Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Quyển 5 - Chương 179: Chương 103.2
Cẩm Tố Lưu Niên
13/09/2018
【103】 Đại Kết Cục (Hạ) (2)
Editor: Tâm Thường Lạc
Cận Tử Kỳ biết rõ vào lúc này không thể kiểu cách mà khiêm nhường, nhanh nhẹn bò lên trên nóc tủ, sau đó nhờ sự giúp đỡ của Tống Kỳ Diễn và Lương Nhất Thần mà thuận lợi bò vào ống thông gió, chỉ là bên trong mùi xông đến khiến cô suýt chút nữa ho khan lên.
Cô vội vã bịt miệng mũi, nhanh chóng kiềm chế đè xuống tiếng ho khan trong cổ họng.
Ngay sau đó Tống Kỳ Diễn và Lương Nhất Thần lại đưa Tần Viễn lên đó trước, Cận Tử Kỳ ở bên trong đỡ một tay.
Sau đó Tống Kỳ Diễn và Lương Nhất Thần mới lần lượt bò lên.
Sau khi Tống Kỳ Diễn đi lên thì Lương Nhất Thần đưa tấm cửa gió đã dỡ xuống tới, chờ Lương Nhất Thần bò lên rồi, anh ta mới đặt tấm cửa gió lại miệng ống thông gió, dùng mấy sợi vải tìm được bên dưới cố định tấm cửa gió lại.
Chỉ cần không phải người chuyên môn tới kiểm tra, từ phía dưới phòng tạp hóa cũng sẽ không nhận ra cửa sổ thoát khí này từng bị người ta tháo xuống.
"Đại ca, chỗ này có khe hở!"
Bên ngoài phòng tạp hóa truyền đến tiếng gọi ầm ĩ kích động của tên du côn.
"Tranh thủ thời gian bò lên phía trước."
Trán Tống Kỳ Diễn có mồ hôi, nhỏ xuống dọc theo khuôn mặt, hắn ép giọng ra lệnh.
Lương Nhất Thần chính là người có đủ nhất sức chiến đấu trong bốn người, anh ta cầm súng chủ động bò tới phía trước đội ngũ.
"Em hãy theo Nhất Thần, anh dẫn Tần Viễn ở phía sau."
Tống Kỳ Diễn nói với Cận Tử Kỳ xong, xoay người dìu lấy Tần Viễn: "Có thể chịu đựng không?"
Môi Tần Viễn đã mất màu máu, nhưng anh vẫn ra vẻ không sao mà khẽ cười: "Vẫn chưa chết, đi thôi."
Bốn người nín thở giấu đi tiếng, ở trong đường ống thông gió cao đến một thước cố gắng hết mức không phát ra tiếng động mà yên lặng bò đi.
Cận Tử Kỳ thỉnh thoảng quay đầu, nhìn Tống Kỳ Diễn và Tần Viễn đều chỉ có thể sử dụng một cánh tay chống thân thể mà bò lết, trong lòng không thể nói ra là mùi vị gì, nhưng cô cũng hiểu rõ vào lúc này, không có cách khác ...
Cách trần nhà hơi mỏng, họ rõ ràng nghe được cửa của phòng tạp hóa không ngừng bị đập ra.
Những tên du côn kia không ngừng nói chuyện với nhau bằng tiếng Đức.
Rất nhanh, phòng tạp hóa đã bị phá ra, đám du côn bay vọt vào bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.
Loại cảm giác kẻ địch gần trong gang tấc, khiến người ta sợ hãi đến mức giống như mỗi lỗ chân lông bị ngâm ở trong nước đá thật đáng sợ.
Không biết bò đi bao lâu, Cận Tử Kỳ cảm thấy đầu gối của mình cũng muốn rách nát rồi, tiếng động của những người kia cũng dần dần đi xa, mới nghe được Lương Nhất Thần nhỏ giọng mở miệng: "Trước tiên dừng lại ở trong này một chút."
Đột nhiên dừng lại, một mặt là lo ngại đến hai người bị thương trong đội ngũ, còn có một nguyên nhân --
Cận Tử Kỳ thấy được phía trước là chỗ giao nhau của đường ống cao khoảng hai mét tương đối rộng rãi.
