Chương 152: Linh Hồn Và Tâm Cảnh
Vô Song Linh
09/03/2013
Đỉnh núi trung tâm lúc này đã đông kín người đứng khắp bốn phía đỉnh núi để quan khán. Có người tới để học hỏi, có người lại tới để cổ vũ… cũng có người bị loại ở vòng đầu liền tham dự vào hàng ghế khán giả cổ vũ cho đối tượng quan tâm của mình.
Mười tám võ đài cũng tỏa ra quang mang chói lòa cả một đỉnh núi. Trên không trung, mười tám màn hình kết giới to lớn giống như một khối hộp đa chiều, khiến cho mọi người dù đứng góc nào trên đỉnh núi đều có thể quan sát được tất cả mười tám trận đấu. Nhóm người Văn Lục lúc này cũng lục tục bay tới.
Đáp xuống đỉnh núi trung tâm, Văn Lục vừa bước đều đều về khu vực tập trung của các thí sinh vừa ngoảnh đầu sang hỏi đám người Kiệt Hào:
- Lung Quang chạy đâu rồi? Từ sáng tới giờ ta không nhìn thấy hắn.
Vân Trọng phẩy phẩy tay đáp:
- Sư phụ hắn gọi. Nói là có việc gì đó dặn dò. Hê hê… chắc hai thày trò đang mưu đồ chiếm giải nhất của Việt Thuật Đại Hội đây mà.
Na Na đang đi sau cùng nghe lời tếu táo thế của Vân Trọng thì bực mình sút hắn một cái vào mông rồi nói:
- Cái tên to xác này, xuốt ngày chỉ giỏi trêu chọc hắn. Ngươi không biết rằng, hắn trầm tư ít nói thực ra có nhiều áp lực lắm không?
Văn Lục đang bước về phía trước chợt dừng lại nhíu mày:
- Em nói sao? Hắn có vấn đề gì à?
Vân Trọng cũng nghe vậy cũng thu lại nụ cười, Na Na trầm tư nói:
- Những năm gần đây, hai môn phái Quan La môn và Yên Vân phái có vẻ xuống dốc. Những tầng lớp cao tuổi mạnh mẽ thì không nói làm gì, tuy nhiên nhân tài tu thuật giả trẻ tuổi so ra thì có chút kém hơn đối với các môn phái khác của Đại Việt. Các kỳ đại hội thường xuyên bị thua thiệt, bởi vậy những thiên tài tu thuật giả hầu hết đầu nhập các môn phái khác. Làm một đại đệ tử trẻ tuổi của Yên Vân phái, Lung Quang cũng chịu nhiều áp lực hơn nhiều so với chúng ta. Cho nên lúc trước Na Na có lôi hắn đi cùng cũng là muốn trong nguy hiểm hắn tìm cho mình được nhiều cơ hội đột phá. Thực tế thì hắn gần đây liên tiếp đột phá khiến cho các trưởng bối cực kỳ vui mừng. Chỉ là đi với tổ đội…
Nói tới đây Na Na nhìn cả nhóm một lượt, mọi người cũng không khỏi bối rối:
- Hắn vẫn có chút tự ti nên ít nói. Vào người khác có lẽ đã không chịu được áp lực mà bỏ đi rồi. Chỉ là hắn rất quyết tâm, kiên trì trụ vững hi vọng trở thành trụ cột tinh thần cho đám đệ tử trẻ tuổi ở môn phái.
Văn Lục nghe vậy thở dài cảm khái. Đối với tu thuật giả thì tông môn cũng như gia đình thứ hai, đã ra nhập thì đều hết lòng vì nó. Tình cảm của Lung Quang mọi người cũng có thể hiểu được. Mọi người cũng không phải có tư tưởng đả kích hắn, chỉ là nếu tăng tiến được tu vi chẳng lẽ lại kìm hãm lại…. Đương nhiên với tu vi đứng cuối nhóm như vậy, là nam nhân hắn cũng có chút tự ti, tuy nhiên hắn vẫn kiên cường vươn lên như vậy quả là đáng khâm phục.
