Chương 56: Chữa Thương
Triệu sư huynh
04/04/2021
10 ngày sao, Bách Luyện bí cảnh 50 năm mở ra một lần chính thức đóng lại kèm theo đó là một tin tức chấn động Nam vực, Ma môn đại khai sát
giới đồ sát hoàng gia viện tử của Huyết Nguyệt và Trường Hà cùng với một viện tử Đế viện.
Bên trong một khách điếm ở Trường Hà vương thành, đã 2 tháng trôi qua người ta vẫn liên tục bàn tán về chuyện của Ma môn.
- Lần này Ma môn đúng là chơi lớn, ngay cả viện tử của Đế viện cũng dám phế.
- Xem ra Ma môn thật sự xuất thế, những ngày tháng bình yên ở Nam vực sắp không còn.
- Cho nên các người đừng lo chuyện bao đồng nữa, cố gắn tận hưởng cuộc sống đi.
Lý Tinh vừa ăn vừa nghe mấy tên bên cạnh nói chuyện, vẻ mặt chán nản, suốt 2 tháng nay hắn chỉ nghe một câu chuyện có thể không chán sao.
- Đừng để lão tử biết được tên Tử Dạ kia còn sống nếu không sẽ thả tiểu hắc ra cắn chết hắn.
Hai nàng vẫn tiếp tục dùng thức ăn xem lời nói của hắn như gió thoảng qua tai.
Chuyện kể rằng có một thanh niên tên là Lý Tinh vô tình nhặt được một tấm địa đồ dẫn đến một cái tiểu thiên địa hồn mạch, hắn hứng khởi trèo đèo lội suối suốt một tháng trời cuối cùng cũng tới được nơi chỉ định nhưng nơi đó nào có hồn mạch chỉ có một đống trận pháp chờ đợi hắn.
Vừa phá xong trận pháp bọn họ còn bị Trường Hà quân truy đuổi vì tội xâm nhập trái phép cấm địa quân sự phải nộp gần vạn hồn thạch mới được thả ra, lần này đúng là mất cả chì lẫn chày.
Lý Tinh nhìn Tử Đài đang lặng lẽ ngồi ăn, ánh mắt lóe lên.
- Có nên lấy thêm tiền chữa bệnh không nhỉ ?
Mộng Tử Đài chợt thấy lạnh người, nàng ngẫn đầu nhìn Lý Tinh đúng lúc thấy được bộ mặt nham hiểm của hắn, trong lòng có chút không yên.
Sao khi ăn xong, cả 3 cùng đi dạo bên trong Trường Hà vương thành, Tử Đài đi trước dẫn đường, nàng lớn lên ở đây nên hiểu rõ từng nơi ở Vương thành biết được chỗ nào nên đi chỗ nào không nên đi.
Lý Tinh quan sát một lúc phát hiện nơi này không hơn không kém so với Huyết Nguyệt vương thành, xem ra thực lực của các vương quốc gần như ngang nhau.
Hắn ghé qua Vạn bảo các nhìn vài cái đan đỉnh, số lượng đan đỉnh ở đây chỉ bằng một nữa Huyết Nguyệt, chất lượng cũng không bằng đành phải cùng hai nàng quay trở lại khách điếm.
Vấn đề tiếp theo là giúp sư phụ Tử Đài trị thương, theo lời của nàng nói thì sư phụ của nàng bị một con địa thú đã thương mỗi tháng vết thương tái phát một lần sư phụ của nàng phải trốn ra sao núi một mình chịu đựng cơn đau.
- Có biết đó là loại yêu thú gì không ?
- Sư phụ không nói rõ.
- Không biết cũng không sao, quan trọng là làm sao gặp được sư phụ của ngươi.
- Vết thương của sư phụ thường tái phát vào đêm trăng tròn, lúc đó ta sẽ dẫn ngươi ra sao núi tìm sư phụ.