Nói cách khác, họ sắp gặp phải một sự lựa chọn.
Mấy người họ như đống bùn nhão co quắp tê liệt ngồi xuống, giúp nhau dựa vào lưng đối phương, không ngừng thở dốc.
Lương Nhất Thần nói: "Vừa rồi tôi đã nhìn thấy, phía dưới không phải là hành lang, sẽ không có người đi qua."
Im lặng đã lâu, lúc này Tần Viễn đột nhiên nói: "Kỳ Diễn, giúp tôi lấy viên đạn ra."
Hiện tại lấy viên đạn ra sao?
Giọng điệu của Tần Viễn thản nhiên, giống như đang nói khí trời hôm nay rất tốt.
Thế nhưng những lời này của anh lại làm cho tâm trạng của mọi người đều run lên.
Mặc dù ai cũng biết, trong loại hoàn cảnh này mà lấy viên đạn ra quả thật là nhiệm vụ không thể nào.
"Không được, không có rượu cồn và dụng cụ y tế chuyên môn nên bây giờ mà lấy viên đạn ra quả thật giống như muốn chết!"
Lương Nhất Thần là người đầu tiên đứng ra phản đối.
Đến lúc đó nếu như không chịu nổi đau đớn, kêu to một tiếng thì toàn bộ họ Game Over!
Huống hồ vết thương do bị đạn bắn nếu như xử trí không kịp, vết thương bị tổn thương lần thứ hai, như vậy sau đó có thể bộc phát nhiễm trùng nguy hiểm càng lớn hơn.
"Nếu như bây giờ không lấy ra, tôi sợ vấn đề càng lớn."
Ngữ khí của Tần Viễn rất kiên định, quay đầu nhìn Tống Kỳ Diễn, "Giúp tôi lấy ra đi."
Tống Kỳ Diễn lẳng lặng cùng Tần Viễn nhìn nhau, hồi lâu sau, môi mỏng hé mở: "Nhất Thần, đưa con dao quân dụng Thụy Sỹ và cái bật lửa cho tôi."
Lương Nhất Thần nhìn ra Tống Kỳ Diễn muốn làm gì, kêu lên: "Cậu điên rồi hả?"
"Nếu không thì sao? Cậu cho rằng còn có chủ ý gì tốt?"
"Thế nhưng nếu lấy không được thì xảy ra án mạng đó!"
Tuy rằng cuộc sống của Lương Nhất Thần cũng trải qua đao kiếm đổ máu, nhưng đối với sinh mệnh của đồng đội thì cực kỳ coi trọng.
Anh ta không hy vọng làm bất kỳ chuyện gì có tính phiêu lưu mạo hiểm.
Tống Kỳ Diễn không để ý anh ta, mà nhìn về phía Cận Tử Kỳ: "Đợi lát nữa giúp anh giữ lấy cậu ta một chút."
Đối với Tần Viễn mà nói, so với Lương Nhất Thần, e rằng Cận Tử Kỳ càng có tác dụng là thuốc giảm đau.
Mặc dù trong lòng Tống Kỳ Diễn không vui, nhưng đối đầu với kẻ địch mạnh như vậy thì quyết định hy sinh cái tôi.
Cận Tử Kỳ biết Tống Kỳ Diễn dự định lấy viên đạn ra, tuy rằng làm như vậy có phần phiêu lưu mạo hiểm, nhưng viên đạn ở trong cơ thể Tần Viễn càng lâu, đối với vết thương của anh tác hại càng lớn, trước đó lần Tống Kỳ Diễn bị thương cũng bởi vì không kịp thời lấy viên đạn ra, phát sốt mấy ngày liền.
Vào lúc này, mấy người họ ai cũng không muốn nhìn thấy có một người trong đó ngã xuống.
Cận Tử Kỳ gật đầu, "Được."
Lương Nhất Thần thấy ý mọi người đã quyết, không còn cách nào khác, đành phải đưa dao quân dụng và cái bật lửa.