Mọi người đều bị Na Na nói cho cảm động, chỉ duy nhất có tên cục mịch Vân Trọng là ngơ ngác ồm ồm hỏi:
- Lúc gặp hắn, hắn mới tu vi cấp năm thôi mà. Làm gì có tư cách đứng ở vị trí đại sư huynh chứ?
Na Na lườm Vân Trọng một cái rồi đáp:
- Đương nhiên lúc đó hắn cũng chỉ thuộc nhóm đệ tử trọng tâm bồi dưỡng. Chỉ là hai năm gần đây hắn tiến cấp ầm ầm thì đương nhiên là “lên chức” rồi. Hắn mới khoe với Na Na hôm trước.
Vân Trọng vẫn không chút cảm thông nào mà tỏ ra giận giữ:
- Tên khốn nạn này gặp khó mà không nói với anh em một câu. Muốn tăng cấp tu vi thì đơn giản… cứ để cho ta đối luyện với hắn mấy bữa thì muốn tăng bao nhiêu có bấy nhiêu không…haha… mọi người thấy ý kiến của ta thế nào? Ta quả là thiên tài mà.
Vân Trọng đang dương dương đắc ý thì “bịch” một tiếng đã bị ngáng chân cho ngã xõng xoài trên mặt đá.
- Hi hi! Lật đật đi đứng hậu đậu mà còn dám khoa chương a! Ngươi là muốn đánh cho sướng tay ý gì? Nếu dùng được cách đó chẳng lẽ các trưởng lão của hắn bỏ qua sao?
Văn Lục thấy Vân Trọng nói cũng thập phần hữu lý, lại nghe Na Na phản đối thì tò mò hỏi:
- Nga… nói thử xem?
Na Na tỉnh bơ đáp:
- Tu thuật giả chú trọng chính là thực lực tự tu luyện và sự lĩnh ngộ thuộc về riêng mình. Có như thế mới trở nên mạnh mẽ, mới đản sinh ra được những tuyệt thế cao thủ khiến cho giới tu luyện giả nghe thấy tên liền biến sắc. Còn tu vi sao? Với y thuật phát triển mạnh mẽ như hiện nay, tông môn nào chẳng có tới vài ngàn tới vài vạn cách để một người phàm nhân biến thành một cao thủ đỉnh cấp chín cấp mười trong thời gian ngắn?
Cách nhanh nhất chính là dụng đan dược… nhưng mà một trẻ em còn đang chập chững đi bỗng nhiên có thân xác của người lớn, có sức manh của người lớn. Nếu đánh nhau với người trưởng thành từng bước từng bước đi lên thì ai hơn ai mọi người đều hiểu. Việc này cũng giống như một con gà được nhồi nhét để đủ kg với một con gà được chăn thả đầy đủ. Cho dùng kg đi chăng nữa thì chất lượng so ra cũng là một trời một đất, cách nhau một khoảng cách… không bù đắp nổi. Bởi vậy các môn phái đều muốn đào tạo ra một đệ tử xuất sắc nhất mà không dụng tới một viên đan dược tăng cấp tu vi. Đương nhiên là có một số tình huống, một số giai đoạn hoàn toàn có thể tận dụng đan dược để nâng cao đẳng cấp, bất quá dù gì đi chăng nữa thì vẫn hạn chế sử dụng ngoại vật nhằm đốt cháy giai đoạn tu luyện.
Việc đốt cháy giai đoạn của các cấp tu luyện đã nghiêm trọng như vậy thì đương nhiên đối với việc lĩnh ngộ tinh túy của thuật pháp Đại Việt của các đệ tử cũng được coi trọng y chang vậy. Các bậc trưởng bối chỉ là chỉ điểm, đưa ra các con đường cho các đệ tử tham khảo, việc còn lại chính là sự nỗ lực, cố gắng của các đệ tử, có như vậy mới thành tài được.
