Chương 360: Hai câu “Yêu” (16)
Diệp Phi Dạ
29/05/2016
Kiều An Hảo vừa mới lướt xem bình luận, kết quả lại nhìn thấy hai chữ của Lục Cẩn Niên, khóe môi không nhịn được cong lên.
Cô không trả lời anh nữa, nhưng ánh mắt lại chú ý đến Lục Cẩn Niên ở bên cạnh.
Bên trong xe chỉ có hai người, tuy không trao đổi bất kỳ điều gì, nhưng không khí rất ấm áp.
Lúc xe chạy qua một KTV tương đối cũ, Kiều An Hảo nghĩ mỗi lần sinh nhật đều rất quen thuộc, sinh nhật hàng năm anh đều tặng quà cho cô, mãi đến một năm tốt nghiệp đại học kia, cô lại không có quà của anh.
Lúc đó, là lúc quan hệ của anh và cô trở nên xa lạ.
Lúc trước khi còn học trung học, nhiều lần cũng đến KTV chơi đùa với bạn bè.
Xe chạy qua KTV rất lâu, Kiều An Hảo vẫn quay đầu, nhìn Lục Cẩn Niên: “Không nghĩ tới, anh còn nhớ rõ sinh nhật của em, em còn tưởng anh đã quên rồi.”
Lục Cẩn Niên nhìn đường phố phía trước, ánh đèn nê ôn ngoài cửa xe, không ngừng lướt qua anh, khiến vẻ mặt anh có chút mơ màng, anh im lặng khoảng năm giây, mới lên tiếng: “Cho tới bây giờ đều chưa từng quên.”
Sinh nhật của cô, sinh nhật của mẹ, ngày giỗ của mẹ, là ba ngày quan trọng nhất trong mấy năm nay, cho tới bây giờ anh đều chưa từng quên.
Đáy lòng Kiều An Hảo run lên một chút, sau đó cảm giác lo lắng không nói nên lời, cô ngừng thở, như muốn xác nhận điều gì, hỏi: “Anh đều nhớ kỹ sinh nhật của em sao?”
“Bảy lần sinh nhật của em, làm sao có thể quên?” Lúc anh nói những lời này, giọng nói nhiễm một chút sầu não khiến người khác không nhận ra.
Những sinh nhật từ thời thiếu niên của cô, anh tặng quà, tuy quà không đẹp lắm, nhưng năm nào cũng tặng cho cô.
Từ thấp đến cao, trọn vẹn bảy năm, bảy năm đó, là anh cố gắng yêu cô.
Bảy năm?
Là thế nào, trong nháy mắt khiến cho Kiều An Hảo nghĩ lại những năm tháng kia, chính mình cố chấp yêu anh như vậy, mỗi món quà anh tặng cô, đều trở thành một loại bảo bối mà cô vô cùng trân trọng.
Đột nhiên, Kiều An Hảo chau mày, không đúng, cô chỉ nhận được sáu món quà của anh, sao anh lại nói là bảy? Thêm một món nữa của năm nay sao?
Kiều An Hảo vừa muốn mở miệng hỏi Lục Cẩn Niên, điện thoại lại vang lên.
Là một dãy số xa lạ.
Kiều An Hảo nuốt lời định nói vào trong miệng, cầm lấy điện thoại, chấp nhận, bên trong truyền đến một giọng nữ lễ phép: “Xin hỏi có phải là cô Kiều – vợ của anh Hứa Gia Mộc không ạ?”
Kiều An Hảo sửng sốt: “Cô là?”
“Đây là bệnh viện, anh Hứa vừa mới tỉnh lại, tôi gọi điện thoại cho Hứa gia, nhưng không ai nghe máy, vì thế chỉ có thể gọi cho cô.”
“Tôi lập tức đến đó.” Kiều An Hảo cúp điện thoại, nhìn Lục Cẩn Niên nói: “Chúng ta đến bệnh viện một chuyến, anh Gia Mộc đã tỉnh.”
Lục Cẩn Niên nhẹ nhàng gật đầu, không nói lời nào liền quay đầu xe, chuyển hướng về bệnh viện nơi Hứa Gia Mộc đang nằm.
Dọc đường đi, anh nghĩ, Hứa Gia Mộc đã tỉnh, anh và cô có phải cũng nên kết thúc không?
Dọc đường đi, cô cũng nghĩ, anh Gia Mộc đã tỉnh, quan hệ của anh và cô sẽ trở nên như thế nào đây, sau khi cô hủy bỏ hôn ước, bọn họ có thể làm bạn bè của nhau giống như hiện tại sao?