"Thật đúng là một người so với một người không sợ chết."
Tần Viễn cười khổ một tiếng: "Nếu như có biện pháp tốt hơn, tôi cũng không muốn mạo hiểm."
Tống Kỳ Diễn đã dùng cái bật lửa sát trùng cho cây dao găm Thụy Sĩ.
Nhiệt độ trong toàn bộ đường ống thông gió cũng ngay lập tức vì ngọn lửa nhỏ đó mà dâng cao lên.
"Ở trong đường ống thông gió mà dám dùng bật lửa, cậu cũng có thể được coi là người đầu tiên xưa nay!"
Lương Nhất Thần đối với mấy vị nhân sĩ độc đáo này vừa bội phục vừa không nói được gì, chỉ đáng thương cho cái mạng nhỏ của mình, nếu không chú ý sẽ có thể ...
Nét mặt của Tống Kỳ Diễn căng cứng, chuyên chú nhìn chằm chằm con dao quân dụng bị ngọn lửa đốt nóng, trên mặt cũng mồ hôi tuôn như mưa.
Lương Nhất Thần đột nhiên vỗ đầu của mình: "Tôi nhớ ra rồi, lúc nảy khi bò qua, hình như tôi nhìn thấy có căn phòng rất giống phòng châm cứu, trong đó hẳn là có rượu tinh và băng gạc!"
"Thật sao?" Cận Tử Kỳ vui mừng nhìn Lương Nhất Thần, nhưng ngay sau đó liền thất vọng rồi.
Không nói bây giờ họ đang chạy bán sống bán chết, cho dù là quay trở lại, vẫn chưa biết tìm được căn phòng đó hay không.
"Các người chờ ở chỗ này, tôi đi một chút lập tức sẽ trở lại."
Lương Nhất Thần giắt khẩu súng lên trên đai lưng, liền chuẩn bị bò trở lại, nhưng Cận Tử Kỳ đã gọi anh ta.
"Đợi một chút, bộ dạng này của anh làm sao có thể mở cửa gió trên trần nhà?"
Dao găm Thụy Sĩ đã đưa cho Tống Kỳ Diễn dùng, chẳng lẽ muốn dùng tay không sao? Vậy động tĩnh không khỏi có phần quá lớn.
Lương Nhất Thần trầm ngâm một hồi, nhìn Cận Tử Kỳ hỏi: "Có kềm móng tay không?"
Kềm móng tay?
Cận Tử Kỳ lục lọi trong chiếc túi mà mình còn chưa ném đi, thật sự tìm được một cái.
Lương Nhất Thần cầm kềm móng tay trong lòng bàn tay vuốt vuốt, tràn đầy tự tin mà khẽ cười: "Yên tâm đi!"
Nói xong anh ta liền hoạt động thân thể, bắt đầu bò lại đường lúc đến.
Trong bóng tối, một ngọn lửa nhỏ lóe lên ánh lửa, chỉ còn mỗi ba người Tống Kỳ Diễn, Tần Viễn và Cận Tử Kỳ.
"Em cởi bỏ áo của cậu ta ra." Tống Kỳ Diễn cũng không quay đầu lại nói.
Cận Tử Kỳ nhìn Tần Viễn, gương mặt tái nhợt của anh đang nhìn cô mỉm cười.
Cô cẩn thận cởi Âu phục của anh ra, không chú ý đụng phải cánh tay, anh thoáng hít một hơi.
Ngón tay của Cận Tử Kỳ cọ xát qua da của anh, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh nóng rực, lo lắng mà liếc nhìn anh một cái.
Tần Viễn nhìn bộ dạng cô lo lắng cho mình, vết thương vốn đau đớn không chịu được lập tức hơi dịu đi.
Tay của anh chậm rãi bao phủ, bắt lấy tay của cô, nhìn cô, không lên tiếng.
Cận Tử Kỳ bị anh nắm rất chặt, muốn tránh thoát nhưng vừa nhìn thấy cánh tay anh máu tươi đầm đìa thì dừng lại.
Tống Kỳ Diễn ở bên cạnh nhìn, nhưng cũng không giống như ngày xưa giật Tần Viễn ra.
