Chương 73: Lần Đầu Chủ Động
Vô Nhất Vô Bửu
31/07/2023
Kim Long Thành đưa Mộ Dương về nhà, Tạ Như Phương nói cô đã ngủ, anh mở cửa phòng kiểm tra thì thấy Ninh Hi nằm yên trên giường rồi.
Mộ Dương yên tâm đóng cửa phòng lại, anh ra ngoài lấy nước uống, nhìn bát cháo cô đang ăn dở anh cầm lên xem, Mộ Dương ngửi thấy mùi gì đó.
"Chị bỏ thuốc vào đây?" Mộ Dương hỏi.
Tạ Như Phương giật mình quay đầu lại, Kim Long Thành cũng đưa mắt nhìn cô.
"Em ấy ngủ dậy không thấy cậu đâu liền náo loạn cả lên, nên tôi mới..." Bất đắc dĩ cô mới làm thế thôi, chứ cứ để Ninh Hi ngồi đó lẩm bẩm một mình rồi làm đau mình cô không nỡ.
"Lần sau đừng làm vậy nữa." Mộ Dương đem bát cháo đổ đi rồi nói.
Anh biết cô bị đả kích rất nặng, tâm lý cũng bất ổn, nhưng anh không muốn để cô dùng đến thuốc mới có thể ngủ ngon được.
"Tôi biết."
"Nhưng cậu không nhận ra sao?" Tạ Như Phương hỏi.
Mộ Dương quay đầu lại nhìn cô.
"Lúc trước cậu bỏ mặc em ấy, đến khi em ấy bị mù, bị cậu bỏ rơi một mình tự sinh tự diệt, sống trong bóng tối nhưng em ấy chưa từng biểu hiện rõ là mình đang sợ hãi, khóc lóc hay mở miệng cầu xin sự giúp đỡ từ cậu."
"Đến cả việc sảy thai...nó đau đớn đến mức nào em ấy cũng chưa từng..."
Mộ Dương nhăn mặt.
"Còn lần này, vì chuyện như thế này em ấy lại đả kích như thế cậu có biết vì sao không?"
"Vì trước đó Ninh Hi không có cậu, bây giờ đã có cậu ở bên cạnh. Ninh Hi...đã biết dựa dẫm vào cậu rồi." Tạ Như Phương nói.
"Ninh Hi trước đây chịu khổ, em ấy luôn tỏ ra hiểu chuyện, bị gia đình cậu bắt nạt ức hiếp, đối xử thậm tệ, đến cả việc sảy thai hay bị mù, bị bỏ rơi, em ấy vẫn cam chịu chịu đựng một mình."
"Lúc đó...em ấy không có cậu bên cạnh. Mộ Dương, cậu hiểu tôi nói gì không? Cậu lúc này là điểm tựa duy nhất đối với em ấy, Ninh Hi xem cậu là người quan trọng, rất rất quan trọng."
"..."
Kim Long Thành đi đến vỗ vai cô, anh lắc đầu ý bảo cô đừng nói gì nữa.
Tạ Như Phương cũng im lặng, cô thở dài: "Tôi chỉ muốn nói cho cậu hiểu."
"Cậu về rồi thì chúng tôi cũng đi đây."
"Thời gian này nhờ cậu chăm sóc cho Ninh Hi vậy."
...
Ba giờ sáng.
Mộ Dương vẫn chưa ngủ, anh ngồi bên cửa sổ rồi thở dài.
Từ Ninh Hi mơ hồ ngồi lên, cô không khóc không quấy, xuống giường đi đến chỗ anh.
"Mộ Dương."
Anh giật mình quay đầu lại.
"Em...em thức rồi sao?" Anh đưa tay kéo cô ngồi vào lòng mình.
"Mặt anh sao vậy?"
"Không sao đâu em." Anh vỗ về cô.
Từ Ninh Hi dựa đầu vào lòng anh, cô hỏi anh: "Anh...cảm xúc lúc này của anh như thế nào vậy?"
"Phức tạp, lẫn lộn, anh không biết nên nói như thế nào nữa." Mộ Dương rối bời.
"Anh có thấy em bẩn không?" Cô bất giác hỏi anh.
Mộ Dương im lặng.
