Chương 231: Chỉ riêng cô ấy, cô không được đụng vào(1)
Diệp Phi Dạ
13/04/2016
Điện thoại vừa được
nghe, Tống Tương Tư trực tiếp đặt lên tai mình, lời nói rõ ràng truyền
vào trong điện thoại: “Lục đại Ảnh đế, tôi không phải là Kiều An Hảo,
tôi là Tống Tương Tư, tôi gọi điện để báo cho anh biết, cách đây khoảng
một tiếng, Kiều An Hảo đã bị Lâm Thi Ý mang đi!”
-
Đêm nay, Lục Cẩn Niên có một cuộc hẹn.
Anh vẫn luôn không thích tham gia mấy kiểu ăn uống như này, nguyên do cũng vì tính cách đã duy trì từ lúc nhỏ đến giờ, luôn không biết làm sao để có thể khen người khác, cũng không biết giả mù sa mưa lấy lòng người khác, cho nên khi đi ăn cùng mọi người, lúc nào cũng là dáng vẻ nghiêm túc không nói lời nào, cũng không động đũa bao giờ.
Lúc đang nhàm chán nên lấy điện thoại di động ra xem, thấy mấy hoạt động của đoàn làm phim mới up lên, cũng nhìn lướt qua xem nội dung, đêm nay là nhà sản xuất Tôn mời khách, nên anh ta gửi ảnh chụp cho mọi người. Anh nhìn thấy ảnh của Kiều An Hảo, cô đang ngồi giữa Triệu Manh và Tống Tương Tư, cúi đầu nghịch di động.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm ảnh chụp trên màn hình điện thoại thật lâu, mãi đến khi có người đến mời rượu mình, mới không đổi sắc mặt cất di động vào trong túi áo, bưng ly rượu lên, đơn giản hàn huyên hai ba câu.
Lúc kết thúc bữa ăn, đã là 10 giờ tối, trong lúc chờ trợ lý lái xe đến, anh có đi vào toilet, kết quả lúc đi ra lại đụng phải Kiều An Hạ.
-
Kiều An Hạ có bảy ngày nghỉ, hôm nay là ngày cuối cùng, đêm nay Trình Dạng sẽ đưa cô trở lại thành phố, hai người cũng thuận đường ăn một bữa cơm chiều.
Nhà hàng này nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà, cảnh đêm ở đây rất đẹp, cho nên ăn cơm xong, Trình Dạng và Kiều An Hạ cũng không vội vã rời đi, mà còn nán lại vừa nói chuyện phiếm vừa thưởng thức cảnh đêm, mãi cho đến 10 giờ, thừa dịp Trình Dạng gọi người phục vụ đến thanh toán, cô mới đi vào toilet.
Vừa ra đến cửa, cô đã nhìn thấy Lục Cẩn Niên cũng từ trong toilet nam đi ra.
Người đàn ông thấy cô, rõ ràng hơi ngẩn người, vẻ mặt lại không có nhiều cảm xúc, tuy rằng không mở miệng nói chuyện, nhưng vẫn nhìn cô gật đầu một cái, còn ga – lăng tránh đường, nhường cô đi trước.
Tuy rằng trong lòng Kiều An Hạ cũng có vài phần khẳng định Kiều An Hảo chính là cô gái mà anh thích, nhưng cũng không hoàn toàn chắc chắn, cho nên sau khi đi qua người Lục Cẩn Niên được vài giây, liền mở miệng hô một tiếng: “Lục Cẩn Niên.”
Lục Cẩn Niên hơi nhíu mày, do dự một chút, vẫn dừng bước lại, nhưng không có xoay người nhìn Kiều An Hạ.
Kiều An Hạ xoay người nhìn bóng lưng nhạt nhẽo của anh, hít sâu một tiếng, sau đó di chuyển bước chân, đi tới trước mặt Lục Cẩn Niên, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, mím môi, mở miệng hỏi: “Tôi nghĩ mình đã biết người trong lòng anh là ai.”
Ánh mắt anh hơi động một chút, vẻ mặt thì vẫn trấn định như cũ, mím môi, không có ý tứ nào muốn mở miệng.
“Lục Cẩn Niên, anh cho là mình luôn tỏ ra bình tĩnh thản nhiên như vậy, thì có thể che dấu mọi thứ rất cẩn thận sao?” Kiều An Hạ rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nở nụ cười, sau đó lại ngẩng đầu, nhìn Lục Cẩn Niên, mỗi chữ phát ra đều rõ ràng: “Lục Cẩn Niên, người trong lòng anh là…”
Lời nói của Kiều An Hạ còn chưa hết, điện thoại của anh đã kêu lên, anh nhíu mày, lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn thấy tên người gọi, thoáng giật mình, có chút khó tin, hoặc nghĩ rằng có thể mình đang nằm mơ, sau đó từ từ trượt màn hình để nhận cuộc gọi, anh còn chưa mở miệng, bên trong đã truyền đến giọng nói dứt khoát của Tống Tương Tư: “Lục đại Ảnh đế, tôi không phải là Kiều An Hảo, tôi là Tống Tương Tư, tôi gọi điện để báo cho anh biết, cách đây khoảng một tiếng, Kiều An Hảo đã bị Lâm Thi Ý mang đi!”
