Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Quyển 5 - Chương 180: Chương 103.3
Cẩm Tố Lưu Niên
13/09/2018
【103】 Đại Kết Cục (Hạ) (3)
Editor: Tâm Thường Lạc
Thật ra sau khi đến Đức, hắn đã hoài nghi nhiều chuyện xảy ra gần đây, Tống thị nhất định có nội ứng, chỉ là không đợi hắn điều tra ra thì trước hết bản thân đã xảy ra chuyện, cũng là vụ nổ xe gas này làm hắn càng tin chắc chính là người bên cạnh làm hại mình.
Người đầu tiên hắn hoài nghi chính là Hàn Mẫn Tranh, lại không tìm được chứng cớ, nhưng thắng lợi ở việc địch ở ngoài sáng ta ở trong tối, nên muốn nhờ Lương Nhất Thần đến điều tra hoạt động của Hàn Mẫn Tranh, nếu thật sự là Hàn Mẫn Tranh, vậy hắn sẽ lạnh lùng bình tĩnh mà bố trí để đoạt lại tất cả một lần nữa ...
Cận Tử Kỳ xuất hiện tại Berlin, lại làm hắn bất ngờ.
Nhìn thấy cô ngày càng gầy gò, cầm hình của hắn, hứng lấy ánh mặt trời chói chang đi đến hiện trường xảy ra vụ án hỏi thăm chung quanh, hắn thì ngồi ở trong xe nhìn, lại không thể đi xuống ôm cô an ủi cô, hắn chỉ có thể bình tĩnh mà tự nhủ: "Còn nhiều thời gian."
Nhưng lời của Tần Viễn, không thể nghi ngờ khiến trong lòng hắn đau xót.
Hắn nhìn về phía Cận Tử Kỳ, cô thản nhiên cười cười: "Em có thể hiểu được cách làm của anh, nếu như là em thì em cũng sẽ làm như vậy."
Vào lúc này Lương Nhất Thần đã trở lại, cầm trong tay một chiếc đèn cồn và băng gạc.
"Lúc tôi không có ở đây đã xảy ra chuyện gì?"
Lương Nhất Thần ngửi được mùi thuốc súng trong không khí.
Cận Tử Kỳ nhận lấy đồ, từ chối cho ý kiến nói: "Không có gì, chính là chờ anh có chút sốt ruột."
Chỉ là, Cận Tử Kỳ muốn băng bó cho Tần Viễn, Tống Kỳ Diễn lại đoạt lấy rượu cồn, "Để anh!"
Tần Viễn nhướng mày: "Để cho Lương Nhất Thần bôi thuốc cho tôi."
Lương Nhất Thần muốn tiếp nhận, Tống Kỳ Diễn lại lạnh lùng liếc anh ta một cái, người phía trước lập tức sờ lên mũi quay đầu đi.
Vì vậy, Tống Kỳ Diễn bắt đầu khử trùng cho vết thương của Tần Viễn, bôi thuốc, quấn băng gạc, nhìn mặt mày Tần Viễn vo thành một nắm, Tống Kỳ Diễn lạnh nhạt hừ mũi, Cận Tử Kỳ ở ngay bên cạnh cũng cảm thấy không đành lòng.
"Vừa rồi ở dưới tôi đã quan sát, chúng ta đi qua hướng bên phải đường ống này chắc hẳn là lối ra ngoài."
Sau khi vết thương của Tần Viễn được băng bó xong Lương Nhất Thần chỉ vào bên phải nói.
Những người khác không có dị nghị, sau khi nghỉ ngơi chốc lát, lại bắt đầu lộ trình bò trong ống.
"Suỵt!"
Sau đó, khi đang bò qua một chỗ tại một góc rẽ, Lương Nhất Thần đột nhiên dừng lại, cũng phát ra nhắc nhở.
Đồng thời, Tống Kỳ Diễn và nhóm người Cận Tử Kỳ cũng phát hiện phía dưới đường ống thoát khí lộ ra từng đợt ánh sáng, hơn nữa từ phía dưới truyền đến tiếng nói chuyện ầm ĩ, nghe giọng điệu, rất giống đám du côn kia cả gan làm loạn.
Cận Tử Kỳ ngừng hít thở, không ai dám thở mạnh ngay cả một người, cúi đầu thông qua khe hở ống thông khí, nhìn xuống phía dưới.