"Anh cứ trả lời đi." Từ Ninh Hi ngẩng đầu lên nói.
Mộ Dương gật đầu: "Nhưng...đó là lúc mới xảy ra chuyện."
"Anh thừa nhận với em, trước đây anh tìm đến bạn tình chỉ vì xem họ như một món đồ, chỉ cần bỏ tiền ra liền trở thành của mình." Mộ Dương nói.
"Em cũng vậy sao? Chỉ thích hợp làm bạn tình với anh?"
Mộ Dương lắc đầu: "Em là vợ anh, em khác với họ."
"Anh xin lỗi vì đã có suy nghĩ đó với em, anh ích kỉ, anh chỉ nghĩ cho bản thân mình, từ trước đến nay đứng ở trên cao anh cứ nghĩ mình có tiền, có quyền cái gì mình sẽ mua được và có được." Mộ Dương đặt tay lên má cô.
"Nhưng mà...em thì khác."
"Cho dù có nhiều tiền, anh cũng không thể làm em hạnh phúc được."
Cô mỉm cười: "Em rất hạnh phúc khi có anh bên cạnh."
"Mộ Dương...em không hề biết người đàn ông đó là ai, em bị hại, em cứ nghĩ người đêm đó chính là anh..."
Cô vươn lên chiếm lấy môi anh.
"Mộ Dương...cơ thể em bị váy bẩn rồi...anh có thể giúp em rửa sạch nó không?"
"Mộ Dương, làm tình đi." Từ Ninh Hi nhìn anh.
Mộ Dương đưa tay ôm chặt lấy cô: "Ninh Hi, đừng miễn cưỡng bản thân."
Đây là lần đầu cô chủ động làm những chuyện này với anh.
Ninh Hi lắc đầu: "Em muốn anh."
Mộ Dương cười trong bất lực, anh cũng không thể từ chối cô được nữa, anh tiến tới chiếm lấy cô.
Ninh Hi, anh sẽ đánh dấu chủ quyền của mình lên người em.
...
"Nước có đủ ấm không?" Anh ngồi sau cô hỏi.
"Dễ chịu lắm." Từ Ninh Hi dựa lưng ra sau bồn tắm rồi nói.
Cả hai đều thấm mệt, nên bây giờ cùng nhau ngâm trong nước ấm để thư giãn.
Từ Ninh Hi cũng thấy thoải mái hơn rồi.
"Ninh Hi."
"Em mệt lắm, em muốn nghỉ ngơi."
...
Một tuần sau.
Đã vài ngày trôi qua sau khi Ninh Hi biết chuyện đấy, cô đã dần ổn định tâm trạng hơn nhiều.
Cô bình thường lại, ngồi cùng anh dùng bữa sáng.
Mộ Dương cầm áo vest lên, hôm nay có cuộc họp quan trọng nên anh phải đến công ty sớm, Từ Ninh Hi thấy thế liền đứng dậy chỉnh áo giúp anh.
"Anh đi cẩn thận." Từ Ninh Hi nhẹ nhàng nói.
"Anh biết rồi, em ở nhà có gì cứ gọi cho anh." Mộ Dương mỉm cười nói.
Ninh Hi gật đầu, Mộ Dương hôn cô một cái rồi mới chịu ra khỏi nhà.
Từ Ninh Hi đứng nhìn cánh cửa khép lại, một tuần qua cô đã vui vẻ bình thường trở lại, nhìn thấy cô cười anh cũng vui theo.
Cô ngồi xuống ghế, Từ Ninh Hi ôm mặt bật khóc lớn, cô không thể...duy trì tình trạng này nữa.
Từ Ninh Hi đứng dậy, cô đem đồ ăn sáng anh nấu rồi đổ đi, xong việc cô về phòng, ngồi xuống ghế chải lại mái tóc của mình, nhìn mình trong gương, cô thấy mình thật thảm hại.
Ninh Hi đưa tay cầm bình hoa trên bàn ném xuống sàn, cô cúi xuống nhặt lên một mảnh vỡ. Từ Ninh Hi mỉm cười, cô cầm mảnh vỡ đó đi vào phòng tắm, xả nước đầy bồn tắm rồi ngồi vào trong đó.
Cô đưa cổ tay mình lên: "Mộ Dương...em xin lỗi..."
