Chương 270: Đưa quà sinh nhật cho anh(10)
Diệp Phi Dạ
02/05/2016
Lục Cẩn Niên hạ cửa kính xe, Kiều An Hảo chạy đến bên cạnh, mở to đôi mắt đen láy, nhìn Lục Cẩn Niên, cười hỏi: “Anh đã về?”
Lục Cẩn Niên không trả lời, chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Kiều An Hảo, liền quay đầu nhìn thẳng kính chắn gió phía trước, khuôn mặt tuấn mỹ yên tĩnh đến dọa người, tản mát hơi thở lạnh lẽo cấm-người-tới-gần.
Kiều An Hảo cảm giác được dường như tâm trạng người đàn ông này không được tốt, chớp mắt khẽ thu lại nụ cười, thận trọng hỏi han: "Làm sao vậy?"
Lục Cẩn Niên lại nghe thấy tiếng cô, hơi quay đầu, liếc qua kính chiếu hậu nhìn cô, tay siết chặt vô lăng, sau đó đột ngột rút chìa khóa, đẩy cửa xuống xe.
Lục Cẩn Niên ngó lơ Kiều An Hảo đang đứng cạnh xe, bước nhanh đi thẳng vào nhà.
Kiều An hảo gấp gáp đuổi kịp, lúc cô chạy vào trong nhà, Lục Cẩn Niên đã đổi xong giày, đang cởi áo khoác ra.
Kiều An Hảo chậm bước chân, đi đằng sau cách Lục Cẩn Niên nửa mét, nhỏ giọng hỏi: "Anh ăn tối chưa? Có muốn ăn chút gì không?"
Lục Cẩn Niên không lên tiếng, chỉ cởi áo, rồi tùy ý ném lên sofa, sau đó bước lên lầu.
Kiều An Hảo vớ lấy điện thoại của cô trên sofa, vội vàng chạy lên theo. Đi tới cửa phòng ngủ, Kiều An Hảo lại hỏi: "Em đi pha nước tắm cho anh? Mệt mỏi cả ngày rồi, ngâm nước ấm cho thoải mái."
Lục Cẩn Niên vẫn không phản ứng, thậm chí bước chân đi ra khỏi phòng ngủ cũng không dừng lại.
Kiều An Hảo phồng má nghi hoặc, đuổi theo Lục Cẩn Niên: "Đã trễ thế này, anh không nghỉ ngơi sao?"
Lục Cẩn Niên đẩy cửa phòng sách, xem Kiều An Hảo như không khí, trực tiếp đi vào, sau đó không đợi cô phản ứng, liền đóng “rầm” cửa.
Kiều An Hảo nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, há hốc miệng, vặn thử tay nắm thì cửa đã bị khóa trái.
Kiều An Hảo nhăn mặt, không hiểu có chuyện gì khiến tâm trạng Lục Cẩn Niên tệ thành ra thế này?
Kiều An Hảo đứng trước cửa phòng sách một hồi, mới xoay người trở về phòng ngủ. Cắn ngón tay suy tư một lúc, Kiều An Hảo nhớ đến lúc vô tình nghe thấy Lục Cẩn Niên và trợ lý nói chuyện: "Vả lại tôi chưa từng trải qua sinh nhật."
Cô nhớ rõ khi ấy, vẻ bình thản trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lục Cẩn Niên toát ra nỗi buồn và cô đơn.
Hôm nay là sinh nhật anh, vì thế mà anh thấy khó chịu trong người?
Kiều An Hảo chạy đến đầu giường, mở ngăn kéo, lấy ra hộp quà màu lam.
Cô vốn đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ nhằm tạo bất ngờ cho Lục Cẩn Niên, rồi sau đó mới đưa quà. Nhưng hiện tại, anh tự nhốt mình trong phòng sách...
Kiều An Hảo cắn môi, đi xuống lầu tìm má Trần để lấy chùm chìa khóa dự phòng, sau đó đi đến phòng sách ở lầu hai.
