Chương 233: Chỉ riêng cô ấy, cô không được đụng vào! (3)
Diệp Phi Dạ
15/04/2016
Gương mặt tuấn tú căng thẳng, Lục Cẩn Niên đi thẳng tới thang máy nhấn nút khởi động.
-
Kiều An Hạ bắt một chiếc taxi đuổi theo phía sau cũng dừng ở dưới lầu, lập tức đẩy cửa xe chạy vội vào trong khách sạn.
Kiều An Hạ vừa vào cửa khách sạn thì Lục Cẩn Niên đã bước vào thang máy. Cô nhanh chân xông lên trước, vừa theo dõi số tầng Lục Cẩn Niên đi, vừa liên lục nhấn nút thang máy.
Thang máy xuống tầng trệt liền mở cửa, trợ lý của Lục Cẩn Niên đúng lúc chạy tới, hai người liền vọt ngay vào thang máy, nhấn số tầng theo chỗ Lục Cẩn Niên đã leo lên.
Kiều An Hạ lao ra khỏi thang máy, đứng trên hành lang nhìn xung quanh một lượt, thấy Lục Cẩn Niên đứng gõ cửa trước căn phòng cuối cùng bên trái, bèn vác theo túi xách chạy về phía anh.
Kiều An Hạ chạy được vài bước thì bị trẹo chân, đành dựa vào tường, tháo giày cao gót xách trên tay, chân trần chạy vội qua.
-
Sau khi tống Kiều An Hảo vào phòng nhà sản xuất Tôn, nửa tiếng sau Lâm Thi Ý nhận được tin nhắn chỉ vỏn vẹn hai chữ của ông: “Tôi thích!”
Lâm Thi Ý nhếch môi cười, nhắn tin trả lời: “Chúc ông một đêm vui vẻ”, rồi leo lên giường thích chí xem ti vi.
Khoảng mười giờ rưỡi, Lâm Thi Ý vào toilet thay băng, rồi soi gương ngắm bản thân. Vì tới kỳ nên ngực cô ả nở lớn hơn bình thường, nổi bật phần eo nhỏ gọn gợi cảm. Đang suy tính giành ra thời gian rỗi để đi nâng ngực thì bất chợt truyền đến một tràng tiếng đập cửa.
Tiếng đập cửa rất dồn dập.
Cô ả ló đầu ra.
Lâm Thi Ý rút tay khỏi bầu ngực đẫy đà, tò mò ra khỏi phòng tắm, lên tiếng hỏi: “Ai đó?”
Không tiếng trả lời.
Lâm Thi Ý cho là người đại diện của mình đi chơi ở phòng lounge dưới lầu đã về, bèn từ tốn ra mở cửa.
Kết quả, ngước mắt lên nhưng lại thấy Lục Cẩn Niên.
Người đàn ông thoạt nhìn đặc biệt âm lạnh, tỏ ra thái độ thù địch.
Cái “rét” đột ngột ập đến khiến Lâm Thi Ý không khỏi khẽ rùng mình, đáy lòng nổi lên một cảm giác xấu.
Lục Cẩn Niên không phải là vì Kiều An Hảo mà tới chứ… Nhưng hai người họ hình như đâu thân quen, hơn nữa sở dĩ Lục Cẩn Niên điều tra kỹ lưỡng vụ án xích đu là vì anh không muốn người trong đoàn bày trò hãm hại nhau…
Lâm Thi Ý thấp thỏm bất an, nhưng vẫn miễn cưỡng nặn ra bộ dáng tươi cười, nghiêng đầu, ỏng ẹo hỏi: “Có chuyện gì không, ông Lục?”
“Kiều An Hảo đâu?” Lục Cẩn Niên lạnh lẽo trực tiếp chất vấn.
Quả nhiên là Kiều An Hảo… Đáy mắt Lâm Thi Ý lóe lên tia hoảng hốt, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, tiếp tục cười với Lục Cẩn Niên: “Cô Kiều hẳn phải ở trong phòng cô ấy chứ…”
“Láo toét!” Lâm Thi Ý còn chưa dứt lời, Kiều An Hạ vừa chạy đến lập tức nỗi cơn Tam Bành, ngay giây sau đó không đợi mọi người kịp phản ứng liền vác đôi guốc hung hăng đập tới tấp vào Lâm Thi Ý: “Mày bớt ở đây giả ngây giả dại đi. Mày tưởng tao không biết em gái tao bị mày mang đi ư?”