"Em vốn không xứng đáng với anh nữa."
Cứ như vậy, để em tự kết liễu bản thân đi có được không?
Mộ Dương yên tâm đóng cửa phòng lại, anh ra ngoài lấy nước uống, nhìn bát cháo cô đang ăn dở anh cầm lên xem, Mộ Dương ngửi thấy mùi gì đó.
"Chị bỏ thuốc vào đây?" Mộ Dương hỏi.
Tạ Như Phương giật mình quay đầu lại, Kim Long Thành cũng đưa mắt nhìn cô.
"Em ấy ngủ dậy không thấy cậu đâu liền náo loạn cả lên, nên tôi mới..." Bất đắc dĩ cô mới làm thế thôi, chứ cứ để Ninh Hi ngồi đó lẩm bẩm một mình rồi làm đau mình cô không nỡ.
"Lần sau đừng làm vậy nữa." Mộ Dương đem bát cháo đổ đi rồi nói.
Anh biết cô bị đả kích rất nặng, tâm lý cũng bất ổn, nhưng anh không muốn để cô dùng đến thuốc mới có thể ngủ ngon được.
"Tôi biết."
"Nhưng cậu không nhận ra sao?" Tạ Như Phương hỏi.
Mộ Dương quay đầu lại nhìn cô.
"Lúc trước cậu bỏ mặc em ấy, đến khi em ấy bị mù, bị cậu bỏ rơi một mình tự sinh tự diệt, sống trong bóng tối nhưng em ấy chưa từng biểu hiện rõ là mình đang sợ hãi, khóc lóc hay mở miệng cầu xin sự giúp đỡ từ cậu."
"Đến cả việc sảy thai...nó đau đớn đến mức nào em ấy cũng chưa từng..."
Mộ Dương nhăn mặt.
"Còn lần này, vì chuyện như thế này em ấy lại đả kích như thế cậu có biết vì sao không?"
"Vì trước đó Ninh Hi không có cậu, bây giờ đã có cậu ở bên cạnh. Ninh Hi...đã biết dựa dẫm vào cậu rồi." Tạ Như Phương nói.
"Ninh Hi trước đây chịu khổ, em ấy luôn tỏ ra hiểu chuyện, bị gia đình cậu bắt nạt ức hiếp, đối xử thậm tệ, đến cả việc sảy thai hay bị mù, bị bỏ rơi, em ấy vẫn cam chịu chịu đựng một mình."
"Lúc đó...em ấy không có cậu bên cạnh. Mộ Dương, cậu hiểu tôi nói gì không? Cậu lúc này là điểm tựa duy nhất đối với em ấy, Ninh Hi xem cậu là người quan trọng, rất rất quan trọng."
"..."
Kim Long Thành đi đến vỗ vai cô, anh lắc đầu ý bảo cô đừng nói gì nữa.
Tạ Như Phương cũng im lặng, cô thở dài: "Tôi chỉ muốn nói cho cậu hiểu."
"Cậu về rồi thì chúng tôi cũng đi đây."
"Thời gian này nhờ cậu chăm sóc cho Ninh Hi vậy."
...
Ba giờ sáng.
Mộ Dương vẫn chưa ngủ, anh ngồi bên cửa sổ rồi thở dài.
Từ Ninh Hi mơ hồ ngồi lên, cô không khóc không quấy, xuống giường đi đến chỗ anh.
"Mộ Dương."
Anh giật mình quay đầu lại.
"Em...em thức rồi sao?" Anh đưa tay kéo cô ngồi vào lòng mình.
"Mặt anh sao vậy?"
"Không sao đâu em." Anh vỗ về cô.
Từ Ninh Hi dựa đầu vào lòng anh, cô hỏi anh: "Anh...cảm xúc lúc này của anh như thế nào vậy?"
"Phức tạp, lẫn lộn, anh không biết nên nói như thế nào nữa." Mộ Dương rối bời.
"Anh có thấy em bẩn không?" Cô bất giác hỏi anh.
Mộ Dương im lặng.
"Anh cứ trả lời đi." Từ Ninh Hi ngẩng đầu lên nói.
Mộ Dương gật đầu: "Nhưng...đó là lúc mới xảy ra chuyện."