Có ba bốn gã đàn ông giống như là nhân vật to lớn ngồi trên ghế sofa hút thuốc.
"Đại ca, giờ không tìm được người chúng ta ăn nói làm sao với bên Đại lục kia đây? Jane Rocher đó không phải chủ thuê dễ chọc đâu, nếu như cô ta bắt chúng ta phun ra số tiền đã thu được thì phải làm sao đây?"
Một tên khác đạp cái gã đang nói chuyện đầy nơm nớp lo sợ đó một phát, "Đồ không có tiền đồ! Chúng ta giúp cô ta làm được nhiều chuyện như vậy, cô ta cho rằng cô ta muốn lấy lại tiền về là có thể lấy sao? Muốn lấy cũng phải nhìn xem cô ta có còn mạng để lấy về hay không!"
"Lão Tam à, tao thấy chú mày chỉ buồn lo vô cớ, làm sao có thể không tìm được người, trừ phi bọn chúng đã mọc cánh, không phải sao... Con vịt đã đun sôi làm gì có thể tránh được tầm mắt của nhiều người chúng ta như vậy?"
Đúng vào lúc này, cả đám du côn đẩy cửa ra tiến vào, rồi đến trước mặt bọn họ đại ca, thì thầm không biết đang nói cái gì. Dựa vào trực giác, có lẽ là ở đang báo cáo với lão đại chuyện không tìm thấy được "Con vịt đã đun sôi" mấy người bọn họ.
Lão đại phải là một gã tính tình rất táo bạo, cư nhiên sau khi tên đàn em nói vài câu, thì nhấc chân đá bay tên du côn vừa nói chuyện kia bay ra ngoài, "Phế vật vô dụng, không phải là tìm vài người thôi sao, thời gian lâu như vậy còn không tìm được!"
Tiếp theo, gã ta ra lệnh với lão Nhị, "Chú dẫn bọn họ đi tìm đi!"
Lão Nhị tuân lệnh, mang theo hơn mười tên du côn lớn tiếng đáp lời, lần nữa chạy ra ngoài.
Xem ra bọn chúng không tìm được người thề không bỏ qua rồi !
Mấy người trong ống thông gió đều ngầm hiểu trong lòng mà không nói, nhìn lẫn nhau.
Phía trước Lương Nhất Thần lại bắt đầu chậm rãi di chuyển.
Hành động của anh ta rất chậm, rất chậm, chậm như ốc sên.
Mọi người đương nhiên biết anh ta đây là đang tránh cho phát ra tiếng động, phòng ngừa để cho mấy người bên dưới phát giác được sự hiện hữu của họ.
Ánh mắt Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn, Tần Viễn giao nhau, khẽ gật đầu, đều nhanh chóng giữ vững tinh thần, tiếp tục cùng nhau theo sau lưng Lương Nhất Thần, sờ soạng từ từ bò đi tới đường ống phía trước.
Có lẽ là do bên dưới có sự xuất hiện của bọn bắt cóc ở đây, mỗi khi dịch chuyển một bước Cận Tử Kỳ đều cảm giác được chân của mình đang run rẩy.
Sợ một bước sa chân, liền phát ra chút tiếng động, vùi lấp mọi người vào trong nguy hiểm.
Vất vả rời khỏi phía trên của gian phòng kia, tất cả mọi người khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, miệng đều khép chặt, chỉ nghỉ ngơi sơ sơ sau đó lại tiếp tục tiến về phía trước.
Lương Nhất Thần dẫn dắt họ quẹo trái quẹo phải, sau khi biến đổi mấy lần lộ trình, cuối cùng đã tới một chỗ giao nhau tương đối rộng rãi.
"Đến rồi!" Trong giọng nói của Lương Nhất Thần khó nén sự vui sướng.
Tìm được đường sống trong chỗ chết, mọi người gần như ngay lập tức buông lỏng xuống, dựa ở trên đường ống thở hổn hển, mồ hôi như mưa.
——— ————————
Biệt thự vùng ngoại ô Berlin.
Lương Nhất Thần ngồi trên ghế sofa, ngọn đèn mờ nhạt phủ ở trên mặt anh ta tạo nên bóng đổ, khóe môi còn để lại vết thương nhẹ trong quá trình đánh nhau ở trong câu lạc, tay áo xắn lên, trên cánh tay cũng có không ít vết da bị trầy.