-
"Kiều Kiều, Kiều Kiều, Kiều Kiều!”
Kiều An Hạ liên tục hô gọi “Kiều Kiều”, đột nhiên ngồi bật dậy trên giường.
Lục Cẩn Niên không trả lời, chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Kiều An Hảo, liền quay đầu nhìn thẳng kính chắn gió phía trước, khuôn mặt tuấn mỹ yên tĩnh đến dọa người, tản mát hơi thở lạnh lẽo cấm-người-tới-gần.
Kiều An Hảo cảm giác được dường như tâm trạng người đàn ông này không được tốt, chớp mắt khẽ thu lại nụ cười, thận trọng hỏi han: "Làm sao vậy?"
Lục Cẩn Niên lại nghe thấy tiếng cô, hơi quay đầu, liếc qua kính chiếu hậu nhìn cô, tay siết chặt vô lăng, sau đó đột ngột rút chìa khóa, đẩy cửa xuống xe.
Lục Cẩn Niên ngó lơ Kiều An Hảo đang đứng cạnh xe, bước nhanh đi thẳng vào nhà.
Kiều An hảo gấp gáp đuổi kịp, lúc cô chạy vào trong nhà, Lục Cẩn Niên đã đổi xong giày, đang cởi áo khoác ra.
Kiều An Hảo chậm bước chân, đi đằng sau cách Lục Cẩn Niên nửa mét, nhỏ giọng hỏi: "Anh ăn tối chưa? Có muốn ăn chút gì không?"
Lục Cẩn Niên không lên tiếng, chỉ cởi áo, rồi tùy ý ném lên sofa, sau đó bước lên lầu.
Kiều An Hảo vớ lấy điện thoại của cô trên sofa, vội vàng chạy lên theo. Đi tới cửa phòng ngủ, Kiều An Hảo lại hỏi: "Em đi pha nước tắm cho anh? Mệt mỏi cả ngày rồi, ngâm nước ấm cho thoải mái."
Lục Cẩn Niên vẫn không phản ứng, thậm chí bước chân đi ra khỏi phòng ngủ cũng không dừng lại.
Kiều An Hảo phồng má nghi hoặc, đuổi theo Lục Cẩn Niên: "Đã trễ thế này, anh không nghỉ ngơi sao?"
Lục Cẩn Niên đẩy cửa phòng sách, xem Kiều An Hảo như không khí, trực tiếp đi vào, sau đó không đợi cô phản ứng, liền đóng “rầm” cửa.
Kiều An Hảo nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, há hốc miệng, vặn thử tay nắm thì cửa đã bị khóa trái.
Kiều An Hảo nhăn mặt, không hiểu có chuyện gì khiến tâm trạng Lục Cẩn Niên tệ thành ra thế này?
Kiều An Hảo đứng trước cửa phòng sách một hồi, mới xoay người trở về phòng ngủ. Cắn ngón tay suy tư một lúc, Kiều An Hảo nhớ đến lúc vô tình nghe thấy Lục Cẩn Niên và trợ lý nói chuyện: "Vả lại tôi chưa từng trải qua sinh nhật."
Cô nhớ rõ khi ấy, vẻ bình thản trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lục Cẩn Niên toát ra nỗi buồn và cô đơn.
Hôm nay là sinh nhật anh, vì thế mà anh thấy khó chịu trong người?
Kiều An Hảo chạy đến đầu giường, mở ngăn kéo, lấy ra hộp quà màu lam.
Cô vốn đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ nhằm tạo bất ngờ cho Lục Cẩn Niên, rồi sau đó mới đưa quà. Nhưng hiện tại, anh tự nhốt mình trong phòng sách...
Kiều An Hảo cắn môi, đi xuống lầu tìm má Trần để lấy chùm chìa khóa dự phòng, sau đó đi đến phòng sách ở lầu hai.
-
"Kiều Kiều, Kiều Kiều, Kiều Kiều!”
Kiều An Hạ liên tục hô gọi “Kiều Kiều”, đột nhiên ngồi bật dậy trên giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.