Chương 356: Hai câu "Yêu"
Diệp Phi Dạ
28/05/2016
Kiều An Hảo chỉ vừa
hát một câu, trong đầu lại nhớ tới khi mình còn niên thiếu, vì để có thể nhìn Lục Cẩn Niên từ xa, cố ý đi vòng qua lớp anh để đi vệ sinh, khi đó cô, trong lòng vẫn giấu chuyện thích anh như một bí mật, vẫn giấu cho
đến bây giờ, cũng chưa từng nhạt phai.
Giọng của Kiều An Hảo rất êm tai, bài hát này vốn dành cho nam, nhưng được cô hát lên, lại có một chút gì đó vô cùng đặc biệt, khiến cho ánh mắt của Lục Cẩn Niên bỗng chốc có chút xa xôi, mỗi lần tan học anh đều lén đi theo sát sau lưng cô, nhìn bóng dáng của cô cùng Hứa Gia Mộc cùng về nhà, đôi lúc ngẫu nhiên, khi cô chỉ có một mình, trời chiều đỏ bừng, trải rộng trên con đường dài, cô ở phía trước, anh ở phía sau, giờ nhớ tới, tình cảm thầm lặng như vậy, thuần khiết đơn thuần như vậy thật tốt biết bao.
Lục Cẩn Niên giơ mic lên, tiếp tục hát: "Chờ em trên con đường giao nhau, có anh cùng xe đạp của anh, trời lạnh sập tối, có em cùng anh, nắng chiều cũng không đẹp bằng màu sắc trong đôi mắt của em, chưa bao giờ nói đến lời tạm biệt, lúc nào cũng lặng lẽ cách xa nhau."
Kiều An Hảo: "Liệu đôi khi anh có nhớ đến em, thường xuyên kể những chuyện cũ một cách nhẹ nhàng như em vậy."
Lục Cẩn Niên: "Chúng ta dưới gió xuân cùng cơn mưa mùa thu, không có chuyện gì để nói ra, lại trải qua từ xuân tới thu, đã không còn liên lạc."
Lục Cẩn Niên: "Liệu em đôi khi cũng sẽ nghĩ đến anh, hay em cũng đã chẳng còn quan hệ gì với cuộc sống của anh."
Hai người đối mặt với nhau, đều đã trút hết tất cả tình cảm sâu nặng, hát bài hát này.
Nhưng không ai có thể biết, trong lòng hai người, lại đang cùng nhớ lại chuyện xưa.
Anh cùng cô rõ ràng là thầm yêu nhau, nhưng không ai nói ra, đều luôn giữ lại trong lòng, lúc tự nhiên đối mặt trong sân trường, có lẽ người khác sẽ xem như là duyên phận, nhưng chỉ có bọn họ biết, vì để tạo ra loại nhân duyên như vậy, bọn họ đã phải tốn ít nhiều tâm tư.
Bọn họ cứ nhớ lại thời còn trẻ ngây thơ như vậy, từ từ tiếp cận nhau, trở thành bạn tốt, nhưng cuối cùng, bạn tốt lại mỗi người một ngả ròng rã năm năm.
Trong năm năm kia, cô đều nghĩ vè anh, nhưng chỉ có thể nhờ vào tin tức trong ngành giải trí, mà giảm bớt sự nhớ nhung trong lòng mình.
Trong năm năm kia, cho tới bây giờ anh đều không quên được cô, vì muốn nghe được tin của cô, anh đê tiện lợi dụng lòng tốt của Kiều An Hạ đối với mình, từ trong miệng cô ấy mà tìm hiểu mọi hành động của cô.
Lục Cẩn Niên: "Thời niên thiếu của anh có em."
Kiều An Hảo: "Tuổi thanh xuân của anh có em."
Theo hai câu hát này, tiếng nhạc từ từ giảm nhỏ lại.
Đèn bảy màu chiếu sáng, không ngừng xoay tròn, ánh sáng lướt qua bóng dáng của anh và cô.
Cô nhìn vào tầm mắt của anh, có chút trở nên mờ mịt, ấm áp.
Anh dừng nơi ánh mắt của cô, trở nên có phần say đắm, sâu sắc.