Lại nói tới việc huấn luyện như Vân Trọng vừa nói, nếu ở cấp ba tới cấp sáu thì còn có chút tác dụng trong việc nâng cao kinh nghiệm chiến đấu. Tuy nhiên tới đẳng cấp này thì hầu hết đều phải tu dưỡng tâm cảnh cho mạnh mẽ. Sư phụ Na Na nói rằng, thoạt nghe linh hồn và tâm cảnh chẳng phải là một sao? Nếu "Mầm Thế Giới" phát triển chẳng phải linh hồn cũng phát triển rồi còn gì? Nếu không làm sao lên tới cấp chín sẽ đản sinh ra tiểu thế giới được?
Nghe có phần đúng tuy nhiên không phải vậy… để giải thích ra linh hồn là gì thì thực có chút khó khăn, nhưng cứ tưởng tượng như linh hồn chính là cái cấu thành nên linh thức, suy nghĩ, bản nguyên để cho con người sống. Mà tâm cảnh thì lại là khác, việc này cũng giống như việc một người hệ hỏa thì tính tình bộc trực, nóng giận thất thường. Nhưng nếu tâm cảnh họ cao thì họ hoàn toàn có thể điều chỉnh trạng thái của mình theo ý muốn, đang tức giận bừng bừng, lập tức có thể để tinh thần thoải mái… đó chính là tâm cảnh.
Điều này giải thích tại sao hai người tu thuật giả có cùng cấp độ "Mầm Thế Giới", cùng tu luyện một thể loại thuật pháp, cùng điều kiện sống, cùng kinh nghiệm sống như nhau, cùng một bản chất thân thể lại có một người xuất sắc, còn một người lại bình thường tới không thể bình thường hơn nếu không muốn nói là yếu kém, là bởi vì một người có tâm cảnh cao, bình tĩnh xử lý các tình huống một cách ổn thỏa, trong chiến đấu chỉ cẩn một tia sơ hở người ta cũng có thể lợi dụng để chiến thắng. Còn người kia lâm trận thì hốt hoảng, làm ra những hành động ngu ngốc thì đương nhiên là thua thiệt rồi. Bởi vậy từ cấp bảy trở lên, người ta còn gọi là cảnh giới luyện tâm. Chính là để cho tâm cảnh tiến triển tăng cao, sau này đột phá cấp chín thì cực kỳ có lợi cho việc phát triển tiểu thế giới.
- Hay cho một câu tâm cảnh. Tiểu oa nhi! Sư phụ ngươi vẫn khỏe chứ?
Na Na đang thao thao bất tuyệt, đám người Văn Lục cũng chăm chú lắng nghe như nuốt từng chữ thì một giọng nói cất lên. Mọi người giật mình quay lại thì đã thấy Ức Trai tiền bối đứng mỉm cười phía sau. Mọi người vội vàng thi lễ, Na Na đỏ bừng mặt lí nhí:
- Đa tạ tiền bối quan tâm, sư phụ con vẫn khỏe. Chỉ là những lời con nói vừa rồi đều là sư phụ giảng dạy. Con chỉ nói lại mà thôi, không phải con ngộ ra đâu a.
Ức Trai tiền bối thấy Na Na “thật thà” như vậy thì sửng sốt, tiếp đó bật cười ha hả nói:
- Thực là cô bé đơn thuần. Lão Hải sau này có truyền nhân tốt rồi.
Nói đoạn tiền bối đủng đỉnh đi về phía khán đài danh dự dành cho các vị giám sát sử, vừa đi vừa nói vọng lại:
- Con phải giữ được bản tâm này. Người tu luyện mộc thuật phải có tấm lòng rộng mở, thật thà, chất phác. Nếu không hại mình hại người… Nhớ lấy… nhớ lấy…
Na Na bị lời nói của Ức Trai tiền bối gây nên rung động, bất trợt dừng chân lâm vào trầm tư, xem chừng đang lĩnh ngộ ra điều gì. Mọi người trong tổ đội số mười hai lập tức vây quanh cô bé đề phòng có người quấy nhiễu làm phá đi cơ hội tốt này.