Anh ta vắt chéo hai chân lên, nhấp một hớp cà phê: "Mike, mày cũng là người thông minh, tại sao lại làm ra chuyện ngu xuẩn thế này?"
Lương Nhất Thần giương mắt nhìn về phía tên người Đức ngồi đối diện với anh ta nhưng trên ót đang bị chỉa hai cây súng.
"Chẳng qua, bình sinh tao cũng thưởng thức nhất là loại người xương cứng như mày đây."
Lương Nhất Thần nháy mắt một cái với đàn em bên cạnh, súng trong tay người nọ liền đánh mạnh lên trán của Mike.
Gã đàn ông được gọi là Mike lập tức bể đầu chảy máu, nhưng cũng chỉ là rên rỉ lên một tiếng.
"Quả nhiên là xương cứng, nhưng mày nói xem lần này mà đập lên trên đầu của đứa con trai mới bảy tuổi của mày thì sẽ như thế nào?"
Lương Nhất Thần nói đến một cách chậm rãi, đáy mắt Mike lại thoáng qua hoảng sợ.
"Mày có gì cứ nhằm vào tao, muốn giết bạn mày là tao, không liên quan người nhà của tao!"
"Vậy sao?" Giọng nói của Lương Nhất Thần đột nhiên lạnh: "Đáng tiếc, con người của tao ân oán không quá rõ ràng, kẻ khác khiến cho tao mất hứng, tao cũng không nhớ rõ là ai chọc tao không vui, nên xưa nay tao tìm luôn cả nhà của nó mà tính sổ."
Mike nhắm mắt lại, cơ thịt trên mặt như bị nhéo mạnh một cái.
"Muốn thế nào mày mới chịu bỏ qua cho người nhà của tao?"
——— ——————
Trong căn phòng trên tầng hai, Cận Tử Kỳ đóng cửa lại, ngăn cách một màn tràn ngập mùi khói thuốc súng ở phòng khách dưới lầu một.
Họ từ đường ống thông gió đi ra, chưa chạy trốn được xa thì đã bị chặn lại.
Nhưng Lương Nhất Thần ở trong hắc đạo cũng không uổng công lăn lộn, rất nhanh lại có người cứu viện chạy đến.
Kết quả, ngược lại khiến cho đám giết người kia trở thành con ba ba trong hũ mà nắm toàn bộ trong tay họ.
Với tính tình lấy oán nuôi oán của Lương Nhất Thần, rất nhanh dẫn người giết cho bằng được, trói lão đại người ta lại.
Cũng chính là Mike lúc này đang bị khống chế trên ghế dựa.
Tần Viễn đã được đưa đến bệnh viện chữa trị, cho nên trong phòng cũng chỉ còn lại Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn.
Có lẽ là trước đó bò trên một chặng đường quá lâu, Tống Kỳ Diễn vốn là bị thương ở cánh tay nên có chút khó chịu, đang cau mày ngồi trên ghế sofa chuyển động khuỷu tay, Cận Tử Kỳ đi qua nửa ngồi xuống ở cạnh chân hắn.
"Còn đau hay không?" Cận Tử Kỳ ngước nhìn vết thương mờ mờ trên mặt hắn, có lẽ là bị thương trong vụ nổ.
Tống Kỳ Diễn từ chối cho ý kiến khẽ cười, lôi cô vào trong ngực: "Không đau."
"Hiện tại chúng ta phải làm gì?"
Dường như bây giờ tất cả mọi nơi đều là nguy hiểm trùng trùng.
"Có thể làm gì, cứ làm như thế thôi!"
Lương Nhất Thần xuất hiện ở cửa ra vào, hiển nhiên nghe được câu hỏi của Cận Tử Kỳ.
Anh ta đi tới: "Mike đã đáp ứng yêu cầu của chúng ta, nói với bên Đại lục là thi thể tìm được trước đó chính là cậu."
Tống Kỳ Diễn gật đầu, sau đó cùng Lương Nhất Thần đồng loạt nhìn về phía Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ bị nhìn như lọt vào trong sương mù, "Các người nhìn em như vậy làm gì?"
"Đương nhiên là muốn em phối hợp kế hoạch của chúng tôi." Lương Nhất Thần cười đùa cợt nhả mà ngồi ở bên cạnh Tống Kỳ Diễn.