Lý Tinh gật đầu, hắn đã hứa thì phải làm, sao khi bàn bạc xong mỗi người đều về phòng tu luyện, mặt dù Lý Tinh đã rất cố gắn những vẫn không giữ được tiểu công chúa ở lại, đêm nay lại phải phòng không gối chiếc.
Hắn ngồi trên giường vận khởi hồn thiên địa, hồn hải không ngừng mở rộng liên tục hấp thu hồn khí từ hồn thạch, khí tức hồn binh ngũ cấp từ từ thăng tiến, nhờ có lượng lớn ám khí trợ giúp chỉ trong vòng hai tháng hắn đã đột phá hai tiểu cảnh giới nếu không phải vì hắn tu luyện công pháp hồn thiên địa thì đột phá cảnh giới còn nhanh hơn.
Bên trong một căn phòng sang trọng, một mỹ phụ ngồi bên cạnh cửa sổ ngẫn người nhìn lên dạ thiên, ở nơi đó có hàng vạn ngôi sao sáng nhưng nàng không biết có ngôi sao nào mang tên Tử Đài không.
Cửa phòng mở ra, một thiếu nữ bước vào.
- Tỷ tỷ lại nhớ Tử Đài sao ?
- Ân, bên phía hoàng tộc có tin tức gì chưa ?
Thiếu nữ lắc đầu.
- Bọn họ nói đã tìm khắp Tây hồ nhưng vẫn không thấy, tỷ tỷ yên tâm Tử Đài là một nữ tử tốt nhất định sẽ bình an.
- Chỉ hi vọng là như vậy.
Vào một đêm trăng tròn ở Trường Hà khi mà mọi thứ đã đi vào tĩnh lặng vẫn có hai thân ảnh lướt đi trong đêm.
- BỐP…
Lý Tinh nhìn con muỗi to như con ruồi trong lòng bàn tay, hắn bắt đầu cảm thương cho số phận của mình, ánh mắt oán hận nhìn nữ nhân bên cạnh.
- Sắp tới chưa ?
- Là ngọn núi ở phía trước.
Hai người đi thêm vài dặm thì dừng lại trước một hang động, cửa hang được phong ấn bằng một địa trận, nhìn hang động u tối ánh mắt lạnh như băng của nàng lần đầu tan biến, một hạt lệ châu lặng lẽ rơi khỏi hàng mi, nàng biết chỉ khi sư phụ ở bên trong thì cửa hang mới được phong ấn tránh để người khác nghe thấy.
Lý Tinh không quen nhìn nữ nhân khóc, hắn tiến lại khẽ an ủi.
- Yên tâm, ta có thuốc trị muỗi đốt bảo đảm không để lại sẹo đừng lo…
Mộng Tử Đài quay qua nhìn tên nam nhân bên cạnh, ngay lúc này nàng chỉ muốn xông tới cắn chết hắn cho dù có đồng quy vu tận cũng đáng.
Lý Tinh cảm giác có chút không ổn, hình như hắn vừa chọc giận băng nữ thì phải.
- Để ta phá trận.
Hắn chỉ tốn một ít thời gian đã phá giải được địa trận, sao đó là từng thanh âm đau khổ từ bên trong truyền ra.
Tử Đài lập tức lao vào, nàng nhìn thấy một nữ nhân đang ôm ngực nằm nghiên trên giường, vẻ mặt tái nhợt vì đau đớn, cả người run rẩy như phát sốt.
- Sư phụ.
Mạc Phi Yên không ngờ lại có người xuất hiện ở nơi này, theo bản năng nàng tung ra một chưởng về phía người đó.
- Cẩn thận.
- ẦM… hú hú…
Một con ô quy bị đánh dính vào vách tường, trên miệng còn gặm một gốc linh dược, trong tình cảnh nguy cấp Lý Tinh đã kịp ném ra một con địa thú để chặn một chưởng kia nếu không Tử Đài đã gặp nguy hiểm.
Mộng Tử Đài vừa hoàn hồn liền chạy tới bên cạnh sư phụ đỡ người ngồi dậy.
- Sư phụ có sao không ?
- Tử Đài… thật sự là con sao ?
