Chương 420: Anh lặng thầm bên cạnh bầu bạn (7)
Diệp Phi Dạ
17/06/2016
Kiều An Hảo bỗng sững người tại chỗ.
Lục Cẩn Niên thấy người mở cửa là cô thì con ngươi thoáng mở to, sau đó liền trở về trạng thái bình thường. Anh chỉ nhìn cô không chớp, nhưng ánh mắt lại toát ra vẻ lạnh lẽo.
Chỉ không gặp nửa tháng mà như cách cả một thế kỷ. Anh vẫn tuấn kiệt như xưa, nhưng thoạt nhìn thờ ơ và xa lánh hơn, trong khi vầng trán khẽ nhăn lại.
“Anh, đến rồi à.”
Tiếng của Hứa Gia Mộc đánh thức Kiều An Hảo. Lúc này cô mới để ý thấy Lục Cẩn Niên đang nhìn chằm chằm đằng trước ngực mình. Cô đang mặc bộ váy ngủ hở cổ, lộ ra cả vùng xương quai xanh tinh tế. Kiều An Hảo xấu hổ cúi gằm mặt, nhanh chóng lui ra sau cửa, quay sang Hứa Gia Mộc nhẹ nhàng nói: “Các anh trò chuyện đi, em lên lầu thay đồ.”
Nói xong, Kiều An Hảo liền chạy một mạch lên lầu.
Lục Cẩn Niên đứng bất động ở lối vào, mãi đến khi hình ảnh Kiều An Hảo dần biết mất nơi góc cầu thang, anh mới chuyển tầm mắt về Hứa Gia Mộc. Lúc nhìn lướt qua túi giấy, ngoài một rau củ, trái cây, và một ít đồ gia vị, còn có mấy hộp bao cao su… Thoáng chốc như có tiếng sét bên tai anh.
“Anh, sao vẫn còn đứng đây? Mau vào ngồi đi!” Hứa Gia Mộc thấy Lục Cẩn Niên đứng đực ngây người, bèn lên tiếng nhắc.
Lục Cẩn Niên dường như không nghe thấy Hứa Gia Mộc nói, ánh mắt chăm chú vào chiếc hộp vuông nhỏ đầy màu sắc.
Hứa Gia Mộc khẽ nhíu mày, gọi: “Anh?”
Lục Cẩn Niên hoàn hồn, gật đầu, hạ tầm mắt, tay khẽ siết thật chặt, mới kiềm chế được bản thân, rồi bình tĩnh bước vào. Đối với lời chào hỏi của người quen, anh chỉ lơ đãng gật đầu, đi qua Hứa Gia Mộc, ngồi xuống chiếc sofa đơn.
Mọi người trong phòng cười nói rôm rả. Lục Cẩn Niên ngồi tự kỷ một bên, không lên tiếng câu nào, chỉ bâng quơ nhìn ngoài cửa sổ. Đến khi Kiều An Hảo đã đổi quần áo đi xuống, anh mới hướng tầm nhìn về phía cô.
Sự hiện diện của Lục Cẩn Niên trong phòng khách khiến Kiều An Hảo không được tự nhiên. Cô tán gẫu qua loa với mấy người Kiều An Hạ vài câu, bèn trốn vào phòng bếp, xem có gì giúp đỡ Hứa Gia Mộc không.
Kiều An Hảo ra vô hai lần. Một lần bưng bình trà, một lần bưng dĩa trái cây.
Kiều An Hảo châm trà cho mọi người, đến khi cô rót cho Lục Cẩn Niên, anh mới mở miệng câu duy nhất: “Cám ơn.”
Kiều An Hảo cúi gằm, khóe môi nhẹ nâng ý cười, rồi quay vào phòng bếp.
-
Mặc dù Hứa Gia Mộc là cậu ấm cô chiêu, nhưng thời đại học rất có tay nghề bếp núc.
Kiều An Hảo loay hoay trong căn bếp, cùng lắm chỉ có thể giúp cậu bóc tỏi, rửa chén bát, ngoài ra thì vướng tay vướng chân Hứa Gia Mộc thôi. Mèo Wĩ Wĩ
Cuối cùng nhịn không được nữa, Hứa Gia Mộc tắt bếp, ôm bả vai Kiều An Hảo lôi ra ngoài. Đúng lúc Lục Cẩn Niên đi vào…
Lục Cẩn Niên thấy người mở cửa là cô thì con ngươi thoáng mở to, sau đó liền trở về trạng thái bình thường. Anh chỉ nhìn cô không chớp, nhưng ánh mắt lại toát ra vẻ lạnh lẽo.