Dù sao, một vết đạn này của Tần Viễn là chịu thay cho hắn.
Mặt hắn không cảm xúc nói với Cận Tử Kỳ: "Lúc anh lấy viên đạn ra cho cậu ta thì em hãy giữ chặt cậu ta lại, tuyệt đối chớ lộn xộn."
Cận Tử Kỳ gật đầu, cũng bất chấp nam nữ khác biệt, để Tần Viễn tựa ở trên đùi của mình, sau đó lấy tay ép chặt hai tay của Tần Viễn, ngẩng đầu đưa mắt ám hiệu với Tống Kỳ Diễn: Bắt đầu đi!
Mũi dao đi vào làn da và cơ thể, Tần Viễn rên rỉ ra tiếng, phản xạ có điều kiện muốn giãy dụa.
Cận Tử Kỳ thấy mình không giữ được Tần Viễn người cao ngựa lớn, không còn cách nào khác, đành phải dùng thân thể của mình đè anh ta lại.
Tần Viễn cảm nhận được có một sự mềm mại bao phủ ở trên người mình, trong mũi miệng là một tràn hương thơm, cảm xúc vốn bởi vì đau đớn mà gắt gỏng dần dần bình phục, gân xanh bên trán và trên cổ cũng chầm chậm ẩn xuống, anh cầm lấy tay của Cận Tử Kỳ, cúi đầu thở dốc.
Tay Cận Tử Kỳ bị anh giữ chặt trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi ướt đẫm, nhưng vẫn lặng im bất động.
Trong không gian nhỏ hẹp và bóng tối vô biên, tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc.
Cận Tử Kỳ cảm thấy máu toàn thân như bị nấu sôi lên khiến thân thể toán loạn, cô cắn chặt răng, thậm chí có thể nếm chút mùi máu ngai ngái ...
"Được rồi!"
Tống Kỳ Diễn phun ra một hơi đầy bực bội, máu đen đầy trong tay có một viên đạn.
Cận Tử Kỳ vừa muốn buông Tần Viễn ra, bên hông đã bị siết chặt, Tần Viễn ngăn cô đứng dậy.
Tần Viễn đau đớn khiến trên trán toàn là mồ hôi, vẻ mặt mệt mỏi, nhưng đôi con ngươi lại phá lệ mà có hồn.
"Anh không ngờ, có một ngày anh còn có thể đứng ở bên cạnh em mà bảo vệ cho em."
Khóe miệng của anh vẽ lên nụ cười nhạt, dường như tất cả đau khổ chịu đựng hiện tại đều là cam tâm tình nguyện.
Cận Tử Kỳ lại làm bộ nhìn không hiểu thâm tình trong mắt anh.
"Cảm ơn anh, nếu không phải nhờ anh, có lẽ hiện tại người phải chịu móc viên đạn ra chính là Kỳ Diễn rồi."
Tần Viễn nhìn cô, mắt không tập trung, chậm rãi giơ tay trái lên, như đang muốn sờ mặt cô.
Cận Tử Kỳ giật mình, theo bản năng tránh đi, dạt sang một bên.
"Tần Viễn, đừng khiêu chiến giới hạn cuối cùng của tôi."
Một bàn tay to dính máu ở ngang không trung duỗi ra giữ lấy cổ tay của Tần Viễn, thật chặt.
Cận Tử Kỳ quay đầu, chỉ thấy sắc con ngươi mắt của Tống Kỳ Diễn u ám nhìn Tần Viễn chằm chằm.
"Khiến người phụ nữ của mình lo lắng cho cậu như vậy, bởi vì tin rằng cậu không chết, một thân một mình đi đến nước ngoài, lại đi sâu vào đầm rồng hang hổ, bị người mà mình tin cậy không có dấu hiệu nào mà phản bội, Tống Kỳ Diễn, cậu cảm thấy mình làm đúng sao?"
Hai người đàn ông này bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí ngay lập tức căng thẳng lên.
