Chương 37: Bành Thành
Triệu sư huynh
01/04/2021
Lý Tinh nhìn nàng vẫn ngồi im, hắn không thèm nói nữa trực tiếp bế nàng đặt lên giường.
- Ngươi không phản đối xem như đồng ý.
Mộng Tử Đài liếc nhìn hắn, đôi mắt lạnh lùng từ từ khép lại, có lẽ đây là lần cuối nàng nhìn thấy thế gian này.
Lý Tinh lấy ra một cây kim châm đâm vào người nàng, kim châm vừa chạm vào đối phương thì biến dạng.
- Á đù.
Lúc này hắn mới để ý trên cơ thể nàng vẫn còn một bộ bảo giáp, giúp người phải giúp cho trót, tiễn phật tiễn đến tây thiên hắn giúp nàng thoát luôn lớp bảo y trên người.
Nữa người trên của nàng chỉ còn lại một cái yếm màu trắng che đi ngọc phong cao ngút, Lý Tinh nhìn đến ngây người, đã lâu rồi hắn vẫn chưa ăn mặn, cơ thể bắt đầu xảy ra biến đổi.
Lý Tinh lắc đầu, hít một hơi lấy lại phong độ, kim châm trên tay đâm xuống nếu bây giờ Mộng Tử Đài dùng thần thức để cảm nhận thì sẽ nhìn thấy hồn mạch đã vỡ nát bắt đầu khôi phục như được ai đó khâu lại.
Nữa giờ sao Lý Tinh cảm giác toàn thân hư thoát, hắn lấy ra một viên đan dược nuốt vào sao đó lại tiếp tục thi châm, nữa ngày trôi qua, Lý Tinh ngồi dựa vào chiếc giường, toàn thân vô lực.
- Sư phụ nói không sai, đúng là không nên dùng thuốc quá liều.
Hắn nhìn nữ nhân kia vẫn nằm lì trên giường liền lên tiếng giục nàng.
- Nè, còn sống thì lên tiếng đê.
Mộng Tử Đài mở mắt, vội kéo lại y phục che đi xuân quang, nàng đã sớm nhận ra hồn mạch dần khôi phục, tu vi đã phục hồi 7 phần so với đỉnh phong, chỉ là nàng không muốn đối diện với hắn trong tình trạng ngượng ngùng như vậy.
- Đa tạ.
- Ngừng, giữa chúng ta là giao dịch nên ngươi không cần phải đa tạ, ta cứu ngươi một mạng thì ngươi phải thực hiện một yêu cầu của ta.
- Yêu cầu gì ?
- Ngươi chỉ cần ở bên trong càn khôn giới chỉ 50 năm là được, sao khi hết thời hạn ta sẽ trả tự do cho ngươi.
50 năm đối với một hồn giả là một khoảng thời gian không dài cũng không ngắn, theo tính toán của Lý Tinh thì 50 năm sao nếu thuận lợi hắn sẽ phi thăng tiên giới nếu không thì cũng đủ sức bảo vệ bản thân không cần phải lo lắng như bây giờ.
Mộng Tử Đài khẽ gật đâu.
- Ta đồng ý nhưng ta có một chuyện muốn làm trước khi tiến vào thứ kia.
- Ngươi muốn giết Trường Vô Phong ?
- Đúng vậy.
Lý Tinh lắc đầu.
×
— QUẢNG CÁO —
- Với thực lực hiện tại của ngươi thì còn lâu mới là đối thủ của tên kia.
- Ta biết nhưng ta sẽ không bỏ qua cho hắn.
Nếu không phải vì Trường Vô Phong thì một thiên tài như nàng sao lại rơi vào tình cảnh này, nàng hận không thể ngây lập tức đi giết tên kia.
- Ngươi nên vào càn khôn giới chỉ tu luyện cho tốt, khi nào gặp được tên kia ta sẽ thông báo cho ngươi.
Lý Tinh thấy nàng gật đầu liền thu nàng vào giới chỉ, nữ tử này không tệ ít ra còn biết giữ lời nếu nàng phản kháng hắn sẽ mạnh mẽ thu nào vào trong.