Editor: Tâm Thường Lạc
Thật ra sau khi đến Đức, hắn đã hoài nghi nhiều chuyện xảy ra gần đây, Tống thị nhất định có nội ứng, chỉ là không đợi hắn điều tra ra thì trước hết bản thân đã xảy ra chuyện, cũng là vụ nổ xe gas này làm hắn càng tin chắc chính là người bên cạnh làm hại mình.
Người đầu tiên hắn hoài nghi chính là Hàn Mẫn Tranh, lại không tìm được chứng cớ, nhưng thắng lợi ở việc địch ở ngoài sáng ta ở trong tối, nên muốn nhờ Lương Nhất Thần đến điều tra hoạt động của Hàn Mẫn Tranh, nếu thật sự là Hàn Mẫn Tranh, vậy hắn sẽ lạnh lùng bình tĩnh mà bố trí để đoạt lại tất cả một lần nữa ...
Cận Tử Kỳ xuất hiện tại Berlin, lại làm hắn bất ngờ.
Nhìn thấy cô ngày càng gầy gò, cầm hình của hắn, hứng lấy ánh mặt trời chói chang đi đến hiện trường xảy ra vụ án hỏi thăm chung quanh, hắn thì ngồi ở trong xe nhìn, lại không thể đi xuống ôm cô an ủi cô, hắn chỉ có thể bình tĩnh mà tự nhủ: "Còn nhiều thời gian."
Nhưng lời của Tần Viễn, không thể nghi ngờ khiến trong lòng hắn đau xót.
Hắn nhìn về phía Cận Tử Kỳ, cô thản nhiên cười cười: "Em có thể hiểu được cách làm của anh, nếu như là em thì em cũng sẽ làm như vậy."
Vào lúc này Lương Nhất Thần đã trở lại, cầm trong tay một chiếc đèn cồn và băng gạc.
"Lúc tôi không có ở đây đã xảy ra chuyện gì?"
Lương Nhất Thần ngửi được mùi thuốc súng trong không khí.
Cận Tử Kỳ nhận lấy đồ, từ chối cho ý kiến nói: "Không có gì, chính là chờ anh có chút sốt ruột."
Chỉ là, Cận Tử Kỳ muốn băng bó cho Tần Viễn, Tống Kỳ Diễn lại đoạt lấy rượu cồn, "Để anh!"
Tần Viễn nhướng mày: "Để cho Lương Nhất Thần bôi thuốc cho tôi."
Lương Nhất Thần muốn tiếp nhận, Tống Kỳ Diễn lại lạnh lùng liếc anh ta một cái, người phía trước lập tức sờ lên mũi quay đầu đi.
Vì vậy, Tống Kỳ Diễn bắt đầu khử trùng cho vết thương của Tần Viễn, bôi thuốc, quấn băng gạc, nhìn mặt mày Tần Viễn vo thành một nắm, Tống Kỳ Diễn lạnh nhạt hừ mũi, Cận Tử Kỳ ở ngay bên cạnh cũng cảm thấy không đành lòng.
"Vừa rồi ở dưới tôi đã quan sát, chúng ta đi qua hướng bên phải đường ống này chắc hẳn là lối ra ngoài."
Sau khi vết thương của Tần Viễn được băng bó xong Lương Nhất Thần chỉ vào bên phải nói.
Những người khác không có dị nghị, sau khi nghỉ ngơi chốc lát, lại bắt đầu lộ trình bò trong ống.
"Suỵt!"
Sau đó, khi đang bò qua một chỗ tại một góc rẽ, Lương Nhất Thần đột nhiên dừng lại, cũng phát ra nhắc nhở.
Đồng thời, Tống Kỳ Diễn và nhóm người Cận Tử Kỳ cũng phát hiện phía dưới đường ống thoát khí lộ ra từng đợt ánh sáng, hơn nữa từ phía dưới truyền đến tiếng nói chuyện ầm ĩ, nghe giọng điệu, rất giống đám du côn kia cả gan làm loạn.
Cận Tử Kỳ ngừng hít thở, không ai dám thở mạnh ngay cả một người, cúi đầu thông qua khe hở ống thông khí, nhìn xuống phía dưới.