Lời của Tần Viễn, khiến Tống Kỳ Diễn nhất thời không phản bác được, chỉ là ánh mắt của hắn càng thêm lạnh lùng.
Editor: Tâm Thường Lạc
Cận Tử Kỳ biết rõ vào lúc này không thể kiểu cách mà khiêm nhường, nhanh nhẹn bò lên trên nóc tủ, sau đó nhờ sự giúp đỡ của Tống Kỳ Diễn và Lương Nhất Thần mà thuận lợi bò vào ống thông gió, chỉ là bên trong mùi xông đến khiến cô suýt chút nữa ho khan lên.
Cô vội vã bịt miệng mũi, nhanh chóng kiềm chế đè xuống tiếng ho khan trong cổ họng.
Ngay sau đó Tống Kỳ Diễn và Lương Nhất Thần lại đưa Tần Viễn lên đó trước, Cận Tử Kỳ ở bên trong đỡ một tay.
Sau đó Tống Kỳ Diễn và Lương Nhất Thần mới lần lượt bò lên.
Sau khi Tống Kỳ Diễn đi lên thì Lương Nhất Thần đưa tấm cửa gió đã dỡ xuống tới, chờ Lương Nhất Thần bò lên rồi, anh ta mới đặt tấm cửa gió lại miệng ống thông gió, dùng mấy sợi vải tìm được bên dưới cố định tấm cửa gió lại.
Chỉ cần không phải người chuyên môn tới kiểm tra, từ phía dưới phòng tạp hóa cũng sẽ không nhận ra cửa sổ thoát khí này từng bị người ta tháo xuống.
"Đại ca, chỗ này có khe hở!"
Bên ngoài phòng tạp hóa truyền đến tiếng gọi ầm ĩ kích động của tên du côn.
"Tranh thủ thời gian bò lên phía trước."
Trán Tống Kỳ Diễn có mồ hôi, nhỏ xuống dọc theo khuôn mặt, hắn ép giọng ra lệnh.
Lương Nhất Thần chính là người có đủ nhất sức chiến đấu trong bốn người, anh ta cầm súng chủ động bò tới phía trước đội ngũ.
"Em hãy theo Nhất Thần, anh dẫn Tần Viễn ở phía sau."
Tống Kỳ Diễn nói với Cận Tử Kỳ xong, xoay người dìu lấy Tần Viễn: "Có thể chịu đựng không?"
Môi Tần Viễn đã mất màu máu, nhưng anh vẫn ra vẻ không sao mà khẽ cười: "Vẫn chưa chết, đi thôi."
Bốn người nín thở giấu đi tiếng, ở trong đường ống thông gió cao đến một thước cố gắng hết mức không phát ra tiếng động mà yên lặng bò đi.
Cận Tử Kỳ thỉnh thoảng quay đầu, nhìn Tống Kỳ Diễn và Tần Viễn đều chỉ có thể sử dụng một cánh tay chống thân thể mà bò lết, trong lòng không thể nói ra là mùi vị gì, nhưng cô cũng hiểu rõ vào lúc này, không có cách khác ...
Cách trần nhà hơi mỏng, họ rõ ràng nghe được cửa của phòng tạp hóa không ngừng bị đập ra.
Những tên du côn kia không ngừng nói chuyện với nhau bằng tiếng Đức.
Rất nhanh, phòng tạp hóa đã bị phá ra, đám du côn bay vọt vào bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.
Loại cảm giác kẻ địch gần trong gang tấc, khiến người ta sợ hãi đến mức giống như mỗi lỗ chân lông bị ngâm ở trong nước đá thật đáng sợ.
Không biết bò đi bao lâu, Cận Tử Kỳ cảm thấy đầu gối của mình cũng muốn rách nát rồi, tiếng động của những người kia cũng dần dần đi xa, mới nghe được Lương Nhất Thần nhỏ giọng mở miệng: "Trước tiên dừng lại ở trong này một chút."
Đột nhiên dừng lại, một mặt là lo ngại đến hai người bị thương trong đội ngũ, còn có một nguyên nhân --
Cận Tử Kỳ thấy được phía trước là chỗ giao nhau của đường ống cao khoảng hai mét tương đối rộng rãi.