Sao khi thiên địa cấm trận khởi động, bên dưới Tây hồ vô cùng hỗn loạn, một số yêu thú hùng mạnh cảm nhận được uy hiếp đều rút vào hang ổ, chuyện này giúp cho Lý Tinh thoải mái đi thu thập linh dược, bảo vật khắp nơi.
- Thăm ngàn thăm ngàn.
Thiên địa cấm trận quả thật đáng sợ vừa khởi động đã hút khô toàn bộ hồn khí tích lũy hàng vạn năm của Tây hồ, không biết sao này phải tốn bao nhiêu hồn thạch để khởi động cái cấm trận này.
Sao mấy ngày càng quét Tây hồ, Lý Tinh cùng đám tiểu đệ được một đám yêu thú tiễn đi, lúc này hắn đã trở lại Thương Vân thành.
Bên trong càn khôn giới chỉ đã không còn là một mảnh hoang tàn, Lý Tinh sử dụng quyền năng vô thượng dời non lấp biển tạo nên một cảnh sông núi hữu tình, chim kêu vượn hú.
Hắn ngồi bên trong một căn nhà gỗ, hai mắt nhắm chặt, hồn thư trên đỉnh đầu tỏa ra ánh sáng mờ ảo, hồn hải của hắn giờ đã chuyển thành một màu đỏ như biển lửa đang rực cháy.
- ẦM…
Lý Tinh thở ra một hơi thành công đột phá hồn sĩ cấp 8, từ khi sỡ hữu thần hỏa hắn có thể yên tâm cắn thuốc tu luyện, số đan độc bên trong cơ thể bị thần hỏa thiêu rụi sẽ không để lại di chứng.
Bên ngoài nhà gỗ là một hoa viên rộng lớn trồng vô số linh dược, phần lớn lấy từ Tây hồ số còn lại mua ở Thương Vân thành, ở giữa hoa viên có một bạch y nữ tử đang cẩn thận chăm sóc linh dược.
Lý Tinh nhìn hoa viên trước mặt thầm nghĩ Đường Hi nhất định sẽ rất thích nơi này, hắn đi đến bên cạnh bạch y nữ tử.
- Thương thế sao rồi ?
Mộng Tử Đài khẽ gật đầu.
- Đã khôi phục.
- Mấy ngày nữa ta sẽ đến Bành thành tham gia một cuộc triển lãm cổ vật, ngươi có muốn đi cùng không ?
- Cũng được.
Ở chung một thời gian Mộng Tử Đài nhận ra thiếu niên trước mặt cũng là một thiên tài luyện kim hơn nữa tài nghệ còn vượt xa nàng, vì cùng chung sở thích nên khoảng cách giữa hai người đã không còn xa như lúc trước.
Lý Tinh lấy ra một quyển thư tịch đưa cho nàng.
- Bên trong là thiết kế sơ bộ của phi hành khí, chỗ nào không hiểu có thể hỏi ta.
×
— QUẢNG CÁO —
Mộng Tử Đài cẩn thận nhận lấy, hôm trước nàng vô tình nhìn thấy Lý Tinh điều khiển một vật thể không xác định bay tới bay lui tưới nước cho hoa viên làm cho nàng vô cùng hiếu kì, Lý Tinh nói cho nàng biết thứ đó là phi hành khí mini do hắn chế tạo, Tử Đài càng xem càng thích thú muốn mượn để quan sát, kết quả nhìn không ra được thủ pháp chế tạo của đối phương.
- Phương pháp này thật kì lạ.
Lý Tinh biết đối phương say mê luyện kim nên hứa sẽ cho nàng xem thiết kế sơ bộ, Tử Đài tưởng hắn chỉ nói đùa không ngờ lại thật sự cho nàng xem thứ quý giá này.
- Đa tạ.
- Sao này giúp ta chăm sóc tốt hoa viên là được.