- Sư phụ đệ tử rất nhớ người…
Lý Tinh đứng bên cạnh nhìn hai nữ nhân khóc lóc cứ như hắn chết không bằng, hắn tiến lại gỡ ô quy từ trên vách hang xuống.
- Chậc chậc… bị trúng một chưởng nặng như vậy cũng không sao, tiểu tử ngươi đúng là phúc lớn mạng lớn.
Hắn mang theo ô quy rời đi, đợi khi nào hai nữ nhân tâm sự xong sẽ tự nhớ đến hắn.
Mạc Phi Yên nhìn thấy đệ tử trở lại vui mừng đến quên hết cơn đau trong người, ánh mắt dịu dàng nhìn đối phương.
- Ta nghe nói con gặp nạn ở Tây hồ, ta còn tưởng đời này không còn gặp được con.
- Tất cả mọi chuyện là do Trường Vô Phong sắp đặt…
Mộng Tử Đài bắt đầu kể lại mọi chuyện từ lúc nàng bước chân đến Huyết Huyệt cũng bước vào cái bẩy của Trường Vô Phong.
Mạc Phi Yên càng nghe càng tức giận, nàng không ngờ con người kia lại ác tâm như thế, cả đời nàng không biết đã cống hiến bao nhiêu sức lực cho Trường Hà vậy mà bọn họ lại nhẫn tâm ra tay với đệ tử duy nhất của nàng.
- Ta… Ân…
Tử Đài nhìn vẻ mặt đau đớn của sư phụ nàng vội đỡ người nằm xuống sao đó chạy ra phía ngoài hang.
Bên ngoài hang động, Lý Tinh đợi hơn nữa giờ vẫn không thấy có động tĩnh, hắn bắt đầu lại thấy nhàm chán.
- …107… bốp … 108…
- Lý Tinh.
Tử Đài vừa chạy tới thì nhìn thấy tên kia đang đập muỗi, hơn nữa hắn còn dùng mấy con muỗi ghép thành 4 chữ « xú nữ Tử Đài »
Lý Tinh lập tức xóa đi dấu vết, mỉm cười nhìn nàng.
- Mau vào chữa bệnh, đừng để sư phụ ngươi đợi lâu.
- Hừ.
Bên trong một khách điếm ở Trường Hà vương thành, đã 2 tháng trôi qua người ta vẫn liên tục bàn tán về chuyện của Ma môn.
- Lần này Ma môn đúng là chơi lớn, ngay cả viện tử của Đế viện cũng dám phế.
- Xem ra Ma môn thật sự xuất thế, những ngày tháng bình yên ở Nam vực sắp không còn.
- Cho nên các người đừng lo chuyện bao đồng nữa, cố gắn tận hưởng cuộc sống đi.
Lý Tinh vừa ăn vừa nghe mấy tên bên cạnh nói chuyện, vẻ mặt chán nản, suốt 2 tháng nay hắn chỉ nghe một câu chuyện có thể không chán sao.
- Đừng để lão tử biết được tên Tử Dạ kia còn sống nếu không sẽ thả tiểu hắc ra cắn chết hắn.
Hai nàng vẫn tiếp tục dùng thức ăn xem lời nói của hắn như gió thoảng qua tai.
Chuyện kể rằng có một thanh niên tên là Lý Tinh vô tình nhặt được một tấm địa đồ dẫn đến một cái tiểu thiên địa hồn mạch, hắn hứng khởi trèo đèo lội suối suốt một tháng trời cuối cùng cũng tới được nơi chỉ định nhưng nơi đó nào có hồn mạch chỉ có một đống trận pháp chờ đợi hắn.
Vừa phá xong trận pháp bọn họ còn bị Trường Hà quân truy đuổi vì tội xâm nhập trái phép cấm địa quân sự phải nộp gần vạn hồn thạch mới được thả ra, lần này đúng là mất cả chì lẫn chày.
Lý Tinh nhìn Tử Đài đang lặng lẽ ngồi ăn, ánh mắt lóe lên.