Nói cách khác, họ sắp gặp phải một sự lựa chọn.
Mấy người họ như đống bùn nhão co quắp tê liệt ngồi xuống, giúp nhau dựa vào lưng đối phương, không ngừng thở dốc.
Lương Nhất Thần nói: "Vừa rồi tôi đã nhìn thấy, phía dưới không phải là hành lang, sẽ không có người đi qua."
Im lặng đã lâu, lúc này Tần Viễn đột nhiên nói: "Kỳ Diễn, giúp tôi lấy viên đạn ra."
Hiện tại lấy viên đạn ra sao?
Giọng điệu của Tần Viễn thản nhiên, giống như đang nói khí trời hôm nay rất tốt.
Thế nhưng những lời này của anh lại làm cho tâm trạng của mọi người đều run lên.
Mặc dù ai cũng biết, trong loại hoàn cảnh này mà lấy viên đạn ra quả thật là nhiệm vụ không thể nào.
"Không được, không có rượu cồn và dụng cụ y tế chuyên môn nên bây giờ mà lấy viên đạn ra quả thật giống như muốn chết!"
Lương Nhất Thần là người đầu tiên đứng ra phản đối.
Đến lúc đó nếu như không chịu nổi đau đớn, kêu to một tiếng thì toàn bộ họ Game Over!
Huống hồ vết thương do bị đạn bắn nếu như xử trí không kịp, vết thương bị tổn thương lần thứ hai, như vậy sau đó có thể bộc phát nhiễm trùng nguy hiểm càng lớn hơn.
"Nếu như bây giờ không lấy ra, tôi sợ vấn đề càng lớn."
Ngữ khí của Tần Viễn rất kiên định, quay đầu nhìn Tống Kỳ Diễn, "Giúp tôi lấy ra đi."
Tống Kỳ Diễn lẳng lặng cùng Tần Viễn nhìn nhau, hồi lâu sau, môi mỏng hé mở: "Nhất Thần, đưa con dao quân dụng Thụy Sỹ và cái bật lửa cho tôi."
Lương Nhất Thần nhìn ra Tống Kỳ Diễn muốn làm gì, kêu lên: "Cậu điên rồi hả?"
"Nếu không thì sao? Cậu cho rằng còn có chủ ý gì tốt?"
"Thế nhưng nếu lấy không được thì xảy ra án mạng đó!"
Tuy rằng cuộc sống của Lương Nhất Thần cũng trải qua đao kiếm đổ máu, nhưng đối với sinh mệnh của đồng đội thì cực kỳ coi trọng.
Anh ta không hy vọng làm bất kỳ chuyện gì có tính phiêu lưu mạo hiểm.
Tống Kỳ Diễn không để ý anh ta, mà nhìn về phía Cận Tử Kỳ: "Đợi lát nữa giúp anh giữ lấy cậu ta một chút."
Đối với Tần Viễn mà nói, so với Lương Nhất Thần, e rằng Cận Tử Kỳ càng có tác dụng là thuốc giảm đau.
Mặc dù trong lòng Tống Kỳ Diễn không vui, nhưng đối đầu với kẻ địch mạnh như vậy thì quyết định hy sinh cái tôi.
Cận Tử Kỳ biết Tống Kỳ Diễn dự định lấy viên đạn ra, tuy rằng làm như vậy có phần phiêu lưu mạo hiểm, nhưng viên đạn ở trong cơ thể Tần Viễn càng lâu, đối với vết thương của anh tác hại càng lớn, trước đó lần Tống Kỳ Diễn bị thương cũng bởi vì không kịp thời lấy viên đạn ra, phát sốt mấy ngày liền.
Vào lúc này, mấy người họ ai cũng không muốn nhìn thấy có một người trong đó ngã xuống.
Cận Tử Kỳ gật đầu, "Được."
Lương Nhất Thần thấy ý mọi người đã quyết, không còn cách nào khác, đành phải đưa dao quân dụng và cái bật lửa.
"Thật đúng là một người so với một người không sợ chết."