Mấy hôm sao Thương Vân thành truyền ra một tin tức chấn động, Tây hồ không biết vì sao đã mất đi lớp sương trắng, rất nhiều hồn giả muốn nhân cơ hội này xuống bên dưới hồ tìm bảo vật kết quả bị yêu thú điên cuồng tấn công.
Trước khi Lý Tinh đi đã lấy không biết bao nhiêu linh dược, chọc phá không ít yêu thú bây giờ mấy tên này lại chủ động tới tìm bảo đúng lúc để bọn yêu thú xả giận.
Bên trong một khách điếm ở Bành thành, một thanh niên vừa ăn vừa cười.
- Chiêu này gọi là lão tử ăn ốc còn các người thì đổ vỏ.
Mộng Tử Đài ngồi đối diện hắn, lúc này nàng đã dịch dung để tránh bị tay mắt của Trường Vô Phong phát hiện.
Theo tin tức Lý Tinh tìm hiểu thì ba ngày sao triển lãm cổ vật bắt đầu, đáng tiếc lần này không thể cùng Đường Hi tham dự.
- Không biết bây giờ tiểu Hi đang làm gì ?
Hắn đã bắt đầu thấy nhớ tiểu nữ nhân kia, không có nàng bên cạnh trong lòng vẫn luôn thiếu một thứ gì đó. Sao khi dùng thức ăn, hai người đi dạo một vòng quanh Bành thành, Lý Tinh hướng Vạn bảo các đi đến.
Hắn vừa bước vào liền nói ra một đích đến đây.
- Dẫn ta đến chỗ đan đỉnh.
- Mời khách quan đi lối này.
Trên đường đi Lý Tinh để ý ánh mắt Mộng Tử Đài thỉnh thoảng dừng lại trên mấy loại linh kim, hắn chợt nhớ ra không gian trữ vật của nữ nhân này hình như là bị Trường Vô Phong lấy mất nên lúc đó nàng không thể dùng linh phù để bỏ trốn.
Hắn thì thầm với nàng.
- Ngươi muốn mua thứ gì thì mua, không cần phải đi theo ta.
- Không mua.
- Có phải là không có hồn thạch không ?
- Ngươi không phản đối xem như đồng ý.
Mộng Tử Đài liếc nhìn hắn, đôi mắt lạnh lùng từ từ khép lại, có lẽ đây là lần cuối nàng nhìn thấy thế gian này.
Lý Tinh lấy ra một cây kim châm đâm vào người nàng, kim châm vừa chạm vào đối phương thì biến dạng.
- Á đù.
Lúc này hắn mới để ý trên cơ thể nàng vẫn còn một bộ bảo giáp, giúp người phải giúp cho trót, tiễn phật tiễn đến tây thiên hắn giúp nàng thoát luôn lớp bảo y trên người.
Nữa người trên của nàng chỉ còn lại một cái yếm màu trắng che đi ngọc phong cao ngút, Lý Tinh nhìn đến ngây người, đã lâu rồi hắn vẫn chưa ăn mặn, cơ thể bắt đầu xảy ra biến đổi.
Lý Tinh lắc đầu, hít một hơi lấy lại phong độ, kim châm trên tay đâm xuống nếu bây giờ Mộng Tử Đài dùng thần thức để cảm nhận thì sẽ nhìn thấy hồn mạch đã vỡ nát bắt đầu khôi phục như được ai đó khâu lại.
Nữa giờ sao Lý Tinh cảm giác toàn thân hư thoát, hắn lấy ra một viên đan dược nuốt vào sao đó lại tiếp tục thi châm, nữa ngày trôi qua, Lý Tinh ngồi dựa vào chiếc giường, toàn thân vô lực.
- Sư phụ nói không sai, đúng là không nên dùng thuốc quá liều.
Hắn nhìn nữ nhân kia vẫn nằm lì trên giường liền lên tiếng giục nàng.
- Nè, còn sống thì lên tiếng đê.
