Chương 234: Chỉ riêng cô ấy, cô không được đụng vào (4)
Diệp Phi Dạ
15/04/2016
Đôi guốc của Kiều An
Hảo trực tiếp quất vào đầu Lâm Thi Ý, vừa mạnh vừa chuẩn xác. Cơn đau ập đến khiến vẻ mặt Lâm Thi Ý tức khắc liền trắng bệch, bèn lui về sau hai bước, rồi giơ tay ôm lấy đầu, nhưng vẫn cứng miệng: “Tôi không biết các người đang nói cái gì cả?”
“Không biết?” Tánh Kiều An Hạ trước nay luôn nóng nảy, khi nghe thấy cụm từ giả dối của Lâm Thi Ý thì lập tức bốc hỏa. Cô bất ngờ lao tới trước mặt Lâm Thi Ý, nắm lấy chùm tóc hung hăng giật xuống, rồi không thương tiếc quăng vài cái tát vào mặt cô ả: “Không biết này!”
Lục Cẩn Niên đứng ở cửa, thấy một màn hành động như vậy, hàng lông mày chỉ giật giật, nhưng không có ý muốn tiến lên ngăn cản.
“Lâm Thi Ý, tao nói cho mày biết, tốt nhất mày nên mau nói tung tích hiện giờ của em gái tao ở đâu!” Kiều An Hạ nói xong, giật mạnh tóc Lâm Thi Ý, rồi nâng mặt ả lên. Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thi Ý lúc này hằn lên khuôn bàn tay sưng vù đỏ chói, chứng tỏ Kiều An Hảo vừa nãy ra sức không hề nhẹ chút nào. Kiều An Hạ nhìn trực diện vào mắt Lâm Thi Ý, giọng điệu sắc bén hỏi lại lần nữa: “Rốt cuộc em gái tao ở đâu?”
Lâm Thi Ý mím chặt môi, bộ dạng như thể sống chết cũng nhất quyết không mở miệng.
Kiều An Hạ tức điên đến đỉnh điểm, cô nhìn quanh một lượt, thấy trên bàn có một con dao gọt hoa quả, không nghĩ ngợi bèn lập tức dí dao vào mặt Lâm Thi Ý: “Tao cho mày ba giây, nếu mày không khai thật, tao sẽ hủy khuôn mặt của mày!”
Lâm Thi Ý nhìn thoáng qua con dao đang kề sát nơi gò má của mình, trong lòng rét run, nhưng vẫn cố gắng phản kích lại Kiều An Hạ: “Cô dám? Đây là phạm pháp đó!”
“Phạm pháp?” Kiều An Hạ như nghe chuyện cười, cô cong môi cười lạnh hai tiếng, vỗ nhẹ dao lên mặt Lâm Thi Ý: “Mày mang em tao đi thì không phạm pháp à? Nếu chúng ta đều cùng phạm pháp, vậy hãy chờ xem cuối cùng, ai chết thảm hơn!”
Kiều An Hạ nói xong liền lạnh lùng hô một tiếng: “Ba!”
Lâm Thi Ý hơi run một chút, lại nghe một tiếng “Hai” lọt vào tai mình.
“Một!” Kiều An Hạ dứt lời, không thương tiếc cầm dao vạch lên mặt Lâm Thi Ý.
Chẳng qua chỉ mới sượt nhẹ qua một tí, vài giọt máu đã rỉ ra.
Lâm Thi Ý lập tức bị dọa sợ đến khóc ra nước mắt, run rảy la lên: “Tôi nói, tôi nói! Dừng tay đi!”
Động tác của Kiều An Hạ khẽ khựng lại.
Lâm Thi Ý run cầm cập, tiếp tục nói: “Kiều An Hảo đang ở trong phòng của Tôn tổng…”
Lục Cẩn Niên đang đứng ở cửa vừa nghe vậy, đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một tia tàn ác, lập tức liền xoay người, nước rút chạy đi.
“Bốp.” Sau khi Kiều An Hạ nghe Lâm Thi Ý nói xong, lại hung hăng tặng thêm cho ả một cái tát lên mặt, sau đó nắm chặt cằm ả, nói từng chữ: “Lâm Thi Ý, tao nhớ đã nói với mày, nếu mày dám động đến em gái tao, tao sẽ cho mày sống không bằng chết! Tao cảnh cáo mày, tốt nhất mày nên cầu nguyện cho em gái tao không xảy ra chuyện gì, nếu không…”
Lúc Kiều An Hạ nói tới đây, bởi vì trong lòng bỗng có linh cảm xấu nên giọng nói trở nên run rẩy: “Lâm Thi Ý, mày chắc chắn sẽ chết dưới tay tao!’