"Anh thừa nhận với em, trước đây anh tìm đến bạn tình chỉ vì xem họ như một món đồ, chỉ cần bỏ tiền ra liền trở thành của mình." Mộ Dương nói.
"Em cũng vậy sao? Chỉ thích hợp làm bạn tình với anh?"
Mộ Dương lắc đầu: "Em là vợ anh, em khác với họ."
"Anh xin lỗi vì đã có suy nghĩ đó với em, anh ích kỉ, anh chỉ nghĩ cho bản thân mình, từ trước đến nay đứng ở trên cao anh cứ nghĩ mình có tiền, có quyền cái gì mình sẽ mua được và có được." Mộ Dương đặt tay lên má cô.
"Nhưng mà...em thì khác."
"Cho dù có nhiều tiền, anh cũng không thể làm em hạnh phúc được."
Cô mỉm cười: "Em rất hạnh phúc khi có anh bên cạnh."
"Mộ Dương...em không hề biết người đàn ông đó là ai, em bị hại, em cứ nghĩ người đêm đó chính là anh..."
Cô vươn lên chiếm lấy môi anh.
"Mộ Dương...cơ thể em bị váy bẩn rồi...anh có thể giúp em rửa sạch nó không?"
"Mộ Dương, làm tình đi." Từ Ninh Hi nhìn anh.
Mộ Dương đưa tay ôm chặt lấy cô: "Ninh Hi, đừng miễn cưỡng bản thân."
Đây là lần đầu cô chủ động làm những chuyện này với anh.
Ninh Hi lắc đầu: "Em muốn anh."
Mộ Dương cười trong bất lực, anh cũng không thể từ chối cô được nữa, anh tiến tới chiếm lấy cô.
Ninh Hi, anh sẽ đánh dấu chủ quyền của mình lên người em.
...
"Nước có đủ ấm không?" Anh ngồi sau cô hỏi.
"Dễ chịu lắm." Từ Ninh Hi dựa lưng ra sau bồn tắm rồi nói.
Cả hai đều thấm mệt, nên bây giờ cùng nhau ngâm trong nước ấm để thư giãn.
Từ Ninh Hi cũng thấy thoải mái hơn rồi.
"Ninh Hi."
"Em mệt lắm, em muốn nghỉ ngơi."
...
Một tuần sau.
Đã vài ngày trôi qua sau khi Ninh Hi biết chuyện đấy, cô đã dần ổn định tâm trạng hơn nhiều.
Cô bình thường lại, ngồi cùng anh dùng bữa sáng.
Mộ Dương cầm áo vest lên, hôm nay có cuộc họp quan trọng nên anh phải đến công ty sớm, Từ Ninh Hi thấy thế liền đứng dậy chỉnh áo giúp anh.
"Anh đi cẩn thận." Từ Ninh Hi nhẹ nhàng nói.
"Anh biết rồi, em ở nhà có gì cứ gọi cho anh." Mộ Dương mỉm cười nói.
Ninh Hi gật đầu, Mộ Dương hôn cô một cái rồi mới chịu ra khỏi nhà.
Từ Ninh Hi đứng nhìn cánh cửa khép lại, một tuần qua cô đã vui vẻ bình thường trở lại, nhìn thấy cô cười anh cũng vui theo.
Cô ngồi xuống ghế, Từ Ninh Hi ôm mặt bật khóc lớn, cô không thể...duy trì tình trạng này nữa.
Từ Ninh Hi đứng dậy, cô đem đồ ăn sáng anh nấu rồi đổ đi, xong việc cô về phòng, ngồi xuống ghế chải lại mái tóc của mình, nhìn mình trong gương, cô thấy mình thật thảm hại.
Ninh Hi đưa tay cầm bình hoa trên bàn ném xuống sàn, cô cúi xuống nhặt lên một mảnh vỡ. Từ Ninh Hi mỉm cười, cô cầm mảnh vỡ đó đi vào phòng tắm, xả nước đầy bồn tắm rồi ngồi vào trong đó.
Cô đưa cổ tay mình lên: "Mộ Dương...em xin lỗi..."
"Em vốn không xứng đáng với anh nữa."
Cứ như vậy, để em tự kết liễu bản thân đi có được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.