-
Kiều An Hạ bắt một chiếc taxi đuổi theo phía sau cũng dừng ở dưới lầu, lập tức đẩy cửa xe chạy vội vào trong khách sạn.
Kiều An Hạ vừa vào cửa khách sạn thì Lục Cẩn Niên đã bước vào thang máy. Cô nhanh chân xông lên trước, vừa theo dõi số tầng Lục Cẩn Niên đi, vừa liên lục nhấn nút thang máy.
Thang máy xuống tầng trệt liền mở cửa, trợ lý của Lục Cẩn Niên đúng lúc chạy tới, hai người liền vọt ngay vào thang máy, nhấn số tầng theo chỗ Lục Cẩn Niên đã leo lên.
Kiều An Hạ lao ra khỏi thang máy, đứng trên hành lang nhìn xung quanh một lượt, thấy Lục Cẩn Niên đứng gõ cửa trước căn phòng cuối cùng bên trái, bèn vác theo túi xách chạy về phía anh.
Kiều An Hạ chạy được vài bước thì bị trẹo chân, đành dựa vào tường, tháo giày cao gót xách trên tay, chân trần chạy vội qua.
-
Sau khi tống Kiều An Hảo vào phòng nhà sản xuất Tôn, nửa tiếng sau Lâm Thi Ý nhận được tin nhắn chỉ vỏn vẹn hai chữ của ông: “Tôi thích!”
Lâm Thi Ý nhếch môi cười, nhắn tin trả lời: “Chúc ông một đêm vui vẻ”, rồi leo lên giường thích chí xem ti vi.
Khoảng mười giờ rưỡi, Lâm Thi Ý vào toilet thay băng, rồi soi gương ngắm bản thân. Vì tới kỳ nên ngực cô ả nở lớn hơn bình thường, nổi bật phần eo nhỏ gọn gợi cảm. Đang suy tính giành ra thời gian rỗi để đi nâng ngực thì bất chợt truyền đến một tràng tiếng đập cửa.
Tiếng đập cửa rất dồn dập.
Cô ả ló đầu ra.
Lâm Thi Ý rút tay khỏi bầu ngực đẫy đà, tò mò ra khỏi phòng tắm, lên tiếng hỏi: “Ai đó?”
Không tiếng trả lời.
Lâm Thi Ý cho là người đại diện của mình đi chơi ở phòng lounge dưới lầu đã về, bèn từ tốn ra mở cửa.
Kết quả, ngước mắt lên nhưng lại thấy Lục Cẩn Niên.
Người đàn ông thoạt nhìn đặc biệt âm lạnh, tỏ ra thái độ thù địch.
Cái “rét” đột ngột ập đến khiến Lâm Thi Ý không khỏi khẽ rùng mình, đáy lòng nổi lên một cảm giác xấu.
Lục Cẩn Niên không phải là vì Kiều An Hảo mà tới chứ… Nhưng hai người họ hình như đâu thân quen, hơn nữa sở dĩ Lục Cẩn Niên điều tra kỹ lưỡng vụ án xích đu là vì anh không muốn người trong đoàn bày trò hãm hại nhau…
Lâm Thi Ý thấp thỏm bất an, nhưng vẫn miễn cưỡng nặn ra bộ dáng tươi cười, nghiêng đầu, ỏng ẹo hỏi: “Có chuyện gì không, ông Lục?”
“Kiều An Hảo đâu?” Lục Cẩn Niên lạnh lẽo trực tiếp chất vấn.
Quả nhiên là Kiều An Hảo… Đáy mắt Lâm Thi Ý lóe lên tia hoảng hốt, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, tiếp tục cười với Lục Cẩn Niên: “Cô Kiều hẳn phải ở trong phòng cô ấy chứ…”
“Láo toét!” Lâm Thi Ý còn chưa dứt lời, Kiều An Hạ vừa chạy đến lập tức nỗi cơn Tam Bành, ngay giây sau đó không đợi mọi người kịp phản ứng liền vác đôi guốc hung hăng đập tới tấp vào Lâm Thi Ý: “Mày bớt ở đây giả ngây giả dại đi. Mày tưởng tao không biết em gái tao bị mày mang đi ư?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.