Có ba bốn gã đàn ông giống như là nhân vật to lớn ngồi trên ghế sofa hút thuốc.
"Đại ca, giờ không tìm được người chúng ta ăn nói làm sao với bên Đại lục kia đây? Jane Rocher đó không phải chủ thuê dễ chọc đâu, nếu như cô ta bắt chúng ta phun ra số tiền đã thu được thì phải làm sao đây?"
Một tên khác đạp cái gã đang nói chuyện đầy nơm nớp lo sợ đó một phát, "Đồ không có tiền đồ! Chúng ta giúp cô ta làm được nhiều chuyện như vậy, cô ta cho rằng cô ta muốn lấy lại tiền về là có thể lấy sao? Muốn lấy cũng phải nhìn xem cô ta có còn mạng để lấy về hay không!"
"Lão Tam à, tao thấy chú mày chỉ buồn lo vô cớ, làm sao có thể không tìm được người, trừ phi bọn chúng đã mọc cánh, không phải sao... Con vịt đã đun sôi làm gì có thể tránh được tầm mắt của nhiều người chúng ta như vậy?"
Đúng vào lúc này, cả đám du côn đẩy cửa ra tiến vào, rồi đến trước mặt bọn họ đại ca, thì thầm không biết đang nói cái gì. Dựa vào trực giác, có lẽ là ở đang báo cáo với lão đại chuyện không tìm thấy được "Con vịt đã đun sôi" mấy người bọn họ.
Lão đại phải là một gã tính tình rất táo bạo, cư nhiên sau khi tên đàn em nói vài câu, thì nhấc chân đá bay tên du côn vừa nói chuyện kia bay ra ngoài, "Phế vật vô dụng, không phải là tìm vài người thôi sao, thời gian lâu như vậy còn không tìm được!"
Tiếp theo, gã ta ra lệnh với lão Nhị, "Chú dẫn bọn họ đi tìm đi!"
Lão Nhị tuân lệnh, mang theo hơn mười tên du côn lớn tiếng đáp lời, lần nữa chạy ra ngoài.
Xem ra bọn chúng không tìm được người thề không bỏ qua rồi !
Mấy người trong ống thông gió đều ngầm hiểu trong lòng mà không nói, nhìn lẫn nhau.
Phía trước Lương Nhất Thần lại bắt đầu chậm rãi di chuyển.
Hành động của anh ta rất chậm, rất chậm, chậm như ốc sên.
Mọi người đương nhiên biết anh ta đây là đang tránh cho phát ra tiếng động, phòng ngừa để cho mấy người bên dưới phát giác được sự hiện hữu của họ.
Ánh mắt Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn, Tần Viễn giao nhau, khẽ gật đầu, đều nhanh chóng giữ vững tinh thần, tiếp tục cùng nhau theo sau lưng Lương Nhất Thần, sờ soạng từ từ bò đi tới đường ống phía trước.
Có lẽ là do bên dưới có sự xuất hiện của bọn bắt cóc ở đây, mỗi khi dịch chuyển một bước Cận Tử Kỳ đều cảm giác được chân của mình đang run rẩy.
Sợ một bước sa chân, liền phát ra chút tiếng động, vùi lấp mọi người vào trong nguy hiểm.
Vất vả rời khỏi phía trên của gian phòng kia, tất cả mọi người khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, miệng đều khép chặt, chỉ nghỉ ngơi sơ sơ sau đó lại tiếp tục tiến về phía trước.
Lương Nhất Thần dẫn dắt họ quẹo trái quẹo phải, sau khi biến đổi mấy lần lộ trình, cuối cùng đã tới một chỗ giao nhau tương đối rộng rãi.
"Đến rồi!" Trong giọng nói của Lương Nhất Thần khó nén sự vui sướng.
Tìm được đường sống trong chỗ chết, mọi người gần như ngay lập tức buông lỏng xuống, dựa ở trên đường ống thở hổn hển, mồ hôi như mưa.
——— ————————
Biệt thự vùng ngoại ô Berlin.
Lương Nhất Thần ngồi trên ghế sofa, ngọn đèn mờ nhạt phủ ở trên mặt anh ta tạo nên bóng đổ, khóe môi còn để lại vết thương nhẹ trong quá trình đánh nhau ở trong câu lạc, tay áo xắn lên, trên cánh tay cũng có không ít vết da bị trầy.
