vạn cảm giác lo sợ khó nói thành lời khiến tâm trí cô rối bời. Dường như đêm nay chỉ có mỗi Hoắc Đông Quân tận hưởng cảm giác thoả mãn, còn người nằm dưới hắn vẫn giữ thái độ im lặng…
Lúc Hoắc Đông Quân rời khỏi người Dương Tuyết Hoa thì hắn thấy cô vẫn còn tỉnh táo, bình thường cả hai làm đến cuối cùng thì cô đã vô thức ngất đi, nhưng hôm nay cô vẫn mở mắt mà nhìn lên trần nhà…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.