- Có nên lấy thêm tiền chữa bệnh không nhỉ ?
Mộng Tử Đài chợt thấy lạnh người, nàng ngẫn đầu nhìn Lý Tinh đúng lúc thấy được bộ mặt nham hiểm của hắn, trong lòng có chút không yên.
Sao khi ăn xong, cả 3 cùng đi dạo bên trong Trường Hà vương thành, Tử Đài đi trước dẫn đường, nàng lớn lên ở đây nên hiểu rõ từng nơi ở Vương thành biết được chỗ nào nên đi chỗ nào không nên đi.
Lý Tinh quan sát một lúc phát hiện nơi này không hơn không kém so với Huyết Nguyệt vương thành, xem ra thực lực của các vương quốc gần như ngang nhau.
Hắn ghé qua Vạn bảo các nhìn vài cái đan đỉnh, số lượng đan đỉnh ở đây chỉ bằng một nữa Huyết Nguyệt, chất lượng cũng không bằng đành phải cùng hai nàng quay trở lại khách điếm.
Vấn đề tiếp theo là giúp sư phụ Tử Đài trị thương, theo lời của nàng nói thì sư phụ của nàng bị một con địa thú đã thương mỗi tháng vết thương tái phát một lần sư phụ của nàng phải trốn ra sao núi một mình chịu đựng cơn đau.
- Có biết đó là loại yêu thú gì không ?
- Sư phụ không nói rõ.
- Không biết cũng không sao, quan trọng là làm sao gặp được sư phụ của ngươi.
- Vết thương của sư phụ thường tái phát vào đêm trăng tròn, lúc đó ta sẽ dẫn ngươi ra sao núi tìm sư phụ.
Lý Tinh gật đầu, hắn đã hứa thì phải làm, sao khi bàn bạc xong mỗi người đều về phòng tu luyện, mặt dù Lý Tinh đã rất cố gắn những vẫn không giữ được tiểu công chúa ở lại, đêm nay lại phải phòng không gối chiếc.
Hắn ngồi trên giường vận khởi hồn thiên địa, hồn hải không ngừng mở rộng liên tục hấp thu hồn khí từ hồn thạch, khí tức hồn binh ngũ cấp từ từ thăng tiến, nhờ có lượng lớn ám khí trợ giúp chỉ trong vòng hai tháng hắn đã đột phá hai tiểu cảnh giới nếu không phải vì hắn tu luyện công pháp hồn thiên địa thì đột phá cảnh giới còn nhanh hơn.
Bên trong một căn phòng sang trọng, một mỹ phụ ngồi bên cạnh cửa sổ ngẫn người nhìn lên dạ thiên, ở nơi đó có hàng vạn ngôi sao sáng nhưng nàng không biết có ngôi sao nào mang tên Tử Đài không.
Cửa phòng mở ra, một thiếu nữ bước vào.
- Tỷ tỷ lại nhớ Tử Đài sao ?
- Ân, bên phía hoàng tộc có tin tức gì chưa ?
Thiếu nữ lắc đầu.
- Bọn họ nói đã tìm khắp Tây hồ nhưng vẫn không thấy, tỷ tỷ yên tâm Tử Đài là một nữ tử tốt nhất định sẽ bình an.
- Chỉ hi vọng là như vậy.
Vào một đêm trăng tròn ở Trường Hà khi mà mọi thứ đã đi vào tĩnh lặng vẫn có hai thân ảnh lướt đi trong đêm.
- BỐP…
Lý Tinh nhìn con muỗi to như con ruồi trong lòng bàn tay, hắn bắt đầu cảm thương cho số phận của mình, ánh mắt oán hận nhìn nữ nhân bên cạnh.
- Sắp tới chưa ?
- Là ngọn núi ở phía trước.
Hai người đi thêm vài dặm thì dừng lại trước một hang động, cửa hang được phong ấn bằng một địa trận, nhìn hang động u tối ánh mắt lạnh như băng của nàng lần đầu tan biến, một hạt lệ châu lặng lẽ rơi khỏi hàng mi, nàng biết chỉ khi sư phụ ở bên trong thì cửa hang mới được phong ấn tránh để người khác nghe thấy.