Trong lòng của cô, yên lặng không tiếng động nói: Lục Cẩn Niên, em yêu anh.
Trong lòng anh, cũng chan chứa tình yêu thương mà nói: Kiều An Hảo, anh yêu em.
Giọng của Kiều An Hảo rất êm tai, bài hát này vốn dành cho nam, nhưng được cô hát lên, lại có một chút gì đó vô cùng đặc biệt, khiến cho ánh mắt của Lục Cẩn Niên bỗng chốc có chút xa xôi, mỗi lần tan học anh đều lén đi theo sát sau lưng cô, nhìn bóng dáng của cô cùng Hứa Gia Mộc cùng về nhà, đôi lúc ngẫu nhiên, khi cô chỉ có một mình, trời chiều đỏ bừng, trải rộng trên con đường dài, cô ở phía trước, anh ở phía sau, giờ nhớ tới, tình cảm thầm lặng như vậy, thuần khiết đơn thuần như vậy thật tốt biết bao.
Lục Cẩn Niên giơ mic lên, tiếp tục hát: "Chờ em trên con đường giao nhau, có anh cùng xe đạp của anh, trời lạnh sập tối, có em cùng anh, nắng chiều cũng không đẹp bằng màu sắc trong đôi mắt của em, chưa bao giờ nói đến lời tạm biệt, lúc nào cũng lặng lẽ cách xa nhau."
Kiều An Hảo: "Liệu đôi khi anh có nhớ đến em, thường xuyên kể những chuyện cũ một cách nhẹ nhàng như em vậy."
Lục Cẩn Niên: "Chúng ta dưới gió xuân cùng cơn mưa mùa thu, không có chuyện gì để nói ra, lại trải qua từ xuân tới thu, đã không còn liên lạc."
Lục Cẩn Niên: "Liệu em đôi khi cũng sẽ nghĩ đến anh, hay em cũng đã chẳng còn quan hệ gì với cuộc sống của anh."
Hai người đối mặt với nhau, đều đã trút hết tất cả tình cảm sâu nặng, hát bài hát này.
Nhưng không ai có thể biết, trong lòng hai người, lại đang cùng nhớ lại chuyện xưa.
Anh cùng cô rõ ràng là thầm yêu nhau, nhưng không ai nói ra, đều luôn giữ lại trong lòng, lúc tự nhiên đối mặt trong sân trường, có lẽ người khác sẽ xem như là duyên phận, nhưng chỉ có bọn họ biết, vì để tạo ra loại nhân duyên như vậy, bọn họ đã phải tốn ít nhiều tâm tư.
Bọn họ cứ nhớ lại thời còn trẻ ngây thơ như vậy, từ từ tiếp cận nhau, trở thành bạn tốt, nhưng cuối cùng, bạn tốt lại mỗi người một ngả ròng rã năm năm.
Trong năm năm kia, cô đều nghĩ vè anh, nhưng chỉ có thể nhờ vào tin tức trong ngành giải trí, mà giảm bớt sự nhớ nhung trong lòng mình.
Trong năm năm kia, cho tới bây giờ anh đều không quên được cô, vì muốn nghe được tin của cô, anh đê tiện lợi dụng lòng tốt của Kiều An Hạ đối với mình, từ trong miệng cô ấy mà tìm hiểu mọi hành động của cô.
Lục Cẩn Niên: "Thời niên thiếu của anh có em."
Kiều An Hảo: "Tuổi thanh xuân của anh có em."
Theo hai câu hát này, tiếng nhạc từ từ giảm nhỏ lại.
Đèn bảy màu chiếu sáng, không ngừng xoay tròn, ánh sáng lướt qua bóng dáng của anh và cô.
Cô nhìn vào tầm mắt của anh, có chút trở nên mờ mịt, ấm áp.
Anh dừng nơi ánh mắt của cô, trở nên có phần say đắm, sâu sắc.
Trong lòng của cô, yên lặng không tiếng động nói: Lục Cẩn Niên, em yêu anh.
Trong lòng anh, cũng chan chứa tình yêu thương mà nói: Kiều An Hảo, anh yêu em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.