Chỉ không gặp nửa tháng mà như cách cả một thế kỷ. Anh vẫn tuấn kiệt như xưa, nhưng thoạt nhìn thờ ơ và xa lánh hơn, trong khi vầng trán khẽ nhăn lại.
“Anh, đến rồi à.”
Tiếng của Hứa Gia Mộc đánh thức Kiều An Hảo. Lúc này cô mới để ý thấy Lục Cẩn Niên đang nhìn chằm chằm đằng trước ngực mình. Cô đang mặc bộ váy ngủ hở cổ, lộ ra cả vùng xương quai xanh tinh tế. Kiều An Hảo xấu hổ cúi gằm mặt, nhanh chóng lui ra sau cửa, quay sang Hứa Gia Mộc nhẹ nhàng nói: “Các anh trò chuyện đi, em lên lầu thay đồ.”
Nói xong, Kiều An Hảo liền chạy một mạch lên lầu.
Lục Cẩn Niên đứng bất động ở lối vào, mãi đến khi hình ảnh Kiều An Hảo dần biết mất nơi góc cầu thang, anh mới chuyển tầm mắt về Hứa Gia Mộc. Lúc nhìn lướt qua túi giấy, ngoài một rau củ, trái cây, và một ít đồ gia vị, còn có mấy hộp bao cao su… Thoáng chốc như có tiếng sét bên tai anh.
“Anh, sao vẫn còn đứng đây? Mau vào ngồi đi!” Hứa Gia Mộc thấy Lục Cẩn Niên đứng đực ngây người, bèn lên tiếng nhắc.
Lục Cẩn Niên dường như không nghe thấy Hứa Gia Mộc nói, ánh mắt chăm chú vào chiếc hộp vuông nhỏ đầy màu sắc.
Hứa Gia Mộc khẽ nhíu mày, gọi: “Anh?”
Lục Cẩn Niên hoàn hồn, gật đầu, hạ tầm mắt, tay khẽ siết thật chặt, mới kiềm chế được bản thân, rồi bình tĩnh bước vào. Đối với lời chào hỏi của người quen, anh chỉ lơ đãng gật đầu, đi qua Hứa Gia Mộc, ngồi xuống chiếc sofa đơn.
Mọi người trong phòng cười nói rôm rả. Lục Cẩn Niên ngồi tự kỷ một bên, không lên tiếng câu nào, chỉ bâng quơ nhìn ngoài cửa sổ. Đến khi Kiều An Hảo đã đổi quần áo đi xuống, anh mới hướng tầm nhìn về phía cô.
Sự hiện diện của Lục Cẩn Niên trong phòng khách khiến Kiều An Hảo không được tự nhiên. Cô tán gẫu qua loa với mấy người Kiều An Hạ vài câu, bèn trốn vào phòng bếp, xem có gì giúp đỡ Hứa Gia Mộc không.
Kiều An Hảo ra vô hai lần. Một lần bưng bình trà, một lần bưng dĩa trái cây.
Kiều An Hảo châm trà cho mọi người, đến khi cô rót cho Lục Cẩn Niên, anh mới mở miệng câu duy nhất: “Cám ơn.”
Kiều An Hảo cúi gằm, khóe môi nhẹ nâng ý cười, rồi quay vào phòng bếp.
-
Mặc dù Hứa Gia Mộc là cậu ấm cô chiêu, nhưng thời đại học rất có tay nghề bếp núc.
Kiều An Hảo loay hoay trong căn bếp, cùng lắm chỉ có thể giúp cậu bóc tỏi, rửa chén bát, ngoài ra thì vướng tay vướng chân Hứa Gia Mộc thôi. Mèo Wĩ Wĩ
Cuối cùng nhịn không được nữa, Hứa Gia Mộc tắt bếp, ôm bả vai Kiều An Hảo lôi ra ngoài. Đúng lúc Lục Cẩn Niên đi vào…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.