Mọi người đều biết tu thuật giả hầu hết đều trên cấp chín mới phải lĩnh ngộ pháp tắc, cũng như những huyền diệu cho tiểu thế giới của mình để tiểu thế giới ngày càng vững mạnh. Tuy nhiên có một số trường hợp ngoại lệ mà một trong số những ngoại lệ đó chính là sự lĩnh ngộ trước khi đột phá từ "Mầm Thế Giới" sang tiểu thế giới mà ranh giới của nó là đột phá từ cấp tám lên cấp chín tu thuật giả.
Sự lĩnh ngộ này gọi là lĩnh ngộ tiền tiểu thế giới, và nó chỉ xảy ra đối với một số tu thuật giả tuyệt thế thiên tài mà thôi. Mà người trong tổ đội số mười hai đều có ít nhiều cơ may gặp được những lĩnh ngộ đó. Thậm chí cái tên “cầm đầu” là Văn Lục kia còn gặp được hai lần. Lần thứ nhất chính là lúc bị tên Nguyên Anh kỳ truy sát, được Bồn Quan trưởng lão “chỉ điểm” liền khiến tâm cảnh của hắn đột phá lên một tầng cao mới, tìm ra con đường cho mình. Cũng nhờ lượt lĩnh ngộ này mà hắn mới có thể bình tĩnh sáng suốt đưa ra các quyết định chính xác cho các cuộc chiến sinh tử sau này. Phải nói rằng đây chính là một lần lĩnh ngộ cực kỳ quan trọng đối với hắn.
Mà lần thứ hai vừa mới xảy không lâu, trong lúc bị thương nặng ở không gian phong ấn, linh hồn hắn có được sự lột xác, gột rửa khiến tu vi thêm tinh tiến.
Đám người Kiệt Hào, Vân Trọng ắt hẳn cũng trải qua những lĩnh ngộ như vậy mới tìm ra được phương pháp phát triển phù hợp cho "Mầm Thế Giới" của mình, mới khiến tốc độ tăng cấp của bọn họ nhanh chóng như vậy.
Nhìn mọi người trong nhóm đều lâm vào trầm tư bởi những lời nói của Na Na, nhìn vẻ mặt biến đổi liên tục như ngộ ra điều gì của mọi người, Văn Lục mỉm cười:
- Nhân sinh như là giấc mộng, liệu ta đang nắm giữ nó hay nó đang lướt qua mắt ta đây?
Mười tám võ đài cũng tỏa ra quang mang chói lòa cả một đỉnh núi. Trên không trung, mười tám màn hình kết giới to lớn giống như một khối hộp đa chiều, khiến cho mọi người dù đứng góc nào trên đỉnh núi đều có thể quan sát được tất cả mười tám trận đấu. Nhóm người Văn Lục lúc này cũng lục tục bay tới.
Đáp xuống đỉnh núi trung tâm, Văn Lục vừa bước đều đều về khu vực tập trung của các thí sinh vừa ngoảnh đầu sang hỏi đám người Kiệt Hào:
- Lung Quang chạy đâu rồi? Từ sáng tới giờ ta không nhìn thấy hắn.
Vân Trọng phẩy phẩy tay đáp:
- Sư phụ hắn gọi. Nói là có việc gì đó dặn dò. Hê hê… chắc hai thày trò đang mưu đồ chiếm giải nhất của Việt Thuật Đại Hội đây mà.
Na Na đang đi sau cùng nghe lời tếu táo thế của Vân Trọng thì bực mình sút hắn một cái vào mông rồi nói:
- Cái tên to xác này, xuốt ngày chỉ giỏi trêu chọc hắn. Ngươi không biết rằng, hắn trầm tư ít nói thực ra có nhiều áp lực lắm không?
Văn Lục đang bước về phía trước chợt dừng lại nhíu mày:
- Em nói sao? Hắn có vấn đề gì à?