Tần Viễn cười khổ một tiếng: "Nếu như có biện pháp tốt hơn, tôi cũng không muốn mạo hiểm."
Tống Kỳ Diễn đã dùng cái bật lửa sát trùng cho cây dao găm Thụy Sĩ.
Nhiệt độ trong toàn bộ đường ống thông gió cũng ngay lập tức vì ngọn lửa nhỏ đó mà dâng cao lên.
"Ở trong đường ống thông gió mà dám dùng bật lửa, cậu cũng có thể được coi là người đầu tiên xưa nay!"
Lương Nhất Thần đối với mấy vị nhân sĩ độc đáo này vừa bội phục vừa không nói được gì, chỉ đáng thương cho cái mạng nhỏ của mình, nếu không chú ý sẽ có thể ...
Nét mặt của Tống Kỳ Diễn căng cứng, chuyên chú nhìn chằm chằm con dao quân dụng bị ngọn lửa đốt nóng, trên mặt cũng mồ hôi tuôn như mưa.
Lương Nhất Thần đột nhiên vỗ đầu của mình: "Tôi nhớ ra rồi, lúc nảy khi bò qua, hình như tôi nhìn thấy có căn phòng rất giống phòng châm cứu, trong đó hẳn là có rượu tinh và băng gạc!"
"Thật sao?" Cận Tử Kỳ vui mừng nhìn Lương Nhất Thần, nhưng ngay sau đó liền thất vọng rồi.
Không nói bây giờ họ đang chạy bán sống bán chết, cho dù là quay trở lại, vẫn chưa biết tìm được căn phòng đó hay không.
"Các người chờ ở chỗ này, tôi đi một chút lập tức sẽ trở lại."
Lương Nhất Thần giắt khẩu súng lên trên đai lưng, liền chuẩn bị bò trở lại, nhưng Cận Tử Kỳ đã gọi anh ta.
"Đợi một chút, bộ dạng này của anh làm sao có thể mở cửa gió trên trần nhà?"
Dao găm Thụy Sĩ đã đưa cho Tống Kỳ Diễn dùng, chẳng lẽ muốn dùng tay không sao? Vậy động tĩnh không khỏi có phần quá lớn.
Lương Nhất Thần trầm ngâm một hồi, nhìn Cận Tử Kỳ hỏi: "Có kềm móng tay không?"
Kềm móng tay?
Cận Tử Kỳ lục lọi trong chiếc túi mà mình còn chưa ném đi, thật sự tìm được một cái.
Lương Nhất Thần cầm kềm móng tay trong lòng bàn tay vuốt vuốt, tràn đầy tự tin mà khẽ cười: "Yên tâm đi!"
Nói xong anh ta liền hoạt động thân thể, bắt đầu bò lại đường lúc đến.
Trong bóng tối, một ngọn lửa nhỏ lóe lên ánh lửa, chỉ còn mỗi ba người Tống Kỳ Diễn, Tần Viễn và Cận Tử Kỳ.
"Em cởi bỏ áo của cậu ta ra." Tống Kỳ Diễn cũng không quay đầu lại nói.
Cận Tử Kỳ nhìn Tần Viễn, gương mặt tái nhợt của anh đang nhìn cô mỉm cười.
Cô cẩn thận cởi Âu phục của anh ra, không chú ý đụng phải cánh tay, anh thoáng hít một hơi.
Ngón tay của Cận Tử Kỳ cọ xát qua da của anh, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh nóng rực, lo lắng mà liếc nhìn anh một cái.
Tần Viễn nhìn bộ dạng cô lo lắng cho mình, vết thương vốn đau đớn không chịu được lập tức hơi dịu đi.
Tay của anh chậm rãi bao phủ, bắt lấy tay của cô, nhìn cô, không lên tiếng.
Cận Tử Kỳ bị anh nắm rất chặt, muốn tránh thoát nhưng vừa nhìn thấy cánh tay anh máu tươi đầm đìa thì dừng lại.
Tống Kỳ Diễn ở bên cạnh nhìn, nhưng cũng không giống như ngày xưa giật Tần Viễn ra.