Mộng Tử Đài mở mắt, vội kéo lại y phục che đi xuân quang, nàng đã sớm nhận ra hồn mạch dần khôi phục, tu vi đã phục hồi 7 phần so với đỉnh phong, chỉ là nàng không muốn đối diện với hắn trong tình trạng ngượng ngùng như vậy.
- Đa tạ.
- Ngừng, giữa chúng ta là giao dịch nên ngươi không cần phải đa tạ, ta cứu ngươi một mạng thì ngươi phải thực hiện một yêu cầu của ta.
- Yêu cầu gì ?
- Ngươi chỉ cần ở bên trong càn khôn giới chỉ 50 năm là được, sao khi hết thời hạn ta sẽ trả tự do cho ngươi.
50 năm đối với một hồn giả là một khoảng thời gian không dài cũng không ngắn, theo tính toán của Lý Tinh thì 50 năm sao nếu thuận lợi hắn sẽ phi thăng tiên giới nếu không thì cũng đủ sức bảo vệ bản thân không cần phải lo lắng như bây giờ.
Mộng Tử Đài khẽ gật đâu.
- Ta đồng ý nhưng ta có một chuyện muốn làm trước khi tiến vào thứ kia.
- Ngươi muốn giết Trường Vô Phong ?
- Đúng vậy.
Lý Tinh lắc đầu.
×
— QUẢNG CÁO —
- Với thực lực hiện tại của ngươi thì còn lâu mới là đối thủ của tên kia.
- Ta biết nhưng ta sẽ không bỏ qua cho hắn.
Nếu không phải vì Trường Vô Phong thì một thiên tài như nàng sao lại rơi vào tình cảnh này, nàng hận không thể ngây lập tức đi giết tên kia.
- Ngươi nên vào càn khôn giới chỉ tu luyện cho tốt, khi nào gặp được tên kia ta sẽ thông báo cho ngươi.
Lý Tinh thấy nàng gật đầu liền thu nàng vào giới chỉ, nữ tử này không tệ ít ra còn biết giữ lời nếu nàng phản kháng hắn sẽ mạnh mẽ thu nào vào trong.
Sao khi thiên địa cấm trận khởi động, bên dưới Tây hồ vô cùng hỗn loạn, một số yêu thú hùng mạnh cảm nhận được uy hiếp đều rút vào hang ổ, chuyện này giúp cho Lý Tinh thoải mái đi thu thập linh dược, bảo vật khắp nơi.
- Thăm ngàn thăm ngàn.
Thiên địa cấm trận quả thật đáng sợ vừa khởi động đã hút khô toàn bộ hồn khí tích lũy hàng vạn năm của Tây hồ, không biết sao này phải tốn bao nhiêu hồn thạch để khởi động cái cấm trận này.
Sao mấy ngày càng quét Tây hồ, Lý Tinh cùng đám tiểu đệ được một đám yêu thú tiễn đi, lúc này hắn đã trở lại Thương Vân thành.
Bên trong càn khôn giới chỉ đã không còn là một mảnh hoang tàn, Lý Tinh sử dụng quyền năng vô thượng dời non lấp biển tạo nên một cảnh sông núi hữu tình, chim kêu vượn hú.
Hắn ngồi bên trong một căn nhà gỗ, hai mắt nhắm chặt, hồn thư trên đỉnh đầu tỏa ra ánh sáng mờ ảo, hồn hải của hắn giờ đã chuyển thành một màu đỏ như biển lửa đang rực cháy.
- ẦM…
Lý Tinh thở ra một hơi thành công đột phá hồn sĩ cấp 8, từ khi sỡ hữu thần hỏa hắn có thể yên tâm cắn thuốc tu luyện, số đan độc bên trong cơ thể bị thần hỏa thiêu rụi sẽ không để lại di chứng.
Bên ngoài nhà gỗ là một hoa viên rộng lớn trồng vô số linh dược, phần lớn lấy từ Tây hồ số còn lại mua ở Thương Vân thành, ở giữa hoa viên có một bạch y nữ tử đang cẩn thận chăm sóc linh dược.