Vân Trọng cũng nghe vậy cũng thu lại nụ cười, Na Na trầm tư nói:
- Những năm gần đây, hai môn phái Quan La môn và Yên Vân phái có vẻ xuống dốc. Những tầng lớp cao tuổi mạnh mẽ thì không nói làm gì, tuy nhiên nhân tài tu thuật giả trẻ tuổi so ra thì có chút kém hơn đối với các môn phái khác của Đại Việt. Các kỳ đại hội thường xuyên bị thua thiệt, bởi vậy những thiên tài tu thuật giả hầu hết đầu nhập các môn phái khác. Làm một đại đệ tử trẻ tuổi của Yên Vân phái, Lung Quang cũng chịu nhiều áp lực hơn nhiều so với chúng ta. Cho nên lúc trước Na Na có lôi hắn đi cùng cũng là muốn trong nguy hiểm hắn tìm cho mình được nhiều cơ hội đột phá. Thực tế thì hắn gần đây liên tiếp đột phá khiến cho các trưởng bối cực kỳ vui mừng. Chỉ là đi với tổ đội…
Nói tới đây Na Na nhìn cả nhóm một lượt, mọi người cũng không khỏi bối rối:
- Hắn vẫn có chút tự ti nên ít nói. Vào người khác có lẽ đã không chịu được áp lực mà bỏ đi rồi. Chỉ là hắn rất quyết tâm, kiên trì trụ vững hi vọng trở thành trụ cột tinh thần cho đám đệ tử trẻ tuổi ở môn phái.
Văn Lục nghe vậy thở dài cảm khái. Đối với tu thuật giả thì tông môn cũng như gia đình thứ hai, đã ra nhập thì đều hết lòng vì nó. Tình cảm của Lung Quang mọi người cũng có thể hiểu được. Mọi người cũng không phải có tư tưởng đả kích hắn, chỉ là nếu tăng tiến được tu vi chẳng lẽ lại kìm hãm lại…. Đương nhiên với tu vi đứng cuối nhóm như vậy, là nam nhân hắn cũng có chút tự ti, tuy nhiên hắn vẫn kiên cường vươn lên như vậy quả là đáng khâm phục.
Mọi người đều bị Na Na nói cho cảm động, chỉ duy nhất có tên cục mịch Vân Trọng là ngơ ngác ồm ồm hỏi:
- Lúc gặp hắn, hắn mới tu vi cấp năm thôi mà. Làm gì có tư cách đứng ở vị trí đại sư huynh chứ?
Na Na lườm Vân Trọng một cái rồi đáp:
- Đương nhiên lúc đó hắn cũng chỉ thuộc nhóm đệ tử trọng tâm bồi dưỡng. Chỉ là hai năm gần đây hắn tiến cấp ầm ầm thì đương nhiên là “lên chức” rồi. Hắn mới khoe với Na Na hôm trước.
Vân Trọng vẫn không chút cảm thông nào mà tỏ ra giận giữ:
- Tên khốn nạn này gặp khó mà không nói với anh em một câu. Muốn tăng cấp tu vi thì đơn giản… cứ để cho ta đối luyện với hắn mấy bữa thì muốn tăng bao nhiêu có bấy nhiêu không…haha… mọi người thấy ý kiến của ta thế nào? Ta quả là thiên tài mà.
Vân Trọng đang dương dương đắc ý thì “bịch” một tiếng đã bị ngáng chân cho ngã xõng xoài trên mặt đá.
- Hi hi! Lật đật đi đứng hậu đậu mà còn dám khoa chương a! Ngươi là muốn đánh cho sướng tay ý gì? Nếu dùng được cách đó chẳng lẽ các trưởng lão của hắn bỏ qua sao?
Văn Lục thấy Vân Trọng nói cũng thập phần hữu lý, lại nghe Na Na phản đối thì tò mò hỏi:
- Nga… nói thử xem?
Na Na tỉnh bơ đáp:
- Tu thuật giả chú trọng chính là thực lực tự tu luyện và sự lĩnh ngộ thuộc về riêng mình. Có như thế mới trở nên mạnh mẽ, mới đản sinh ra được những tuyệt thế cao thủ khiến cho giới tu luyện giả nghe thấy tên liền biến sắc. Còn tu vi sao? Với y thuật phát triển mạnh mẽ như hiện nay, tông môn nào chẳng có tới vài ngàn tới vài vạn cách để một người phàm nhân biến thành một cao thủ đỉnh cấp chín cấp mười trong thời gian ngắn?