Anh ta vắt chéo hai chân lên, nhấp một hớp cà phê: "Mike, mày cũng là người thông minh, tại sao lại làm ra chuyện ngu xuẩn thế này?"
Lương Nhất Thần giương mắt nhìn về phía tên người Đức ngồi đối diện với anh ta nhưng trên ót đang bị chỉa hai cây súng.
"Chẳng qua, bình sinh tao cũng thưởng thức nhất là loại người xương cứng như mày đây."
Lương Nhất Thần nháy mắt một cái với đàn em bên cạnh, súng trong tay người nọ liền đánh mạnh lên trán của Mike.
Gã đàn ông được gọi là Mike lập tức bể đầu chảy máu, nhưng cũng chỉ là rên rỉ lên một tiếng.
"Quả nhiên là xương cứng, nhưng mày nói xem lần này mà đập lên trên đầu của đứa con trai mới bảy tuổi của mày thì sẽ như thế nào?"
Lương Nhất Thần nói đến một cách chậm rãi, đáy mắt Mike lại thoáng qua hoảng sợ.
"Mày có gì cứ nhằm vào tao, muốn giết bạn mày là tao, không liên quan người nhà của tao!"
"Vậy sao?" Giọng nói của Lương Nhất Thần đột nhiên lạnh: "Đáng tiếc, con người của tao ân oán không quá rõ ràng, kẻ khác khiến cho tao mất hứng, tao cũng không nhớ rõ là ai chọc tao không vui, nên xưa nay tao tìm luôn cả nhà của nó mà tính sổ."
Mike nhắm mắt lại, cơ thịt trên mặt như bị nhéo mạnh một cái.
"Muốn thế nào mày mới chịu bỏ qua cho người nhà của tao?"
——— ——————
Trong căn phòng trên tầng hai, Cận Tử Kỳ đóng cửa lại, ngăn cách một màn tràn ngập mùi khói thuốc súng ở phòng khách dưới lầu một.
Họ từ đường ống thông gió đi ra, chưa chạy trốn được xa thì đã bị chặn lại.
Nhưng Lương Nhất Thần ở trong hắc đạo cũng không uổng công lăn lộn, rất nhanh lại có người cứu viện chạy đến.
Kết quả, ngược lại khiến cho đám giết người kia trở thành con ba ba trong hũ mà nắm toàn bộ trong tay họ.
Với tính tình lấy oán nuôi oán của Lương Nhất Thần, rất nhanh dẫn người giết cho bằng được, trói lão đại người ta lại.
Cũng chính là Mike lúc này đang bị khống chế trên ghế dựa.
Tần Viễn đã được đưa đến bệnh viện chữa trị, cho nên trong phòng cũng chỉ còn lại Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn.
Có lẽ là trước đó bò trên một chặng đường quá lâu, Tống Kỳ Diễn vốn là bị thương ở cánh tay nên có chút khó chịu, đang cau mày ngồi trên ghế sofa chuyển động khuỷu tay, Cận Tử Kỳ đi qua nửa ngồi xuống ở cạnh chân hắn.
"Còn đau hay không?" Cận Tử Kỳ ngước nhìn vết thương mờ mờ trên mặt hắn, có lẽ là bị thương trong vụ nổ.
Tống Kỳ Diễn từ chối cho ý kiến khẽ cười, lôi cô vào trong ngực: "Không đau."
"Hiện tại chúng ta phải làm gì?"
Dường như bây giờ tất cả mọi nơi đều là nguy hiểm trùng trùng.
"Có thể làm gì, cứ làm như thế thôi!"
Lương Nhất Thần xuất hiện ở cửa ra vào, hiển nhiên nghe được câu hỏi của Cận Tử Kỳ.
Anh ta đi tới: "Mike đã đáp ứng yêu cầu của chúng ta, nói với bên Đại lục là thi thể tìm được trước đó chính là cậu."
Tống Kỳ Diễn gật đầu, sau đó cùng Lương Nhất Thần đồng loạt nhìn về phía Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ bị nhìn như lọt vào trong sương mù, "Các người nhìn em như vậy làm gì?"
"Đương nhiên là muốn em phối hợp kế hoạch của chúng tôi." Lương Nhất Thần cười đùa cợt nhả mà ngồi ở bên cạnh Tống Kỳ Diễn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.