Lý Tinh nhìn hoa viên trước mặt thầm nghĩ Đường Hi nhất định sẽ rất thích nơi này, hắn đi đến bên cạnh bạch y nữ tử.
- Thương thế sao rồi ?
Mộng Tử Đài khẽ gật đầu.
- Đã khôi phục.
- Mấy ngày nữa ta sẽ đến Bành thành tham gia một cuộc triển lãm cổ vật, ngươi có muốn đi cùng không ?
- Cũng được.
Ở chung một thời gian Mộng Tử Đài nhận ra thiếu niên trước mặt cũng là một thiên tài luyện kim hơn nữa tài nghệ còn vượt xa nàng, vì cùng chung sở thích nên khoảng cách giữa hai người đã không còn xa như lúc trước.
Lý Tinh lấy ra một quyển thư tịch đưa cho nàng.
- Bên trong là thiết kế sơ bộ của phi hành khí, chỗ nào không hiểu có thể hỏi ta.
×
— QUẢNG CÁO —
Mộng Tử Đài cẩn thận nhận lấy, hôm trước nàng vô tình nhìn thấy Lý Tinh điều khiển một vật thể không xác định bay tới bay lui tưới nước cho hoa viên làm cho nàng vô cùng hiếu kì, Lý Tinh nói cho nàng biết thứ đó là phi hành khí mini do hắn chế tạo, Tử Đài càng xem càng thích thú muốn mượn để quan sát, kết quả nhìn không ra được thủ pháp chế tạo của đối phương.
- Phương pháp này thật kì lạ.
Lý Tinh biết đối phương say mê luyện kim nên hứa sẽ cho nàng xem thiết kế sơ bộ, Tử Đài tưởng hắn chỉ nói đùa không ngờ lại thật sự cho nàng xem thứ quý giá này.
- Đa tạ.
- Sao này giúp ta chăm sóc tốt hoa viên là được.
Mấy hôm sao Thương Vân thành truyền ra một tin tức chấn động, Tây hồ không biết vì sao đã mất đi lớp sương trắng, rất nhiều hồn giả muốn nhân cơ hội này xuống bên dưới hồ tìm bảo vật kết quả bị yêu thú điên cuồng tấn công.
Trước khi Lý Tinh đi đã lấy không biết bao nhiêu linh dược, chọc phá không ít yêu thú bây giờ mấy tên này lại chủ động tới tìm bảo đúng lúc để bọn yêu thú xả giận.
Bên trong một khách điếm ở Bành thành, một thanh niên vừa ăn vừa cười.
- Chiêu này gọi là lão tử ăn ốc còn các người thì đổ vỏ.
Mộng Tử Đài ngồi đối diện hắn, lúc này nàng đã dịch dung để tránh bị tay mắt của Trường Vô Phong phát hiện.
Theo tin tức Lý Tinh tìm hiểu thì ba ngày sao triển lãm cổ vật bắt đầu, đáng tiếc lần này không thể cùng Đường Hi tham dự.
- Không biết bây giờ tiểu Hi đang làm gì ?
Hắn đã bắt đầu thấy nhớ tiểu nữ nhân kia, không có nàng bên cạnh trong lòng vẫn luôn thiếu một thứ gì đó. Sao khi dùng thức ăn, hai người đi dạo một vòng quanh Bành thành, Lý Tinh hướng Vạn bảo các đi đến.
Hắn vừa bước vào liền nói ra một đích đến đây.
- Dẫn ta đến chỗ đan đỉnh.
- Mời khách quan đi lối này.
Trên đường đi Lý Tinh để ý ánh mắt Mộng Tử Đài thỉnh thoảng dừng lại trên mấy loại linh kim, hắn chợt nhớ ra không gian trữ vật của nữ nhân này hình như là bị Trường Vô Phong lấy mất nên lúc đó nàng không thể dùng linh phù để bỏ trốn.
Hắn thì thầm với nàng.
- Ngươi muốn mua thứ gì thì mua, không cần phải đi theo ta.
- Không mua.
- Có phải là không có hồn thạch không ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.