-
Đêm nay, Lục Cẩn Niên có một cuộc hẹn.
Anh vẫn luôn không thích tham gia mấy kiểu ăn uống như này, nguyên do cũng vì tính cách đã duy trì từ lúc nhỏ đến giờ, luôn không biết làm sao để có thể khen người khác, cũng không biết giả mù sa mưa lấy lòng người khác, cho nên khi đi ăn cùng mọi người, lúc nào cũng là dáng vẻ nghiêm túc không nói lời nào, cũng không động đũa bao giờ.
Lúc đang nhàm chán nên lấy điện thoại di động ra xem, thấy mấy hoạt động của đoàn làm phim mới up lên, cũng nhìn lướt qua xem nội dung, đêm nay là nhà sản xuất Tôn mời khách, nên anh ta gửi ảnh chụp cho mọi người. Anh nhìn thấy ảnh của Kiều An Hảo, cô đang ngồi giữa Triệu Manh và Tống Tương Tư, cúi đầu nghịch di động.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm ảnh chụp trên màn hình điện thoại thật lâu, mãi đến khi có người đến mời rượu mình, mới không đổi sắc mặt cất di động vào trong túi áo, bưng ly rượu lên, đơn giản hàn huyên hai ba câu.
Lúc kết thúc bữa ăn, đã là 10 giờ tối, trong lúc chờ trợ lý lái xe đến, anh có đi vào toilet, kết quả lúc đi ra lại đụng phải Kiều An Hạ.
-
Kiều An Hạ có bảy ngày nghỉ, hôm nay là ngày cuối cùng, đêm nay Trình Dạng sẽ đưa cô trở lại thành phố, hai người cũng thuận đường ăn một bữa cơm chiều.
Nhà hàng này nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà, cảnh đêm ở đây rất đẹp, cho nên ăn cơm xong, Trình Dạng và Kiều An Hạ cũng không vội vã rời đi, mà còn nán lại vừa nói chuyện phiếm vừa thưởng thức cảnh đêm, mãi cho đến 10 giờ, thừa dịp Trình Dạng gọi người phục vụ đến thanh toán, cô mới đi vào toilet.
Vừa ra đến cửa, cô đã nhìn thấy Lục Cẩn Niên cũng từ trong toilet nam đi ra.
Người đàn ông thấy cô, rõ ràng hơi ngẩn người, vẻ mặt lại không có nhiều cảm xúc, tuy rằng không mở miệng nói chuyện, nhưng vẫn nhìn cô gật đầu một cái, còn ga – lăng tránh đường, nhường cô đi trước.
Tuy rằng trong lòng Kiều An Hạ cũng có vài phần khẳng định Kiều An Hảo chính là cô gái mà anh thích, nhưng cũng không hoàn toàn chắc chắn, cho nên sau khi đi qua người Lục Cẩn Niên được vài giây, liền mở miệng hô một tiếng: “Lục Cẩn Niên.”
Lục Cẩn Niên hơi nhíu mày, do dự một chút, vẫn dừng bước lại, nhưng không có xoay người nhìn Kiều An Hạ.
Kiều An Hạ xoay người nhìn bóng lưng nhạt nhẽo của anh, hít sâu một tiếng, sau đó di chuyển bước chân, đi tới trước mặt Lục Cẩn Niên, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, mím môi, mở miệng hỏi: “Tôi nghĩ mình đã biết người trong lòng anh là ai.”
Ánh mắt anh hơi động một chút, vẻ mặt thì vẫn trấn định như cũ, mím môi, không có ý tứ nào muốn mở miệng.
“Lục Cẩn Niên, anh cho là mình luôn tỏ ra bình tĩnh thản nhiên như vậy, thì có thể che dấu mọi thứ rất cẩn thận sao?” Kiều An Hạ rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nở nụ cười, sau đó lại ngẩng đầu, nhìn Lục Cẩn Niên, mỗi chữ phát ra đều rõ ràng: “Lục Cẩn Niên, người trong lòng anh là…”
Lời nói của Kiều An Hạ còn chưa hết, điện thoại của anh đã kêu lên, anh nhíu mày, lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn thấy tên người gọi, thoáng giật mình, có chút khó tin, hoặc nghĩ rằng có thể mình đang nằm mơ, sau đó từ từ trượt màn hình để nhận cuộc gọi, anh còn chưa mở miệng, bên trong đã truyền đến giọng nói dứt khoát của Tống Tương Tư: “Lục đại Ảnh đế, tôi không phải là Kiều An Hảo, tôi là Tống Tương Tư, tôi gọi điện để báo cho anh biết, cách đây khoảng một tiếng, Kiều An Hảo đã bị Lâm Thi Ý mang đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.