Dọc đường đi, hai người, hai tâm tư khác nhau, một người sợ hãi việc chia tay, một người nhớ lại khi bắt đầu.
Cô không trả lời anh nữa, nhưng ánh mắt lại chú ý đến Lục Cẩn Niên ở bên cạnh.
Bên trong xe chỉ có hai người, tuy không trao đổi bất kỳ điều gì, nhưng không khí rất ấm áp.
Lúc xe chạy qua một KTV tương đối cũ, Kiều An Hảo nghĩ mỗi lần sinh nhật đều rất quen thuộc, sinh nhật hàng năm anh đều tặng quà cho cô, mãi đến một năm tốt nghiệp đại học kia, cô lại không có quà của anh.
Lúc đó, là lúc quan hệ của anh và cô trở nên xa lạ.
Lúc trước khi còn học trung học, nhiều lần cũng đến KTV chơi đùa với bạn bè.
Xe chạy qua KTV rất lâu, Kiều An Hảo vẫn quay đầu, nhìn Lục Cẩn Niên: “Không nghĩ tới, anh còn nhớ rõ sinh nhật của em, em còn tưởng anh đã quên rồi.”
Lục Cẩn Niên nhìn đường phố phía trước, ánh đèn nê ôn ngoài cửa xe, không ngừng lướt qua anh, khiến vẻ mặt anh có chút mơ màng, anh im lặng khoảng năm giây, mới lên tiếng: “Cho tới bây giờ đều chưa từng quên.”
Sinh nhật của cô, sinh nhật của mẹ, ngày giỗ của mẹ, là ba ngày quan trọng nhất trong mấy năm nay, cho tới bây giờ anh đều chưa từng quên.
Đáy lòng Kiều An Hảo run lên một chút, sau đó cảm giác lo lắng không nói nên lời, cô ngừng thở, như muốn xác nhận điều gì, hỏi: “Anh đều nhớ kỹ sinh nhật của em sao?”
“Bảy lần sinh nhật của em, làm sao có thể quên?” Lúc anh nói những lời này, giọng nói nhiễm một chút sầu não khiến người khác không nhận ra.
Những sinh nhật từ thời thiếu niên của cô, anh tặng quà, tuy quà không đẹp lắm, nhưng năm nào cũng tặng cho cô.
Từ thấp đến cao, trọn vẹn bảy năm, bảy năm đó, là anh cố gắng yêu cô.
Bảy năm?
Là thế nào, trong nháy mắt khiến cho Kiều An Hảo nghĩ lại những năm tháng kia, chính mình cố chấp yêu anh như vậy, mỗi món quà anh tặng cô, đều trở thành một loại bảo bối mà cô vô cùng trân trọng.
Đột nhiên, Kiều An Hảo chau mày, không đúng, cô chỉ nhận được sáu món quà của anh, sao anh lại nói là bảy? Thêm một món nữa của năm nay sao?
Kiều An Hảo vừa muốn mở miệng hỏi Lục Cẩn Niên, điện thoại lại vang lên.
Là một dãy số xa lạ.
Kiều An Hảo nuốt lời định nói vào trong miệng, cầm lấy điện thoại, chấp nhận, bên trong truyền đến một giọng nữ lễ phép: “Xin hỏi có phải là cô Kiều – vợ của anh Hứa Gia Mộc không ạ?”
Kiều An Hảo sửng sốt: “Cô là?”
“Đây là bệnh viện, anh Hứa vừa mới tỉnh lại, tôi gọi điện thoại cho Hứa gia, nhưng không ai nghe máy, vì thế chỉ có thể gọi cho cô.”
“Tôi lập tức đến đó.” Kiều An Hảo cúp điện thoại, nhìn Lục Cẩn Niên nói: “Chúng ta đến bệnh viện một chuyến, anh Gia Mộc đã tỉnh.”
Lục Cẩn Niên nhẹ nhàng gật đầu, không nói lời nào liền quay đầu xe, chuyển hướng về bệnh viện nơi Hứa Gia Mộc đang nằm.
Dọc đường đi, anh nghĩ, Hứa Gia Mộc đã tỉnh, anh và cô có phải cũng nên kết thúc không?
Dọc đường đi, cô cũng nghĩ, anh Gia Mộc đã tỉnh, quan hệ của anh và cô sẽ trở nên như thế nào đây, sau khi cô hủy bỏ hôn ước, bọn họ có thể làm bạn bè của nhau giống như hiện tại sao?
Dọc đường đi, hai người, hai tâm tư khác nhau, một người sợ hãi việc chia tay, một người nhớ lại khi bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.