Lý Tinh không quen nhìn nữ nhân khóc, hắn tiến lại khẽ an ủi.
- Yên tâm, ta có thuốc trị muỗi đốt bảo đảm không để lại sẹo đừng lo…
Mộng Tử Đài quay qua nhìn tên nam nhân bên cạnh, ngay lúc này nàng chỉ muốn xông tới cắn chết hắn cho dù có đồng quy vu tận cũng đáng.
Lý Tinh cảm giác có chút không ổn, hình như hắn vừa chọc giận băng nữ thì phải.
- Để ta phá trận.
Hắn chỉ tốn một ít thời gian đã phá giải được địa trận, sao đó là từng thanh âm đau khổ từ bên trong truyền ra.
Tử Đài lập tức lao vào, nàng nhìn thấy một nữ nhân đang ôm ngực nằm nghiên trên giường, vẻ mặt tái nhợt vì đau đớn, cả người run rẩy như phát sốt.
- Sư phụ.
Mạc Phi Yên không ngờ lại có người xuất hiện ở nơi này, theo bản năng nàng tung ra một chưởng về phía người đó.
- Cẩn thận.
- ẦM… hú hú…
Một con ô quy bị đánh dính vào vách tường, trên miệng còn gặm một gốc linh dược, trong tình cảnh nguy cấp Lý Tinh đã kịp ném ra một con địa thú để chặn một chưởng kia nếu không Tử Đài đã gặp nguy hiểm.
Mộng Tử Đài vừa hoàn hồn liền chạy tới bên cạnh sư phụ đỡ người ngồi dậy.
- Sư phụ có sao không ?
- Tử Đài… thật sự là con sao ?
- Sư phụ đệ tử rất nhớ người…
Lý Tinh đứng bên cạnh nhìn hai nữ nhân khóc lóc cứ như hắn chết không bằng, hắn tiến lại gỡ ô quy từ trên vách hang xuống.
- Chậc chậc… bị trúng một chưởng nặng như vậy cũng không sao, tiểu tử ngươi đúng là phúc lớn mạng lớn.
Hắn mang theo ô quy rời đi, đợi khi nào hai nữ nhân tâm sự xong sẽ tự nhớ đến hắn.
Mạc Phi Yên nhìn thấy đệ tử trở lại vui mừng đến quên hết cơn đau trong người, ánh mắt dịu dàng nhìn đối phương.
- Ta nghe nói con gặp nạn ở Tây hồ, ta còn tưởng đời này không còn gặp được con.
- Tất cả mọi chuyện là do Trường Vô Phong sắp đặt…
Mộng Tử Đài bắt đầu kể lại mọi chuyện từ lúc nàng bước chân đến Huyết Huyệt cũng bước vào cái bẩy của Trường Vô Phong.
Mạc Phi Yên càng nghe càng tức giận, nàng không ngờ con người kia lại ác tâm như thế, cả đời nàng không biết đã cống hiến bao nhiêu sức lực cho Trường Hà vậy mà bọn họ lại nhẫn tâm ra tay với đệ tử duy nhất của nàng.
- Ta… Ân…
Tử Đài nhìn vẻ mặt đau đớn của sư phụ nàng vội đỡ người nằm xuống sao đó chạy ra phía ngoài hang.
Bên ngoài hang động, Lý Tinh đợi hơn nữa giờ vẫn không thấy có động tĩnh, hắn bắt đầu lại thấy nhàm chán.
- …107… bốp … 108…
- Lý Tinh.
Tử Đài vừa chạy tới thì nhìn thấy tên kia đang đập muỗi, hơn nữa hắn còn dùng mấy con muỗi ghép thành 4 chữ « xú nữ Tử Đài »
Lý Tinh lập tức xóa đi dấu vết, mỉm cười nhìn nàng.
- Mau vào chữa bệnh, đừng để sư phụ ngươi đợi lâu.
- Hừ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.