Cách nhanh nhất chính là dụng đan dược… nhưng mà một trẻ em còn đang chập chững đi bỗng nhiên có thân xác của người lớn, có sức manh của người lớn. Nếu đánh nhau với người trưởng thành từng bước từng bước đi lên thì ai hơn ai mọi người đều hiểu. Việc này cũng giống như một con gà được nhồi nhét để đủ kg với một con gà được chăn thả đầy đủ. Cho dùng kg đi chăng nữa thì chất lượng so ra cũng là một trời một đất, cách nhau một khoảng cách… không bù đắp nổi. Bởi vậy các môn phái đều muốn đào tạo ra một đệ tử xuất sắc nhất mà không dụng tới một viên đan dược tăng cấp tu vi. Đương nhiên là có một số tình huống, một số giai đoạn hoàn toàn có thể tận dụng đan dược để nâng cao đẳng cấp, bất quá dù gì đi chăng nữa thì vẫn hạn chế sử dụng ngoại vật nhằm đốt cháy giai đoạn tu luyện.
Việc đốt cháy giai đoạn của các cấp tu luyện đã nghiêm trọng như vậy thì đương nhiên đối với việc lĩnh ngộ tinh túy của thuật pháp Đại Việt của các đệ tử cũng được coi trọng y chang vậy. Các bậc trưởng bối chỉ là chỉ điểm, đưa ra các con đường cho các đệ tử tham khảo, việc còn lại chính là sự nỗ lực, cố gắng của các đệ tử, có như vậy mới thành tài được.
Lại nói tới việc huấn luyện như Vân Trọng vừa nói, nếu ở cấp ba tới cấp sáu thì còn có chút tác dụng trong việc nâng cao kinh nghiệm chiến đấu. Tuy nhiên tới đẳng cấp này thì hầu hết đều phải tu dưỡng tâm cảnh cho mạnh mẽ. Sư phụ Na Na nói rằng, thoạt nghe linh hồn và tâm cảnh chẳng phải là một sao? Nếu "Mầm Thế Giới" phát triển chẳng phải linh hồn cũng phát triển rồi còn gì? Nếu không làm sao lên tới cấp chín sẽ đản sinh ra tiểu thế giới được?
Nghe có phần đúng tuy nhiên không phải vậy… để giải thích ra linh hồn là gì thì thực có chút khó khăn, nhưng cứ tưởng tượng như linh hồn chính là cái cấu thành nên linh thức, suy nghĩ, bản nguyên để cho con người sống. Mà tâm cảnh thì lại là khác, việc này cũng giống như việc một người hệ hỏa thì tính tình bộc trực, nóng giận thất thường. Nhưng nếu tâm cảnh họ cao thì họ hoàn toàn có thể điều chỉnh trạng thái của mình theo ý muốn, đang tức giận bừng bừng, lập tức có thể để tinh thần thoải mái… đó chính là tâm cảnh.
Điều này giải thích tại sao hai người tu thuật giả có cùng cấp độ "Mầm Thế Giới", cùng tu luyện một thể loại thuật pháp, cùng điều kiện sống, cùng kinh nghiệm sống như nhau, cùng một bản chất thân thể lại có một người xuất sắc, còn một người lại bình thường tới không thể bình thường hơn nếu không muốn nói là yếu kém, là bởi vì một người có tâm cảnh cao, bình tĩnh xử lý các tình huống một cách ổn thỏa, trong chiến đấu chỉ cẩn một tia sơ hở người ta cũng có thể lợi dụng để chiến thắng. Còn người kia lâm trận thì hốt hoảng, làm ra những hành động ngu ngốc thì đương nhiên là thua thiệt rồi. Bởi vậy từ cấp bảy trở lên, người ta còn gọi là cảnh giới luyện tâm. Chính là để cho tâm cảnh tiến triển tăng cao, sau này đột phá cấp chín thì cực kỳ có lợi cho việc phát triển tiểu thế giới.