Dù sao, một vết đạn này của Tần Viễn là chịu thay cho hắn.
Mặt hắn không cảm xúc nói với Cận Tử Kỳ: "Lúc anh lấy viên đạn ra cho cậu ta thì em hãy giữ chặt cậu ta lại, tuyệt đối chớ lộn xộn."
Cận Tử Kỳ gật đầu, cũng bất chấp nam nữ khác biệt, để Tần Viễn tựa ở trên đùi của mình, sau đó lấy tay ép chặt hai tay của Tần Viễn, ngẩng đầu đưa mắt ám hiệu với Tống Kỳ Diễn: Bắt đầu đi!
Mũi dao đi vào làn da và cơ thể, Tần Viễn rên rỉ ra tiếng, phản xạ có điều kiện muốn giãy dụa.
Cận Tử Kỳ thấy mình không giữ được Tần Viễn người cao ngựa lớn, không còn cách nào khác, đành phải dùng thân thể của mình đè anh ta lại.
Tần Viễn cảm nhận được có một sự mềm mại bao phủ ở trên người mình, trong mũi miệng là một tràn hương thơm, cảm xúc vốn bởi vì đau đớn mà gắt gỏng dần dần bình phục, gân xanh bên trán và trên cổ cũng chầm chậm ẩn xuống, anh cầm lấy tay của Cận Tử Kỳ, cúi đầu thở dốc.
Tay Cận Tử Kỳ bị anh giữ chặt trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi ướt đẫm, nhưng vẫn lặng im bất động.
Trong không gian nhỏ hẹp và bóng tối vô biên, tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc.
Cận Tử Kỳ cảm thấy máu toàn thân như bị nấu sôi lên khiến thân thể toán loạn, cô cắn chặt răng, thậm chí có thể nếm chút mùi máu ngai ngái ...
"Được rồi!"
Tống Kỳ Diễn phun ra một hơi đầy bực bội, máu đen đầy trong tay có một viên đạn.
Cận Tử Kỳ vừa muốn buông Tần Viễn ra, bên hông đã bị siết chặt, Tần Viễn ngăn cô đứng dậy.
Tần Viễn đau đớn khiến trên trán toàn là mồ hôi, vẻ mặt mệt mỏi, nhưng đôi con ngươi lại phá lệ mà có hồn.
"Anh không ngờ, có một ngày anh còn có thể đứng ở bên cạnh em mà bảo vệ cho em."
Khóe miệng của anh vẽ lên nụ cười nhạt, dường như tất cả đau khổ chịu đựng hiện tại đều là cam tâm tình nguyện.
Cận Tử Kỳ lại làm bộ nhìn không hiểu thâm tình trong mắt anh.
"Cảm ơn anh, nếu không phải nhờ anh, có lẽ hiện tại người phải chịu móc viên đạn ra chính là Kỳ Diễn rồi."
Tần Viễn nhìn cô, mắt không tập trung, chậm rãi giơ tay trái lên, như đang muốn sờ mặt cô.
Cận Tử Kỳ giật mình, theo bản năng tránh đi, dạt sang một bên.
"Tần Viễn, đừng khiêu chiến giới hạn cuối cùng của tôi."
Một bàn tay to dính máu ở ngang không trung duỗi ra giữ lấy cổ tay của Tần Viễn, thật chặt.
Cận Tử Kỳ quay đầu, chỉ thấy sắc con ngươi mắt của Tống Kỳ Diễn u ám nhìn Tần Viễn chằm chằm.
"Khiến người phụ nữ của mình lo lắng cho cậu như vậy, bởi vì tin rằng cậu không chết, một thân một mình đi đến nước ngoài, lại đi sâu vào đầm rồng hang hổ, bị người mà mình tin cậy không có dấu hiệu nào mà phản bội, Tống Kỳ Diễn, cậu cảm thấy mình làm đúng sao?"
Hai người đàn ông này bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí ngay lập tức căng thẳng lên.
Lời của Tần Viễn, khiến Tống Kỳ Diễn nhất thời không phản bác được, chỉ là ánh mắt của hắn càng thêm lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.