“Không biết?” Tánh Kiều An Hạ trước nay luôn nóng nảy, khi nghe thấy cụm từ giả dối của Lâm Thi Ý thì lập tức bốc hỏa. Cô bất ngờ lao tới trước mặt Lâm Thi Ý, nắm lấy chùm tóc hung hăng giật xuống, rồi không thương tiếc quăng vài cái tát vào mặt cô ả: “Không biết này!”
Lục Cẩn Niên đứng ở cửa, thấy một màn hành động như vậy, hàng lông mày chỉ giật giật, nhưng không có ý muốn tiến lên ngăn cản.
“Lâm Thi Ý, tao nói cho mày biết, tốt nhất mày nên mau nói tung tích hiện giờ của em gái tao ở đâu!” Kiều An Hạ nói xong, giật mạnh tóc Lâm Thi Ý, rồi nâng mặt ả lên. Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thi Ý lúc này hằn lên khuôn bàn tay sưng vù đỏ chói, chứng tỏ Kiều An Hảo vừa nãy ra sức không hề nhẹ chút nào. Kiều An Hạ nhìn trực diện vào mắt Lâm Thi Ý, giọng điệu sắc bén hỏi lại lần nữa: “Rốt cuộc em gái tao ở đâu?”
Lâm Thi Ý mím chặt môi, bộ dạng như thể sống chết cũng nhất quyết không mở miệng.
Kiều An Hạ tức điên đến đỉnh điểm, cô nhìn quanh một lượt, thấy trên bàn có một con dao gọt hoa quả, không nghĩ ngợi bèn lập tức dí dao vào mặt Lâm Thi Ý: “Tao cho mày ba giây, nếu mày không khai thật, tao sẽ hủy khuôn mặt của mày!”
Lâm Thi Ý nhìn thoáng qua con dao đang kề sát nơi gò má của mình, trong lòng rét run, nhưng vẫn cố gắng phản kích lại Kiều An Hạ: “Cô dám? Đây là phạm pháp đó!”
“Phạm pháp?” Kiều An Hạ như nghe chuyện cười, cô cong môi cười lạnh hai tiếng, vỗ nhẹ dao lên mặt Lâm Thi Ý: “Mày mang em tao đi thì không phạm pháp à? Nếu chúng ta đều cùng phạm pháp, vậy hãy chờ xem cuối cùng, ai chết thảm hơn!”
Kiều An Hạ nói xong liền lạnh lùng hô một tiếng: “Ba!”
Lâm Thi Ý hơi run một chút, lại nghe một tiếng “Hai” lọt vào tai mình.
“Một!” Kiều An Hạ dứt lời, không thương tiếc cầm dao vạch lên mặt Lâm Thi Ý.
Chẳng qua chỉ mới sượt nhẹ qua một tí, vài giọt máu đã rỉ ra.
Lâm Thi Ý lập tức bị dọa sợ đến khóc ra nước mắt, run rảy la lên: “Tôi nói, tôi nói! Dừng tay đi!”
Động tác của Kiều An Hạ khẽ khựng lại.
Lâm Thi Ý run cầm cập, tiếp tục nói: “Kiều An Hảo đang ở trong phòng của Tôn tổng…”
Lục Cẩn Niên đang đứng ở cửa vừa nghe vậy, đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một tia tàn ác, lập tức liền xoay người, nước rút chạy đi.
“Bốp.” Sau khi Kiều An Hạ nghe Lâm Thi Ý nói xong, lại hung hăng tặng thêm cho ả một cái tát lên mặt, sau đó nắm chặt cằm ả, nói từng chữ: “Lâm Thi Ý, tao nhớ đã nói với mày, nếu mày dám động đến em gái tao, tao sẽ cho mày sống không bằng chết! Tao cảnh cáo mày, tốt nhất mày nên cầu nguyện cho em gái tao không xảy ra chuyện gì, nếu không…”
Lúc Kiều An Hạ nói tới đây, bởi vì trong lòng bỗng có linh cảm xấu nên giọng nói trở nên run rẩy: “Lâm Thi Ý, mày chắc chắn sẽ chết dưới tay tao!’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.