- Hay cho một câu tâm cảnh. Tiểu oa nhi! Sư phụ ngươi vẫn khỏe chứ?
Na Na đang thao thao bất tuyệt, đám người Văn Lục cũng chăm chú lắng nghe như nuốt từng chữ thì một giọng nói cất lên. Mọi người giật mình quay lại thì đã thấy Ức Trai tiền bối đứng mỉm cười phía sau. Mọi người vội vàng thi lễ, Na Na đỏ bừng mặt lí nhí:
- Đa tạ tiền bối quan tâm, sư phụ con vẫn khỏe. Chỉ là những lời con nói vừa rồi đều là sư phụ giảng dạy. Con chỉ nói lại mà thôi, không phải con ngộ ra đâu a.
Ức Trai tiền bối thấy Na Na “thật thà” như vậy thì sửng sốt, tiếp đó bật cười ha hả nói:
- Thực là cô bé đơn thuần. Lão Hải sau này có truyền nhân tốt rồi.
Nói đoạn tiền bối đủng đỉnh đi về phía khán đài danh dự dành cho các vị giám sát sử, vừa đi vừa nói vọng lại:
- Con phải giữ được bản tâm này. Người tu luyện mộc thuật phải có tấm lòng rộng mở, thật thà, chất phác. Nếu không hại mình hại người… Nhớ lấy… nhớ lấy…
Na Na bị lời nói của Ức Trai tiền bối gây nên rung động, bất trợt dừng chân lâm vào trầm tư, xem chừng đang lĩnh ngộ ra điều gì. Mọi người trong tổ đội số mười hai lập tức vây quanh cô bé đề phòng có người quấy nhiễu làm phá đi cơ hội tốt này.
Mọi người đều biết tu thuật giả hầu hết đều trên cấp chín mới phải lĩnh ngộ pháp tắc, cũng như những huyền diệu cho tiểu thế giới của mình để tiểu thế giới ngày càng vững mạnh. Tuy nhiên có một số trường hợp ngoại lệ mà một trong số những ngoại lệ đó chính là sự lĩnh ngộ trước khi đột phá từ "Mầm Thế Giới" sang tiểu thế giới mà ranh giới của nó là đột phá từ cấp tám lên cấp chín tu thuật giả.
Sự lĩnh ngộ này gọi là lĩnh ngộ tiền tiểu thế giới, và nó chỉ xảy ra đối với một số tu thuật giả tuyệt thế thiên tài mà thôi. Mà người trong tổ đội số mười hai đều có ít nhiều cơ may gặp được những lĩnh ngộ đó. Thậm chí cái tên “cầm đầu” là Văn Lục kia còn gặp được hai lần. Lần thứ nhất chính là lúc bị tên Nguyên Anh kỳ truy sát, được Bồn Quan trưởng lão “chỉ điểm” liền khiến tâm cảnh của hắn đột phá lên một tầng cao mới, tìm ra con đường cho mình. Cũng nhờ lượt lĩnh ngộ này mà hắn mới có thể bình tĩnh sáng suốt đưa ra các quyết định chính xác cho các cuộc chiến sinh tử sau này. Phải nói rằng đây chính là một lần lĩnh ngộ cực kỳ quan trọng đối với hắn.
Mà lần thứ hai vừa mới xảy không lâu, trong lúc bị thương nặng ở không gian phong ấn, linh hồn hắn có được sự lột xác, gột rửa khiến tu vi thêm tinh tiến.
Đám người Kiệt Hào, Vân Trọng ắt hẳn cũng trải qua những lĩnh ngộ như vậy mới tìm ra được phương pháp phát triển phù hợp cho "Mầm Thế Giới" của mình, mới khiến tốc độ tăng cấp của bọn họ nhanh chóng như vậy.
Nhìn mọi người trong nhóm đều lâm vào trầm tư bởi những lời nói của Na Na, nhìn vẻ mặt biến đổi liên tục như ngộ ra điều gì của mọi người, Văn Lục mỉm cười:
- Nhân sinh như là giấc mộng, liệu ta đang nắm giữ nó hay nó đang lướt qua mắt ta đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.